*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Đàm Bảo Ngọc tỉnh dậy, liền nói với bác sĩ là mình muốn gặp Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang thay quần áo vô trùng, đến thăm Đàm Bảo Ngọc.
Đầu của Đàm Bảo Ngọc được quấn trong một lớp gạc dày, mái tóc dài đen nhánh xõa trên ngực khiến khuôn mặt cô ấy tái nhợt khi đối mặt với cô.
“Chị dâu” Nghiêm Linh Trang ngồi ở trước mặt cô ấy nhẹ giọng gọi.
Đàm Bảo Ngọc cười yếu ớt, “Em Linh Trang, chị nghĩ chị sắp chết rồi. Có vài lời chị nhất định phải nói với em, nếu không chị chết không nhắm mắt”
Bảo Ngọc vô cùng cảm kích nói: “Em Linh Trang, chị sống đủ rồi. Đã đến lúc trả Mặc Hàn cho Anh Nguyệt rồi. Em thay chị nói lời xin lỗi với Anh Nguyệt. Khi Mặc Hàn theo. Các bạn vào trang trên hình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé.
đuổi chị, chị không hề biết đến sự tồn tại của cô ấy. Chị thực sự rất muốn có một gia đình, Mặc Hàn lại chân thành như vậy, cho nên chị mới đồng ý Mặc Hàn, sau này tôi biết được chuyện tình buồn giữa Mặc Hàn và Anh Nguyệt, chị muốn ly hôn nhưng Mặc Hàn lại viện đủ mọi lý do để lấp liếm chị. Chị biết anh ấy tốt bụng, anh ấy sợ chị không có chỗ nào để đi”
Nghiêm Linh Trang năm tay Bảo Ngọc, mắt đỏ bừng. “Chị dâu, chị nghe em nói, chị và Mặc Hàn nếu như ở bên nhau không phải là vì tình yêu, vậy thì chị trả lại Mặc Hàn cho.
Anh Nguyệt. Có được không? Còn chị, chị muốn có một gia đình hạnh phúc ấm áp, em cho chị một gia đình. Bắt đầu từ ngày hôm nay, chị cũng không tên là Đàm Bảo Ngọc nữa. Chị là chị cả của em, là chị ruột, chị tên là Nghiêm Tranh Ngọc. Em bảo bố mẹ nhận nuôi chị, có được không? “
Trong mắt Đàm Bảo Ngọc hiện lên một tia khao khát, “Có thể không? Em Linh Trang.”
“Mẹ rất thích chị. Bố và ông nội càng yêu quý chị hơn. Họ nhất định sẽ chấp nhận lời đề nghị của em. Từ nay, chị chính là con gái lớn của nhà họ Nghiêm em, từ nay, em và Mặc Hàn đều sẽ nghe lời chị.
Đàm Bảo Ngọc vui vẻ gật đầu, “Được, chị nghe em”
“Vậy thì chị nhất định phải chữa trị cho tốt, mọi người đều đợi chị cả trở về”
“Ừm” Đàm Bảo Ngọc cười một nụ cười mẩn nguyện.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt chợt hiện lên một tia tức giận, “Đúng rồi, chị cả, có phải là Nghiêm Hiểu Như từ ban công đẩy chị xuống không?”
Đàm Bảo Ngọc nói: “Thực sự là cái gì cũng không thể nói dối được em.”
Đi ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt của Nghiêm Linh Trang rất đáng sợ.
Trong phòng chờ, Nghiêm Hiểu Như sớm đã chờ đợi tới rất mất kiên nhẫn rồi, sảc mặt sa sầm nói: “Chúng ta rốt cuộc ở bệnh viện này bao lâu nữa? Không phải là tới mức chị dâu chưa xuất viện, chúng ta vẫn sẽ ở lại đây đợi đến khô héo đấy chứ?”
Thôi Như An liếc xéo cô ta một cái, “Đợi thêm một chút sẽ chết sao? Tốt xấu gì cũng phải nghe xem bác sĩ nói thế nào.”
Thôi Như An thực sự muốn rời đi, nhưng cô ta chính là một người gió chiều nào theo chiều ấy, bây giờ Nghiêm Linh Trang quyền thế lớn như vậy, cô ta đành phải cúi đầu thuận theo.
Khi Nghiêm Linh Trang bước ra, mọi người đều vây quanh cô.
“Sao rồi, Bé Trang, chị dâu của con không sao chứ?”