Giới Tu Tiên Xem Ta Là Ân Trọng Như Núi

Chương 15

Ngu Dung Ca tốn một phen công sức mới trấn an hai vị nguyên lão của mình.

Nàng vô cùng tiếc nuối, rõ ràng mấy tháng trước họ vẫn có tính tình đơn thuần chỉ cần khen là có thể vui vẻ, không ngờ nhanh như vậy đã khó dụ.

Hiện giờ lực chú ý của nàng đều ở trên tư liệu Thương Thư Ly mang về, để mình có thể thuận lợi tiêu ra 1 tỷ linh thạch thượng phẩm, Ngu Dung Ca có thể nói là dốc hết sức, thậm chí đã phác thảo ra kế hoạch 5 năm.

Nàng muốn thoải mái tiêu tiền, phải giải quyết tên nhà giàu chó má là thế gia Thương Minh này trước.

Trong mắt Ngu Dung Ca, tảng đá cản đường là thế gia này giải quyết nói khó thì không khó.

Nếu là cổ đại nhân gian, một quái vật thế gia rắc rối như vậy đủ để làm bất kỳ người nào muốn giải quyết nó không có chỗ xuống tay, thậm chí bị ngược lại nuốt chửng.

Nhưng nơi này là tu tiên giới, trong nguyên tác thế lực thế gia này sau khi loạn thế bắt đầu, không kiên trì được mấy năm đã bị sụp đổ, rất nhanh bị các thế lực căm hận họ bấy lâu xông lên xâu xé.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ tiểu tâm tư nào cũng sẽ tan xương nát thịt.

Hiện giờ tiên môn bị chèn ép, bất quá là vì thế gia thừa dịp gần trăm năm thực lực hai bên không chênh lệch bao nhiêu, lại dùng âm mưu quỷ kế trần gian vào tu tiên giới, làm các đệ tử tiên môn không hề đề phòng rơi vào bẫy rập, lại từng bước siết chặt dây thừng, khiến họ không có tài nguyên mà dùng, còn chia rẽ các tiên môn, làm các tiên môn vô lực tập hợp lại.

Nàng thậm chí không cần tự mình đối đầu thế gia, chỉ cần nghĩ cách mở một cái khe, làm dòng nước lại một lần nữa dũng mãnh vào tu tiên giới, các tiên môn nhất định sẽ cùng nhau phản kháng.

Ngu Dung Ca thật ra không có hứng thú với đại thế thiên hạ, nàng muốn làm như vậy chỉ là trong quá trình này, nàng sẽ có rất nhiều cơ hội làm Thiện Tài Đồng Tử.

Ài, đều tại thế gia không cho người khác đường sống, nàng vốn có thể làm một phú bà chỉ ăn chơi, hiện giờ còn phải quản việc rảnh rỗi này.

Nói chung, hiện tại nàng cần mở rộng địa bàn, mời gọi nhân tài, tốt nhất là lấy được tất cả những mỹ cường thảm còn đang trong cơn túng quẫn, chờ có người có đất, lại đi chiếm lấy hai phần tài nguyên chưa được phát hiện kia.

Linh thạch không cứu được người tu tiên, tài nguyên tài liệu mới là quan trọng nhất, có những cái này, mới có thể chính thức bắt đầu đại kế tiêu tiền cứu thế.

Nghĩ đến mình sau này có thể phải giàu càng thêm giàu, Ngu Dung Ca liền đau lòng đến không thở nổi - nàng vì tiêu tiền, thế mà còn phải kiếm tiền trước!

Thế gia lầm nàng a!

Oan có đầu nợ... Ách, tài có chủ, ghi hận, nhất định phải ghi hận.

Điều duy nhất làm Ngu Dung Ca vui mừng là kiếm tông Thiên Cực Kiếm Tông mà nàng coi trọng.

Căn cứ manh mối Thương Thư Ly cung cấp, Thiên Cực tông hiện giờ chỉ còn lại 28 đệ tử, ba vị trưởng lão trên danh nghĩa.

