Giống Như Một Giấc Mộng

Chương 16

Năm học mới bắt đầu, Lâm Kỳ Anh trở lại thành phố K. Cậu năm nay rớt chức, trở thành lớp phó. Còn Nhã Phương Nguyên thì chẳng lại không làm gì. Bởi vì cô ấy không còn chức vụ nào để tranh giành nữa rồi. Các tổ trưởng đều đã đủ, tổ phó thì không cần thiết. Mấy chức khác thì lại không liên quan đến học tập và cũng đã có người làm, hơn nữa còn làm rất tốt.

Vì thế, Lâm Kỳ Anh khóc thầm. Vì cái gì cậu vốn có nhiều việc cần làm thì lại không được cho thời gian để làm, còn người kia thì được nghỉ ngơi làm điều mình thích quá sung sướng như vậy?

Cậu nắm chắc là sau đó hạng của mình sẽ lại rơi xuống thứ ba cho xem.  Phương Nguyên có thời gian để học thêm đủ thứ, cậu lại bị vắt kiệt sức đi làm đủ thứ. Thời gian đâu để cậu học đây, thiên a!

Còn nữa, cái gì kỳ tài cũng đều bỏ hết đi! Kỳ tài chân chính còn đang ngồi bên cạnh cậu kìa. Hoàng Khánh ngồi ở bàn của Hội trưởng Hội học sinh, thản nhiên cầm tài liệu lên xem xét rồi vứt qua cho Kỳ Anh.

Kỳ Anh hét vang trong lòng. ‘Bất công! Vì cái gì cố gắng đến như vậy mà lại bị một kẻ ngoại lai đem cái chức vụ tưởng như ngay trước mũi cướp đi. Thua ngay trên sân nhà. Kỳ Anh à, mày còn có thể thảm hại hơn nữa không?’

Nếu đã không làm được Hội trưởng, cậu muốn từ chức Hội phó. Nhưng mà cái này tất nhiên không được Ban Giám hiệu thông qua. Ai bảo cậu lại tự tin như vậy chứ. Kỳ Anh trước kia mà biết Hoàng Khánh vừa đến đây là giật luôn cả hai chức vụ của mình thì cậu chắc chắn không tham gia vào danh sách chết tiệt kia.

Nhã Phương Nguyên còn lại thì trở thành Thư ký. Thật sự làm cho cậu đỡ đi một phần công việc. Cậu rất cảm ơn cô ấy, từ tận trong lòng muốn tôn thờ cô ấy lên thành nữ thần luôn rồi.

“Hội trưởng, không phải cậu thấy tôi dễ bắt nạt liền giống như Cựu Hội trưởng mà bắt nạt tôi chứ?” Lâm Kỳ Anh nâng kính, cất đi một tập tài liệu vào trong tủ kính, quay sang hỏi.

“Cậu thấy tôi giống với Cựu Hội trưởng chỉ biết bắt nạt Cựu Hội phó sao?” Hoàng Khánh phát ra tiếng cười trầm. “Tôi chính là học theo cách thức của họ đấy.”

“Cậu có thể độc ác thêm một chút không?” Lâm Kỳ Anh cười mà như khóc.

“Ồ, dễ thôi.” Khóe môi của Hoàng Khánh lại kéo lên cao thêm một chút.

“À, tôi chỉ đùa thôi. Không có việc gì thì tôi về trước đây. Tạm biệt.” Lâm Kỳ Anh co rút cơ mặt, cười không nổi nữa lui đi.

“À, cậu có thể chờ tôi đi cùng không? Công việc của tôi hình như cũng đã xong.” 

Cậu ta thu dọn qua một vài tờ giấy vương vãi trên bàn, đứng lên cầm lấy ba lô cũng bước ra.

Lâm Kỳ Anh bĩu môi, nghĩ thầm: ‘Cậu có làm gì đâu mà xong với không xong cơ chứ!’ Thế nhưng mà cậu vẫn lịch sự đứng chờ.

“Cậu nói học và làm chức vụ này có gì tốt mà cậu muốn làm như vậy?” Hoàng Khánh đột nhiên hỏi, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Sao cậu không tự hỏi bản thân cướp việc của người khác có gì tốt mà cậu muốn cướp như vậy?” Lâm Kỳ Anh bất mãn nói.

“Tính cách của cậu không khác trẻ con là bao nhiêu nhỉ?”

Chỉ một câu nói lại khiến cho Kỳ Anh suýt sặc cả nước bọt của chính mình. Sao hai tên đều hỏi chung một câu như vậy? “Cậu thấy tôi trẻ con sao hả?”

“Đúng vậy. Không biết có ai nói với cậu chưa nữa nhưng mà tôi vẫn muốn nói. Cậu có phải là nữ giả nam không vậy?” Hoàng Khánh học cậu cười nhẹ.

Mồ hôi lạnh của Kỳ Anh đọng lại trên thái dương. “Thời đại nào rồi còn có người giả nam sao? Cậu tưởng tượng thật phong phú.”

