Giọng Nói Của Anh

Chương 12

Lần này ngược lại đến phiên Tiêu Viễn kinh ngạc, ngay cả Lâm Lâm cũng có chút giật mình nhìn cô một cái.

Chí có Phó Bác Ngôn, vẻ mặt không thay đổi, chỉ có ánh mắt sâu thẳm hơn, nhìn Noãn Noãn một lúc.

Lâm Lâm không nén được sự kinh ngạc, nói: "Chị Noãn Noãn không phải người thành phố S sao?"

Noãn Noãn khẽ cười, hơi nhướn mày, dưới ánh đèn, gương mặt xinh đẹp càng thêm quyến rũ, hấp dẫn người khác, Noãn Noãn nói: "Không phải người thành phố S thì rất kỳ quái sao? trước đây tôi ở thành phố Z, sau khi học xong trung học thì đến thành phố S."

Tiêu Viễn giật mình khẽ nhìn Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn, đôi mắt chuyển qua chuyển lại: "Vậy lúc trước Noãn Noãn học trường nào?"

Noãn Noãn cong khoé môi, giống như mở ra câu chuyện trước kia, đã nói thì không giấu diếm, cũng cảm thấy không phải chuyện gì quan trọng.

"Đức Dục."

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viễn sáng ngời: "Vậy sao, cả tiểu học và trung học đều học ở Đức Dục sao?"

Noãn Noãn nhẹ gật đầu: "Đúng vậy."

Tiêu Viễn thật sự kinh ngạc, anh ấy chỉ vào Phó Bác Ngôn: "Vậy em và Phó lão sư học cùng trường tiểu học và trung học đấy."

Noãn Noãn hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn vào Phó Bác Ngôn, vẻ mặt của Phó Bác Ngôn không rõ ràng, không thể nhìn được tâm trạng của anh lúc này.

Cô nở nụ cười, nói: "Em biết."

Chỉ có điều khi cô học sơ trung(THCS) thì Phó Bác Ngôn đã học cao trung(PTTH), hai người có thể xem xem là học trưởng học muội, cũng không gặp nhau.

Tiêu Viễn liếc nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Phó Bác Ngôn, tỏ vẻ nghi ngờ, thầm nghĩ, chẳng lẽ người này đã biết chuyện này rồi.

Sau đó không lâu, những món ăn họ đã gọi được đưa lên.

Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, Phó Bác Ngôn vẫn luôn yên lặng, chỉ có Noãn Noãn, Lâm Lâm và Tiêu Viễn nói.

Mỗi khi Tiêu Viễn nói đến Phó Bác Ngôn thì liền thao thao bất tuyệt(nói mãi không ngừng), Noãn Noãn cũng nghe rất chăm chú, đôi khi còn chen vào vài câu.

"Đúng rồi, Noãn Noãn, có thể em không biết, lúc Phó lão sư còn đi học, đã được rất nhiều người theo đuổi."

"Thật vậy sao." Noãn Noãn cười, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Dù sao thì trước kia, Phó lão sư cũng là nhân vật phong vân(nhân vật quan trọng/người làm mưa làm gió) ở trường học của chúng ta."

Tiêu Viễn dừng lại, giọng nói đầy kinh ngạc: "Em cũng học đại học Thanh Bắc sao?"

Noãn Noãn trả lời: "Đúng vậy, xin chào học trưởng Tiêu."

Tiêu Viễn nhìn Phó Bác Ngôn, dừng một chút: "Sao tôi lại không biết thì ra chúng lại là bạn học đấy."

Noãn Noãn cong môi cười: "Lúc em nhập học thì anh và Phó lão sư đều đã tốt nghiệp."

Cô nhỏ hơn Phó Bác Ngôn năm tuổi, cho nên khi cô vào học năm một thì Phó Bác Ngôn đã tốt nghiệp, tuy rằng Phó Bác Ngôn học tiếp cao học, tuy nhiên cũng không cùng nơi học.

Nơi học của học viên cao học xa nơi học của sinh viên rất nhiều.