Sở dĩ nói là trên danh nghĩa, là vì các đệ tử Thiên Cực Kiếm Tông hiện giờ khốn cùng thất vọng, tu vi đa phần ở Luyện Khí trung hậu kỳ, ngay cả ba vị sư phụ làm trưởng lão kia, đều cũng mới Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Thế gia khống chế tài liệu, loại tu sĩ bị đả kích nặng nhất liền có kiếm tu, mấy năm nay mười kiếm tông thì tám đều sắp phá sản giải tán.

Kiếm tu giỏi đều là nuốt vàng thú, dù sao người có thể tiết kiệm, nhưng dưỡng kiếm là không thể.

Thiên Cực tông nghèo đến rách nát, kiếm của các đệ tử đều tả tơi, còn truyền thừa kiếm đạo môn phái thế nào.

Hiện giờ 31 thầy trò đều đồng ý bán đi môn phái, ra giá cao đến hai mươi vạn linh thạch.

Hai mươi vạn!

Ngu Dung Ca đều sắp cười thành tiếng, tưởng tượng đến nàng lập tức có thể ra tay nhiều tiền như vậy, liền hận không thể ngày mai khởi hành.

Đáng tiếc Tiêu Trạch Viễn không đồng ý, hắn cho rằng thân thể Ngu Dung Ca nhanh nhất cũng phải dưỡng thêm ba bốn tháng mới có thể ra khỏi nhà.

Ngu Dung Ca lại biết chuyện này không thể chờ.

Nàng cũng không sợ người khác cướp được trước, tuy làm một kiếm tông có mấy nghìn năm lịch sử, đã từng là một trong những kiếm tông lâu đời nhất nhì tu tiên giới, cho dù hiện giờ nó chỉ còn lại danh tiếng, nhưng vẫn có kiến trúc hoàn chỉnh và diện tích rộng lớn, khẳng định sẽ có người bằng lòng bỏ ra mười vạn, tám vạn để mua nó, nhưng hai mươi vạn cái kim ngạch này đủ để khuyên lui tất cả mọi người.

Đừng nói ba bốn tháng, cho dù một hai năm nó cũng không bán ra được.

Vấn đề ở chỗ, có người không thể chờ.

31 thầy trò Thiên Cực Kiếm Tông hiện giờ muốn bán môn phái, không phải vì mình, mà là để cứu người, cứu một đệ tử tên là Thẩm Trạch.

Trong nguyên tác đệ tử Thiên Cực tông cũng từng vì cứu hắn mà bán môn phái, kết quả liên tục giảm giá ba lần, cuối cùng đường cùng, bị một thế gia tử mua với giá rẻ là sáu vạn.

Đáng tiếc tất cả đã quá muộn, khi tiền đến tay, Thẩm Trạch đã trọng thương qua đời.

Người này có chỗ thú vị là, hắn tuy từ lúc bắt đầu đã chết, nhưng lại là bạch nguyệt quang của tập thể đệ tử Thiên Cực tông.

Bị cái chết của hắn ảnh hưởng, 28 đệ tử Thiên Cực tông trừ những người chết sớm, những người khác cơ bản đều thành tài.

Tuy không thể so sánh với các đại lão một đường trong nguyên tác, nhưng cũng có được danh tiếng không nhỏ, sau này họ càng chuộc lại môn phái, kính lập bạch nguyệt quang đại sư huynh Thẩm Trạch làm tông chủ đời thứ 16, cung phụng trong Trường Sinh Điện.

Ngu Dung Ca thật sự quá tò mò cái bạch nguyệt quang có thể làm hơn hai mươi người nhớ mãi không quên mấy trăm năm này, là người thế nào.

Hơn nữa không chỉ thế, Thiên Cực tông còn có một cơ duyên lớn, đó lại là một câu chuyện khác, còn phải đợi nàng lấy được môn phái này đã.

