Gục Trước Dịu Dàng

Chương 56

Móng tay màu hồng đào vân vê tấm chăn trắng tuyền, cô cảm nhận được nụ hôn rơi trên vành tai, hàng mi cong dày khẽ chớp như cánh bướm đang vỗ, đầu ngón tay khẽ run, sức lực thả lỏng từng chút một. 

Chiếc chăn rơi xuống đất, không còn sự ngăn trở nào nữa, đây là lời đáp lại vô thanh của cô gái.

Vốn đã quen với điệu bộ thân mật, cô bị kéo vào một lồng ngực nóng bỏng, hai tay chầm chậm vịn lấy thắt lưng người đàn ông, càn rỡ mà hít lấy hương thơm chỉ có trên người anh.

Người mê luyến cơ thể, không phải chỉ mỗi mình anh.

Ngôn Tuyển biết rõ điểm này, hoàn toàn nhằm trúng niềm đam mê nhỏ bé của cô, ý cười trên mặt càng đượm tình hơn, rồi ôm lấy cô quay về phòng. 

“Tay của anh!” Tư Họa hơi híp mắt, sự chú ý chuyển lên cánh tay anh.

“Không sao.” 

Tuy rằng miệng vết thương âm ẩm đau, nhưng nếu cứ trì hoãn thì đó mới là sự dày vò lớn nhất.

Trang viên nhỏ vào ban đêm như tránh xa sự huyên náo, lúc Tư Họa nằm trên giường thẹn thùng không dám nhìn anh, đành cố ý nhìn lên những ngôi sao lấp lánh trên trần nhà trong suốt.

“Họa Họa, nhìn anh.” Ngôn Tuyển véo cằm cô để cô nhìn sang. 

“Anh phiền quá đi~” Cô hờn dỗi nói.

Người đó cười càng đắc ý hơn.

Ngôn tiên sinh lại không hề dễ bị lừa, ham muốn chiếm hữu của anh về một khía cạnh nào đó là rất lớn, đặc biệt là khi đang làm chuyện này thì nhất định yêu cầu cô phải dồn hết sự chú ý lên người anh mới chịu.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, bầu không khí hoà hợp, bọn họ mang một tâm hồn ăn ý trời sinh, mọi thứ mập mờ vừa phải. Trong cái thế giới nhỏ tĩnh lặng an yên này, ý thức của Tư Họa bị cướp đi, tầm mắt dần dần mơ hồ, chỉ có các giác quan được phóng đại lên vài lần lại càng trở nên rõ ràng hơn. 

Sống lưng tê rần, lúc vừa bắt đầu còn thầm mong đợi, đến khoảnh khắc thật sự đối mặt với nó rồi thì Tư Họa lại rất bất lực mà khóc thành tiếng.

Lúc bị tên du côn cầm súng chỉa vào đầu cô còn chưa khóc, thế mà lúc này đây nước mắt cứ như những hạt ngọc trai không tiếc tiền mà rơi xuống, anh có dỗ thế nào cũng không nín nổi.

“Cục cưng, thả lỏng nào, lát nữa là xong ngay thôi.” Ngôn Tuyển hôn lên những vệt nước mắt trên khoé mắt cô, thử vỗ về cô.

Nhớ đến thói quen thường ngày và sức chịu đựng đáng kinh ngạc của Ngôn Tuyển, Tư Họa càng khóc lớn hơn: “Ngôn Tuyển, anh là cái đồ lừa đảo!” 

Cuối cùng cô xoay người nằm sấp bên cạnh Ngôn Tuyển, cắn vài cái lên cằm anh. 

“Em đấy, sở thích kiểu gì đây?” 

Ngôn Tuyển bóp bóp mặt cô. 

Cô tức giận nói: “Báo thù!” 

Nhưng chỉ có một lần, là không còn thừa chút sức nào để lăn qua lăn lại nữa.



Ngày hôm sau phòng huấn luyện được nghỉ, Tư Họa đang địnhlén lười biếng nằm nghỉ ở nhà, lại phát hiện người nào đó đang tự đổi thuốc cho bản thân bằng một tay.

Tối qua càn rỡ như thế một phen, Ngôn Tuyển thương xót cô nên không làm quá lắm, miệng vết thương trên bắp tay còn đang rỉ máu. Tư Họa tức không chịu nổi, tự thân dắt người đến bệnh viện kiểm tra đắp thuốc lần nữa, cưỡng chế anh phải ngoan ngoãn không được động đậy lung tung.

Sau khi nghe xong lời dặn dò của bác sĩ, Tư Họa bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà dạy dỗ anh: “Ngôn Tuyển, anh đây là tự chuốc lấy đắng cay mà!”

