Vài ngày sau, tin tức được đưa đến.
“Tôi không hiểu lắm, cậu cần tin tức của anh ta làm gì?” Nguyên Bảo ngồi đối diện cậu nghiêm túc hỏi. Hiếm khi mà thấy anh ta đứng đắn đến vậy.
“Tất nhiên là có việc rồi. Với cái tin tức này, tôi biết chắc hẳn anh ta đang gây khó dễ cho việc của các anh?” Cậu khuấy đều cốc cà phê của mình.
“Đúng vậy. Anh ta thật rắc rối. Cảnh sát hình sự ngày nay đều quan tâm nhiều việc như vậy sao?” Nguyên Bảo buồn bực nói. “Nhưng mà cậu thu thập thông tin của anh ta làm gì, cậu nói đi chứ?”
Cậu chỉ cười thôi. Nhìn nụ cười của Lâm Kỳ Anh, Nguyên Bảo rùng mình.
Cậu lúc nào cũng cười, cười càng tươi thì càng nguy hiểm. Không phải cười tỏa nắng thì sẽ như thiên sứ sao? Nhìn nụ cười tỏa nắng của Kỳ Anh làm cho anh ta cảm thấy như nhìn thấy ác ma vậy.
“Cậu thôi cười rợn người như vậy đi được không? Tôi thấy lạnh lẽo quá.”
“Anh có thể không nhìn mà. Tôi vẫn chỉ thích cười như vậy thôi. Dù gì thứ sắp tới cũng khiến tôi cảm thấy thú vị mà.”
Lâm Kỳ Anh sau đó liên hệ với Khương Vũ. Cậu ta đúng là loại người không nên động vào, nhưng mà lại là người mà cậu cần. Đối với việc cậu muốn làm, cậu ta chắc chắn có cách.
Địa bàn của Cửu Long…
“Chà, không biết có chuyện gì mà lại có thể khiến anh tìm tôi đây?” Khương Vũ húng thú cười hỏi.
“Tôi định đến ôn chút chuyện với cậu mà thôi. Cậu không chào đón tôi sao?” Lâm Kỳ Anh cười tươi.
Nơi này là địa bàn của Cửu Long, cậu tất nhiên không dám xông loạn nhưng mà việc đi gặp thiếu chủ mà được phép thì hiển nhiên không tính là xông loạn rồi.
“Tôi cũng muốn nghe thử xem chuyện cũ của chúng ta là gì cơ đấy.” Khương Vũ sai người đi pha trà cho Kỳ Anh.
“Chuyện con bé Lâm Yên, giải quyết như thế cậu hài lòng rồi chứ?” Nhận được nụ cười của cậu ta, Kỳ Anh tiếp: “Kỳ thực tôi đến đây là có giao dịch cần làm với cậu. Tôi biết bây giờ, Huyền Phong đang khiến cho các thế lực hắc đạo gặp trở ngại, cậu có cần tôi giúp một chút không?”
“Vì sao anh lại muốn giúp đây? Theo tôi biết thì anh và anh ta mới chỉ gặp nhau 2-3 lần, trực tiếp đối mặt cũng chỉ có một lần mà thôi. Tôi nghĩ hai người chẳng có thù oán gì với nhau mới đúng.” Khương Vũ ngồi thẳng người, nghiêm túc nhưng vẫn không kém phần yêu nghiệt nói.
“Có một số việc nhìn ở mặt ngoài sẽ không thể nào thấu hiểu được bên trong bản chất đâu. Việc thù oán của tôi với anh ta sợ là dù có tìm hiểu kỹ càng đến mấy cũng không tìm được.” Lâm Kỳ Anh vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Được rồi! Nhưng mà anh tự tin mình có cách khiến anh ta không cản trở chúng tôi nữa sao? Nếu tôi không nhầm thì một mình anh không làm được cho nên mới đến tìm tôi. Anh cần tôi giúp đỡ gì, anh nói đi.”
Khương Vũ tất nhiên hiểu vấn đề này rất sâu sắc. Cậu ta cũng vô cùng thông minh và giảo hoạt, như hồ ly vậy.
Lâm Kỳ Anh thực sự phải khâm phục đầu óc của Khương Vũ, ngay cả việc cài người vào lực lượng cảnh sát cũng làm rồi. Xem ra cậu ta chỉ muốn xem thử cậu thế nào thôi, một cái đầu cáo già như cậu ta chắc chắn cũng đã có cách để gạt Huyền Phong ra khỏi con đường của cậu ta. Khương Vũ tương lai mà không làm chủ nhân của Cửu Long thì quả thật chẳng ai làm được.