Nói chung, Thiên Cực tông vì cứu người rất gấp, hai mươi vạn này cũng là dùng để đổi lấy một loại linh dược quý giá để cứu mạng Thẩm Trạch, nghe nói Thẩm Trạch đã hôn mê mấy tháng, nếu cứ kéo dài người thật sự sẽ không còn.

Ngu Dung Ca nghĩ nghĩ, nếu Tiêu Trạch Viễn không cho nàng đi, vậy bảo đệ tử Thiên Cực tông đến một chuyến đi.

Có y thánh ở, nghĩ vậy vị kiếm tu còn chưa gặp mặt kia sẽ sống sót.

Tin tức sau khi truyền đi, Thiên Cực tông lập tức chấn động.

Quả nhiên dựa lưng vào y tu trung lập dễ làm việc, nếu bên kia biết lai lịch không rõ của nàng, khẳng định sẽ vì thân phận của nàng mà rối rắm mấy ngày.

Nhưng nghe nói người muốn mua môn phái có quan hệ với Dược Cốc, thậm chí còn nguyện ý giúp họ chữa bệnh, Thiên Cực tông lập tức đồng ý, chẳng qua họ trong túi ngượng ngùng, đến cả tiền đi tìm Ngu Dung Ca cũng không có.

Ngu Dung Ca vung tay lên, Lý Nghi lại một lần xuất hiện giang hồ, dưới sự tháp tùng của Thương Thư Ly mua một chiếc thuyền tiên, bao tiếp bao đưa.

Trước đây Lý nương tử mua những vật dụng hàng ngày lặt vặt còn được, giá cả đều rất bình thường, còn tiên thuyền bậc này thuộc pháp bảo bay lượn do thế gia quản lý, bị hung hăng chặt một nhát dao.

Sau khi mua tiên thuyền, Lý Nghi mấy đêm không ngủ ngon, đáy mắt một mảnh xanh lè.

Như vậy cướp đi tiền trong tay nàng, cùng giết nàng có gì khác nhau!

Ngu Dung Ca cảm thấy đại quản gia của mình nên rèn luyện tâm lý, hiện tại bất quá là tiểu đánh tiểu náo, sau này nàng rất có thể mấy chục vạn, trăm vạn mà xuất nhập tiền tài.

Nhưng nàng cũng rất khó chịu khi bị thế gia như vậy chém, nhớ kỹ nhớ kỹ, tất cả đều ghi vào sổ.

Bên kia, sau nhiều ngày đi đường, phi thuyền mang 31 vị kiếm tu đường xa mà đến dưới mí mắt nàng, có thể nói là tóm gọn Thiên Cực tông, không sót một ai.

Ngu Dung Ca không thể nào ở y quán gặp nhiều người như vậy, vừa lúc sư phụ của Tiêu Trạch Viễn là chưởng môn Lương dạo gần đây luôn lòng bất an, vì nàng chỉ là giúp đỡ Tiêu Trạch Viễn mà đã ném cho Dược Cốc rất nhiều tiền.

Không có thú nuốt vàng của bọn họ, đây hầu như là nửa năm nhẹ nhàng nhất của Dược Cốc.

Nhưng chưởng môn Lương vẫn không biết nàng mưu đồ gì, tuy giao dịch trông có vẻ công bằng, nhưng Tiêu Trạch Viễn căn bản là đệ tử Dược Cốc, loại cảm giác người ngoài không hề có lý do gì lại cung cấp nuôi dưỡng đệ tử mình thật sự quá sợ hãi, hắn thậm chí khẩn thiết hy vọng Ngu Dung Ca đưa ra yêu cầu gì đó, cũng tốt hơn sự áp lực từ những khoản tiền không tiếng động kia.

Cho nên từ chỗ Tiêu Trạch Viễn nghe được nàng cuối cùng phải rời khỏi y quán mua môn phái, hắn không chỉ nhẹ nhõm thở phào, hơn nữa lập tức tặng cho Ngu Dung Ca một Dược Trang giá trị xa xỉ, chỉ để lòng được yên ổn.

