Gục Trước Dịu Dàng

Chương 55

Bọn họ tận mắt nhìn thấy người đàn ông khỏe mạnh cầm súng bắn. Viên đạn bay qua trán, một người đi đường không may ngã xuống đất, hai con mắt trợn trừng, nhìn chết khiếp.

Người đi đường hai bàn tay trắng nơm nớp lo sợ trước họng súng có thể giết chết người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, quảng trường nhàn nhã bỗng trở thành địa ngục trần gian. Tiếng la hét hoảng sợ, du khách bỏ chạy tán loạn, trẻ nhỏ sức yếu bị chen chúc ngã xuống đất, ai nấy đều sợ hãi bị tụt lại phía sau, trở thành mục tiêu tiếp theo của tên côn đồ.

Tư Họa bị dòng người xô đẩy, muốn tránh sang một bên trốn sau thứ gì đó, nhưng phía sau bất ngờ có người lao tới xô ngã cô.

Đầu gối của Tư Họa đập xuống đất, máy ảnh trên tay cũng rơi xuống mặt đất. Cô không quan tâm đến việc nhặt máy ảnh lên, quên luôn cơn đau ở đầu gối, vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn xung quanh rồi tiếp tục chạy về phía trước.

“Ngôn Tuyển…”

Anh đâu rồi?

Ngôn Tuyển đi mua đồ uống, chưa đầy một phút sau xung quanh đã náo loạn, gần như vậy, hẳn là anh cũng nhận ra.

Mọi người đều đang nhốn nháo, trong khu vực mà bình thường chỉ cần một liếc mắt một cái là nhìn thấy được, lúc này tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nghe thấy tiếng súng đinh tai nhức óc, Tư Họa kinh hồn bạt vía, vừa chạy vừa tìm kiếm, cầu xin anh tránh xa ra, đừng lọt vào vùng nguy hiểm.

Một đứa trẻ tóc vàng ôm lấy chân cô khóc lớn, nhận nhầm cô là mẹ nó. Quá hoảng hốt, Tư Họa kéo đứa trẻ cùng chạy trốn, nhưng lại trở thành mục tiêu của tên côn đồ.

Khi cảnh sát giữ gìn trật tự đến, bọn côn đồ đã bắt được con tin, buộc các nhân viên cứu hộ không được phép tiến tới. Bạo loạn nổ ra không báo trước, không ai biết được nguyên nhân bọn côn đồ xuất hiện ở đây, súng ống phát nổ có thể gây ra nguy hiểm bất cứ lúc nào, không dám manh động.

Tư Họa chỉ nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói thô bạo của tên côn đồ, hắn ta đang la hét và chửi bới, giống như một bệnh nhân rối loạn tâm thần, hành vi và ngôn ngữ của hắn ta không thể lý giải nổi.

Tư Họa cực kỳ sợ hãi.

Đứa nhỏ vừa rồi ôm cô không buông, tiếng khóc chói tai của nó đã thu hút sự chú ý của tên côn đồ. Khoảnh khắc nòng súng chạm trán, đến cả hô hấp cũng ngừng lại.

Cô chưa từng nghĩ tới vận rủi sẽ ập đến với mình, hoàn toàn không có chút cảnh giác.

Đứa trẻ vẫn khóc lóc nỉ non, cô không thể không giữ chặt miệng nó.

Cô và đứa nhỏ đều bị khống chế, cô không dám tùy tiện buông tay ra, sợ đứa trẻ chạy lên phía trước sẽ trở thành vong hồn dưới súng của bọn côn đồ.

Toàn thân cô run rẩy, tầm nhìn mập mờ của cô lướt qua mọi nơi có thể nhìn thấy, cuối cùng cũng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Cô suýt chút nữa khóc to, đành nghiến răng chịu đựng, không cho mình phát ra tiếng động.

Ngôn Tuyển…

Sao bây giờ anh mới tới?

Em tìm anh rất lâu rồi.

Ngôn Tuyển…

Tại sao anh còn quay lại?

Ở đây rất nguy hiểm.



Nghe thấy âm thanh kì lạ ở quảng trường, Ngôn Tuyển liền quay lại. Đợi đến khi anh quay lại chỗ ban đầu, Tư Họa đã biến mất không dấu vết.