Vì thế, cậu tìm gặp tay trong của cậu ta.
Kỳ Anh ngồi đối diện cô gái mang đầy nét thoải mái kia. Cô ấy mặc một bộ quần áo vô cùng trẻ trung, tóc buộc đuôi ngựa tùy ý uống cà phê. Một cô gái như thế này, ai sẽ nghĩ đó là người của hắc đạo? Ai sẽ nghĩ cô ấy đang trà trộn vào lực lượng cảnh sát hình sự?
Một cô gái đầy sức sống và tươi trẻ, nhưng mà vì sao lại đi theo hắc đạo? Lại cũng có thể khiến cho thiếu chủ họ Khương tin tưởng đem đi làm mật thám?
Tất nhiên là cái gì cũng có lí do của nó, cậu không nên cố tìm hiểu thì hơn.
“Cô tên gì?” Lâm Kỳ Anh hỏi.
“Thế cậu muốn biết tên nào đây?” Cô ấy cười rộ lên, lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn bên trái. “Thôi, cậu cứ gọi tôi là Tử Di đi.”
“Chị làm việc ở nơi đó thấy thế nào? Công việc mà chị phải làm là gì?” Lâm Kỳ Anh bắt đầu ngay với vấn đề cần biết.
“Cậu không cần thiết phải chú ý tiểu tiết như vậy chứ? Nếu được thì cậu nên tự mình tìm hiểu và cho thiếu chủ của chúng tôi thấy khả năng và sự hữu ích khi hợp tác với cậu.” Cô ấy đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
“Nếu đến một chút sự giúp đỡ cũng không được thì tôi còn cố tình đi tìm cậu ta muốn hợp tác làm gì chứ?” Kỳ Anh đẩy nhẹ mắt kính. “Có phải chị tự ý không muốn nói?”
“Đúng vậy, tôi muốn nhìn xem cậu có bản lĩnh gì để hợp tác với chúng tôi.” Tử Di không kiêng dè gì nữa mà nói thẳng.
“Tôi khuyên chị một điều này vậy.” Cậu đứng dậy, nghiêng người đi ra khỏi chỗ ngồi: “Chị đừng mù quáng tin tưởng vào một thứ gì đó quá nhiều. Sẽ có ngày chị mất cả chì lẫn chài đấy.”
Bàn tay của cô gái hơi run lên. Cậu ta biết cô nghĩ gì trong đầu. Chỉ có thể nói: Đáng sợ!
Sau buổi gặp ấy, Kỳ Anh lại đi tìm Khương Vũ. Cậu biết anh ta đang toan tính điều gì.
“Khương Vũ, cậu đúng là hồ ly. Không những xinh đẹp như yêu nghiệt mà còn giảo hoạt nữa.” Kỳ Anh nhìn cậu ta.
“Phải như vậy thì tôi mới có tư cách làm thiếu chủ của Cửu Long chứ.” Cậu ta cười nhếch mép đáp trả.
“Dù sao thì tôi cũng sẽ không giúp anh giám sát Tử Di. Đó là người của anh, cũng không có trong điều kiện hợp tác của chúng ta. Cho nên tôi không có cái trách nhiệm này.”
“Tôi có thể thêm chút lợi ích cho anh, được chứ?”
Khương Vũ bày tỏ ý kiến muốn cậu làm công việc kia. Kỳ Anh cậu cũng nên tận dụng điều này một chút chứ nhỉ?
“Tôi muốn cậu dùng danh nghĩa của Cửu Long đứng ra bảo kê ngầm cho các hoạt động sau này của tôi. Cậu thấy ổn chứ, Khương Vũ?” Lâm Kỳ Anh giảo hoạt nói.
“Kỳ Anh, anh cũng không kém gì tôi đâu.” Khương Vũ cũng cười lên.
Quả là người thông minh thì dễ nói chuyện hơn nhiều. Cậu cần chính là một người thông minh như thế này. Nhưng mà sẽ tốt hơn nếu người đó không bao giờ có ý định phá vỡ hợp tác. Lâm Kỳ Anh thích sự bảo đảm trong mọi việc.
Vậy mà đến khi có thể tiếp cận được Đổng Huyền Phong rồi thì cậu lại có chút ngỡ ngàng khi Hoàng Khánh cũng có mặt. Thậm chí còn có cả Tử Di.
Việc này có chút thú vị rồi đây.