Giọng Nói Của Anh

Chương 11

Phong cảnh thành phố Z hợp lòng người, nhiệt độ vừa phải.

Thời tiết cuối mùa xuân, nhiệt độ này cho phép con người mang đồ thoải mái.

Phong cảnh ngoài của sổ thật sự rất đẹp, thành phố Z nổi tiếng với cây phong, đến mua thu, có rất nhiều du khách đến đây, muốn tận hưởng khí trời thu, ngắm nhìn lá phong.

Lá phong rực đỏ, mỗi khi đến mùa, khiến cho cả thành phố Z như ửng đỏ.

Vẫn đang là cuối xuân, cành cây sum xuê, cành lá phát triển, tạo nên một màu xanh biếc, phong cảnh vút qua ngoài cửa sổ, thật sự rất đẹp.

Noãn Noãn dùng tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời vừa vặn chiếu sáng sườn mặt cô, tôn lên đường cong hoàn mỹ, bóng hàng mi vương trên ánh mắt, khiến cho cả người cô như toả ra ánh sáng dịu dàng.

Lúc xe đi vào thành phố, người đi đường cũng không nhiều lắm, chắc vì đang thời gian làm việc, vừa mới 3h đúng, cho nên trên đường lượng xe cũng thật ít.

Cứ như vậy đi đường dễ dàng, không bao lâu sau, xe đã vững vàng tiến vào chung cư, tên của tiêu khu cũng rất ý nghĩa, Noãn Noãn nhìn về phía bảng tên "Tả ngạn đinh chỉ"(*), có chút nghệ thuật.
(*) Nguyên là 左岸汀止, thứ lỗi vì tớ không hiểu từ này lắm, tạm hiểu là bên trái bờ sông/bãi bồi gì đấy.

Chỉ là, khi xe tiến vào trong chung cư, Noãn Noãn lại cảm thấy cái tên đó rất phù hợp, cây xanh trong tiểu khu rất nhiều, hé chút cửa sổ xe cũng có thể nghe được mùi hương thơm ngát của cây cỏ.

Phó Bác Ngôn lái xe thẳng vào dừng dưới toà nhà họ ở, anh xuống xe lấy hành lý ra, còn lại hai cái vali, Noãn Noãn và Lâm Lâm, mỗi người một cái.

Nhìn xung quanh một vòng, với cảnh sắc trước mặt, Noãn Noãn không nhịn được, tán thưởng: "Nơi này thật tốt."

Phó Bác Ngôn cười nhẹ nói: "Đi lên xem phòng trước."

"Được ạ."

Ba người lần lượt tiến vào, lúc này trong chung cư không có ai, trong thang máy cũng chỉ có ba người họ.

Lúc này Lâm Lâm đang có chút khẩn trương đứng trong góc nhỏ, cô ấy cảm thấy bản thân giống như là người thừa, cho nên cố gắng hết sức thu lại cảm giác tồn tại của mình.

Hết nhìn bên này đến bên kia, tóm lại, Lâm Lâm cảm thấy, ánh mắt Phó lão sư khi nhìn mình có chút lạnh nhạt.

Noãn Noãn đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lâm, không nhịn được cười một tiếng, khi thấy ánh mắt của Phó Bác Ngôn nhìn đến, cô họ nhẹ một tiếng, tiếp tục cười trong câm lặng, suýt nghẹn.

Ánh nhìn của Phó Bác Ngôn bình tĩnh, nhìn vào cô một lát mới dời đi.

Phòng ở tầng hai mươi, lúc mới mở cửa, một làn hương trong lành tràn vào mũi.

Noãn Noãn vừa nhìn vào đã thấy được những thiết bị lắp đặt bên trong, hàng mày khẽ chuyển trong nháy mắt nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Lúc trước khi Phó Bác Ngôn chụp hình cho cô, bên trong không có bao nhiêu thiết bị, ngoài bộ so pha, thì không có gì nữa, vốn là trống trơn.

