Đỗ Tiêu trở về căn hộ, nhưng chẳng thấy bóng dáng Tiết Duyệt đâu cả.
Là một giáo viên dạy nhảy, lịch làm việc của Tiết Duyệt khá khác so với dân văn phòng thông thường. Cô nghỉ thứ Hai, còn những ngày khác thường bắt đầu dạy từ 4 giờ chiều, vừa dạy lớp vừa kèm riêng, buổi tối dạy đến 10 giờ mới xong.
Thu nhập từ việc dạy nhảy không đủ trang trải cuộc sống, nên từ thứ Năm đến Chủ nhật, sau khi tan làm Tiết Duyệt còn làm vũ công dẫn đầu ở vũ trường. Về nhà lúc nào cũng nửa đêm. Thường ngủ một mạch đến trưa hôm sau mới dậy.
Dù công việc của hai người bạn cùng nhà hoàn toàn khác biệt, nhưng Đỗ Tiêu rất thích cô bạn cùng phòng này. Tiết Duyệt rất thấu hiểu và tinh tế, biết Đỗ Tiêu sáng phải đi làm nên mỗi khi về khuya đều cố gắng di chuyển nhẹ nhàng, không làm ồn đánh thức Đỗ Tiêu. Đỗ Tiêu cũng vậy, sáng đi làm luôn cẩn thận không gây tiếng động để bạn cùng nhà ngủ ngon.
Trải qua thời gian ở chung, Đỗ Tiêu cảm thấy căn hộ này thật sự là nơi lý tưởng, kể cả bạn ở chung cũng rất hợp ý. Câu nói với giọng kỳ lạ của người thuê trước khi dọn đi “Cô với cô ấy ở chung tốt nhé” đã bị cô quăng ra khỏi đầu từ lâu.
Cho đến… sáng thứ Bảy.
Đã hẹn với mẹ là sẽ về nhà, đây cũng là lần đầu tiên về kể từ khi dọn ra ngoài ở. Đỗ Tiêu đã đi ngủ sớm từ tối thứ Sáu, muốn thứ Bảy tỉnh táo về nhà, cho gia đình thấy rằng cô có thể tự chăm sóc bản thân khi sống một mình.
Đồng hồ báo thức reo đúng 8:30, Đỗ Tiêu nằm tỉnh thần một lát rồi chậm rãi ngồi dậy. Cô vén chăn lên, xỏ dép lê, vuốt mái tóc rối bù, mơ màng bước ra khỏi phòng ngủ để đi vệ sinh.
Tay vừa chạm vào then cửa nhà tắm thì cửa bỗng tự mở. Một người đàn ông để trần nửa thân trên đột ngột xuất hiện trước mặt Đỗ Tiêu.
Người anh ta còn đọng hơi nước, thân trên tr*n tr**, phần dưới quấn khăn tắm. Đỗ Tiêu vừa tỉnh ngủ, mắt còn díp lại, tầm nhìn vô thức hạ xuống, vừa hay thấy phần khăn tắm quấn dưới rốn ba tấc của anh ta có một chỗ nhô lên rõ rệt.
Đỗ Tiêu giật mình ngẩng phắt đầu lên, thấy một người đàn ông cao hơn cô nửa cái đầu, hai tay, ngực và lưng thậm chí cả cổ đều phủ đầy hình xăm, tóc cắt rất ngắn, tai trái đeo ba khuyên.
Đỗ Tiêu đờ người!
Anh ta thì bình thản hơn nhiều, liếc nhìn Đỗ Tiêu từ trên xuống dưới, nói một tiếng “Hi~” như chào hỏi, rồi vòng qua cô đi thẳng vào phòng Tiết Duyệt, “Bịch” một tiếng đóng cửa lại.
Tiếng thét chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng Đỗ Tiêu đã bị tiếng “Hi” ấy chặn ngược lại, cả người từ trạng thái mơ màng hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng chạy vào toilet khóa chặt cửa.
Cho đến khi ngồi trên tàu điện về nhà, Đỗ Tiêu vẫn thấy khó chịu về chuyện sáng nay.
Lúc nhận phòng, cả người thuê cũ, Tiết Duyệt và cô đều không ai nhắc đến chuyện đưa người khác về ngủ qua đêm. Hai người kia thế nào Đỗ Tiêu không biết, nhưng bản thân cô còn chưa từng yêu đương, nói gì đến chuyện “đưa con trai về qua đêm”.
