“Đinh tổng nói tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng tôi vẫn quay về. Dù sao tôi cũng là người Trung Quốc mà.” Jacky nói với giọng đầy cảm xúc, “Cội nguồn của tôi vẫn ở nơi đây.”
Dù lời nói có vẻ hơi sướt mướt, nhưng nội dung vẫn rất dễ nghe, Đỗ Tiêu gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
“Kết quả khi về nước, tôi mới phát hiện… Cô đoán xem? Trong những năm tôi vắng mặt, kinh tế Trung Quốc đã – BÙM! – khác hẳn so với trước! Tôi phát hiện ra trong nước… hóa ra là có tương lai!”
Khi anh ta vừa nói vừa làm động tác “BÙM”, hai tay buông rời vô lăng, diễn tả cái động tác nổ tung.
Nói chuyện thì cứ nói, nhưng đừng có buông tay lái chứ!
Mãi đến khi anh ta đặt tay lại vô lăng, Đỗ Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Jacky chẳng hề nhận ra điều đó, anh ta hào hứng nói về sự khác biệt giữa thị trường trong nước và nước ngoài. Mặc dù cùng công ty nhưng khác bộ phận, những gì Jacky nói đều là những lĩnh vực Đỗ Tiêu không hiểu
biết cũng chẳng quan tâm, còn chen vào đó những thuật ngữ chuyên ngành và từ tiếng Anh. Đỗ Tiêu chỉ biết thỉnh thoảng “ừm” một tiếng để thể hiện mình đang lắng nghe.
Jacky nói suốt dọc đường, đến gần công ty mới nói đã đời, bắt đầu chuyển sang hỏi han Đỗ Tiêu.
“Em là người Bắc Kinh à? Tôi nghe giọng em có âm Bắc Kinh.” Anh ta hỏi.
“Vâng.” Đỗ Tiêu đáp.
Jacky lại hỏi: “Học đại học ở đâu?” Đỗ Tiêu liền nói tên trường.
Vừa nghe xong, Jacky nói: “Trường này ở Bắc Kinh phải không? Vậy từ cấp một đến đại học em chưa từng rời khỏi Bắc Kinh?”
Câu này chạm đúng nỗi đau của Đỗ Tiêu. Cô hơi tiếc nuối đáp: “Vâng. Bố mẹ tôi giữ tôi,không cho tôi đi học xa.”
Jacky liếc nhìn Đỗ Tiêu.
Cô gái trẻ này từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ ngoan ngoãn, anh ta đã để ý cô một thời gian. Khác với Chương Hoan hung hăng đáng sợ và Tào Vân miệng lưỡi sắc bén, cô ôn hòa nhã nhặn, duyên dáng yêu kiều, đúng kiểu con gái đảm đang.
Chưa đến 25 tuổi, đúng độ tuổi đẹp nhất, như đóa hoa đang nở rộ. So với mấy cô gái 27-28 tuổi, cả người toát lên vẻ tươi trẻ hơn hẳn.
“Vậy cũng tốt.” Jacky nói, “Con gái thì sao, học hành lấy cái bằng là được. Không cần phải liều mạng làm gì, làm tốt đến mấy thì sao, em xem như chị Chương của các em kìa, đã là phụ nữ trung niên rồi mà giờ vẫn cô đơn chẳng có gia đình. Con gái có công việc là được, hạnh phúc cả đời hay không, mấu chốt là xem lấy được chồng tốt không thôi.”
Đỗ Tiêu từ nhỏ học hành chỉ ở mức bình thường, đại học cũng không nổi bật, chưa bao giờ là kiểu phụ nữ sự nghiệp xuất sắc, trong công việc cô chỉ thắng ở sự kiên định và nghiêm túc. Nhưng dù vậy, lời Jacky nói vẫn khiến Đỗ Tiêu cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Không thể nói vậy được.” Cô không nhịn được phản bác, “Hôn nhân hạnh phúc hay không là duyên số, có gặp được người tốt hay không là chuyện thường tình. Chuyện này hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của mình. Chỉ có công việc mới là thứ một người con gái có thể thực sự nắm trong tay.”