“Ừa, anh khá thích đắng đấy, Họa Họa cho anh nếm một lần nữa nhé?” Ngôn Tuyển ăn tủy biết vị rồi, ánh mắt ngao du trên người cô càng trông rõ ràng hơn. 

“Còn, lâu!” Tư Họa giơ hai ngón trỏ lên chồng chéo thành hình chữ “X”, cắt ngang mơ tưởng của anh: “Trước khi vết thương lành trở lại, hai ta phải giữ khoảng cách với nhau!”

Cơ thể cô hiện giờ còn chưa hồi phục lại nữa, đợi vết thương của Ngôn Tuyển lành lại hoàn toàn rồi thì chắc có thể thoải mái trải qua một chuỗi ngày dài nhỉ?

Tư Họa âm thầm vui vẻ cười vì sự sắp xếp của bản thân, xem nhẹ cả người đàn ông đang ngồi kế bên vốn chẳng hề đồng ý.

Hai người chọn một nhà hàng gần đó để ăn tối, sườn mặt Tư Họa đối diện với một chiếc gương nằm ngang, xung quanh được trang trí bằng những sợi dây leo quấn quanh. 

Cô như thường lệ, luôn cố ý soi gương khi đi ngang qua, lại phát hiện, người trong gương có vẻ trở nên khác biệt so với lúc trước.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, không thể nói rõ được chỗ nào đã thay đổi, mà chỉ là cảm giác nhìn khác khác, thần thái có phần kiều mị hơn. 

Ngón tay cô quấn quấn một lọn tóc dài, cô chợt nghĩ: “Em muốn thử uốn tóc, anh thấy thế nào?” 

Ngôn Tuyển sờ tách trà, nhìn vào mắt cô rồi nghiêm túc trả lời: “Vậy thì chắc sẽ rất đẹp đấy.” 

Nhận được sự ủng hộ của người yêu, Tư Họa vuốt vuốt mái tóc dài đen mượt, nụ cười trên khoé môi nở rộ.

*

Cuối tháng 7, Tư Họa cuối cùng cũng “Đuổi” được Ngôn Tuyển về công ty. Người phụ trách tạm thời của tập đoàn Ngôn thị vui mừng khôn xiết, thấy chính chủ xuất hiện liền giao hết những sự vụ phức tạp trong tay cho anh.

Nhìn những hồ sơ chất thành đống trên bàn và những hòm thư chưa mở trong máy tính, ông chủ Ngôn có phần ghét bỏ nói: “Anh vô dụng vậy?” 

Người phụ trách khóc thét: “Tiểu Ngôn tổng…”

Anh chỉ là một người tạm thời thôi, có quyền lợi lớn hơn đi nữa thì cũng là hữu hạn mà thôi! 

Giữa tháng 8, Tư Họa hoàn thành bản thiết kế tốt nghiệp trước thời hạn, lại thêm cả sự hỗ trợ của chiếc cúp trong cuộc thi quyền uy cực lớn kia, cô đã lấy được bằng tốt nghiệp của khoá đào tạo lần này từ tận trước nửa tháng. Nhà trường hao hết tâm sức níu kéo nhân tài ở lại, thậm chí không ngại nhượng bộ thay đổi yêu cầu tận ba lần, nhưng Tư Họa vẫn không đồng ý dù chỉ một lần.

Còn nửa tháng nữa thì tuần đào tạo mới chính thức kết thúc, Tư Họa, người đã nhận được bằng tốt nghiệp được về nước sớm. 

Chỉ là, điểm hạ cánh đầu tiên là Dung Thành.

Hai ngày trước nhận được cuộc gọi từ Kha Giai Vân, một người phụ nữ kiên cường bạo dạn ngày thường lại khóc đến rối tinh rối mù trong điện thoại bởi vì thất tình. 

Nơi ở của Kha Giai Vân vẫn không đổi, Tư Họa vừa xuống máy bay liền gọi xe đi thẳng sang đó, sau khi ấn chuông cửa xong thì đã nhận được phản hồi. 

“Giai Vân.”

Kha Giai Vân mở cửa để cô vào, Tư Họa cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô ấy, thấy sắc mặt hồng hào, chỉ là bộ quần áo ngủ trên người và mái tóc bù xù đã để lộ trạng thái của cổ.

Cô cũng đã từng nghĩ đến việc mà người thất tình sẽ làm, chỉ không đoán được rằng Kha Giai Vân vậy mà ngồi ở nhà chơi game, sắc mặt hồng hào là vì quá tập trung.

“Chào mừng, cậu cuối cùng cũng về rồi.”