Mà lúc này, không phải không sạch sẽ, chỉ là tràn đầy không khí sinh hoạt, trên vách tường treo một bức tranh sơn dầu, Noãn Noãn hơi nheo mắt nhìn, là do một trong những hoạ sĩ cô thích vẽ, giá không cao nhưng khó mua, một nơi khác, lúc trước không hề có tủ giày, cũng được thêm vào.

Noãn Noãn quay đầu nhìn về phía Phó Bác Ngôn, anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Là đài truyền hình chuẩn bị, cô không ở khách sạn nên dự trù kinh phí vẫn còn dư."

Noãn Noãn ngừng lại một chút, yên lặng gật đầu: "Vậy à."

Noãn Noãn biết nếu cô ở khách sạn, đài truyền hình sẽ đặt phòng, chỉ là do bản thân cô không thích ở khách sạn, cho nên muốn thuê phòng, thì cô chi tiền cũng không sao, nhưng không ngờ đài Orange lại quan tâm như vậy, đến những thứ này cũng chuẩn bị.

Khoé miệng khẽ cong, Noãn Noãn cười nói: "Vài ngày nữa lúc đến đài truyền hình tôi sẽ cám ơn trưởng đài vậy."

Phó Bác Ngôn như bị sặc: "Được, mà cũng không cần thiết phải cám ơn, đây là việc cần phải làm." Anh chuyển sang đề tài khác: "Trước hết mang đồ vào sắp xếp đã."

"Được."

*

Cả một buổi chiều, Noãn Noãn và Lâm Lâm đều ở trong phòng thu dọn đồ đạc.

Căn phòng thật lớn, gồm một phòng đọc sách, hai phòng ngủ, đủ cho Noãn Noãn và Lâm Lâm dùng, sau khi Phó Bác Ngôn hỏi xem hai người muốn ăn gì liền đi về căn đối diện.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Lâm Lâm không nhịn được khen ngợi: "Chị Noãn Noãn, phòng này thật tốt." Cô ấy chỉ về phía những cây xanh ở ban công, nói: "Còn có cả cây cảnh, đài truyền hình thật quá tận tâm, không biết là do ai tới đây sắp xếp."

Noãn Noãn nhìn vào mấy bồn cây xanh, lại nghĩ đến những phản ứng của Phó Bác Ngôn, suy nghĩ một lát, cô lẩm bẩm: "Chỉ sợ là không phải do đài truyền hình tận tâm."

"Sao?" Lâm Lâm không nghe rõ, "Chị Noãn Noãn, chị vừa nói gì vậy?"

Noãn Noãn khẽ cười, lắc đầu: "Không có gì, đói không?"

"Có chút."

Nghe vậy, Noãn Noãn khẽ cười: "Quét xong nơi này, chị Noãn Noãn sẽ dẫn em đi ăn cơm."

Lâm Lâm vui vẻ đáp lời: "Vâng."

Vừa nghe đến có cơm ăn, trong nháy mắt cả người cô ấy trở nên thật tích cực.

Chỉ có điều, đến cuối cùng, từ hai người ăn cơm lại trở thành bốn người cùng ăn cơm.

Noãn Noãn và Lâm Lâm chuẩn bị ra khỏi cửa, muốn nói một tiếng với Phó Bác Ngôn, đồng thời hỏi một tiếng xem anh có muốn đi ăn cùng không.

Vừa nhấn chuông cửa, đã có người ra mở cửa, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt, Noãn Noãn sững sờ chốc lát, nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi có Phó lão sư ở đây không?"

Tiêu Viễn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, sau đó quay lại hô: "Phó lão sư, có người tìm."

Tiêu Viễn chào hỏi với Noãn Noãn: "Xin chào, tôi là Tiêu Viễn, người dẫn chương trình của đài Orange." 

Noãn Noãn chìa tay chào hỏi với Tiêu Viễn: "Trình Noãn Noãn."

Tiêu Viễn khẽ cười một tiếng: "Tôi biết cô."

"Hả?"