Ngồi trên tàu, cô thẫn thờ nghĩ, mình như vừa bước một chân từ vườn trẻ vào thế giới người lớn.
Bên ngoài và ở nhà, quả thật khác nhau.
Đứng trước cửa nhà mình lần nữa, Đỗ Tiêu bỗng thấy hơi lo lắng bất an. Cô hít sâu một hơi, mới móc chìa khóa ra mở cửa, bước vào trong, cố gắng dùng giọng điệu bình thường như trước: “Con về rồi.”
Giả vờ như chưa từng rời đi.
Nhưng phản ứng của gia đình rõ ràng khác trước. Ngày xưa mọi người chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng. Lúc này vừa thấy Đỗ Tiêu về, cả ba và chị Đỗ Cẩm đều đứng bật dậy khỏi sofa.
“Về rồi à?” Họ cùng hỏi. Vừa vui mừng, vừa có chút lo lắng.
“Tiêu Tiêu về rồi hả? Con ơi, cô về rồi này.” Chị dâu Vũ Lệ Thanh trông khỏe hơn trước nhiều, bế thằng bé Bân Bân, vẫy tay nhỏ của nó chào Đỗ Tiêu.
Tiếng thớt “cộp cộp” trong bếp ngừng lại. Cửa bếp mở ra, mẹ Đỗ đứng đó. Hai mẹ con nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
May là Đỗ Tiêu còn trẻ phản ứng nhanh, dịu dàng gọi: “Mẹ, con về rồi.” Mẹ Đỗ gật đầu, mím môi nói: “Rửa tay đi, ra phụ mẹ trộn nhân thịt.” Đỗ Tiêu “Dạ” một tiếng rồi nói: “Vâng.” Nhanh chóng về phòng.
Cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Tiêu theo thói quen về phòng mình, vừa vào đã sững người.
Giường cô đã thay bộ ga mới hoàn toàn xa lạ, bàn học nhỏ biến mất, thay vào đó là một chiếc nôi em bé bên mép giường. Căn phòng cô ở suốt hơn mười năm bỗng trở nên lạ lẫm.
Đỗ Tiêu định thần lại, treo túi lên giá áo cạnh cửa. Đi qua nhìn chiếc nôi, trải đệm mềm mại nguyên bộ, không cần cúi xuống cũng ngửi thấy mùi đặc trưng của Bân Bân – hỗn hợp giữa mùi sữa và nước tiểu, lạ thay lại rất thơm.
Đỗ Tiêu liếc nhìn tủ quần áo của mình, thuận tay kéo ra, mùi nước giặt em bé thoang thoảng phả vào mặt. Những bộ quần áo cô không mang được nên để lại nhà đã biến mất, trong tủ giờ toàn chăn gối và quần áo nhỏ xíu của bé.
Đỗ Tiêu đứng đó, hít sâu vài hơi mùi nước giặt em bé. Không có phụ gia, mùi hương tự nhiên, nghe thật dễ chịu. Đỗ Tiêu hít thở sâu vài lần, cuối cùng dùng mùi hương tươi mát này xua tan chút buồn bã trong lòng.
Thế này chẳng phải rất tốt sao?
Chị dâu cuối cùng cũng thực hiện được ý định cho Bân Bân ngủ riêng. Người lớn ngủ chung với trẻ con rất nguy hiểm, đã xảy ra nhiều vụ người lớn mê ngủ đè chết trẻ. Chị dâu từng nói với họ chuyện này, dù ai cũng hiểu nhưng nhà chỉ có ngần ấy diện tích, chẳng ai có cách giải quyết.
Đỗ Tiêu vừa dọn đi, vấn đề liền được giải quyết dễ dàng.
Ban đầu cô nảy sinh ý định dọn ra ngoài, chẳng phải cũng vì muốn giải quyết tình trạng thiếu không gian trong nhà sao?
Đỗ Tiêu đóng cửa tủ lại, cố gắng nở một nụ cười. Cô đi rửa tay rồi vào bếp phụ giúp.