“Được thôi.” Jacky thản nhiên nhìn về phía trước, hờ hững hỏi, “Vậy em làm ở công ty mấy năm rồi, có đủ tiền mua được một căn nhà không?”
Đỗ Tiêu lập tức nghẹn lời.
Jacky đã thành công chọc trúng điểm yếu của Đỗ Tiêu, anh ta mỉm cười lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm Đông Quảng trường, không nói gì thêm.
Xe vòng xuống dốc, từng vòng xoay, như nỗi buồn bực trong lòng Đỗ Tiêu, xoay vòng mãi ở đó mà không sao thoát ra được. Suýt nữa thì cô nghẹn đến phát điên!
Mãi đến khi họ bước vào thang máy, Đỗ Tiêu mới thở được và suy nghĩ rõ ràng!
“Anh nói không đúng.” Cô nghiêm túc phản bác Jacky, “Đúng là… có thể tôi làm cả đời cũng không mua nổi một căn nhà, nhưng đó là vấn đề
cá nhân. Bản thân tôi không phải người xuất sắc, tôi không kiếm được nhiều tiền đến thế để mua nhà. Nhưng trong công ty cũng có nhiều đồng nghiệp nam có mức lương và hoàn cảnh không khác tôi là mấy, họ cũng không mua nổi nhà như tôi thôi. Chuyện này chỉ liên quan đến việc cá nhân không đủ xuất sắc, không liên quan gì đến giới tính.”
Cô thở một hơi rồi nói tiếp: “Chị Chương cũng là phụ nữ, nhưng chị ấy rất xuất sắc, chị ấy kiếm được nhiều tiền hơn người khác. Nên chị ấy mới có nhà có xe! Anh xem, thực ra chẳng liên quan gì đến giới tính cả!”
Đỗ Tiêu mở to đôi mắt hạnh nhân, vẻ mặt nghiêm túc phản bác lời anh ta vừa nói. Jacky mỉm cười nhìn cô, càng thấy cô gái này thú vị.
Ngây thơ, đơn giản và rất đáng yêu.
Nói xong, Đỗ Tiêu nhìn thẳng vào Jacky, chờ anh ta phản bác. Nhưng Jacky chỉ nhún vai, xòe tay: “Mỹ nữ nói gì cũng đúng.”
Đỗ Tiêu đấm trúng bông, suýt nữa tức nghẹn.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở, Đỗ Tiêu không thèm nói chuyện với anh ta nữa, đúng là thẳng nam ung thư!
“Tiểu Đỗ, tôi thường thấy em tăng ca, rất chăm chỉ.” Ra khỏi thang máy, Jacky lại gọi cô lại, mỉm cười hỏi, “Nhưng nếu chính em còn thấy mình không đủ xuất sắc, vậy làm việc cực khổ như vậy có ý nghĩa gì?”
Đỗ Tiêu đứng lặng, hơi thở như ngừng lại.
Jacky cười nhẹ: “Em đang ở độ tuổi vừa phải đấy, qua 25 thì phụ nữ bắt đầu xuống dốc rồi. Tôi thấy em… Thay vì đổ quá nhiều tâm huyết và kỳ vọng vào một công việc mà nhìn đã thấy chạm đáy, sao không tranh thủ lúc còn trẻ để tìm một người bạn đời phù hợp? Dùng hôn nhân để có
được cuộc sống tốt đẹp hơn, xác suất thành công còn cao hơn việc tự em nỗ lực đấy.”
“Đừng học theo chị Chương các em, tuổi này mà còn…” Jacky kịp dừng lời, nhún vai, một tay đút túi quần, tay kia xách cặp công sở rồi quay về văn phòng.
Đỗ Tiêu đứng đó há hốc miệng nhìn theo bóng anh ta khuất dần, mãi sau mới khép môi lại.
Cô ôm laptop về chỗ ngồi. Giờ tan làm đã qua gần hai mươi phút, Tào Vân và mọi người đều về cả rồi. Đỗ Tiêu cất laptop vào ngăn kéo, ngồi phịch xuống ghế xoay, bực bội.