Tiêu Viễn nhìn Noãn Noãn với ánh mắt chứa nhiều thâm ý, sau lưng vang lên tiếng bước chân, Phó Bác Ngôn mặc áo sơ mi trắng đi ra, nhìn thấy Noãn Noãn và Lâm Lâm đứng ở cửa, hơi ngừng lại, nói: "Định ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, đi ăn cơm, Phó lão sư ăn chưa, có muốn đi cùng không ạ?" Đến diễn đàn LQĐ để ủng hộ editor. Noãn Noãn nhìn Phó lão sư đang xắn tay áo, lúc trước luôn cảm thấy đàn ông lúc mặc sơ mi trắng rất đẹp mắt, sự thật chứng minh, là thật sự đẹp mắt, đặc biệt là dáng vẻ bây giờ của Phó Bác Ngôn, khi cúi thấp đầu thong thả ung dung, không nhanh không chậm, sửa sang tay áo.

Lực hấp dẫn bộc lộ ra khi lơ đãng, thật quá hấp dẫn.

Không đợi Phó Bác Ngôn trả lời, Tiêu Viễn đã rất tích cực, nói: "Đi, đi chứ, tiện để cho Phó lão sư mời khách."

Phó Bác Ngôn cũng không từ chối, nhẹ nói: "Cùng đi."

*

Chiều tối, mặt trời khuất dần về phía Tây.

Những tia nắng cuối ngày sót lại, nhuộm nên muôn vàn màu sắc trên nền trời, đẹp không thể tả.

Lúc này đã cuối mùa xuân, đã hơn sáu giờ, là lúc trời chiều dần tắt, cũng là thời gian mọi người tan tầm trở về nhà.

Người đi đường rất nhiều, có chút chen chúc.

Vừa đi ra được một lúc, Tiêu Viễn đề nghị đến một nhà hàng ở tiểu khu bên cạnh, sau khi hỏi qua ý kiến mọi người, tất cả cùng nhất trí đến chỗ đó ăn.

Vị trí của tiểu khu này rất tốt, dù không phải nằm ngay trong trung tâm thành thị, nhưng chỗ này cũng rất phồn hoa, nhiều khách sạn, bình thường cũng là để chăm sóc cho các khách quý của đài truyền hình, cho nên xung quanh có nhiều nhà hàng, đa số được trang trí rất tinh xảo, đương nhiên cũng sẽ có những quán nhỏ, những loại...đồ ăn vặt đặc sắc, tuy nhiên những chỗ này cũng đông kín người.

Cả chuyến đi của bốn người, đa số là Tiêu Viễn và Noãn Noãn cùng trò chuyện.

Chủ yếu là Tiêu Viễn hỏi, Noãn Noãn trả lời.

Tính cách Tiêu Viễn tương đối hoạt bát, nói nhiều, hơn nữa sẽ hỏi những vấn đề không khiến người khác xấu hổ, tóm lại là có thể nói đủ thứ chủ đề...

"Từ nơi này đi thẳng, sau đó rẽ trái, phía đó có những quán ăn vặt vào ban đêm, nếu như các cô muốn ăn khuya, có thể đến đó để mua." Tiêu Viễn giới thiêu: "Chỗ này thức ăn cũng không tệ."

Noãn Noãn cười: "Đúng là không tệ."

Đôi mắt Tiêu Viễn sáng ngời: "Đã từng đến đây sao?"

Noãn Noãn trầm ngâm một chút, nhìn về phía phòng ở bên kia, khẽ gật đầu: "Đã từng tới."

Phó Bác Ngôn ở phía sau thuận theo tầm mắt Noãn Noãn mà nhìn sang, đôi mắt sâu thẳm, nhìn về phía Tiêu Viễn, nói: "Đặt trước phòng chưa?"

"Đặt rồi."

Sau đó tầm 20 phút thì bốn người đi đến nhà hàng Tiêu Viễn giới thiệu.

Noãn Noãn thích ăn cay, nhà hàng này nấu theo kiểu Hồ Nam khá ổn, là khẩu vị Noãn Noãn thích, từ nhỏ cô đã thích ăn cay, cho nên đối với những món ăn thế này hoàn toàn không có sức từ chối.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều biết Phó Bác Ngôn  và Tiêu Viễn, chào hỏi hai người, sau đó Tiêu Viễn liền quen cửa quen nẻo đưa mọi người đến phòng đã đặt trước.

Trong phòng ăn rất nhiều người, trong đại sảnh cũng rất đông khách.