Mặt mày Lý Nghi đang ảm đạm mấy ngày liền hớn hở, nhưng Ngu Dung Ca lại rất tức giận.

Nàng vất vả dùng nửa năm tiêu nhiều tiền như vậy, chưởng môn Lương một cái trang viên liền trả lại hết!

Tặng trang viên thì cũng thôi, lão nhân này thế mà còn tặng một bộ dược điền và mấy trăm người hầu hạ Phàm tộc!

A! Tức chết người đi được!

Ngu Dung Ca trở tay cấp cho những Phàm tộc và các nông tu quản sự kia một đợt đãi ngộ.

Nàng nghĩ nghĩ, vẫn chưa hết giận, dứt khoát gọi Lý Nghi lại đây.

"Giá cả trước đây nói tốt với Thiên Cực tông hãy hủy bỏ đi."

Ngu Dung Ca nói, "Để Trạch Viễn xem bệnh cho họ, dựa theo tiền thuốc chữa khỏi mà định lại giá."

Thiên Cực tông muốn khoản tiền lớn hai mươi vạn, một là vì hiện giờ họ còn thuộc về giai đoạn mới bắt đầu bán môn phái, chưa bị thực tế giày vò, cho nên xem giá trị môn phái bản thân cũng tính vào, lại bao gồm cả chi phí chữa bệnh mua thuốc kia, hai mươi vạn xem như giá lý tưởng của họ.

Thẩm Trạch trong bí cảnh trúng kỳ độc, nghe nói chỉ có một loại dược hoa hiếm hoi của Ma tộc mấy chục năm mới nở một lần mới có thể giải cứu, quý giá như vậy, lại thêm sự thao túng của thế gia, đương nhiên giá cả cực cao, nghe nói lần trước vị dược liệu này bán đấu giá ra giá trên trời mười ba vạn.

Ngu Dung Ca đương nhiên sẽ không mặc cả với họ, không chỉ thế, nàng còn muốn giúp họ một tay, cứu người cứu đến cùng.

Nàng tin tưởng với năng lực của Tiêu Trạch Viễn có lẽ không cần loại dược liệu quý giá này cũng có thể cứu người, nhưng dựa theo quy cách chữa khỏi, chi phí gấp đôi là có khả năng đi?

Nàng nhất định phải tiêu tiền mới có thể xả cơn tức này!

Ngu Dung Ca phân phó đi xuống, lại không nghe được âm thanh.

Nàng nghi hoặc nhìn về phía Lý Nghi, lại thấy người phụ nữ đỏ hoe mắt.

"Tiểu thư, ngươi quá thiện lương, chỗ nào cũng vì người khác mà suy nghĩ."

Lý nương tử nghẹn ngào nói, "Trên đời này còn có ai tâm thiện hơn ngươi sao?"

Ngu Dung Ca cảm thấy Lý Nghi hiện tại đã là tâm phúc của mình, nàng lần đầu tiên không vẽ bánh nướng lớn, cũng không ba hoa chích chòe mà tô vẽ bản thân.

"Tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm ta, ta không phải người tốt gì, hơn nữa ích kỷ còn thù dai."

Ngu Dung Ca lần đầu tiên nói đại lời nói thật, "Ta làm những việc này không liên quan gì đến lòng thiện, ta chỉ là muốn làm bản thân vui vẻ mà thôi."

"Ta hiểu! Dung Ca, không cần giải thích."

Lý Nghi rất nhanh thu lại cảm xúc, nàng nghiêm túc nói, "Bất luận ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ đuổi kịp bước chân của ngươi."

Nói xong câu đó, người phụ nữ thần sắc kiên định mà rời đi.

Ngu Dung Ca: ...

Sao cảm giác có gì đó không đúng, lời nàng nói là lời nói thật mà!

Bình Luận (0)
Comment