Lời Jacky nói khiến lòng cô như lửa đốt, nhưng lại không thể cãi lại. Ai bảo cô không đủ xuất sắc, cả đời dựa vào bản thân thật sự không thể mua nổi một căn nhà chứ.
Đỗ Tiêu ngước mắt, nhìn bóng mình phản chiếu trong màn hình đen, nghĩ đến lời Jacky, bỗng thấy mông lung thật sự.
Đúng lúc đó, điện thoại reo.
Đỗ Tiêu nghe máy: “Thạch Thiên?”
Giọng trầm ấm của Thạch Thiên vang lên, có chút bất đắc dĩ: “Anh còn phải tăng ca ít nhất một tiếng nữa, em ăn trước đi. Tìm chỗ nào đó chờ anh.”
“Anh ăn chưa?” Đỗ Tiêu hỏi.
“Bọn anh gọi cơm hộp.” Thạch Thiên đáp.
“Được.” Đỗ Tiêu buồn rầu nói, “Anh đừng về quá muộn.”
Thạch Thiên hỏi thẳng: “Em sao thế?” Qua giọng Đỗ Tiêu anh cảm nhận được tâm trạng cô không tốt.
Đỗ Tiêu đáp: “Em mới từ chỗ khách hàng về.”
Cúp máy Thạch Thiên, Đỗ Tiêu lại ngước nhìn bóng mình trong màn hình.
Cô thở dài, tự nhủ, thì sao nào? Không mua nổi nhà, cô vẫn phải làm việc tốt chứ. Trước hết cô cần phải tự nuôi sống bản thân, phải ăn cơm, phải trả tiền thuê nhà. Dù công việc này lương thậm chí không đủ để cô độc lập gánh vác tiền thuê một căn nhà thoải mái, cô vẫn cần phải làm tốt.
Cô không có xe, không có nhà, giờ về nhà thậm chí không có chỗ ở. Toàn bộ tài sản của cô chỉ là mấy bộ quần áo, giày dép và vài món linh tinh có thể xếp vào vali trong căn phòng thuê.
Ngoài ra, thứ duy nhất thực sự thuộc về cô chính là công việc. Lúc này, Đỗ Tiêu bỗng hiểu được chị dâu Vu Lệ Thanh đôi chút
Khi Vu Lệ Thanh sinh con xong, thực ra chị cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Nhà cửa là của bố mẹ chồng, nếu ly hôn thì chị chẳng có quyền gì. Sự nghiệp đang có nguy cơ phải từ bỏ vì không thể thuê người giữ trẻ.
Là một người phụ nữ từ nơi khác đến, tài sản thực sự thuộc về chị trong nhà đó, có lẽ cũng chẳng khác Đỗ Tiêu là mấy – chỉ đủ đồ để xếp vào hai cái vali.
Đỗ Tiêu lần đầu tiên thấu hiểu sâu sắc hoàn cảnh khó khăn của Vu Lệ Thanh lúc đó, nhưng đồng thời, cô cũng lần đầu nhận ra sự tham lam của chị dâu.
Vào thời điểm đó, vấn đề này hoàn toàn có một cách giải quyết khác. Anh trai và chị dâu hoàn toàn có thể đưa Bân Bân đi thuê một căn nhà rộng rãi hơn để ở, rồi thuê một người giúp việc. Thu nhập của hai người cộng lại, họ hoàn toàn có thể gánh vác được cuộc sống như vậy.
Nhưng cuối cùng, người phải dọn ra lại là Đỗ Tiêu.
Mẹ nói, bà và ba không cho phép anh trai dọn đi. Nhưng nếu giá nhà không đột ngột tăng vọt, anh trai thuận lợi mua được nhà, chẳng phải cũng sẽ dọn đi sao?
Hơn nữa trong nhà này, nếu anh trai muốn thuyết phục ba mẹ về việc gì đó, anh ấy… chắc chắn làm được.
