Ra khỏi bệnh viện, tôi quyết định thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch.
Lái xe về nhà, tôi vào phòng làm việc của bố, tháo gỡ thiết bị nghe lén dưới gầm bàn.
Rồi đến công ty, với tư cách quản lý, tôi dễ dàng vào phòng làm việc của bố, trong lúc bố họp, tôi gỡ thiết bị nghe lén dưới bàn làm việc.
Ngày hôm sau, tôi không đến công ty, cũng không về nhà, mà đến khách sạn.
Tôi dành hai ngày để chuyển đổi toàn bộ cổ phiếu của mẹ tôi thành tiền mặt.
Ngày thứ năm, dì Trần rút vốn.
Công ty của bố tôi lập tức rơi vào khủng hoảng.
Bố tôi bắt đầu điên cuồng gọi điện, gửi tin nhắn cho tôi.
Ông nhớ lại thời thơ ấu, gửi cho tôi một bức ảnh hai cha con đi dã ngoại.
Trong ảnh, bố hôn lên má tôi, thân thiết không rời.
Nhưng ông quên rằng, bức ảnh này là do mẹ tôi chụp.
Nhìn bức ảnh, tôi chỉ nghĩ đến mẹ.
Tôi tự hỏi, nếu mẹ tôi có thể gặp được một người đàn ông như Lục Triển, liệu bà có chết không?
Nhưng tiếc thay, trên đời này không có hai chữ “nếu như”.
Chỉ có những nuối tiếc.
Tôi thở dài, lấy thiết bị nghe lén, bắt đầu xử lý toàn bộ âm thanh thu được từ nhà và công ty.
Chọn ra những đoạn quan trọng nhất, đăng tải lên mạng.
Ngày hôm sau, tập đoàn Bằng Việt nổi tiếng khắp cả nước.
“Tổng giám đốc tập đoàn Bằng Việt trốn thuế, huy động vốn bất hợp pháp, ăn tiền hối lộ.”
Trở thành tin nóng nhất trong ngày.
Cổ phiếu của Bằng Việt tuột dốc không phanh, các cổ đông đòi bố tôi một lời giải thích.
Bố tôi sụp đổ.
Ông gửi cho tôi một tin nhắn: [Đồ bất hiếu, mày không sợ bị báo ứng sao?]
Tôi mỉm cười trả lời: “Ông không sợ báo ứng, sao tôi phải sợ? Không có lý gì trời lại tha thứ cho một người ép chết vợ, hại chết bạn, mà lại trừng phạt tôi cả?”
“Đúng không, bố yêu dấu của tôi?”
Sợ bố không hiểu, tôi lại nhắn thêm: “À, Lục Thành Minh ở dưới đấy gửi lời thăm hỏi đến ông đó, bố ạ.”
Bố tôi không trả lời.
Nhưng màn hình hiện “đối phương đang nhập tin nhắn” rất lâu, cuối cùng chỉ gửi vài chữ: [Mày làm sao biết Lục Thành Minh?]
Làm sao tôi biết ư?
Tôi cúi đầu vuốt v e bụng hơi nhô lên, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ông ấy là ông nội chưa từng gặp mặt của con tôi.
Ông ấy là bố của Lục Triển, người có học thức, có phẩm chất nhưng bị bạn ăn cắp bằng sáng chế và hại chết.
Bố tôi bị bắt.
Mẹ kế tôi cũng bị bắt vì tội đồng loã.
Công ty không thể trụ vững, tuyên bố phá sản, tất cả tài sản đều dùng để trả nợ.
Em gái tôi bụng mang dạ chửa bị đuổi ra khỏi biệt thự, khóc lóc chạy đi tìm Phó Lễ.
Nhưng Phó Lễ chỉ cho cô ta tiền thuê khách sạn.
Thậm chí không cho cô ta bước chân vào trong nhà mình.
Hắn gọi điện cho tôi: “Tiếu Tiếu, anh biết lúc này em chắc chắn rất khó khăn, đừng sợ, anh sẽ lo liệu…”
Lúc đó, tôi đang uống trà với đối thủ một mất một còn của nhà họ Phó.