Cho nên suốt bốn năm học đại học, cô chỉ mới nhìn thấy Phó Bác Ngôn một lần suy nhất, hơn nữa lại còn ở khoảng cách rất xa..., đó là khi Phó Bác Ngôn với tư cách người tốt nghiệp xuất sắc lên phát biểu, lúc đó hình như Noãn Noãn cũng bận việc gì đó, không thể ngồi nghe từ đầu đến cuối.

Chỉ có đến cuối buổi trò chuyện, cô mới lén lút đi vào hội trường.

Bây giờ nghĩ lại, khi đó chỉ để nghe được giọng nói của anh, đã làm những chuyện điên cuồng.

Noãn Noãn nhìn về phía người đang yên lặng ăn, dưới ánh đèn nhạt, vừa vặn chiếu vào đỉnh đầu anh, để lại một vệt bóng.

Noãn Noãn nhìn đến thất thần, trước đây, chưa bao giờ cô nghĩ tới mình sẽ tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa trong vòng một tháng, mà cũng có thể sẽ kéo dài đến hai thang, cô sẽ cùng anh dẫn chung một chương trình.

Như là cảm nhận được ánh mắt của Noãn Noãn, Phó Bác Ngôn ngước nhìn lên, trong ánh mắt như mang theo ý cười,  lại như chứa đựng bóng dáng của cô.

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính: "Ăn no rồi?"

Noãn Noãn sũng sờ, lắc đầu theo bản năng: "Chưa."

"Vậy ăn trước đã."

Noãn Noãn:"..."

Lúc này cô lại có chút mất mặt thu lại ánh nhìn, ngoan ngoãn yên lặng ăn cơm.

Chỉ có đôi bàn tay đang cầm đũa có chút run rẩy.

Thật là, nhìn thần tượng của mình lại thất thần, còn bị bắt gặp, thật sự có chút mất thể diện.

*

Sau khi ăn xong, cả nhóm người lại trở về.

Noãn Noãn muốn mua một ít đô, đồ dùng sinh hoạt trong nhà vẫn chưa chuẩn bị, cho nên liền suy nghĩ xem nên đi siêu thị luôn hay về nhà rồi lát nữa đi siêu thị.

Dù sao thì bây giờ bên cạnh cũng có hai người đàn ông.

Sau khi ngẫm nghĩ, cô tính trở về trước đã, dù sao bây giờ họ cũng đông người, khiến nhiều người chú ý.

Ánh sáng đèn đường rực rõ, bóng đêm bao phủ.

Gió buổi tối rất mát, Tiêu Viễn ở phòng trên phòng của Noãn Noãn, theo như lời của Tiêu Viễn là ở tầng trên cùng, tiểu khu này có tổng cộng 26 tầng.

Sau khi đến tầng 20, Noãn Noãn, Phó Bác Ngôn và Lâm Lâm ra khỏi thang máy, nói lời tạm biệt với Tiêu Viễn xong, Noãn Noãn liền quay về phía Phó Bác Ngôn, nói: "Phó lão sư, tiền cơm tối..." Lời chưa nói hết, Phó Bác Ngôn đã dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Không có đạo lý để cho nữ giới trả tiền."

Noãn Noãn nghẹn lời: "Nhưng mà..."

Phó Bác Ngôn khẽ cười: "Lần sau em mời lại tôi cũng được."

Suy nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.

"Được rồi, hẹn gặp lại Phó lão sư, ngủ ngon."

Nói xong, cô liền xoay người đi về phía căn hộ của mình, trong tiểu khu, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, đều được thiết kế theo dạng đối diện nhau.

Lâm Lâm đã mở cửa vào trước, cho nên, trong hành lang, bây giờ chỉ có Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn.

Noãn Noãn:"..." Há to miệng, cô kinh ngạc nhìn Phó Bác Ngôn.

Phó Bác Ngôn giải thích: "Lúc nãy em liên tục nhìn về hướng siêu thị, bây giờ muốn đi không?"