Anh nhìn thấy chiếc máy ảnh bị rơi bên đường, thứ đồ đắt tiền như vậy, lúc này lại không ai quan tâm, tất cả mọi người đều chạy thoát thân. Không khó để một nhóm người khống chế tên côn đồ, nhưng mọi người đều sợ chết, trong tiềm thức muốn thoát khỏi nguy hiểm, mới để mặc bọn côn đồ tàn sát bừa bãi.

Ngôn Tuyển tìm Tư Họa trong đám đông, quá hỗn loạn, căn bản không thể phân biệt ai với ai. Mãi đến khi cảnh sát bao vây xung quanh, còn tên côn đồ bị ép phải bắt con tin, cuối cùng anh mới nhìn thấy Tư Họa, nhưng thà rằng không bao giờ tìm thấy cô.

Anh nhìn thấy người con gái mà mình yêu bị tên côn đồ kia chĩa súng vào đầu, ánh mắt hoàn toàn kinh hãi, nhưng lại không dám khóc lóc hay vùng vẫy.

Máu như đang cuồn cuộn trong người.

Lời nói của tên côn đồ càng trở nên hỗn loạn, không có chút đạo lý nào, hắn bắt hai con tin lên chiếc xe bên đường. Nhân lúc hắn ta lên xe, Tư Họa đẩy đứa bé bên cạnh ra ngoài.

Cảnh sát tận dụng thời cơ dùng súng đánh vào tay tên côn đồ, hắn ta tức giận, đánh thật mạnh về phía Tư Họa.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không ai dự liệu được ngoài cảnh sát đang khống chế ra thì còn một người nữa đang xông lên. Ngôn Tuyển ôm lấy Tư Họa lăn một vòng, một viên đạn bắn tùy tiện xuống dưới nền đất.

Tên côn đồ như đang phát rồ, vùng vẫy khi đang cận kề cái chết, dùng chút sức lực cuối cùng tùy tiện nổ súng, làm một viên cảnh sát bị thương. Mất đi sự uy hiếp đến từ con tin, cảnh sát cuối cùng cũng khống chế được tên côn đồ tác oai tác quái, còng tay hắn vào thành xe, nhưng hắn ta vẫn đang thoi thóp.

Ngôn Tuyển ôm chặt Tư Họa trong lòng, cho đến khi tiếng súng biến mất hoàn toàn, anh mới đỡ cô dậy.

Tư Họa nhếch nhác thảm hại ngồi quỳ trên mặt đất, đầu tóc rối bù, lo lắng nhìn chằm chằm mặt đất thở hổn hển, tựa như bị cảnh tượng đẫm máu đỏ tươi lúc nãy làm đông cứng lại, một lúc lâu sau vẫn không hoàn hồn trở lại.

“Họa Họa, đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Ngôn Tuyển giúp cô vén tóc, hai tay ôm lấy gò má ấm áp mềm mại của cô, không ngừng gọi tên cô.

Anh cúi đầu hôn lên trán, lên mũi, lên môi cô, cố gắng dùng hơi ấm quen thuộc đánh thức cảm giác an toàn trong cô.

Cảm xúc giấu kín bấy lâu nay của cô cuối cùng cũng tuôn ra vào chính khoảnh khắc này, đôi mắt đỏ ngầu đẫm nước mắt, chỉ có núp bên cạnh anh mới có thể không kiêng nể gì mà khóc to thành tiếng.

“Ngôn Tuyển…”

Cô quá sợ hãi.

Hai tay Tư Họa nắm chặt quần áo anh kéo gần lại, xộc vào mũi không phải hương thơm quen thuộc mà là mùi máu tanh nồng nặc.

Khi bọn họ phát hiện ra, cánh tay của Ngôn Tuyển đã bị máu đỏ tươi nhuộm cả một vùng, tựa như hoa mận đỏ trong tuyết, cực kì chói mắt.

*

Tư Họa bị dọa một phen, đầu gối trầy xước, chỗ thực sự đang chảy máu là cánh tay bị trúng đạn của Ngôn Tuyển khi bảo vệ cô.

Trong cái rủi cũng có cái may, không bị thương vào chỗ hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục.