Hai người đã quá quen thuộc với nhau rồi thì không cần thiết phải nói những lời giả dối tốt đẹp hoang đường kia.

Kha Giai Vân vỗ vỗ vai cô, ngồi xuống rồi lại cầm máy chơi game lên tiếp tục chiến đấu, cuối cùng còn kéo cả Tư Họa vào đội: “Nào, chơi cùng mình đi.”

Tư Họa không giỏi những thứ này lắm, gắng gượng cũng có thể chơi theo Kha Giai Vân. Trước đây khi Kha Giai Vân chơi game không quan tâm chuyện thắng thua lắm, đối với cô ấy mà nói chỉ cần chơi vui là được, hôm nay lại cực kỳ để ý đến thành tích chiến đấu, tâm phiền ý loạn.

Tư Họa biết cô ấy đang phát tiết nên không quấy rầy, đợi bản thân cô ấy giải tỏa luồng khí trong lòng ra hết. 

Buổi tối Tư Họa tự tay xuống bếp nấu đồ ăn theo khẩu vị mà Kha Giai Vân thích nhất. Sau khi yêu đương với Ngôn Tuyển thì kỹ năng nấu nướng của cô đã tiến bộ không ít, dù vẫn không luyện ra nổi khẩu vị quen miệng, nhưng dùng để ứng phó Kha Giai Vân thì vẫn là thả ga.

“Vẫn là cậu tốt với mình nhất.” Được người chị em quan tâm như thế, Kha Giai Vân cảm động không thôi, không màng hình tượng mà lùa cơm vào miệng, ăn thức ăn mà ngày thường mình thích nhất, nước mắt lách tách liền rơi xuống. 

Tư Họa vội vàng rút khăn giấy đưa sang, Kha Giai Vân tiện tay quệt nước mắt trên mặt, hít cái mũi đỏ au mà mắng một câu: “Cái đồ thất bại.” 

Cô ấy thấy bản thân thật không ra gì, bình thường tán gẫu chuyện tình cảm với chị em thì rành rọt đâu ra đấy, đến lượt bản thân lại bước không qua nổi rào cản: “Họa Họa, mình tự thấy bản thân thật thất bại, lúc đầu khuyên các cậu thì rành rọt đâu ra đấy, còn đặc biệt xem thường những đứa chỉ vì đàn ông thôi mà đã khóc chít chít, tớ bây giờ quả là tự chuốc lấy khổ mà.”

Tư Họa hiểu ý cô ấy. 

Bởi vì nguyên do tính cách của Kha Giai Vân, khi ở trước mặt các bạn nữ thì mang dáng vẻ của một người bảo hộ, thấy bạn mình bị tổn thương trong tình cảm thì nóng lòng muốn đánh cho các cô tỉnh ngộ ra, ngăn cách họ khỏi những tên đàn ông chuyên làm tổn thương bạn gái kia.

Tự cho rằng mình kiên cường, nhưng sau khi đích thân trải nghiệm lại phát hiện chuyện tình cảm là chuyện khó mà kiểm soát được, cảm xúc cũng vậy.

“Mình tiêu tiền cho anh ấy, giới thiệu cho anh một công việc tốt, giúp anh từng bước thăng chức, đến cuối cùng anh lại nói không còn yêu mình nữa rồi?” 

Chuyện tình của Kha Giai Vân với bạn trai khởi đầu là không bình đẳng. Đối phương dùng kiểu tình yêu “Ngập tràn” để đổi lấy tấm chân tình của Kha Giai Vân, về phương diện vật chất thì lại là Kha Giai Vân nhượng bộ đối phương. Trải qua sự dung hợp của thời gian, bọn họ đã không còn có thể giữ được sự cân bằng hữu dụng giữa hai người nữa, vậy nên dần dần nảy sinh mâu thuẫn.

Không cần đến cãi vã, mâu thuẫn đã lên men trong quá trình tiếp xúc thường ngày của họ.

“Ngay từ đầu mình đã nghĩ, dù sao mình cũng không thiếu tiền, anh ấy cũng là người cố gắng vươn lên. Chỉ cần cho anh ấy đủ thời gian, còn mình thì ở bên cạnh giúp đỡ thì bọn mình sẽ tay nắm tay tạo ra một tương lai tốt đẹp. Nào có biết anh ấy thay lòng nhanh đến vậy!” Kha Giai Vân hồi tưởng lại những điều tốt đẹp đã từng trải qua, bây giờ lại cảm thấy chỉ toàn là cứt chó.