“Trực giác thôi.”  Hoàng Khánh đáp làm Lâm Kỳ Anh nghẹn! “Tôi có cảm giác cậu rất giống một cô gái mà tôi từng quen.”

“Cậu đang đánh đồng tôi với nữ sinh sao? Đừng nói với tôi là cậu đang xem tôi như nữ sinh đó.”

Hoàng Khánh lại cười: “Không hổ là học sinh ưu tú, cậu đoán đúng rồi!”

“Cậu nhớ rõ cho tôi! Nếu như cậu còn xem tôi như cô gái đó thì đừng nói chuyện với tôi nữa. Cậu phải biết rằng bất cứ ai cũng sẽ khó chịu khi trở thành vật thay thế!” Lâm Kỳ Anh phát tiết xong liền quay đi, cậu không thể nào nghe thấy lời thì thầm rất nhỏ và nụ cười khổ của Hoàng Khánh.

Ai cũng có quá khứ. Có người sẵn sàng chia sẽ quá khứ của mình cho người khác, có người lại chỉ giữ cho riêng bản thân biết. Có người hoàn toàn không nhớ quá khứ của mình, có người lại lúc nào cũng nhớ rõ. Kỳ thật không phải họ muốn vậy, cũng là do hoàn cảnh mà thôi.

Lâm Kỳ Anh khó chịu trong lòng. Ai bị xem như vật thay thế mà không khó chịu cơ chứ? Cậu đi thẳng về nhà, hôm nay cậu không có lịch đi dạy chữ cho đám trẻ.

Vừa về đến nhà, Kỳ Anh rất đau đầu nhìn một đám bạn của cô em gái Lâm Yên. 

Bọn chúng cũng không phải là quậy phá gì, chỉ là ồn ào khiến cậu đau đầu. Cũng bởi vì Lâm Thừa Thiên và Tống Mộc Phương đã đi đến thành phố A giải quyết công việc cho nên Lâm Yên mới có thể thoải mái dẫn bạn về như vậy.

Cậu đi tắm rửa rồi leo thẳng lên giường, hôm nay cậu không muốn học gì cả. Cậu muốn rơi xuống vị trí thứ ba. Điều này có thể sẽ khiến cho Lâm Thừa Thiên tức giận nhưng mà, dường như cậu chịu nhiều áp lực quá rồi.

Trong khi cậu đang nửa tỉnh nửa mê, có một cuộc gọi đến là cậu giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng kia. Trên cơ thể cậu đọng lai một tầng mồ hôi mỏng, làm cho cậu thấy nhớp nháp.

Kỳ Anh vươn tay cầm lấy điện thoại. Nhìn dãy số xa la hiển thị cuộc gọi, cậu nghe máy.

“Lâm Kỳ Anh, là tôi đây.” Người bên kia vui vẻ nói.

“Anh là ai? Nửa đêm nửa hôm mà gọi thế này làm sao mà tôi ngủ?” Kỳ Anh có chút bực bội, tâm trạng cậu sau cuộc nói chuyện với Hoàng Khánh vô cùng tệ. 

Mặc dù cậu cố giữ cho bản thân mình cảm thấy bình thường nhưng mà rốt cuộc làm không được.

“Tôi Nguyên Bảo đây. Xin lỗi, tôi không để ý giờ giấc mà gọi cho cậu.” Anh ta ủ rũ xin lỗi.

“Số điện thoại này từ đâu mà anh có? Còn nữa, anh gọi cho tôi vào giờ này làm gì?” Lâm Kỳ Anh uống nước cho tỉnh táo, hỏi.

“Tôi mới xin được từ  Phương Nguyên đấy. Cho nên gọi cho cậu, cậu nhớ lưu số của tôi.” Anh ta hào hứng nói.

“Anh cũng làm phiền cô ấy nửa đêm thế này?” Cậu chất vấn. Ngày mai cô ấy còn phải đi làm thêm, làm phiền thế thì làm sao mà nghỉ ngơi cho tốt được?

“À không, tôi xin được từ hôm cậu trở về thành phố K. Vậy mà quên mất, bây giờ tôi nhớ ra cho nên gọi liền cho cậu.” Nguyên Bảo vội vàng phân trần.

“Được rồi, tôi sẽ lưu lại. Còn có chuyện gì không?” Cậu định ngắt cuộc gọi, nhưng đột nhiên nghĩ đến một việc. Tỉnh thì cũng tỉnh rồi, sao lại không tranh thủ thu thập chút tin tức nhỉ?

“Nguyên Bảo, anh giúp tôi chút chuyện được không? Dù gì anh cũng đã quấy rối giấc ngủ của tôi.” Lâm Kỳ Anh nở một nụ cười có phần nguy hiểm.

“Chuyện gì?”

“Điều tra về một người giúp tôi. Tôi muốn biết anh ta dạo này làm những gì...”

Lâm Kỳ Anh tắt máy, vươn vai đi vào phòng tắm. Đã làm thì phải làm cho trót chứ.   

Có người mà cậu muốn phải thân bại danh liệt rồi.
Bình Luận (0)
Comment