Cánh tay bị thương đã được băng bó, khi xử lý vết thương Ngôn Tuyển không nói lời nào, sắc mặt tái nhợt, đến tận lúc này cũng không nhìn thấy một chút huyết sắc. Tư Họa ở bên cạnh dù đau lòng nhưng không giúp được gì.

Tư Họa không khóc, nhưng đôi mắt cô đỏ hoe, trong lòng tự trách: “Em xin lỗi, sao em lại nhát gan vậy chứ, còn không biết đường chạy trốn.”

“Họa Họa đã rất dũng cảm rồi.”

Chuyện xảy ra đã rất rõ ràng, vì đứa trẻ đột nhiên ôm cô rồi khóc đã thu hút sự chú ý của tên côn đồ, liên lụy đến cô, khiến cô trở thành mục tiêu.

Cô vừa mạnh mẽ vừa lương thiện, từ đầu đến cuối chưa từng từ bỏ việc cứu mạng của đứa bé lạ mặt, rõ ràng sợ muốn chết nhưng vẫn kiên cường không khóc, không tỏ ra sợ hãi. So với những người chỉ lo chạy trốn thoát thân, cô đã rất dũng cảm.

Sau khi đến bệnh viện, tâm trạng của Tư Họa vẫn luôn không tốt, cứ nghĩ đến việc mình bị tên côn đồ chọn làm con tin, đến cả Ngôn Tuyển vì bảo vệ cô mà bị thương.

“Họa Họa, qua đây.”

Nghe thấy tiếng gọi của Ngôn Tuyển, cô lập tức tiến đến bên cạnh anh. Anh nắm lấy tay cô, nhăn mặt chịu đựng nỗi đau, mãi đến khi cơn đau đớn nhất trôi qua. 

Tư Họa xúc động, anh buông tay ra, quay đầu nhìn cô: “Em có cảm nhận được không, em đã chịu đựng với anh rồi.”

Tư Họa cúi đầu xuống nhìn dấu vết bị đè nén phút chốc biến mất, hàm răng lướt qua đầu môi, nhẹ nhàng phản bác lại: “Hoàn toàn không đau chút nào.”

Ngôn Tuyển siết tay cô rất chặt, nhưng đối với cô mà nói hoàn toàn không đau chút nào. Người này lại mượn lời như vậy để an ủi cô, nét cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của anh: “Vậy cũng có nghĩa là anh cũng không đau chút nào.”

“Đồ lừa gạt.” Con người này thật là…

Bị thương tới mức này còn nghĩ cách an ủi cô.

Tư Họa lùi lại vài bước, không để anh phân tâm. Mãi đến khi vết thương được băng bó và xử lý xong, bác sĩ nhắc nhở bọn họ những việc thông thường cần chú ý.

Tư Họa nghe rất nghiêm túc, nhất thời không dám lơ là. Cô không để ý đến ánh mắt của Ngôn Tuyển đang rơi trên người mình, anh nhìn cô chằm chằm, sợ cô lại biến mất trước mắt anh.

Phối hợp với cảnh sát điều tra hoàn thành bản ghi chép, về việc nhóm người ngoại quốc làm bọn họ bị thương, đối phương đề nghị bồi thường.

Vì chuyện này mà việc Tư Họa xin phép viện huấn luyện cho nghỉ cũng đã nhận được sự đồng ý, giải thưởng mà cô dành được trong cuộc thi thiết kế lần này đã đủ để thầy giáo có thể dung túng. 

Ngôn Tuyển bị thương không cần nằm viện, bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức ở khách sạn gần đó. Hai ngày nay Tư Họa gần như không làm gì cả, chỉ quẩn quanh bên Ngôn Tuyển.

Sáng ra đã dậy sớm chuẩn bị trước bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng, ngồi bên giường đợi anh tỉnh dậy. Chỉ cần Ngôn Tuyển mở mắt ra là đã thấy cô bạn gái đáng yêu của mình đang ngồi khoanh chân trên thảm, hai tay chống má, mắt chớp chớp nhìn mình chăm chú. 

Anh nhìn không nổi liền duỗi cánh tay không bị thương ra vuốt má cô.

Khi đánh răng rửa mặt sợ anh không tiện, Tư Họa tự mình vắt khăn mặt rồi đưa cho anh, còn bóp sẵn kem đánh răng để bên cạnh. Mãi đến khi Ngôn Tuyển đứng cạnh bồn cầu, cười cười nhìn cô: “Họa Họa, em còn muốn giúp anh nữa không?”