Mẹ Đỗ luôn chê thịt xay bằng máy ở siêu thị không ngon, bà tự tay băm nhân làm bánh bao. Từ hồi cấp hai Đỗ Tiêu đã thường xuyên phụ mẹ trong bếp, học được không ít tay nghề nấu nướng. Hai mẹ con hợp sức, chậu nhân thịt nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Bữa trưa hôm nay rõ ràng phong phú hơn những ngày thứ bảy thường lệ, toàn là những món Đỗ Tiêu thích. Cô còn nhớ như in lần cuối được hưởng đãi ngộ như thế này là thời còn đại học. Khi ấy, cô học ở Bắc Kinh, từ thứ hai đến thứ sáu ở ký túc xá trường, còn thứ bảy về nhà. Mẹ lo cô ăn uống ở căng tin trường không ngon miệng nên cứ mỗi thứ bảy đều nấu toàn món cô thích.
Người nhà hỏi han về tình hình thuê nhà, Đỗ Tiêu chỉ kể những điều tốt đẹp.
“Phòng hướng nam, nắng tốt, còn có cả ban công. Người thuê trước để lại mấy chậu sen đá, giờ phát triển tươi tốt lắm. Em còn nuôi thêm một em chuột hamster nữa, nhưng mọi người đừng lo, em luôn rửa tay sạch sẽ trước khi ra ngoài và khi về nhà.”
“Còn bạn cùng phòng?” “À, bạn ấy là con gái, tuổi cũng xấp xỉ em. Làm nghề gì ấy ạ? Bạn ấy là giáo viên múa.”
Nghe đến hai chữ “giáo viên”, mẹ Đỗ gật đầu tán thưởng. Bà hoàn toàn không biết rằng “giáo viên” này không phải như bà nghĩ.
Đỗ Tiêu không ngốc, cô biết rõ bạn cùng phòng làm vũ nữ ở hộp đêm, mỗi đêm mới mang theo mùi khói thuốc về nhà, nhưng những chuyện này cô không dám hé răng nửa lời.
Người nhà lại hỏi cô có hòa thuận với bạn cùng phòng không. Đỗ Tiêu chợt nhớ đến cảnh tượng sáng nay trong nhà vệ sinh: một gã đàn ông c** tr*n, người đầy hình xăm, tóc cắt ngắn và tai đeo khuyên. Về phòng cô mới nhận ra mình chỉ khoác chiếc chăn đi vệ sinh, thậm chí chưa kịp mặc áo ngực, áo ngủ mỏng manh để lộ cả điểm nhô. Cô thấy ngượng chín người.
Nhưng đối diện với những ánh mắt quan tâm, làm sao cô dám kể những chuyện này. Lúc này Đỗ Tiêu mới thực sự hiểu câu “chỉ nói điều tốt, không nói điều xấu” là gì.
Cô cười thật ngọt, như thể mọi thứ sau khi chuyển đi đều tuyệt vời: “Dĩ nhiên là tốt ạ. Tụi em còn chia nhau đồ ăn vặt, cùng xem phim nữa.”
Cả nhà đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Đôi vai mẹ Đỗ thả lỏng hẳn xuống.
Bà nhìn con gái, nhận ra sắc mặt cô thực sự tốt hơn thời gian trước rất nhiều. Nghĩ rằng có lẽ vì không còn bị tiếng khóc của thằng bé làm phiền nên giấc ngủ cũng ngon hơn.
Chợt mẹ Đỗ cảm thấy những việc mình làm trước đây thật vô nghĩa.
Rõ ràng biết cuộc sống của con gái ở nhà bị ảnh hưởng bởi những tiếng ồn, vậy mà vẫn khăng khăng giữ con bên cạnh, chỉ để thỏa mãn cái tâm lý muốn kiểm soát của mình. Nhìn xem, con gái rời khỏi ngôi nhà này, sống bên ngoài vẫn ổn cả, phải không?
Không chỉ giải quyết được tình cảnh khó xử trong nhà, mà còn vì “xa mặt cách lòng”, cũng bởi anh chị dâu luôn áy náy với cô, nên họ đối xử với cô còn tốt hơn trước nhiều.
Con cái lớn lên, cha mẹ sớm muộn gì cũng phải buông tay. Dù khoảnh khắc buông tay ấy không tránh khỏi đau lòng, không tránh khỏi khó chịu, nhưng nhìn thấy con tự mình bay càng lúc càng xa, càng ngày càng vững vàng, niềm vui dần thay thế nỗi đau và sự khó chịu trong lòng.