Sau khi yên lặng một lúc, Noãn Noãn nói: "Là tính về đổi giày rồi sẽ đi."

"Ừ." Phó Bác Ngôn đáp lời, "vậy vào đổi đi, tôi ở đây chờ em."

Bị chẹn họng, Noãn Noãn dè dặt hỏi Phó Bác Ngôn: "Phó lão sư muốn đi cùng tôi?"

"Ừ." Ngay trước khi Noãn Noãn định từ chối, Phó Bác Ngôn bổ sung một câu, "Sợ em và trợ lý chưa quen chỗ này, nhỡ lạc đường thì sao, cứ đi đổi giày trước, tôi sẽ đi với em."

Suy nghĩ một chút, Noãn Noãn cũng cảm thấy lời của Phó Bác Ngôn có lý, nên không từ chối.

Sau khi thay giày xong, lại ra khỏi nhà lần nữa.

Chỉ là sau khi đổi giày, cô đã hối hận.

Chênh lệch chiều cao thật rõ ràng.

Theo những gì Noãn Noãn biết thì Phó Bác Ngôn cao 1m85, mà cô cao 1m68. So với những người cùng giới thì chiều cao của Noãn Noãn ở mức trung bình, không cao không thấp, nhưng khi đứng trước Phó Bác Ngôn, cô đột nhiên cảm thấy mình trở nên nhỏ bé hơn nhiều.

Thật không quen.

Nhìn vào gương phản chiếu trong thang máy lúc này, nhìn tư thế của hai người, Noãn Noãn hơi nháy mắt, muốn tìm đề tài để nói chuyện với Phó Bác Ngôn, những suy nghĩ rất lâu, vẫn chưa tìm được đề tài phù hợp.

Siêu thị cách không xa, hai người quyết định đi bộ đến đó.

Buổi tối ở nơi đây nhộn nhịp hơn hẳn, ánh đèn chiếu sáng, sau khi đi ra khỏi khu chung cư còn nghe thấy tiếng mọi người trò chuyện.

Lúc ra khỏi khu chung cư, phải đi qua một đoạn đường khá dài, hai bên trồng không ít cây cối, toả bóng che cả ánh đèn đường, hơn nữa, cách một đoạn mới có một cột đèn, ánh sáng mờ nhạt, chiếu qua hàng cây, khiến cho xung quanh như có một vòng sáng bao trùm lên tán cây, chỉ loang lỗ vài tia sáng chiếu qua tán lá, rơi trên mặt đất, mông lung, mờ ảo.

Bên cạnh vang lên tiếng trẻ con chơi đùa, thật sự náo nhiệt, thật sự có sức sống hơn ban ngày nhiều.

Gió nhẹ thổi, mang theo tiếng tán lá xao động, vang lên bên tay, thật sự dễ nghe.

Noãn Noãn vẫn luôn cúi đầu đi bên cạnh Phó Bác Ngôn, vào buổi tối, cũng không lo sẽ bị nhận ra, ra khỏi khu chung cư, đi thêm một chút liền đến siêu thị.

Siêu thị rất lớn, người đến mua cũng nhiều.

Phó Bác Ngôn nhìn Noãn Noãn, nhắc nhở: "Lát nữa hãy đi theo bên cạnh tôi, đừng đi lạc."

Noãn Noãn cười đồng ý: "Sẽ không."

Tuổi này rồi còn đi lạc ở siêu thị thì cô sống thật phí chỗ.

"Phó lão sư thường xuyên đến siêu thị sao?" Đến diendanlequydon để ủng hộ editor. Nhìn thấy Phó Bác Ngôn nhanh chóng tìm thấy khu vực để mua đồ dùng hàng ngày một cách quen thuộc, Noãn Noãn nhịn không được đặt câu hỏi.

"Không," Trong ánh mắt Phó Bác Ngôn mang theo ý cười, cả người như thả lỏng: "Lâu lâu mới đến xem."