“Em ra ngoài đây.” Cô lập tức quay mặt đi, khi quay người rời đi còn nhớ đóng cửa lại.

Ngoài việc chăm lo cho cuộc sống hàng ngày, Tư Họa luôn quan sát anh không rời, phàm là thứ gì nhìn có vẻ nặng, cô đều bắt anh bỏ xuống.

“Anh đừng động đậy!”

“Bác sĩ nói không được nhấc vật nặng!”

Ngôn Tuyển áng chừng chiếc vali da nhỏ trong tay, ừm, nó trống không mà.

Ngôn Tuyển ở đây mấy ngày đã có người ngồi không yên, liên tục gọi vài cuộc điện thoại. Ngôn Tuyển sờ tai nghe bluetooth bên tai, đợi tới khi người kia nói xong mới không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu: “Vậy phiền anh nhọc lòng rồi.”

Đối phương phun ra những lời lẽ bẩn thỉu.

Đúng vậy, anh lấy vết thương ra làm cái cớ để đẩy hết những công việc phức tạp cho anh trai Ngôn Tự, lời lẽ thẳng thắn hùng hồn không hề chột dạ tí nào.

Mãi đến khi điện thoại truyền đến tiếng khóc của trẻ con, thái độ Ngôn Tuyển mới dịu đi: “Niệm Niệm có khỏe không?”

Ngôn Tự trả lời: “Ca phẫu thuật tim rất thành công.”

“Chúc mừng nhé.” Ngôn Tuyển thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy vui mừng vì tin tốt này.

“Năm nay anh có về nhà không?”

“Nếu bà nội biết tới sự tồn tại của Niệm Niệm, sẽ rất thích con bé.”

Nửa năm trước cứ nhắc đến chuyện đi thăm cháu dâu hay muốn có chắt bồng. Không ai dám nói với bà cụ, lúc đó bà đã sớm có một người chắt nữ sinh non vì bệnh tim bẩm sinh mà đứng giữa ranh giới sinh tử, không dễ gì mới cứu được một mạng.

Điện thoại truyền đến một tiếng thở dài: “Nếu như Niệm Niệm phục hồi tốt, anh sẽ đưa con bé về.”

Cuối cùng, Ngôn Tuyển cũng không quên dặn dò: “Anh trai, chuyện của công ty vẫn làm phiền anh trước vậy.”

Ngôn Tự mắng anh vài câu, cúp điện thoại rồi đi dỗ dành con gái.

Ngôn Tuyển để điện thoại xuống, quay người lại thấy Tư Họa đang đứng trước mặt, cô chậm rãi giơ tay lên giải thích: “Em không cố ý nghe lén.”

“Nghe thấy gì rồi?” Ngôn Tuyển lại không hề để tâm, chậm rãi đi tới cạnh sô pha rồi ngồi xuống.

“Nghe thấy anh nhắc đến một người tên Niệm Niệm, là tên con gái sao? Bạn gái của anh trai anh à?” Tư Họa có hơi hiếu kỳ.

Cô chỉ nghe thấy lời của Ngôn Tuyển, kết hợp với những thông tin đó, hình như là việc anh trai anh đã có bạn gái. Nói như vậy có lẽ bà Ngôn sẽ không tiếp tục nhắc nhở chuyện cháu trai chưa kết hôn nữa.

Ngôn Tuyển lắc đầu: “Không phải bạn gái, là con gái.”

“Con gái sao?” Tư Họa kinh ngạc.

Chuyện gì vậy trời? Khi cô đến nhà Ngôn Tuyển, bà nội Ngôn còn kể cho cô nghe về lịch sử tình trường của anh em nhà họ Ngôn. Đây là lần đầu tiên Ngôn Tuyển đưa bạn gái về nhà, anh trai Ngôn Tự mấy năm trước cũng từng yêu đương nhưng đã chia tay rồi, sau này cũng không có tin tức gì.

“Là đứa con do bạn gái cũ anh ấy để lại, không may, do sinh non, thân thể yếu ớt nên mắc bệnh tim, lúc đó tỉ lệ sống sót rất thấp, không dám cho bà nội biết.” Tỉ lệ sống sót rất thấp, nói không chừng lúc nào đó sẽ ra đi. Bà nội rất mong chờ, nếu nhận được tin dữ chắc chắn sẽ chịu không nổi, nên cứ giữ bí mật.