Nhưng cuối cùng, Đỗ Cẩm không dọn đi, điều này tuyệt đối không phải vì anh không thể thuyết phục được cha mẹ. Đỗ Tiêu giờ đây chợt hiểu ra tất cả, anh trai… không thể thuyết phục được chị dâu.
Chị dâu không muốn thuê nhà ở.
Nếu Đỗ Tiêu vẫn còn ở trong nhà, có lẽ cô không thể hiểu được suy nghĩ của Vu Lệ Thanh. Nhưng giờ đây, khi đã sống một mình bên ngoài, Đỗ Tiêu có thể hiểu được.
Dù thuê nhà tốt đến đâu, cũng không phải là nhà mình.
Nếu không gặp được Thạch Thiên, nếu không có anh bên cạnh mỗi ngày, sớm tối có nhau. Trong căn phòng thuê một mình đó, Đỗ Tiêu cảm thấy khó có thể vui vẻ như bây giờ.
Và điều quan trọng nhất, sau khi nghe lời Jacky nói hôm nay, Đỗ Tiêu chợt nhận ra.
Thực ra trong tiềm thức, cô vẫn luôn cảm thấy, cuộc sống cô đơn phiêu dạt một mình thuê nhà này chỉ là một giai đoạn ngắn ngủi của tuổi trẻ mà thôi. Trong tiềm thức, cô cứ nghĩ rằng, chỉ cần qua vài năm nữa, trạng thái này sẽ kết thúc.
Còn cách kết thúc, có lẽ… như lời Jacky nói, tìm được một người bạn đời phù hợp, nhờ một cuộc hôn nhân để có được một chốn dung thân.
Còn Vu Lệ Thanh thì sao? Chị ấy… đã kết hôn, đã sinh con, đối với người như chị ấy, việc mãi mãi phải thuê nhà ở là một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh dậy được.
Một cô gái trẻ có thể mang đàn guitar đi phiêu dạt, nhưng một người vợ, một người mẹ thì không thể. Chị ấy cần có chỗ để bám rễ.
Đỗ Tiêu lúc này có thể hiểu được Vu Lệ Thanh, nhưng vẫn cảm thấy chị dâu… tham lam.
Chị không chỉ muốn giữ sự nghiệp của mình, còn muốn cả nhà cửa. Chị đã dùng thủ đoạn của mình để có được tất cả những gì chị muốn.
Nếu một ngày nào đó, đổi lại là cô cũng đến bước đường đó, sẽ thế nào nhỉ? Đỗ Tiêu không khỏi tự hỏi.
Cô nghĩ một lát, rồi cảm thấy nếu có ngày đó, chắc chắn cô… ít nhất sẽ không tham lam như Vu Lệ Thanh… phải không?
Đỗ Tiêu thậm chí bỗng hiểu rõ tâm trạng của ba mẹ và anh trai.
Họ chẳng nói gì với cô, chỉ trực tiếp sang tên nhà. Đỗ Tiêu vẫn luôn cảm thấy họ là kiểu chém trước báo sau, làm xong việc rồi mới tính nói cho cô.
Nhưng giờ cô chợt hiểu ra, thực ra ba mẹ và anh trai… có lẽ vốn chẳng định nói cho cô biết.
Ai ở nhà mình lại đi kiểm tra xem nhà có được ba mẹ sang tên cho anh trai không? Cứ thế, chẳng ai nói gì, qua vài năm nữa, chắc chắn cô cũng sẽ lấy chồng. Lúc đó, cô sẽ có chồng, có nhà, có con.
Rồi lại qua vài chục năm nữa, ba mẹ qua đời. Dù là lúc còn sống hay sau này, để lại một câu “Nhà sang tên cho anh con”, với tình cảm anh em giữa cô và Đỗ Cẩm, đến lúc đó, chuyện này thậm chí sẽ chẳng gợn sóng gì.
Cứ thế tự nhiên trôi đi, như nước chảy thành sông.
Nếu không phải Vu Lệ Thanh vạch trần chuyện này ra, chẳng phải sẽ đúng như vậy sao?
Trong lòng Đỗ Tiêu, bỗng trống rỗng lạ thường.
------oOo------