Noãn Noãn đứng bên cạnh chọn nhãn hiệu sữa rửa mặt và sữa tắm mình thường dùng, nhẹ nhàng đáp lời: "Vậy à."

Hai người mua đồ rất nhanh, chủ yếu là không cần phân vân, Noãn Noãn chọn những nhãn hiệu mình thường dùng đặt vào xe đẩy.

Hẳn chỉ khoảng nửa tiếng, Noãn Noãn đã mua xong đồ cần mua.

"Xong rồi?" Phó Bác Ngôn nhíu mày, có chút kinh ngạc vì tốc độ của cô.

"Đủ rồi ạ."

"Vậy đi thanh toán thôi."

"Vâng." Noãn Noãn muốn nhận lấy xe đẩy nhưng bị Phó Bác Ngôn tránh đi.

Đến quầy thanh toán, đã có một hàng dài xếp phía trước, hai người từ từ di chuyển theo.

Gương mặt này của Phó Bác Ngôn, đã có rất nhiều người ở thành phố Z này quen mặt, may là siêu thị này thuộc về khu vực hạng sang, dù cho có nhận ra cũng không có chuyện tranh nhau đến xin ký tên, chụp ảnh...

Chỉ là tiếng xì xào bàn tán kia vẫn lọt vào tai hai người.

"Người đó là người dẫn chương trình đúng không? Chương trình tin tức buổi sáng ấy."

"Đúng vậy, đứng bên cạnh là bạn gái sao? Thật xứng đôi."

"Sao tôi lại thấy nữ sinh đó cũng có chút quen mắt nhỉ?"

"Tôi không thấy vậy, chỉ là hai người thật xứng đôi, hơn nữa người dẫn chương trình thật biết quan tâm, lúc này khi hai người mua đồ ở bên kia, mỗi lúc nữ sinh kia nhìn vào cái gì thì người chủ trì liền lấy, sự ăn ý như vậy, nhất định là bạn gái rồi."

"Hẳn vậy rồi..."

Hai người vẫn tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện, Noãn Noãn nghe thấy, nhịn không được hơi đỏ mặt, ho nhẹ, cô nhìn về phía Phó Bác Ngôn nói:"Phó lão sư, để tôi đẩy xe cho."

Phó Bác Ngôn cười nhẹ, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, khiến cô chịu không được, mặt càng đỏ, tim đập nhanh hơn.

"Để ý đến lời người khác nói sao?"

Noãn Noãn sững sờ, không thèm để ý, nói: "Tôi không có vấn đề gì, chủ yếu là sợ Phó lão sư bị hiểu lầm."

Phó Bác Ngôn đến gần Noãn Noãn hơn một chút, hơi thở như hoà vào hơi thở của cô.

Noãn Noãn lui về sau một bước, nhưng không thể lùi được nữa, bên cạnh còn có những người khác đứng.

"Hiều lầm cái gì?" Phó Bác Ngôn cố ý nói nhỏ, giọng nói khàn khàn, đối với Noãn Noãn mà nói, giống như là thuốc phiện vậy.

Làm cho cô không cách nào từ chơi, hơn nữa dễ dàng chìm vào đó.

Cô tránh ánh mắt của Phó Bác Ngôn, nhìn sang chỗ khác, hàm hồ trả lời: "Ngộ nhỡ sau này để cho bạn gái của anh biết thì sẽ không tốt.

Nghe vậy, sắc mặt của Phó Bác Ngôn càng thay đổi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Tôi không có bạn gái."

"A, sao cơ?" Noãn Noãn không nghe rõ.

Phó Bác Ngôn khẽ cong môi, cúi thấp đầu, cách tai Noãn Noãn khoảng 10cm, nói thật rõ ràng từng chữ một bằng giọng nói trầm thấp: "Tôi nói, tôi không có bạn gái."

Tác giả có lời muốn nói:  

Phó Lão sư: Tôi không có bạn gái, nhưng tôi có người tôi thích, đang ở trước mắt.
Bình Luận (0)
Comment