Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 55

Nguyên Bảo nhanh chóng trở thành chủ đề nóng giữa Đỗ Tiêu và Thạch Thiên, đồng thời cũng là cái cớ hoàn hảo để hai người quên đi những khoảnh khắc ngượng ngùng trước đó. Cả hai giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cùng nhau v**t v* mèo và thảo luận về việc chăm sóc cô nàng Nguyên Bảo trong tương lai.

 

“Anh chỉ mua máy cho ăn tự động thôi à, chưa mua gì khác sao?” Đỗ Tiêu hỏi.

 

“Chưa.” Thạch Thiên đáp, “Hay bây giờ mình đi mua nhé.”

 

Thạch Thiên tất nhiên không phải người sơ ý đến vậy, thực ra anh cố tình không mua gì thêm, chỉ muốn đợi để cùng đi chọn với Đỗ Tiêu. Bởi vì Nguyên Bảo vốn dĩ là món quà anh mua cho cô mà. Để cô tự chọn đồ, chắc chắn cô sẽ vui hơn.

 

Đỗ Tiêu quả nhiên động lòng, nhưng cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

 

“Sao thế?” Thạch Thiên hỏi, “Hôm nay em có việc à?”

 

“Em có cái PPT phải làm… Em muốn làm xong việc chính đã.” Đỗ Tiêu suy nghĩ, về nhà làm thì mất thời gian quá, “Em dùng máy tính của anh được không?”

 

Máy tính của Thạch Thiên có mấy màn hình treo cạnh nhau, trông rất khoa học viễn tưởng, Đỗ Tiêu không dám động vào.

 

“Cứ tự nhiên.” Thạch Thiên cười nói, “Mấy cái đó anh dùng để chơi game thôi.”

 

Thạch Thiên chọn cho cô một máy để dùng, còn bảo: “Ở đây anh có nhiều game lắm. Cái này, cái này là dự án anh đang phụ trách đấy.”

 

“Em có chơi Tiên Tình rồi, máy tính nhà em cài một cái, nhưng laptop em hơi cũ, không chạy nổi nên không cài. Game công ty các anh hay thật.” Đỗ Tiêu nói.

 

Thạch Thiên liền bảo: “Em đến đây chơi, anh dẫn em chơi.” Đỗ Tiêu đáp: “Được.”

Cô mở trình duyệt, trước giờ tan làm thứ sáu Tào Vân đã gửi cho cô PPT cũ và bộ số liệu mới vào hộp thư, giờ chỉ việc tải xuống là xong.

 

Phần thuyết trình cho khách hàng đều gần giống nhau, Đỗ Tiêu chỉ việc thay số liệu mới vào. Cô mày mò một tiếng là xong: “Đi thôi, đi thôi, đi

 

mua đồ cho Nguyên Bảo!”

 

Cô bé Nguyên Bảo nằm trên sofa, ngây thơ nhìn hai người kia hào hứng mặc áo đi giày.

 

“Nguyên Bảo ngoan nha, anh chị đi mua đồ cho con.” Đỗ Tiêu vẫy tay chào, giọng nũng nịu nói với nó.

 

Chà, thật không biết mèo con đáng yêu hơn hay bạn gái đáng yêu hơn nữa. Có mèo có người yêu, Thạch Thiên thật sự cảm thấy cuộc sống này vừa vui vẻ vừa dễ chịu.

 

“Cạch” đóng cửa xong, anh xoay người ôm vai Đỗ Tiêu.

 

Đỗ Tiêu hơi cứng người. Không phải cô phản cảm, mà là… căng thẳng. Ôm vai và nắm tay cho cảm giác hoàn toàn khác nhau, tứ chi hai người lập tức thân mật hẳn. Đỗ Tiêu cảm thấy cả đời này, đây là lần đầu tiên thân thể cô áp sát một chàng trai đến vậy.

 

Không, không phải lần đầu… Đỗ Tiêu chợt nhớ, tối qua Thạch Thiên dường như cũng ôm cô thế này. Nhưng lúc đó cô say, căn bản không nhận ra gì khác thường.

 

Còn bây giờ, đầu óc cô tỉnh táo, rõ ràng cảm nhận được tay Thạch Thiên đặt trên vai mình, lực đạo vừa phải. Mà cơ thể cô, đã bị cánh tay anh vòng trong một phạm vi, phạm vi ấy hiển nhiên đã thành lãnh địa của sinh vật đực này.

 

Trong lãnh địa của anh, Đỗ Tiêu thở hơi khó khăn.

 

Vào thang máy, cửa đóng lại. Thang máy toàn là mặt kính, Đỗ Tiêu không dám nhìn bóng mình. Vai và thân thể cô đều có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng từ cơ thể Thạch Thiên. Cô chỉ cần nhìn vào

 

mặt kính là hình ảnh Thạch Thiên tr.ần tr.ụi trong phòng tắm lại hiện ra trước mắt.

 

Đỗ Tiêu chỉ thấy người nóng ran, cô nhắm mắt lại, chỉ dám nhìn dãy nút bấm tầng bên phải.