“Vì thế trước đây anh nói anh trai ra nước ngoài phát triển sản nghiệp, thực chất là để tiện chăm sóc con gái?”

“Đúng vậy, có điều trước khi anh trai đưa Niệm Niệm trở về, phải giữ bí mật.”

Chuyện này chỉ có hai anh em nhà họ Ngôn biết, đến Ngôn Hy cũng không biết, vì cô ấy thường ở bên cạnh bà cụ, sợ cô ấy sơ ý lỡ miệng nói ra.

“ Ừm, em biết rồi.”

Nắm giữ một bí mật lớn của nhà họ Ngôn, Tư Họa mất một lúc lâu mới hiểu rõ. 

Dù sao đây là chuyện riêng tư của người khác, cô cũng không tiện hỏi quá sâu.

“Em vừa đi đâu vậy?” Ngôn Tuyển nhìn thấy cô đang mặc quần áo ra ngoài, còn cầm theo chiếc túi đi mua sắm.

“Em đi mua chút đồ ở gần đây.” Tư Họa đặt chiếc túi mua được ở trên bàn trà.

Ngôn Tuyển mím môi: “Lần sau ra ngoài nhớ gọi anh một tiếng.”

Hai ngày nay Tư Họa luôn ở bên cạnh anh, đi bệnh viện thay thuốc đều là cả hai cùng đi, cho dù không nhìn thấy nhau thì cũng là là đi vệ sinh hoặc đi đến phòng khác. Ngược lại đây lại là lần đầu tiên Tư Họa ra ngoài một mình.

Tư Họa ngước lên liếc mắt nhìn anh, nhìn thấy dáng vẻ không quá vui vẻ gì của anh.

Chiếc máy ảnh bị rơi trong lúc vội vàng bỏ chạy hôm đó đã được cảnh sát trao trả lại tận tay. Ống kính bị hỏng, thân máy và thẻ nhớ không còn nguyên vẹn. Tư Họa đã xuất hết ảnh bên trong ra, sàng lọc lại cùng Ngôn Tuyển.

“Hai tấm này giống giống nhau, em nên để lại tấm nào đây?” Cô chọn lựa rất cẩn thận, quay đầu sang thì nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt không được tốt cho lắm.

“Ngôn Tuyển?” Tư Họa giơ tay lên lắc lư trước mắt anh.

Ngôn Tuyển né tránh màn hình: “Xóa hết đi, lần sau anh đưa em đến chỗ khác chụp ảnh đẹp hơn.”

Anh không muốn nhớ lại khoảnh khắc Tư Họa bị bọn côn đồ uy hiếp, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.



Trải qua một cơn ác mộng, người có tâm hồn yếu đuối vốn là Tư Họa, nhưng người thực sự bị để lại ám ảnh, lại là Ngôn Tuyển.

Sau khi sống sót sau tai nạn, anh dùng dáng vẻ anh dũng bảo vệ cô, dỗ dành cô đừng sợ hãi, sau khi bị thương vẫn giữ dáng vẻ tươi cười. Nhưng thực ra, anh không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài thường thấy.

Hai ngày nay, Tư Họa phát hiện Ngôn Tuyển thường tỉnh giấc giữa đêm, đều nắm chặt tay cô, xác nhận sự tồn tại của cô.

Trong đêm tối, cô nhìn không rõ nhưng có thể cảm nhận được.

Nếu không vì vết thương, anh nhất định sẽ không chỉ đơn giản là nắm tay cô.

Mượn ánh đèn mờ ảo trên tường, Tư Họa lần mò tiến tới bên cạnh anh, hôn lên khóe miệng anh: “Có anh ở bên, em không sợ. Anh cũng đừng sợ, em luôn bình an vô sự ở bên cạnh anh.”

“Họa Họa.”

Anh mở mắt, tầm nhìn của anh trong môi trường này vẫn rất rõ.

“Có em ở đây.” Tư Họa ngồi dựa vào bên cạnh anh, mang theo tâm thế quan tâm săn sóc, nhưng tay lại bị anh bắt lấy, di chuyển xuống giường.

