Béo Nha lại hỏi:
“Thế… Lục Thiên Hành có ở trong Tàng Nguyệt Cốc không?”
“Lục công tử là đệ tử đích truyền của Thẩm Minh chủ, đương nhiên ở đó rồi.”
Béo Nha không nói thêm lời nào, lập tức kéo ta lên xe:
“Đi đi đi, mau mau lên xe!”
Tần Tử Hạc kinh ngạc:
“Cô nương gấp gáp vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi, ta vội đi... cướp chồng!”
Tần Tử Hạc: “……”
Ta vội vàng chữa lại:
“Ý của tiểu nữ là... nó muốn diện kiến phong thái anh tuấn của Lục thiếu hiệp.”
Tần Tử Hạc ủ rũ cúi đầu:
“Không cần nói nữa, ta hiểu rồi… Ai bảo người ta là đứng đầu bảng Anh Hùng Thiếu Niên chứ.”
Haiz, chẳng trách Tần Tử Hạc buồn.
Chỉ trách Lục Thiên Hành vốn là đại nam chính thiên tư tuyệt thế, bị chúng ta lừa về làm thổ phỉ mười năm, vừa xuất sơn đã thành "đỉnh lưu".
Chỉ là không biết, giờ hắn theo sư phụ mới, gặp lại đám “nghèo kiết xác họ hàng xa” bọn ta, có còn chịu nhận thân không nữa.
Nhờ có xe ngựa nhà họ Tần, nửa tháng sau, chúng ta đã đến Tàng Nguyệt Cốc.
Trên đường đi còn gặp không ít người quen cũ.
Ta lén nhắc khẽ với Béo Nha:
“Lát nữa gặp Lục thiếu hiệp, con đừng có làm quá, nói năng nhỏ nhẹ chút, đừng để người ta chê cười mình thiếu giáo dưỡng.”
Béo Nha thì đang lau cây thương dài Tam đương gia tặng, chẳng buồn ngó ta:
“Nương này, nếu con muốn ‘cướp’ người về thành thân, con nên chuẩn bị bao nhiêu sính lễ nhỉ? Giang hồ bọn họ có coi trọng mấy thứ đó không?”
Ta ngửa đầu nhìn trời.
Nói sao cho con hiểu nhỉ... Theo nguyên tắc mà ca ca con đặt ra cho Hắc Sơn Trại, thì người bị cướp nếu không đồng ý, dẫu có sính lễ chất như núi cũng không được cưỡng ép.
Nhưng mà giờ con lại muốn cướp chính cái “nguyên tắc” ấy về... thì ta nghĩ nguyên tắc chắc... cũng có thể linh hoạt được… ha?
Vừa theo thị vệ trong cốc bước vào, thì “nguyên tắc” đã tự mình xuất hiện.
“Tần huynh tới sớm vậy sao, tại hạ tiếp đãi không chu—... Tô Thanh Dương?!”
Người đang cười chắp tay với Tần Tử Hạc đột nhiên cứng đờ – chính là “chính đạo chi quang” năm xưa.
Ba năm không gặp, hắn đã hoàn toàn lột xác, khí chất thanh lãnh như ánh trăng treo cao giữa trời.
Béo Nha vừa thấy “chàng trai mục tiêu” mình định cướp, cũng ngẩn người.
Ta tưởng nàng sẽ gọi “ca ca”, ai ngờ nàng quay đầu đẩy ta ra sau, thấp giọng sốt ruột nói:
“Nương! Mau giấu bạc đi! Số tiền bảo vệ đó nương vẫn chưa ghi sổ đó!”
Ta: “……”
Trời đất ơi! Quên mất là cái tên nghịch tử Lục Thiên Hành từng bắt ta ghi sổ từng đồng một!!!
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hu hu hu hu! Chúng ta cực khổ lắm mới tích cóp được chút bạc riêng, dựa vào cái gì hắn đòi kiểm tra hả?!
22
Tần Tử Hạc – đầu óc vẫn còn quay cuồng, cứ thế bị chúng ta tiễn đi.
Trong phòng khách, thiếu hiệp mặt lạnh Lục Thiên Hành đóng cửa lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống bọn ta:
“Lá thư con để lại ba năm trước, mọi người đã đọc rồi chứ?”
Cả ba chúng ta ngoan ngoãn gật đầu:
“Đã đọc rồi.”
“Hễ đọc rồi thì nên biết an phận thủ thường, ngoan ngoãn ở lại Hắc Sơn Trại. Tại sao còn xuống núi?”
Béo Nha thành thật trả lời:
“Ca à, huynh hiểu muội mà. Muội muốn làm yêu nữ Ma giáo, mà bước đầu tiên thì tất nhiên là phải xuống núi gia nhập Ma giáo rồi chứ?”
Lục Thiên Hành hít sâu một hơi, gân xanh trên trán giật giật:
“Hắc Sơn Trại bây giờ không phải cũng có chút danh tiếng rồi sao? Chừng đó còn chưa đủ cho muội oai phong lẫm liệt? Muội sao cứ phải mơ màng Ma giáo làm gì?”
Béo Nha bĩu môi:
“Trước khi gặp họ thì muội cũng đâu biết họ khó ưa đến vậy. Ca à, muội không làm yêu nữ Ma giáo nữa đâu, họ phân biệt giới tính, không phải đồng nghiệp tốt!”
Lục Thiên Hành lúc này mới gật đầu hài lòng, lại hỏi tiếp:
“Vậy tại sao còn mò tới Tàng Nguyệt Cốc làm náo nhiệt?”
Ta còn chưa kịp ngăn lại, thì Béo Nha đã hớn hở nói ngay:
“Ca! Muội nghe nói tiểu đệ tử của Minh chủ võ lâm đẹp trai lắm! Muội định cướp hắn về làm lang quân! Huynh ở đây quen biết nhiều, có nhận ra hắn không? Nghe nói hắn họ Lục.”
Lục Thiên Hành: “...Muội vừa nói muốn cướp ai?”
“Chính là mộng trung nhân của hàng ngàn thiếu nữ giang hồ – Lục Thiên Hành đó!”
Lục Thiên Hành nheo mắt, môi nhếch cười:
“Muội còn chưa thấy mặt hắn, sao đã muốn cướp về làm lang quân?”
“Các cô nương khác đều thích mà! Chắc mắt họ không có vấn đề đâu? Lục Thiên Hành chắc chắn là hạng nhất. Muội mà cướp được hắn về làm lang quân, thì mặt mũi muội nở nang biết mấy!”
“Chỉ vì mặt mũi?”
“Dĩ nhiên rồi! Muội mới mười bảy, còn có thể có tâm tư gì xấu chứ? Muội chỉ muốn cướp một vị lang quân như ý thôi mà!”
“……”
Lục Thiên Hành quay đầu nhìn sang ta và Lão Lục, lửa giận bốc lên ngùn ngụt:
“Con chỉ rời đi ba năm, vậy có thể cho con biết, Tô Thanh Dương rốt cuộc là ai dạy thành ra thế này không?!”
Ta co vai, lí nhí:
“Con trai à, con hiểu mà… Nương không mê trai đẹp, nương chỉ ham tiền một chút thôi…”