*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong đôi mắt đen long lanh của Nghiêm Linh Trang xuất hiện sự chế nhạo: “Là ai nói cho cô biết Á Châu Chiến Thị phải ra làm riêng? Tôi không thể nào đưa ra một quyết định ngu ngốc như vậy, cút đi”
Nghiêm Hiểu Như không giận mà cười: “Tổng giám đốc Linh Trang không xem tôi đang cầm tài liệu gì sao?”
Nghiêm Hiểu Như nhìn dáng vẻ chịu đả kích của Nghiêm Linh Trang, vô cùng đắc chí cười lên: “Tổng giám đốc Linh Trang, số phận của con người sẽ thay đổi. Giống như cô, lúc ban đầu đã rút được con át chủ bài. Nhưng sau khi cậu Quân mất trí nhớ, anh ấy không còn tình cảm với cô, con át chủ bài của cô trở nên vô hiệu”. Các bạn vào trang trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới.
Nghiêm Linh Trang cố gắng hết sức để kìm nén sự sôi sục trong lòng, nói: “Nghiêm Hiểu Như, cô chỉ là con gái riêng của bà cả và Bạch Thư Ốc. Không liên quan gì đến nhà họ Chiến, công ty nhà họ Chiến không đến lượt cô khoa tay múa chân. Cút”
Nghiêm Hiểu Như nhẹ giọng chế nhạo: “Tổng giám đốc Linh Trang, anh Quân giúp tôi xử lý cô, cô cảm thấy rất đau lòng đúng không? Rất buồn?”
Cơn tức giận của Nghiêm Linh Trang lan khắp cơ thể. Cô ấy không thể không thừa nhận, Chiến Hàn Quân đáng cắp con dấu cá nhân của cô ấy, khiến cô ấy tan nát.
Cô ấy rất thất vọng về anh.
Nghiêm Hiểu Như nhìn thấy dáng vẻ tức giận vô cùng, căm phần vô cùng, liền cười điên cuồng: “Nghiêm Linh Trang, ngay cả người đàn ông mà cô yêu nhất cũng không giúp cô, tôi lại muốn xem cô còn có thể hống hách bao lâu”
Nói xong, Nghiêm Hiểu Như quay người rời đi.
Quan Minh Vũ nhìn theo bóng lưng rời đi của Nghiêm Hiểu Như với vẻ mặt nghiêm trọng, lo lắng nói: “Tổng giám đốc, Nghiêm Hiểu Như có thân phận đặc biệt, vừa là con gái của bà cả nhà họ Chiến, cũng là con gái của Bạch Thư Ốc. Mấy ngày nay cô ta thường xuyên ra vào hai nhà họ Chiến và họ Bạch. Nếu như cô ta thuyết phục được Chiến Bạch hợp tác, thì sẽ vô cùng bất lợi cho chúng ta”
Nghiêm Linh Trang trầm giọng nói: “Bà cả và Nghiêm Hiểu Như cấu kết với nhau, ông chủ nhà họ Chiến chưa chắc biết chuyện này. Quan Minh Vũ, tìm paparazzi canh chừng ở nhà họ Chiến, quay lại toàn bộ hành tung của bà cả. Một khi chụp được chứng cứ qua lại của bà cả và nhà họ Bạch, liền lập tức gửi cho ông chủ nhà họ Chiến”
Quan Minh Vũ khẽ sửng sờ, Tổng giám đốc Linh là muốn chia rẽ tình cảm vợ chồng của bà cả và ông chủ nhà họ Chiến, anh ta sợ tổng giám đốc Quân biết được sẽ tức giận.
Nhưng vẫn với tư thế phục tùng tuyệt đối với Tổng giám đốc Linh: “Vâng”
Nghiêm Linh Trang nhìn đống tài liệu, tức giận đến mức đẩy tất cả xuống đất. Thở hổn hển nói: “Anh Quân, anh thực sự tiếp tay cho giặc sao?”
Nghiêm Linh Trang ngã xuống ghế.
Lúc này, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mù mịt.
Cô ấy dùng lực chớp chớp mắt, tầm nhìn mờ mịt khẽ khôi phục trong chốc lát, lại rời vào tình trạng mù mịt “Đôi mắt của Tổng giám đốc?” Quan Minh Vũ lo sợ.
Á Châu đã loạn trong giặc ngoài, nếu như sức khoẻ của Tổng giác đốc gặp phải vấn đề trong lúc này, thì đúng là hoạ vô đơn chí.
“Không sao cả” Nghiêm Linh Trang nói.
Sự lo lắng trong Quan Minh Vũ không hề suy giảm, nếu như đôi mắt của Tổng giám đốc thực sự không sao, cô ấy lúc này sẽ nóng lòng mở máy tính lên, sửa chữa dữ liệu bị hacker xâm nhập của Á Châu.
‘Chứ không phải khoanh tay chờ chết giống như bây giờ.
“Ôi” Quan Minh Vũ khẽ thở dài rồi rời đi.
Nghiêm Linh Trang buộc bản thân phải thả lỏng, nhưng chỉ cần nhớ đến lòng tốt của Chiến Hàn Quân đối với cô ấy đêm qua là giả dối, thì cô ấy cảm thấy cô cùng khó chịu.
Cô ấy càng lo lảng khó chịu, thì cơ thể của cô ấy càng lơ lửng yếu ớt.