Một giây trước Tư Họa còn không hiểu, còn nghĩ Ngôn Tuyển gặp ác mộng. Cho đến khi cô chạm vào một điểm nóng rực, mặt lập tức đỏ bừng: “Ngôn Tuyển! Anh còn đang bị thương, sao có thể nghĩ đến chuyện này chứ!”

“Anh là một người đàn ông khỏe mạnh…”

Vào thời điểm cảm xúc mãnh liệt nhất, cô sờ soạng người anh, ngón tay dạo chơi từ xương quai xanh đến yết hầu, còn hôn anh. Là một người đàn ông khó ai mà bình tĩnh được. Phản ứng tự nhiên của cơ thể, chỉ một cánh tay bị thương của anh cũng không đè nén lại nổi.

“Anh bị thương rồi, giúp anh nhé?” Giọng anh khản đặc, nhân cơ hội này lừa cô chủ động.

Sự thật chứng minh, một cánh tay bị thương đối với cơ thể của Ngôn Tuyển mà nói chẳng gây ra ảnh hưởng gì, còn lâu đến nỗi Tư Họa cực kỳ nghi ngờ anh đang giả vờ dùng khổ nhục kế!

Sau đó Ngôn Tuyển tự mình vào phòng tắm, Tư Họa đợi anh bên ngoài liền ngủ thiếp đi. Cũng may lần này cô ngoan ngoãn nằm trên giường không cần anh ôm.

Sau khi nằm xuống, Ngôn Tuyển dùng bàn tay phải không bị thương của mình móc vào bàn tay trái của cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Như ôm lấy bảo bối đã từng mất đi, không bao giờ buông tay.

*

Một tuần sau, Tư Họa nhận được vô số cuộc điện thoại từ thầy cô và bạn học thúc giục cô quay lại học viện tiếp tục tham gia huấn luyện, mà Ngôn Tuyển lúc ở bên ngoài gần như không rời cô nửa bước.

Vụ việc tên côn đồ xả súng đã ảnh hưởng rất nhiều tới anh, Tư Họa thử dùng cách của mình tư vấn tâm lý cho anh: “Trước đây anh từng nói mỗi lần đi du lịch đều gặp phải những khó khăn gian khổ, còn đáng sợ hơn cả chuyện này, không phải đều vượt qua hết sao?”

Ngôn Tuyển lại trả lời kiên định: “Không giống nhau.”

Những gì anh trải qua không là gì cả, nhưng anh không thể nhìn người con gái mà mình yêu rơi vào nguy hiểm.

Bình an vô sự đương nhiên là rất tốt, nhưng anh luôn nghĩ nếu như ngày đó anh không rời đi, cô sẽ không lọt vào tay tên côn đồ đó, như thể đi sượt qua tử thần.

Họ sống trong một trang viên nhỏ, Ngôn Tuyển tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện về nước. Tư Họa muốn mở miệng hỏi, nhưng gặp phải ánh nhìn của anh thì không tự nhiên nuốt ngược trở lại.

“Còn hai tháng nữa là em có thể tốt nghiệp.”

Cô biết lí do Ngôn Tuyển ở lại, nhưng không có cách nào khuyên nhủ. Hai tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn nhưng đối với một doanh nghiệp lớn như nhà họ Ngôn, Ngôn Tuyển tiêu tốn thời gian ở đây với cô hoàn toàn không đáng.

Bà Ngôn và Ngôn Hy nhiều lần gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, ông cụ non Ngôn Tuyển ít khi tùy hứng lại cần Tư Họa đi dỗ dành.

Buổi chiều Ngôn Tuyển đến trường đón cô. Trước ánh mắt ngưỡng mộ của bạn cùng phòng cũ Lí Mạn Mạn, cô vẫy chào tạm biệt rồi tiến về phía Ngôn Tuyển, hai người ngồi bên nhau cực kỳ hạnh phúc.

Vết thương ở cánh tay chỉ còn lại vết thương ngoài da, rất nhanh sẽ phục hồi. Để đảm bảo an toàn, Ngôn Tuyển chỉ thuê một tài xế tạm thời, không tự mình lái xe.

Ngôn Tuyển hỏi cô bữa tối muốn ăn gì, cô không chọn, để anh tùy ý sắp xếp.