Trong lòng mẹ Đỗ, vừa chua xót, vừa đắng cay, vừa vui mừng, lại vừa đau khổ.
Chuyện Đỗ Tiêu rời nhà đòi độc lập cứ thế lặng lẽ trôi qua như gió thoảng mây bay.
Đỗ Tiêu đã ổn định chuyện nhà ở, mẹ Đỗ cũng cuối cùng chịu buông tay để con tự bay nhảy. Cả hai đều cố gắng hàn gắn mối quan hệ, nhìn bề ngoài như đâu lại vào đấy.
Chỉ có Đỗ Tiêu biết, rất nhiều thứ, thực sự không còn giống như xưa nữa.
Ăn cơm trưa xong lại đến bữa tối. Cuối thu, Bắc Kinh trời tối sớm. Đỗ Tiêu định bắt tàu điện ngầm về thì Đỗ Cẩm nói: “Anh lái xe đưa em về.”
Đỗ Tiêu định từ chối nhưng Đỗ Cẩm đã nháy mắt ra hiệu. Anh em họ hơn hai mươi năm, đã quá hiểu ý nhau, nên Đỗ Tiêu im lặng.
Đỗ Cẩm liền nói: “Anh cũng muốn xem qua khu vực em ở.” “Phải đấy, con đi xem thử đi.” Bố mẹ cùng tán thành.
Vũ Lệ Thanh bế Tiểu Bân Bân tiễn Đỗ Tiêu ra cửa, vẫy vẫy bàn tay nhỏ: “Bé chào tạm biệt cô nha.”
“MUA~” Đỗ Tiêu chu môi gửi một nụ hôn gió cho cháu, “Tuần sau cô về thăm Tiểu Bân Bân, mua đồ chơi mới cho bé nhé~”
Đỗ Tiêu nghĩ rằng lúc nãy anh trai nháy mắt chắc là có chuyện muốn nói với cô. Nhưng suốt dọc đường đi, Đỗ Cẩm chẳng nói gì, thậm chí còn im lặng hơn mọi khi rất nhiều.
Thực ra trong chuyện nhà cửa này, Đỗ Cẩm là người được lợi nhất. Anh có quyền sở hữu nhà, bảo vệ được vợ con, cải thiện được chất lượng cuộc sống. Nhưng trong toàn bộ sự việc này, Đỗ Tiêu vẫn không nỡ giận anh trai.
Cô luôn cảm thấy Đỗ Cẩm chắc hẳn rất đau khổ.
Ngay từ khi cô chào đời đã có một người anh hơn 6 tuổi, điều này có lẽ là ước mơ của nhiều cô gái. Đến khi cô lên 5-6 tuổi, bắt đầu có kí ức thì anh đã 11-12 tuổi, không còn nghịch ngợm như trẻ con nữa mà đã có dáng vẻ thiếu niên. Đã biết điều, chu đáo, luôn biết chăm sóc em gái.
Đi đâu cũng dẫn cô theo, lúc nhỏ giúp cô tắm rửa, lớn hơn thì nấu cơm cho cô. Hồi cấp hai có mấy thằng du côn đứng trước cổng trường trêu cô, đòi làm quen, bị Đỗ Cẩm xắn tay áo đánh cho chạy mất dép. Đến khi cô vào đại học ở ký túc xá, anh đã đi làm và mua được xe, tối thứ sáu lái xe đón cô về nhà, tối chủ nhật lại đưa cô về ký túc.
Anh trai cô không chỉ đẹp trai mà còn thông minh tài giỏi, nhiều nữ sinh theo đuổi lắm. Anh cứ thế xuất sắc cho đến khi kết hôn, không trăng hoa, tự mình để dành đủ tiền đặt cọc mua nhà, còn cưới được cô vợ xinh đẹp và giỏi giang.
Từ nhỏ Đỗ Tiêu đã luôn tự hào về anh trai.
Ai ngờ hơn một năm trước, giá nhà ở Bắc Kinh tăng vọt một cách khủng khiếp, đập tan tành mọi niềm kiêu hãnh của anh.
Cuộc đời trước khi rơi xuống đáy vực, chẳng bao giờ báo trước cho ta biết cả.
------oOo------