Sau khi vào phòng riêng, Noãn Noãn và Lâm Lâm ngồi một bên, còn Phó Bác Ngôn lại ngồi đối diện với cô.

Ánh đèn vàng ấm áp toả sáng, bên trong phòng riêng được trang trí rất đặc biệt, Tiêu Viễn  giới thiệu cho Noãn Noãn và Lâm Lâm những món ăn đặc sắc.

"Món này không tệ lắm, Noãn Noãn thích không?" Tiêu Viễn đã tự cho là quen thuộc, trực tiếp kêu tên Noãn Noãn.

Cũng may Noãn Noãn không ngại, nhẹ gật đầu trả lời: "Cũng được, chọn món này đi." Cô nhìn sang phía Lâm Lâm nói: "Muốn ăn gì cứ chọn đi, chị Noãn Noãn mời khách."

Tiêu Viễn bật cười, nhìn về phía Phó Bác Ngôn đánh mắt ra hiệu, vẻ mặt nhạo báng.

Phó Bác Ngôn không để ý đến Tiêu Viễn, cúi đầu pha trà cho mọi người.

Mà tầm mắt của Noãn Noãn vẫn đang nhìn theo đôi tay Phó Bác Ngôn, cô cảm thấy tay của Phó Bác Ngôn thật đẹp, khiến người ta yêu thích, thật hoàn mỹ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ điêu khắc, khớp xương rõ ràng, khi nâng chén sứ, hơi nhúc nhích, khiến cho người nhìn cảm thấy rất đẹp.

Sau khi Tiêu Viễn gọi xong món ăn, liền nhìn Phó Bác Ngôn: "Còn muốn gọi thêm gì nữa không?"

"Có." Phó Bác Ngôn nhẹ trả lời, nhìn thực đơn: "Cho thêm một phần đầu cá kho tiêu."

Tiêu Viễn sững sờ, nói: "Không phải có cá om chua rồi sao?"

Phó Bác Ngôn không nói gì, khẽ nhìn Tiêu Viễn một cái.

Tiêu Viễn còn chưa kịp nói thầm, mới nghiêng đầu, Lâm Lâm liền kích động nói: "Đúng, sao tôi lại quên mất, chị Noãn Noãn thích ăn đầu cá kho tiêu nhất."

Tiêu Viễn :"..." Được, cuối cùng anh đã hiểu.

Noãn Noãn khẽ ho một tiếng, nhìn về phía Phó Bác Ngôn: "Không ngờ Phó lão sư cũng thích ăn món này."

"Cũng không tệ lắm."

Tiêu Viễn ở bên cạnh nhìn Phó Bác Ngôn trợn mắt nói dối.

Phải biết rằng Phó Bác Ngôn không thích các món ăn có mùi, đối với hải sản hay là cá, vẫn luôn không ăn.

Tiêu Viễn khẽ cười, cũng không vạch trần Phó Bác Ngôn.

Sau khi hoàn tất việc gọi món, Phó Bác Ngôn đưa cho Noãn Noãn một ly trà, .đọc truyện tại diễn đàn LQĐ để ủng hộ editor. lúc nhận ly trà, ngẫu nhiên chạm phải ngón tay anh, đầu ngón tay Phó Bác Ngôn mang theo cảm giác mát lạnh, khi ngón tay hai người chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau.

Noãn Noãn mím môi, nhanh chóng nhận lấy, nhấp nhẹ một chút.

Tiêu Viễn liếc thấy, tìm chủ đề cho hai người nói chuyện.

"Noãn Noãn là người thành phố S sao?"

"Đúng vậy."

"Sao lại thích ăn cay, hình như những người bạn của tôi là người thành phố S đều không thể ăn cay."

Nghe vậy, Noãn Noãn sững sờ chốc lát, nhìn chằm chằm vào những gợn sóng trà, biên độ của chuyển động không lớn, chỉ nhẹ nhàng chuyển động, cô khẽ khép hờ đôi mắt, sau khi mở mắt ra lại, trong mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Cô khẽ cười giải thích: "Trước kia tôi sống ở thành phố Z."


Bình Luận (0)
Comment