Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1026

Sau khi Quan Minh Vũ rời đi, Thu Liên bắt đầu oán trách, lải nhải không ngừng: “Em biết anh là người cao ngạo, không muốn nhận bố thí của người khác. Nhưng anh sao không nhìn xem, chúng ta đang sống những ngày tháng như thế nào? Trong cái nhà này không có nổi một đồng nào, thức ăn hôm nay là do em đi sợ nhặt về, những ngày tháng như vậy, có thể sống được sao? “

Hai mắt Chiến Hàn Quân lộ vẻ giận dữ: “Em dùng những thức ăn như vậy để tiếp đãi khách à?”

Thu Liên bị giọng nói lạnh như băng của anh làm cho khiếp sợ, tức thì khóc sướt mướt: “Không bột đố gột nên hồ, nếu không anh kêu em phải làm sao đây?”

Chiến Hàn Quân tức giận nói: cũng có thể làm cho người ta no.”

Nói rồi giận dữ rời đi.

Anh tự nhốt mình trong phòng ngủ, ánh Cơm trắng mắt vô ý liếc nhìn The Matrix trên bàn cạnh giường.

Một giọng nói vui vẻ vang lên: “Chú ơi, đây là tập sách mà mẹ con yêu thích nhất!”

Anh và cô chẳng qua cũng chỉ là những người xa lạ chưa từng gặp mặt nhưng cô lại có thể hào phóng tặng anh tập sách cô yêu thích nhất, kiểu phụ nữ sống không màng hư.

danh này thật đáng ngưỡng mộ.

Anh lấy ra một quyển “The Matrix’, chậm rãi xem lướt qua nó.

Trong phòng khách, Thu Liên thơ thẩn ngồi trên ghế sô pha.

Nguyệt rất hiếm khi nổi nóng với cô ta, cô ta không ngờ khi anh nổi nóng lại đáng sợ đến vậy. Cho dù không cãi vã với nhau, nhưng chỉ cần đôi mắt sắc bén kia cũng sẽ khiến người ta sợ chết khiếp.

Thu Liên rõ ràng có vài lời phải nói với anh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, cô ta chỉ đành chùn bước.

Cô ta đan hai tay vào nhau, nghĩ đến những gì vừa xảy ra sáng nay mà rùng mình khiếp sợ.

Sáng nay, cô ta vừa đem Hổ Tử trở về nhà.

Khi cô ta định quay người lại đóng cửa, đột nhiên một bóng người lủi vào từ bên cạnh. Đến khi Thu Liên nhìn rõ người đó là ai, cả người cô ta như bị sự tuyệt vọng đè bẹp.

“Tại sao anh lại đến nữa?” Cô ta run rẩy hỏi.

Người đàn ông A Kha ấy vừa bước vào đã không kiêng dè gì mà ôm chầm lấy cô ta: “Thu Liên, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Mau mau tới đây thân mật với tôi đi.”

Thu Liên có chút bực bội nói: “Không phải vừa đưa tiền cho anh sao? Anh lấy tiền ra ngoài mà sống, ngày ngày đến bám riết lấy tôi làm gì?”

Người đàn ông ấy bị sự lạnh nhạt của cô ta làm cho phát cáu: “Ý cô là sao? Không vui khi được gặp tôi à? Cô chắc không tưởng rằng số tiền ít ỏi đó có thể đuổi tôi đi chứ?

Tôi nói cho cô biết, Thu Liên à, cô là của tôi.

Năm đó nếu không phải tôi vì bảo vệ cô, giết chết tên đã ức hiếp cô, tôi sẽ không phải ngồi tù, sẽ không phải không tìm được việc làm. Nếu cô đã hủy hoại cuộc đời tôi, cô phải bù đắp cho tôi.”

Anh ta vỗ nhẹ vào mặt Thu Liên, dữ dẫn nói: “Tôi muốn chơi cô thế nào thì sẽ chơi cô thế đó. Sau khi chơi cô xong cô còn phải đưa tiền cho tôi tiêu như ngày trước.”

Nói xong anh ta liền kéo Thu Liên vào phòng.

Thu Liên vùng vẫy: “Không thể vào căn phòng đó. Anh ấy mắc bệnh sạch sẽ. Nếu chuyện tốt của anh và tôi để anh ấy biết được, anh đừng hòng mơ tưởng lấy được tiền: Người đàn ông ấy nghỉ hoặc khó hiểu: “Mắc bệnh sạch sẽ? Cũng đâu phải là cậu chủ nhà giàu, sao lại nhiều chuyện như vậy?”

Mặc dù nói vậy, nhưng người đàn ông lại kéo Thu Liên vào phòng tắm. Sau khi giải quyết nhu cầu trong đó xong xuôi, người đàn ông thỏa mãn nói với cô ta: “Thu Liên, cô hãy nhớ rõ, cô là vợ của tôi. Có nghĩa vụ phải làm những việc này với tôi…”

Thu Liên vội vàng cài lại cúc áo, tức giận nói: “Nếu đã xong rồi, anh nên đi ngay đi.”

Người đàn ông lạnh lùng “hừ” một tiếng, chạm vào mặt Thu Liên và nói: ‘Ngày mai tôi sẽ còn đến.”

Sau khi người đàn ông đi, Thu Liên rơi vào tình trạng hoảng loạn vô cùng. Cô nhất định phải thoát khỏi A Kha, tên đàn ông khốn nạn này.

Khi Chiến Hàn Quân đang chìm đắm trong biển sách, Thu Liên đột nhiên nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Chiến Hàn Quân nhướng mày nhưng vẫn không ngẩng đầu, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Có chuyện à?”

Thu Liên bước đến trước mặt anh, nói một cách rụt rè: “Lúc nãy khi em ở dưới nhà, có nghe đồng nghiệp của anh nói, công ty chuẩn bị sắp xếp nhà ở cho anh. Chồng à, hay là chúng ta chuyển đi nhé?”

Chiến Hàn Quân cau mày nói: “Tổng giám đốc công ty không phải là đèn tiết kiệm dầu, tránh xa cô ấy bao nhiêu. Bớt phiền phức bấy nhiêu.”

Thu Liên cản môi, khổ sở van nài: “Chồng à, chúng ta chuyển nhà đi. Mấy ngày nay em đi chợ rau, mấy người giàu cầm kính màu nhìn về phía em. Em thực sự không chịu nổi nữa…

Chiến Hàn Quân không nghe tiếp được nữa, chỉ thở dài: “Được rồi!”
Bình Luận (0)
Comment