Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!

Chương 11

Một đóa mỹ nhân băng sương, giống hắn như đúc, thấy người của Ma giáo là c.h.é.m không chừa!

 

Ở kiếp này, Lục Thiên Hành đã dồn hết tâm huyết nuôi Béo Nha lớn, ai biết Sương Sương hiện tại là thiện hay ác?

 

Nghe đâu, Lục Thiên Hành định tuyên bố chuyện bí bảo "Độc Nhất Hữu Nhị" tại đại hội võ lâm lần này, các nhân vật trong giang hồ đều đổ xô kéo về.

 

Đến cả Sương Sương – đệ tử đắc ý nhất của Minh chủ – cũng gấp gáp quay về, xem ra không ít người thèm muốn bảo vật của Kiếm Môn.

 

Mạnh Sương Sương vừa đi, Béo Nha lập tức nhắm đến chiếc xe ngựa thứ hai.

 

Hình như là thiếu trang chủ của Thanh Vũ Trang – Tần Tử Hạc.

 

Ánh mắt hắn trong veo như nước, ngập tràn nhiệt tình mời mọc.

 

Béo Nha nhìn gương mặt khôi ngô tuấn tú kia, lập tức có ý muốn lên xe.

 

Ai ngờ lúc này phía sau đột nhiên có tiếng hô:  

“Chạy mau! Ma giáo đến rồi!!”

 

Béo Nha tức khắc rụt chân lại, hưng phấn hô lên:  

“Cha! Nương! Cơ hội nhập giáo tới rồi đó!!”

 

Tần Tử Hạc lập tức phi thân xuống ngựa, chắn trước mặt nàng:  

“Cô nương chớ lo, có tại hạ ở đây, quyết không để kẻ ác xúc phạm các người!”

 

Trong khi ai nấy đều bỏ chạy, Béo Nha lại đẩy hắn sang bên, ngược dòng xông thẳng tới trước, hớn hở hỏi:

 

“Ê! Mấy vị đại ca Ma giáo! Còn thiếu người không? Cần tuyển nhân tài không?”

 

Tần Tử Hạc: ???

 

Tiểu đầu lĩnh Ma giáo: ???

 

20

 

Hắn cười ha hả nói:  

“Con nhóc lông vàng từ đâu chui ra thế? Không lo an phận lấy chồng, còn mơ mộng nhập Ma giáo? Ngươi biết làm gì? Giếc người phóng hỏa, hay là quyến rũ nam nhân? Ha ha ha…”

 

Bọn chúng còn đang cười, mà ta thì biết – bọn chúng xong đời rồi.

 

Quả nhiên, sắc mặt Béo Nha lập tức trầm xuống, tay giơ lấy ná từ bên hông, búng một viên đá – phập! – trúng giữa chân mày.

 

Rồi viên thứ hai, thứ ba, từng viên như mưa, trúng phát nào gục phát đó. Vài kẻ cầm đầu của Ma giáo, đầu vỡ m.á.u tuôn, ngã lăn dưới đất.

 

Đến lúc đó, đám còn lại mới giật mình kinh hãi, vội vã rút binh khí định xông lên.

 

Béo Nha thu ná lại, rút từ hông ra hai đoạn thân thương, ghép lại một cách lưu loát. Đầu thương xoay một vòng, sát khí ngập trời.

 

“Ta cứ tưởng Ma giáo các ngươi không phân biệt nam nữ. Ta gọi một tiếng ‘đại ca’, các ngươi liền thật sự cho rằng có thể chỉ trỏ vào ta sao?”

 

Hôm ấy, tại ngã ba lên Tuyên Sơn, một thiếu nữ anh phong lẫm liệt, luân phiên thi triển đao, thương, ná — một thân một mình, diệt sạch một tiểu đội tinh anh của Ma giáo.

 



Không ai nhìn ra môn phái võ học của nàng.

 

Rõ ràng chiêu thức chẳng mấy cao minh, vậy mà rơi vào tay nàng, liền trở nên sắc bén dị thường.

 

Nhanh, chuẩn, hiểm, lại còn sức mạnh vô song.

 

Những người đi đường từng hoảng sợ bỏ chạy, giờ quay lại chỉ để xem nàng… hành bạo hành tàn.

 

Bên cạnh còn có một đôi phu thê trẻ, ôm theo áo khoác đi thu tiền "tạ ơn" từ đám quần chúng xem náo nhiệt.

 

“Đúng, đúng rồi, đây chính là tiểu nữ nhà ta! Đại ca đại tỷ, đi ngang qua thì xin thưởng chút tấm lòng~”

 

“Ai da, đúng vậy đúng vậy, chưa gả, chưa gả! Mai mối ư? Có có có! Để lát nữa ta bảo nó chọn thử vài tờ!”

 

“Chở bọn ta đi Tuyên Sơn á? Ái chà, ngại quá nha… Bằng hữu sao? Giao! Giao! Tất cả đều là bằng hữu! Mà bằng hữu đứng coi không trả tiền là sao vậy nè?”

 

“Con gái ta vì dân trừ hại, không tính ơn nghĩa thì thôi, ít ra tiền bảo vệ cũng nên có chút thành ý chứ?”

 

Chờ đến khi Béo Nha trút hết cơn giận, ta và Lão Lục đã ôm được hai bao bạc lớn.

 

“Cha nó ơi, tiền bảo kê gì mà nhiều dữ vậy?”

 

Béo Nha hí hửng sờ nắm bạc trong tay:  

“Ca ca nói đúng, làm yêu nữ Ma giáo sao kiếm được nhiều tiền bằng làm hộ vệ được!”

 

Ai mà ngờ được, muốn khiến nha đầu chếc tiệt này cải tà quy chính, chẳng cần giảng đạo lý cao xa gì cả.

 

Chỉ cần một gã nam nhân miệng tiện buông vài lời xúc phạm… cộng thêm hai bao bạc to đùng.

 

Quả nhiên… xã hội mới là thầy dạy tốt nhất.

 

Lý tưởng to lớn sao sánh nổi… với bạc trắng trong tay.

 

21

 

Tần Tử Hạc run run đi theo, chắp tay hỏi:  

“Xin hỏi cô nương, bái nhập môn phái nào?”

 

“Ta là đệ tử của Hắc—”

 

Ta vội bịt miệng nàng lại, cười gượng:  

“Không thuộc môn phái nào cả, chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt thôi, Tần thiếu hiệp chớ bận tâm.”

 

Tần Tử Hạc cười ngượng hai tiếng:  

“Giang hồ quả là nhân tài lớp lớp, mấy năm nay xuất hiện không ít cao thủ độc hành danh động tứ phương. Nếu ba vị không chê, chi bằng cùng đi Tuyên Sơn?”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Béo Nha đảo mắt:  

“Ngươi có môn phái, vậy có thể trực tiếp ở trong Võ Lâm Minh không?”

 

Tần Tử Hạc đáp:  

“Võ Lâm Minh không phải một nơi cụ thể, mà là một tổ chức của giang hồ... Dù sao, lần này đại hội được tổ chức tại Tàng Nguyệt Cốc thuộc Tuyên Sơn, nơi đó là địa bàn của Minh chủ Thẩm Như Thu. Nếu các vị đồng hành cùng tại hạ, ta sẽ viết thư báo trước, xin họ chuẩn bị thêm vài phòng khách.”

 
Bình Luận (0)
Comment