Lúc này năm ngoái thì vẫn chưa xác định quan hệ, đối phương vẫn luôn dụng tâm theo đuổi. Ngay cả cô ấy, người nhìn đâu cũng thấy trai đểu cũng không khỏi xúc động.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là bởi vì đã nhìn quen những cậu ấm ăn chơi buông thả trong giới, nên mới động lòng với sự theo đuổi của một người “Tươi mới thoát tục”.

Nghe Kha Giai Vân dốc bầu tâm sự xong, thấy thùng rác bên cạnh Tư Họa đã đầy ắp những tờ khăn giấy bị nhàu nát, cô liền trấn an mà nói: “Khóc sưng cả mắt lên rồi, cậu nghĩ xem có đáng hay không?” 

“Cậu có nghe ngóng lý do khác không? Chỉ vì anh ta nói không thích nên bọn cậu chia tay luôn à?” Những mối quan hệ quanh co trong xã hội, nghe Kha Giai Vân nói bọn họ không có cãi vã, cũng không có điềm báo trước, Tư Họa lo lắng rằng bên trong có xen lẫn sự hiểu lầm.

“Anh ấy nói, mình và anh ấy là người của hai thế giới khác nhau, anh đã chẳng còn tình cảm mãnh liệt với mình nữa rồi, nó đã phai nhạt mất rồi.”

“Người muốn rời đi sẽ không vô duyên vô cớ mà đột nhiên rời đi, cậu nghĩ kỹ lại xem trước đó có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không. Bây giờ cậu rất đau lòng, nhưng bản thân cậu cũng rất rối rắm, mình không thể tùy ý khuyên cậu quẳng đi quá khứ được.” 

“Ý cậu là, cậu vẫn muốn mình đi tìm anh ấy ư? Người ta đã không muốn gặp mình rồi, mình còn sáp đến, mình không mặt dày đến vậy được.” Kha Giai Vân làm gì cũng đều có thói kiêu ngạo của bản thân, cô ấy có thể núp trong chăn khóc thật to, nhưng tuyệt đối sẽ không nói nhiều thêm một lời cầu xin người đó ở lại.

“Mình không bảo cậu xông bừa lên sáp vào nhé.” Tư Họa vỗ lưng để cô ấy bớt giận: “Mình chỉ cảm thấy, một mối quan hệ đi được đến cuối cùng thế này cũng không thể nào tùy ý như vậy được. Bất kể đáng hay không đáng, thì ít nhất cậu cũng phải bới ra cho rõ ràng chứ. Nếu không, sau này trong lòng cậu sẽ nhớ mãi đến nó đấy.” 

Còn không bằng bây giờ nói cho rõ ràng, mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất.

Khi một tâm hồn đang yếu đuối sẽ dễ tin tưởng những người bạn thân thiết đáng tin cậy ngày thường, cô và bạn trai của Kha Giai Vân chưa gặp nhau được mấy lần, lại chẳng hề thân quen, tội gì phải nói tốt cho người đó. Cô chỉ thấy Kha Giai Vân coi trọng mối tình này đến thế, dù cho có chia tay thì trong lòng cũng phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn mới tốt.



Nghe Tư Họa phân tích một cách lý trí xong, Kha Giai Vân tạm thời bình tĩnh lại. Nhưng cô ấy vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng, không đi tìm anh ta. 

Cô ấy không ra khỏi cửa cũng không đến phòng làm việc. May là hai năm nay phòng làm việc của Kha Giai Vân đã lớn hơn rồi, công việc tạm thời giao cho phó tổng quản lý, không cần cô ấy lúc nào cũng phải theo dõi sát sao.

Kha Giai Vân cứ ở nhà làm ổ mãi như vậy cũng không phải là một giải pháp, chỉ có thể kìm nén bản thân đến hoảng cả lên. Tư Họa ở nhà với cô ấy một ngày, sang ngày hôm sau liền tìm cách đưa cô ấy ra ngoài hóng gió hít thở không khí.

Đã lâu lắm rồi không đến Dung Thành, vẫn là những tòa nhà trong ấn tượng của cô, nhưng vẫn có một số ký hiệu nhỏ trên phố đã thay đổi, mặt tiền cửa hàng lại càng thay đổi nhiều hơn.

Cô vốn không phải người Dung Thành, nên cũng chẳng có cảm giác thân thuộc gì ở đây.

“Giờ nghĩ lại, cậu rời đi cũng đã gần hai năm rồi.” Kha Giai Vân hiện đang sầu muộn vì chuyện tình cảm, tự nhiên mà nghĩ đến việc Tư Họa rời khỏi thành phố này cũng là vì lý do chia tay. Nhưng hiện tại, cô cũng đã tìm được hạnh phúc thuộc về riêng mình.

Cũng có hơi hâm mộ.

Kha Giai Vân không có tâm trạng đi dạo phố, hai người bàn bạc tìm một quán cà phê hoặc một tiệm bánh ngọt.

“Cậu muốn đi đâu?” 

“Đâu cũng được.” 

Tư Họa đứng ngẩn tại chỗ một hồi, nhớ đến bản thân đã lâu rồi chưa sắp xếp thay người khác. Sợ Kha Giai Vân hối hận lại quay về cái ổ nhỏ, cô liền nhanh chóng lấy điện thoại ra search một nơi thích hợp.

“Đi tiệm “Bánh ngọt Tô Ký” nhé?” Cô liếc đến một cái tên cửa hàng quen thuộc. Tiệm này có tiếng tăm, hương vị cũng rất ngon. Nghe đâu ăn bánh ngọt có thể khiến tâm trạng mình tốt hơn, so với cà phê đắng chát thì thà Tư Họa dắt cô ấy đến tiệm bánh ngọt còn hơn.

Kha Giai Vân chán nản gật đầu, hai người đi chừng 15 phút thì đến của tiệm bánh ngọt.

“Bỗng nhiên mình nhớ đến một việc.” Hai người ngồi trong tiệm order bánh ngọt coca và nước uống, Kha Giai Vân đột nhiên hỏi: “Trước đây có phải cậu thường sang đây mua đồ không?”

“Đúng vậy, trước đây do Hạ Diên Tiêu thích, nên mình thường sang đây mua đồ.”

“… Bây giờ cậu cũng quá tự nhiên khi nhắc đến cái tên đó rồi đấy.” Khi nghe thấy cái tên Hạ Diên Tiêu bật ra từ miệng Tư Họa, còn nhớ cả thói quen của đối phương, Kha Giai Vân cảm thấy không đúng lắm, giọng điệu của đối phương tự nhiên quá rồi.

“Lúc không hiểu chuyện sẽ luôn làm ra một số việc ngu ngốc, nhưng nó cũng là một phần đã từng của bản thân, mình không cần thiết phải phủ nhận nó, điều đó chẳng hề có ý nghĩa gì.” Lại lần nữa nhắc đến cái tên đó, cô giống như chỉ vừa đọc xong một câu chuyện. Chỉ là nhớ sơ sơ về tên của một người trong câu chuyện đó và một số việc nào đó, lại chẳng hề vì thế mà động lòng, thương xót, hay chán ghét tiếc nuối.

“Thật tốt.” Có thể buông bỏ hết người và chuyện từng khiến bản thân đau thương đến độ cả đêm gặp ác mộng đến không ngủ được trong quá khứ, thật hạnh phúc.

“Giai Vân, mình đi vệ sinh đã.” Tư Họa cầm túi xách lên.

Kha Giai Vân xua xua tay: “Đi đi.” 

Chỉ có hai người ở đó, cần một người ngồi lại chiếm chỗ đợi bánh ngọt và đồ uống, nên Kha Giai Vân không đi cùng cô nữa.

Tư Họa đi vào nhà vệ sinh một chuyến, mới vừa xoa nước rửa tay tạo bọt thì chuông điện thoại trong túi kêu lên không ngừng. Cô vội vàng rửa sạch tay rồi rút khăn tay ra lau, vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài.

Bên ngoài là hành lang không có nhiều người lắm, Tư Họa đứng bên cạnh cây cột tròn hướng mặt về phía phong cảnh bên ngoài, quay lưng lại với lối đi mà nói chuyện điện thoại.

Phía xa xa hành lang có hai người phụ nữ ăn mặc thời trang đang đi, tay khoác tay nhau trông có vẻ thân thiết.

“Thật ra anh mình có một sở thích nho nhỏ, đó là thích ăn bánh ngọt của tiệm này, người không thân thiết sẽ không biết được.” Hạ Vân Tịch cố ý đè giọng xuống thì thầm nói, rồi lại bật cười: “Khó mà tưởng tượng ra được nhỉ? Một người đàn ông lớn như anh ấy lại có thể thích ăn đồ ngọt.” 

“Hoá ra là như vậy, cảm ơn cậu rất nhiều, nói cho mình biết nhiều thứ đến vậy, hôm nay bọn mình mua vài món về tặng anh Hạ đi.” Bên cạnh Hạ Vân Tịch lại đổi thành một vị thục nữ nũng nịu khác.

Hạ Vân Tịch đang cười cười muốn đáp lại gì đó, trước mắt đột nhiên lướt qua một gương mặt quen thuộc, ánh mắt Hạ Vân Tịch liền ngưng đọng, nhẹ nhàng đẩy cô gái bên cạnh ra: “Cậu vào đi, mình đứng đây đợi cậu.” 

“Được.”

Sau khi người bên cạnh rời đi, Hạ Vân Tịch liền dồn toàn bộ sự chú ý lên người phụ nữ có mái tóc xoăn dài gợn sóng kia. Nếu chỉ nhìn bóng lưng thôi thì cô ấy sẽ chẳng chú ý đến lắm, nhưng lúc nãy vô tình thoáng lướt qua gương mặt của người phụ nữ đó, hình như là—— Tư Họa.

Người đó đã biến mất khỏi giới của bọn họ được một khoảng thời gian dài, nhưng chẳng ai quên được cô. Bởi vì Tư Họa đã thần tốc trưởng thành chỉ trong hai năm ngắn ngủi, thay đổi khá nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy có người nhắc đến cái tên này.

Thoạt đầu cũng có một số người lén nói xấu cô, hễ có thời gian là sẽ nghị luận về cô, tham gia cuộc thi ở đâu đó lấy được giải thưởng lớn gì đó, rồi lại tám về một hồi thổn thức lúc xưa.

Bao gồm cả, anh trai của cô ấy.

Cô ấy cũng học chuyên ngành thiết kế thời trang, chú ý đến tin tức về phương diện này cũng khá nhiều, tình cờ lại phát hiện Hạ Diên Tiêu vậy mà cũng âm thầm follow weibo của Tư Họa, còn tìm kiếm những video về cuộc thi thiết kế, rồi lại phát đi phát lại những đoạn mà người đó xuất hiện.

Tư Họa thoả thích trưởng thành ở một nơi cách xa họ, viên minh châu bị phủ bụi lại dần dần trở nên sáng rỡ tứ phía.

Hạ Vân Tịch nhẹ nhàng thử tiến đến gần, quả nhiên nghe thấy giọng nói trong ký ức.

Cô ấy thấy Tư Họa tay cầm điện thoại nói chuyện với một người, miệng nói gì mà: “Chia tay rồi, do tình cảm phai dần…”  

Chia tay rồi?!

Đúng là trên wall của Tư Họa đã lâu rồi không cập nhật tin tức gì về mối quan hệ yêu đương, nên là bây giờ cô khôi phục lại trạng thái độc thân rồi sao?

Vào lúc ấy, Hạ Vân Tịch đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.

Trong một năm qua, mẹ cứ liên tục giới thiệu bạn gái cho anh cổ, Hạ Diên Tiêu lại chẳng chấp nhận người nào, trái lại có rất nhiều người phụ nữ bị thu hút bởi sự lạnh nhạt và khí chất của anh.

Mẹ luôn nhắc mãi bên tai cổ, bảo cổ đứng ra hoà giải, có thể lấy danh nghĩa em gái của Hạ Diên Tiêu mà làm bạn thân với những người đó, mượn đó mà lôi kéo quan hệ. Nhưng anh cô đã không chịu thì cổ còn có thể làm gì đây?

Bất lực, cổ cảm thấy bây giờ Hạ gia đang rơi vào một cục diện bế tắc không tìm được hướng giải quyết.

Nhưng giờ đây, sau hai năm, Tư Họa cũng đã xuất hiện.

Với trạng thái độc thân, cô trở lại Dung Thành lần nữa, còn đến tận cửa hàng “Bánh ngọt Tô Ký” để cổ gặp được. Đây là duyên phận định mệnh hay là… Tư Họa vẫn còn lưu luyến người và vật ở đây?

Hạ Vân Tịch đã từng cảm thấy nuối tiếc vì mất đi người bạn này, người bị kẹp ở giữa như cô ấy rất khó xử. Cô ấy lựa chọn phụ lòng anh mình, thực chất trong lòng vẫn còn vài phần áy náy với Tư Họa.

Lại nghĩ đến Hạ Diên Tiêu, anh trai cô ấy đến giờ vẫn còn nhớ mãi không quên Tư Họa. Nếu như hai người có thể tiếp tục mối duyên trước kia, vậy thì mọi vấn đề đều sẽ tự hòa giải thôi!

Hạ Vân Tịch rơi vào trầm tư, bạn cô ấy đã bước ra từ phòng vệ sinh, Hạ Vân Tịch chỉ có thể tạm thời dừng tâm tư lại, cuối cùng còn nghe thấy Tư Họa nói câu gì đó: “Em sẽ ở lại Dung Thành một thời gian vậy.”

Tư Họa sẽ ở lại Dung Thành một thời gian? Vậy thì toẹt vời ông mặt trời rồi!

*

Lúc Tư Họa nhận được cuộc gọi từ bạn trai yêu dấu, cô chỉ có thể nói đơn giản cho Ngôn Tuyển rằng trạng thái thất tình bây giờ của Kha Giai Vân không ổn lắm.

Tuy là Ngôn Tuyển luôn mong mỏi Tư Họa trở về, nhưng cũng hiểu cho tình bạn sâu sắc giữa cô và Kha Giai Vân, để cô an tâm ở bên bạn thân.

Mà không lâu nữa, anh cũng sẽ đến Dung Thành thôi.

Nghe thấy lời này, Tư Họa lập tức an tâm rồi.

Cô trở về tìm Kha Giai Vân, bánh ngọt và nước uống đã được đem ra: “Nếu cậu còn chưa trở lại nữa thì mình đã nghĩ cậu mất tích luôn rồi.”

“Xin lỗi mà, mình bận nói chuyện điện thoại.”

“Họa Họa, cậu nói xem cái bánh này có phải quên không bỏ đường phải không nhỉ, sao chẳng ngọt tí nào vậy?” Kha Giai Vân cầm nĩa chọc một miếng lớn, vẻ mặt uể oải.

Tư Họa: “…”

Đó là do trong lòng cậu đang đắng quá thì có.

Kha Giai Vân chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối khi ở bên ngoài, dù cho bản thân đang thấy đau khổ thì cô ấy vẫn sẽ ăn hết nguyên một miếng bánh ngọt.

Tư Họa nghĩ rất nhiều cách để giúp Kha Giai Vân điều chỉnh tâm trạng. Cô hồi tưởng lại chuyện mà Kha Giai Vân thích làm, rồi dẫn cô đi thử từng cái một, nhưng cảm xúc vẫn cứ không xoa dịu được.

Khi chuyển dời lực chú ý sang thứ khác thì tâm trạng sẽ ổn hơn đôi chút, nhưng chỉ cần rảnh rỗi một tí thì sẽ lại sầu muộn.

Trạng thái thế này, không đi nói chuyện cho rõ ràng với người ta thì sao mà được? Dù sao cũng không thể nín thinh cả một đời được.

“Họa Họa, cậu ở bên mình bao lâu rồi, sẽ không làm trì hoãn công việc của cậu chứ?”

“Không sao, bằng tốt nghiệp mình đã lấy được từ trước thời hạn rồi, nên có thể ở lại đây thêm vài ngày được.”

“Vị kia nhà cậu thì làm sao đây?” Kha Giai Vân vẫn còn nhớ thoạt đầu khi cả hai cô đều đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt đều sẽ chia sẻ bí mật cho nhau, Tư Họa nói với cô rằng thật ra Ngôn tiên sinh dính người lắm.

Tư Họa ra nước ngoài du học nửa năm cũng coi như là yêu xa, bản thân cô ấy thất tình thì chơi một mình đi, dù sao cũng không thể kéo dài thời gian đời đời chia cắt một đôi tình nhân yêu xa người ta được nhỉ? Làm vậy nghiệp chết.

“Anh ấy nói sẽ đến đây mà.” 

“Gì cơ?”

“Cậu có biết tin Đường tiên sinh sẽ tổ chức tiệc rượu vào đầu tháng 9 này chứ?” Tư Họa định chuyển chủ đề.

Một vị tiên sinh lớn tuổi khi còn trẻ đã làm rung trời chuyển đất trong giới kinh doanh, những người trong tầng lớp thượng lưu ít nhiều gì cũng đã từng nghe qua tên ông ấy, sau này khi tuổi đã cao thì tuyên bố thoái vị, tài nguyên nắm trong tay trị giá vô lượng, nên vẫn có vô số kẻ muốn bám víu vào

Vị Đường lão tiên sinh này lúc còn trẻ đã tự tạo cho mình một vùng trời riêng, bây giờ lại quay về Dung Thành, nơi ông chôn rau cắt rốn, xây dựng nên một trang viên và gửi lời mời mọi người đến thăm.

Trong vòng một tiếng đồng hồ mà tin tức đã được lan truyền khắp nơi, ai đáp ứng được yêu cầu thì đều sẽ tình nguyện đi. Trong môi trường mở rộng nhân mạch, quả thực là một thời cơ tốt hiếm có.

Ngôn Tuyển muốn đến, thì đương nhiên cô sẽ là bạn cặp duy nhất.

Nghe đến chuyện này, Kha Giai Vân cũng nhớ mang máng: “Hình như bố mình cũng từng nói với mình ông ấy phải đến trang viên gì đó.” 

Cô ấy vò đầu bức tóc, mở điện thoại ra lần nữa, quả nhiên là có ghi chú tin tức về chuyện này, chỉ là trạng thái gần đây của cô ấy không ổn lắm nên không để tâm mấy.

“Vậy thì được dịp rồi nè, đến lúc đó mình cùng đi nhé.”

Nói không chừng còn có thể gặp được không ít thanh niên tài sắc vẹn toàn, chuyển dời đi sự chú ý.

Mặc dù bản thân cô không tán đồng việc lợi dụng tình cảm của người khác để chữa lành vết thương. Nhưng lỡ như, Kha Giai Vân cũng may mắn như cô thì sao?

“Đúng rồi, ngày mai cậu có muốn đến sân bay đón một người bạn với mình không?” 

“Ai cơ?”

“Ngôn Hy, có lẽ cậu vẫn còn nhớ nhỉ.”

Lúc đầu trong bữa tiệc sinh nhật của cô, Kha Giai Vân và Ngôn Hy cũng đã từng gặp mặt nhau. Tư Họa mượn cơ hội này để dụ Kha Giai Vân ra khỏi nhà lần nữa. 

Kha Giai Vân ra khỏi nhà thường rất chú ý đến vẻ ngoài của mình, cô ấy sẽ chỉnh đốn lại bản thân rồi mới ra khỏi cửa, kiếm chút chuyện để làm thì sẽ không phiền muộn nằm ở nhà nữa.

Sân bay Dung Thành.

Đầu Ngôn Hy đội chiếc mũ vàng rực kéo vali đi lại chỗ Tư Họa, còn chưa đến gần thì đã giơ tay gọi to: “Chị dâu!”

“Lần trước gặp còn đang gọi cậu là chị mà, sao lần này lại thành chị dâu luôn rồi, tự nhiên lại có sự khác biệt thế hệ.” Kha Giai Vân ghé vào gần bên tai cô cười.

Ngôn Hy ăn mặc giản dị, áo phông màu cây hạnh phối với quần yếm jeans, đầu đội mũ vàng, giống như một đứa nhóc mẫu giáo bự con dễ thương.

Ngửa đầu lên lộ ra một khuôn mặt duyên dáng. 

Ngôn Hy cởi mũ liền lộ ra một bộ tóc xoăn xù, phấn chấn khoe cho Tư Họa xem: “Chị dâu chị nhìn nè, em cũng uốn tóc nè.”

Nghe tin Tư Họa về nước, Ngôn Hy nóng lòng muốn đến tìm cô chơi, cũng có ý đồ muốn dạo sang thành phố khác chơi. Có Tư Họa ở đây, người nhà họ Ngôn ai cũng yên tâm để cô ấy đến.

“Kiểu tóc được đấy, trông rất xinh xắn.” Tư Họa cầm lấy hành lý từ trong tay cô.

Nghe thấy lời khen ngợi của cô, Ngôn Hy rất hài lòng mà sờ cái đầu tóc xù xoăn tít của mình, rồi mới nhớ đến chuyện chính: “Chị dâu, anh trai nhờ em mang cho chị thứ này.”

Ngôn Hy lấy một chiếc hộp trong balo mình ra đưa cho Tư Họa, logo trên hộp trông rất bí ẩn. Tư Họa mở hộp ra nhìn, hai tên tuyển thủ nhiều chuyện bên cạnh cũng ghé lại gần, cô nhanh chóng đóng hộp lạ: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

“Phản ứng thế này, thú vị nha.” Kha Giai Vân “Chậc” một tiếng, đầy thích thú mà nhìn chằm chằm cô, quả nhiên thấy hai má Tư Họa đỏ ửng lên.

Cơ địa của một số người là vậy đấy, hễ trong lòng có chuyện gì, miệng thì không nói đâu, nhưng mặt thì lộ ra hết rồi.

“Hai người đang nói gì đấy?” Tiểu Ngôn Hy, người có đầu óc trong sáng nhất ở đây chen vào giữa hai người, đôi mắt đầy nghi hoặc.

“Em gái nhỏ à, em đi với chị nè, chị dạy em.” Kha Giai Vân ôm lấy vai tiểu Ngôn Hy. 

“Kha Giai Vân! Cậu đừng có tào lao nha.” Người nào đó chột dạ chỉ có thể cảnh cáo ngoài miệng. 

Tiểu Ngôn Hy nào có đỡ nổi? Sợ là sẽ bị làm cho lệch lạc luôn.

Ngôn Hy đi được hai bước lại nhớ đến một câu dặn dò, liền quay đầu nói với Tư Họa: “Phải rồi, anh trai em còn nói sẽ đến đây sớm thôi, bảo chị dâu hãy chuẩn bị sẵn sàng nha.”
Bình Luận (0)
Comment