Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1104

Bác sĩ nói: “Nếu chỉ là vết thương của cô ấy, vậy thì không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng mấu chốt là trong cơ thể bệnh nhân, thiếu một bộ phận.”

“Cái gì?” Nghiêm Linh Trang rất kinh ngạc.

Nghiêm Mặc Hàn ở bên cạnh cúi đầu, vẻ mặt áy náy.

Nghiêm Linh Trang run rẩy hỏi: “Còn thiếu cái gì?”

“Thận”

Nghiêm Linh Trang nhìn chăm chãm vào Nghiêm Mặc Hàn, nhìn thấy những giọt nước mắt của anh ta, Nghiêm Linh Trang hiểu một chút.

Cô vẫy tay với bác sĩ, “Tôi hiểu rồi, anh đi trước đi.”

Bác về kính cẩn rời đi.

Nghiêm Linh Trang chất vấn Nghiêm Mặc Hàn, “Anh, quả thận bị thiếu của chị dâu, ở đâu?”

Nghiêm Mặc Hàn nước mắt tràn ra. Chỉ vào thắt lưng của mình, “Ở chỗ này của anh.”

Nghiêm Linh Trang nhìn anh ta đầy hoài nghỉ, đã đoán được cơ thể của Nghiêm Mặc Hàn từng xảy ra vấn đề, nhưng cô không ngờ lại có thể bị chấn thương nặng như vậy.

“Vậy còn của anh thì sao?” Nghiêm Linh Trang nghẹn ngào hỏi.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn Nghiêm Linh Trang cầu xin thương xót, “Em gái, đừng hỏi nữa, anh trai cầu xin em đấy.”

Nghiêm Linh Trang nước mắt đã ướt đẫm mặt, “Ở chỗ Anh Nguyệt, có phải không?”

Nghiêm Mặc Hàn trợn to hai mắt kinh hãi, “Em…làm sao em lại biết?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Bởi vì Ánh Nguyệt nói với em, năm đó cô ấy bị người khác ức hiếp đến hôn mê, lúc tỉnh lại thời gian đã qua 20 ngày. Còn anh cũng từng nói, anh liều chết cứu mạng Ánh Nguyệt ra, là hy vọng cô ấy có thể sống thật tốt. “

Nghiêm Mặc Hàn bật khóc. Lấy hai tay che mặt, mạnh mẽ lau đi những giọt nước mắt.

“Linh Trang, em có biết không? Anh đã đeo chiếc mặt nạ này nhiều năm như vậy rồi, anh sắp quên mất bộ mặt thật dưới lớp mặt nạ này của mình là gì rồi. Anh cũng đã quên mất bộ dạng thiếu niên năm đó hết sức nông nổi nỗ lực vì tình yêu r Nghiêm Linh Trang sắp sụp đổ, “Anh, anh vẫn còn yêu Ánh Nguyệt, có phải không?”

Nghiêm Mặc Hàn đau lòng lắc đầu, “Anh không biết.”

Nghiêm Linh Trang khóc, trách mắng: “Nếu như đã yêu cô ấy, tại sao lại muốn buông tay? Nếu như hai người đã yêu đối phương sâu đậm như vậy, si mê như vậy, tại sao lại muốn buông tay?”

Nghiêm Mặc Hàn nghẹn ngào nói: “Ban đầu, anh tưởng rằng anh mất đi một quả thận, sống không được lâu. Bởi vì tình trạng của quả thận khác của anh không được tốt cho lắm. Anh không muốn cô ấy giao phó bản thân cho một người chết sớm như anh”

“Sau đó, cậu Quân đã thay anh tìm một nguồn hiến thận phù hợp. Nhưng Bảo Ngọc trên người mắc bệnh hiểm nghèo, anh lấy đi quả thận khỏe mạnh của cô ấy, những ngày còn lại của cô ấy sẽ sống không bằng chết.

Anh vốn dĩ không muốn nhận thận của cô ấy, nhưng Bảo Ngọc cuối cùng đã thuyết phục được anh. Anh cứ như vậy mà nhận lấy thận của cô ấy một cách mơ hồ. “

Nghiêm Mặc Hàn nói chuyện một cách không mạch lạc: ‘Linh Trang, anh không thể nào ích kỷ như vậy, tiếp nhận một đặc ân của thiên sứ, lại nhìn thấy cô ấy sống khổ cực lầm than. Cho nên anh mới dẫn Bảo Ngọc về nhà. Anh muốn dành cho cô ấy sự yêu thương cuối cùng”

Nghiêm Linh Trang kinh ngạc đến mức cơ thể đột nhiên chấn động, cô cảm thấy cơ thể đột nhiên mềm nhũn, như giẫm trên nên bông, có thể ngã bất cứ lúc nào.

Nhưng lúc này Nghiêm Mặc Hàn cũng đang rất đau buồn, không để ý đến sự khác thường của Nghiêm Linh Trang, anh ta vẫn tự lẩm bẩm một mình, “Bác sĩ nói rằng giới hạn lớn nhất của Bảo Ngọc chỉ có hai năm. Cho nên anh mới cho Bảo Ngọc một gia đình, anh muốn trao cho cô ấy một tình yêu thật đẹp.”

Nghiêm Linh Trang không dễ dàng gì mới ổn định lại được cơ thể như đang lơ lửng của mình nói: “Nghiêm Mặc Hàn, anh làm đúng. Là nhà họ Nghiêm chúng ta nợ chị dâu”

Nghiêm Linh Trang giờ đã hiểu tại sao nhiều năm như vậy, chị dâu lại nguyện ý chịu tủi thân loanh quanh trong nhà bếp của nhà họ Nghiêm, vì sức khỏe của cô ấy không tốt nên không thể ra ngoài tìm việc.

Nghiêm Linh Trang lúc này mới hối hận nếu biết chị dâu sức khỏe không tốt như vậy, cô đáng lẽ không nên lãng phí nhiều thời gian tới vậy, đáng lẽ phải ở bên cô ấy nhiều hơn.

Có duyên hội ngộ, trước nay đều luôn đem theo vài phần tiếc nuối.
Bình Luận (0)
Comment