 

Thạch Thiên từ lúc đặt tay lên vai Đỗ Tiêu đã âm thầm quan sát phản ứng của cô.

 

Tuy tối qua cũng có ôm ôm, nhưng lúc đó Đỗ Tiêu không tỉnh táo, không tính. Giờ thừa lúc cô tỉnh táo, Thạch Thiên liền thừa thắng xông lên, tiến thêm một bước so với đêm qua sau chút men say.

 

Ban đầu trong lòng anh còn hơi lo. Bởi vì Đỗ Tiêu là cô gái thuần khiết đáng yêu, những cô gái kiểu này thường được gia đình dạy dỗ khá bảo thủ. Anh sợ Đỗ Tiêu giận.

 

Nhưng vào thang máy, lén quan sát qua mặt kính, Thạch Thiên lại phát hiện tuy Đỗ Tiêu có hơi ửng hồng mặt, nhưng không có vẻ không vui. Ngược lại, gương mặt ửng đỏ và ánh mắt hơi hoảng loạn của cô khiến người ta bất ngờ thấy ngứa ngáy trong tim.

 

Thạch Thiên nhớ tới tối qua lúc cô say, anh lén hôn lên trán cô. Không biết khi nào, có thể trong lúc cô tỉnh táo… thực sự hôn cô đây?

 

Thạch Thiên vô hạn mong đợi.

 

Sáng thứ hai Jacky Lu gọi điện hỏi Đỗ Tiêu chuẩn bị presentation thế nào rồi, bảo cô qua văn phòng anh ta. Đỗ Tiêu liền ôm laptop chuyên dụng của phòng đi qua.

 

Cách một cái bàn làm việc, Đỗ Tiêu vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi xì gà trên người Jacky. Cô cố không để ý đến mùi này, nghiêng người, cho

 

Jacky xem PPT trên laptop, trước tiên nói qua một lượt.

 

Jacky xoay ghế da, cũng nghiêng người về phía bàn làm việc, anh ta tréo chân, khuỷu tay chống lên bàn nắm cằm, nghe Đỗ Tiêu dùng giọng dịu dàng từ tốn thuyết trình. Ánh mắt Đỗ Tiêu di chuyển giữa Jacky và màn hình laptop. Cô không biết, khi tầm mắt cô chuyển về màn hình máy tính, ánh mắt Jacky lại dời đến cần cổ trắng ngần thon dài hơi nghiêng về phía trước của cô.

 

Anh ta âm thầm quan sát cô gái trẻ, thậm chí không đổi sắc mặt hơi ngồi thẳng dậy, tầm mắt từ góc độ cao hơn lướt dọc đường cong từ cổ xuống xương sống của cô gái, dừng lại vài giây ở vòng eo thon.

 

Khi Đỗ Tiêu tạm dừng quay đi, anh ta vẫn giả bộ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính cô đang chỉ.

 

“Tuyệt lắm! Sếp Chương có con mắt tinh đời thật, em làm rất tốt. Ngày mai cứ phát huy đúng mức độ này là được.” Anh ta lên giọng khen ngợi.

 

Đỗ Tiêu bước ra khỏi văn phòng, thở phào nhẹ nhõm.

 

“Không hiểu sao, ngồi cạnh anh ta mà cảm thấy khó chịu quá.” Cô thì thầm với Tào Vân.

 

Tuy nhiên đến thứ ba, khi đến gặp khách hàng, cô chẳng có cơ hội thuyết trình. Về phần hiệu quả quảng cáo, khách hàng chỉ hỏi vài câu rồi giải thích qua loa. Đỗ Tiêu đành đứng một bên làm cảnh suốt buổi.

 

May mà nhóm của Jacky đạt được tiến triển khá tốt với khách hàng. Giờ trưa họ rủ Đỗ Tiêu đi ăn cùng. Vì không thân thiết với ai trong nhóm Jacky nên bữa ăn diễn ra trong im lặng. Quan sát kỹ mới thấy mọi người ở đây đều nịnh nọt Jacky. Dù không thích anh ta nhưng phải công nhận Jacky có tư cách để được nịnh.

 

Năng lực của Jacky thì không thể phủ nhận, nhưng… thế nào nhỉ, chỉ riêng việc anh ta hút xì gà ngay trên bàn ăn thôi, Đỗ Tiêu đã thấy khó ưa rồi.

 

Chiều về công ty, Jacky còn cố ý nói với cô một câu “Vất vả nhé” và thông báo chiều thứ năm sẽ có cuộc họp với khách hàng.

 

Sau một buổi sáng, Đỗ Tiêu đã chấp nhận vai trò làm nền của mình. Những lo lắng ban đầu giờ đã tan biến, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

 

Jacky nhìn theo bóng dáng cô khuất dần. Dù là mùa đông, khi mọi người thường mặc đồ dày cộm, thân hình cô gái này vẫn thanh thoát, mảnh mai. Anh ta đưa mắt nhìn theo bóng hình ấy thêm vài lần, nhướng mày rồi mới quay về văn phòng.

 

Tuần này Thạch Thiên bận rộn với một dự án thử nghiệm, ngày nào cũng ăn cơm hộp trong văn phòng và làm việc đến khuya mới về.