Sau bữa tối, Tư Họa nói với anh mai được nghỉ, lại nhắc thêm: “Anh còn nhớ lần trước chúng ta đã hứa sẽ làm mẫu cho nhau không?”

Ngôn Tuyển chỉ vào miếng gạc mỏng màu trắng: “Còn chưa khỏi.”

“Em cảm thấy, như vậy cũng rất tốt mà.” Không hoàn hảo cũng là một vẻ đẹp hiếm có, vết sẹo đó mới chính là thứ cô nên nhớ nhất trên cơ thể anh.

Kiến trúc của những căn phòng nhỏ trong trang viên cực kỳ cách điệu, một thân cây cứng cáp mọc lên từ mặt đất, cành đâm xuyên qua mái nhà, uốn lượn hướng lên trên.

Tư Họa đã chuẩn bị xong dụng cũ vẽ tranh rồi chuyển đến đây, lần này không cần toàn bộ cơ thể Ngôn Tuyển. Anh cởi áo sơ mi ra, phía dưới mặc chiếc quần dài, thắt lưng được khóa ngay ngắn, lộ rõ nửa đường nhân ngư ở dưới. 

Lần này Tư Họa vô cùng nghiêm túc, cô dùng kĩ thuật vẽ điêu luyện thành thục khắc họa dáng vẻ người đàn ông. Từ đường nét, đến màu sắc, tập trung lưu lại chi tiết cánh tay quấn băng gạc của anh. Nhớ lại ngày hôm đó khi đứng trên con đường mạo hiểm ấy, người đàn ông này đã không màng tất cả để chặn lại mọi nguy hiểm cho cô.

Bối cảnh là một thân cây gỗ màu nâu với các cành cây chằng chịt, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đen, đôi chân dài cân đối. Đường cong cơ thể vô cùng gợi cảm, thứ không hoàn hảo càng khiến người ta ấn tượng sâu đậm, sự thần bí nửa kín nửa hở lại càng thêm rung động.

Cả họa sĩ và người mẫu đều rất hài lòng với bức tranh mà họ đã hao tâm tổn sức này, ánh mắt của Ngôn Tuyển dừng lại trên cánh tay của người trong bức vẽ: “Chỗ này là cố ý vẽ vậy sao?”

“Em muốn ghi nhớ nó.”

“Suýt chút nữa khiến em bị thương.”

“Đó chỉ là tai nạn, không phải do anh rời đi mà khiến em suýt chút nữa bị thương. Người làm việc sai trái là tên côn đồ hung ác kia, còn anh đã bảo vệ em.” Tư Họa âp tay anh vào má mình, tràn đầy sự tin tưởng và ỷ lại: “Anh là anh hùng của em.”

Vì thế, không cần tự trách mình.

Bức tranh đó đặt ở trong phòng, cần thời gian đợi nó khô. Lần này Tư Họa tự mình mặc áo cho anh, cài từ cúc số hai đến hết, không hề trốn tránh.

Tối nay cô rất can đảm, đổi sang một căn phòng khác, đưa chiếc máy ảnh cho anh: “Tiếp theo, đến lượt anh rồi.”

Cô đã mua một ống kính mới thay cho cái bị rơi vỡ lần trước, để Ngôn Tuyển tiện sử dụng. Bức ảnh ngày đó cuối cùng vẫn không xóa, anh cũng không động đến.

Tư Họa đi chuẩn bị trước, Ngôn Tuyển cầm lấy chiếc máy ảnh, đôi đồng tử nâu của anh lúc sáng lúc tối.

Cho đến khi cửa bên lại lần nữa mở ra.

Cô đã cởi quần áo, quấn chiếc chăn trắng quanh người bước vào trong cửa. Ngón chân tròn trịa, đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn, tầm nhìn hướng lên trên, cặp đùi cân đối trắng nõn nà. Làn da cô trắng sáng, thanh cao thoát tục.

Mái tóc đen dài vắt trên vai, ngón tay cô túm chặt tấm chăn trên người, chỉ có chiếc vòng bằng hạt đậu đỏ quanh cổ tay đang tranh sắc cùng cô. Cô không trang điểm, môi ửng hồng, gương mặt không son phấn càng tôn thêm vẻ quyến rũ.

Một vẻ đẹp thần tiên tựa như một giấc mơ.

