*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quan Minh Vũ vặn mở vòi nước, tát một gáo nước lạnh lên gương mặt tuấn tú của mình. Trong gương, anh ta đang cố gắng kiểm soát nét mặt để khí chất hung bạo từ từ bị che giấu.
Rồi anh ta nỗ lực nhìn vào gương, cố gắng nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc.
Cuối cùng, anh ta quyết định từ bỏ việc quản lý biểu cảm, để dòng nước ngập tràn khóe mắt Ba năm trước đây, hình ảnh Chiến Hàn Quân vì bảo vệ bọn họ mà một mình lao vào cứu nguy giống như một bức ảnh được ghi tạc trong đầu.
Anh là bầu trời của họ.
Nhưng anh bảo vệ được mọi người, lại đánh mất chính mình.
Nước mắt Quan Minh Vũ chực trào ra, anh ta ngẩng đầu, lấy khăn giấy bên cạnh, dùng sức lau khóe mắt ngập nước sau đó vò cái khăn thành một cục, ném vào thùng rác.
Vỏ durex trong thùng rác khiến Quan Minh Vũ sợ hãi suýt chút nữa trượt chân ngã xuống đất.
Tổng giám đốc và người phụ nữ này vậy mà…
Chuyện này nếu để cho tổng giám đốc Trang biết được, không biết cô ấy sẽ thương tâm đến mức nào?
Quan Minh Vũ phẫn nộ đến choáng váng trước cú sốc quá lớn này.
Cuối cùng sau khi bình tĩnh lại, anh ta mới bước ra khỏi phòng tắm. Đôi mắt đỏ ngầu làm Chiến Hàn Quân không khỏi hoài nghỉ.
“Cứ tưởng anh rơi vào trong toilet luôn rồi chứ?” Chiến Hàn Quân chế nhạo.
Quan Minh Vũ miễn cưỡng mỉm cười Thu Liên bưng vài đĩa rau xanh từ trong bếp ra, Quan Minh Vũ nhìn thấy vài quả ớt đỏ tươi nổi lên trên đám rau xanh.
Cô ta không biết dạ dày của tổng giám đốc không tốt sao?
“Anh Vũ, nếu không chê thì mời ở lại nhà chúng tôi làm bữa cơm rau dưa nhé.”
Quan Minh Vũ cởi mở nói: “Được.”
Lúc này Quan Minh Vũ mới hiểu.
Anh ta ngay lập tức lấy ví của mình ra, đưa cho Thu Liên tất cả số mặt có ở bên trong: “Chị dâu, s‹ này chị cứ cầm để chỉ tiêu trong lúc cần thiết đi.”
Trong mắt Thu Liên hiện ra sự vui vẻ, đang định đưa tay ra cầm thì Chiến Hàn Quân đột nhiên đẩy lại tiền cho Quan Minh Vũ và nói: “Không cần, sáng mai tôi sẽ đến công ty để ứng tiền lương.”
Thu Liên có chút tức giận nhìn Chiến Hàn Quân.
Quan Minh Vũ thấy vậy bèn cất tiền đi.
Liếc mắt nhìn Thu Liên đang cảm thấy thất vọng, đáy mắt anh ta tràn ngập sự chua xót và mất mát.
Người phụ nữ thô tục này sao có thể xứng với tổng giám đốc nhà mình được?
Chỉ có người phụ nữ với tầm nhìn cao rộng như tổng giám đốc Trang mới có thể đứng cạnh anh Một bữa cơm trôi qua trong buồn tẻ và vô VỊ.
Sau bữa ăn, Quan Minh Vũ đứng dậy, nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ đầy kính sợ và có chút quan tâm.
“Hẹn gặp anh vào ngày mai.”
‘ừ”