 

Đỗ Tiêu cũng chẳng có gì đặc biệt, khi bận thì tăng ca, lúc rảnh thì tìm một góc ở Starbucks Lưu Sơn, đeo tai nghe, đọc tiểu thuyết, xem phim truyền hình, chơi game. Cuộc sống đơn giản chỉ có thế thôi.

 

Đến khi Thạch Thiên xong việc, hai người lại cùng nhau về nhà. Nếu không quá muộn, Đỗ Tiêu sẽ ghé nhà anh ngồi một lát, chủ yếu để thăm Nguyên Bảo. Hai người gọi đồ ăn khuya, ăn xong Thạch Thiên lại đưa cô về.

 

Cứ thế trôi qua, chẳng thấy chút phiền não nào.

 

Yêu đương không phải là thế sao? Hai người cùng nhau nói những câu ngớ ngẩn, làm những việc ngốc nghếch, cùng nhau lãng phí thời gian một cách vô nghĩa.

 

Thứ năm, Jacky lại gọi Đỗ Tiêu đi gặp khách hàng cùng.

 

Lần trước họ đi một xe, ngồi được năm người. Lần này thêm một người nữa, một xe hiển nhiên không đủ chỗ. Jacky liền phân công thẳng thừng: “Mấy người kia đi một xe, Đỗ Tiêu ngồi xe tôi.”

 

Trong tình huống này, Đỗ Tiêu không thể từ chối. Hôm nay trời đẹp, cô lại quên mang khẩu trang, đành phải cắn răng lên xe Jacky. May mà xe anh ta trang bị đầy đủ, có cả nước hoa và máy lọc không khí, che đi được mùi xì gà trên người.

 

Jacky lái một chiếc BMW 520, điển hình chiếc xe của các bác trung niên. Trên đường anh ta không nói nhiều, chỉ trao đổi với Đỗ Tiêu về khách hàng và dự án cần thúc đẩy.

 

Đến chỗ khách hàng, đúng như dự đoán, chẳng có việc gì cho Đỗ Tiêu làm. Cô ngồi im thin thít làm nền cả buổi chiều. Đến khi kết thúc, nhìn đồng hồ đã gần giờ tan sở. Jacky vẫy tay ra hiệu, các thành viên trong đội của anh ta liền giải tán, từ văn phòng khách hàng về thẳng nhà.

 

Jacky quay sang hỏi Đỗ Tiêu: “Em ở đâu? Để tôi đưa về.” Đỗ Tiêu từ chối khéo: “Không cần đâu, tôi về công ty.”

“Không sao, về thẳng luôn được mà.” Jacky nói, “Tôi sẽ báo với sếp Chương một tiếng.”

 

Lúc này họ đang ở khu tài chính, trong khi Đỗ Tiêu và Thạch Thiên sống ở vòng 3 Đông Bắc. Cô muốn về công ty dĩ nhiên là để đợi về cùng Thạch Thiên, nhưng chuyện riêng tư này cô không muốn nói với Jacky. Cô chỉ vỗ vỗ túi đựng laptop, nói: “Tôi phải mang cái này về công ty trước. Từ công ty về nhà đi tàu điện ngầm cũng thuận đường.”

 

Jacky gật đầu: “Vậy đi thôi.” Đỗ Tiêu: “…”

“Về công ty mà.” Jacky vừa lắc lắc chìa khóa trong tay vừa nói một cách hợp lý, “Tôi cũng về công ty.”

 

Đỗ Tiêu: “…” Đành phải miễn cưỡng đi theo.

 

“Khách hàng này, cơ bản không thành vấn đề rồi.” Trên đường, Jacky tự tin nói với Đỗ Tiêu.

 

“Vậy… chúc mừng anh.” Đỗ Tiêu lịch sự đáp lại. Dù có ký được hợp đồng thì phòng môi giới của họ cũng chẳng được chia mấy đồng, nói thật chẳng liên quan gì đến cô.

 

“Thị trường trong nước thực sự rất thú vị, thách thức hơn những gì tôi nghĩ trước khi về nước.” Jacky hào hứng nói, “Trước đây khi tôi ở Anh quá nhàn nhã, chẳng có gì thử thách, đến tôi còn thấy như đang đi nghỉ.”

 

“Sau đó Đinh tổng tìm đến tận London gặp tôi, bảo: Come on man, the holiday should be over, it’s time to go back to real work.” Jacky vừa nói vừa bỏ tay phải khỏi vô lăng, múa may phụ họa theo câu chuyện, cử chỉ vô cùng phong phú và khoa trương.

 

Ánh mắt Đỗ Tiêu hơi đảo.

 

Không đúng, Đinh tổng là người Bắc Kinh, ngoài việc nói tiếng Anh với mấy đối tác người Pháp, hằng ngày ở công ty ông ấy toàn nói giọng Bắc Kinh đặc sệt, cực kỳ bình dân.

 

Anh có chắc lúc đó sếp Đinh nói thẳng tiếng Anh với anh không?

 

Tôi hiểu tiếng Trung mà, không cần dịch sang tiếng Anh đâu!

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment