*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mình phải làm sao đây?” Nghiêm Linh Trang chán nản thở dài.
“Anh Quân, em chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày nào đó, người đánh bại em sẽ là anh”
Cơ thể của cô ấy bắt đầu run lên, sức lực toàn thân bắt đầu tan biến.
Nhận thấy điều chẳng lành, Nghiêm Linh Trang vội gọi Nghiêm Mặc Hàn đến: “Anh hai, đưa em đến bệnh viện”
Sau khi Chiến Hàn Quân cùng bé An đến dự họp phụ huynh, bèn dẫn bé An trở về vườn hoa Nhật Lịch.
Tuy nhiên, khi trở về vườn hoa Nhật Lịch, không nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, hai bố con đều cảm thấy có chút hụt hẫng.
Chiến Hàn Quân gọi cho Nghiêm Linh Trang, nhưng cuộc gọi liên tục hiển thị đối phương đang bận.
Chiến Hàn Quân chán nản ném điện thoại lên sofa.
Nhìn bầu trời càng lúc càng tối đen lại ở ngoài cửa sổ, sắc mặt của Chiến Hàn Quân cũng càng lúc càng tối sầm lại.
“Bé An, mẹ thường xuyên về muộn sao?”
Bé An suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mẹ lúc thì về nhà đúng giờ, lúc thì cả đêm không về. Mỗi lần không về, thì chắc chắn ở cùng với cô. Hai người họ rất thân nhau, ngủ chung một giường, có những lời thì thầm không ngớt”
‘Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân càng lúc càng ngượng ngùng…
*Ừ, tối nay mẹ không có về. Con mau đi ngủ đi, tạm biệt” Nghiêm Linh Trang vội vàng ngắt máy.
Bé An nhìn bố: “Mẹ nói mẹ không về nhà”
Chiến Hàn Quân cầm điện thoại trên sofa lên, gọi cho Nghiêm Linh Trang một lần nữa.
Nhưng điện thoại vẫn phát ra cùng một âm thanh nhắc nhở: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận.
Chiến Hàn Quân cuối cùng cũng xác định được Nghiêm Linh Trang đã cài đặt từ chối cuộc gọi của anh. Anh tức giận ném điện thoại xuống đất: “Nghiêm Linh Trang, lại dám không trả lời điện thoại của anh, em là có ý gì chứ?”
Bé An chạy đến ôm lấy đầu của Chiến Hàn Quân, an ủi nói: “Bố, bố đừng giận mẹ mà”
Chiến Hàn Quân vô cùng tức giận: “Mẹ của con là kẻ lừa đảo. Suốt ngày sống trong sự dối trá. Rốt cuộc cô ấy muốn gì?”