Thật sự Tư Họa rất căng thẳng, lúc bước từng bước tới gần anh, tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Trước đó cô đã tự làm công tác tư tưởng tâm lý cho mình, nhưng đứng trước mặt Ngôn Tuyển, chân tay cô có chút không nghe theo sai khiến, đầu óc rối bời.

“Ngôn, Ngôn Tuyển…” Cô bẽn lẽn cắn môi dưới: “Anh muốn chụp không?”

Việc này bọn họ đã cùng giao ước với nhau, anh làm mẫu cho cô vẽ, cô làm mẫu cho anh chụp. Những gì mình đã hứa, từ trước tới nay cô chưa từng thất hứa.

“Chụp.”

Người đàn ông đứng yên một chỗ cuối cùng cũng hành động, giọng nói của anh trầm khàn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh này lại đặc biệt rõ ràng.

Cô hít một hơi thật sâu, quay lưng về phía anh rồi dần dần dang hai tay ra, đường nét đẹp đẽ sau lưng dần lộ ra, từ cổ đến eo.

Lúc vẽ tranh, cô rất chuyên nghiệp. Lúc chụp ảnh, Ngôn Tuyển cũng không lơ là.

“Thả lỏng chút.”

Anh trải một tấm thảm lông cừu dày trên mặt đất, sau đó cho thêm những sợi bông nhẹ để gia tăng hiệu ứng thị giác cho bức ảnh. Cô ngồi trên thảm, nghiêng người, xõa tóc xuống, hai chân xếp so le.

Cô phải thay đổi tư thế theo sự điều khiển vòng cung của người chụp ảnh, chưa đầy nửa tiếng, máy ảnh đã ghi lại được rất nhiều bức ảnh. Cuối cùng anh phóng to chụp toàn cảnh, cô gái xinh đẹp một tay chống lên chiếc thảm, một tay dùng chăn che ngực, ngồi nghiêng người nhìn chằm chằm mặt đất.

“Họa Họa, nhìn anh.”

Theo sự chỉ dẫn của anh, Tư Họa vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, một lọn tóc bồng bềnh bay ra, làm lộ xương quai xanh tuyệt đẹp. Ống kính bắt được cảnh tượng rung động nhất của cô, đôi mắt dường như chứa đựng muôn ngàn phong tình.

Ngôn Tuyển bỏ máy ảnh xuống.

Tư Họa tiến vào tâm trạng làm mẫu chỉ quan tâm tới việc phối hợp, không để tâm đến ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt của anh.

Thật ra trong suốt quá trình chụp, những chỗ kín đáo không hề bị lộ ra một chút nào nên cô ngày càng thả lỏng.

Không biết “Nguy hiểm” sắp ập đến, Tư Họa nghịch ngợm duỗi tay nghịch nghịch sợi dây đeo tay màu đỏ trên tay trái của Ngôn Tuyển: “Xong chưa vậy?”

“Tác phẩm rất hoàn mỹ.” Anh từng đi qua sông núi, ngắm vô vàn cảnh đẹp tuyệt trần, nhưng vẫn có thể dâng hiến tạo thành tác phẩm hoàn hảo nhất không gì sánh bằng.

“Cho em xem đi.”

“Đợi anh sắp xếp lại rồi xem.”

“Em chỉ xem một chút thôi.”

Anh vẫn từ chối.

“Được rồi, vậy em đợi vậy.” Cô an ủi mình, những thứ đẹp đẽ luôn đáng để chờ đợi, sau đó muốn đứng dậy, liền bị Ngôn Tuyển giữ hai vai, không cho đi.

“Sao vậy?” Tư Họa nghiêng đầu.

Anh không nói gì, cúi đầu hôn lên vai cô, trong đôi mắt tuôn tràn ra sự u ám.

Cơ thể Tư Họa khẽ run lên, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, hai tai nhanh chóng đỏ bừng lên: “Ngôn, Ngôn Tuyển…”

Giọng nói của cô đang phát run.

Càng không ngờ mình lại gọi cái tên quen thuộc một cách yếu ớt như vậy.

Đôi tay to ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, anh cúi đầu, thân mật chạm vào chóp mũi cô, hạ thấp giọng cố ý mê hoặc: “Bé yêu, cho anh.”
Bình Luận (0)
Comment