Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Chương 52

Việc đeo ngược chắc chắn là không thể.

Tống Úc đang trong trạng thái hưng phấn, chiếc quần rộng rãi lúc này cũng khiến anh cảm thấy chật chội.

Anh ôm Yến Đường nằm xuống, tưởng rằng cô chỉ đang đùa giỡn với mình, đằng nào thì sẽ không nhịn được mà đưa tay chạm vào anh như những lần trước.

Nhưng không ngờ cô thực sự đã ngủ thiếp đi.

Gối đầu lên cánh tay anh, mắt nhắm nghiền, tóc rủ xuống.

Thói quen của Yến Đường trong những năm qua cũng đã thay đổi nhiều, ví dụ như cô đã chuyển từ uống cà phê latte sang cà phê đen, không còn mặc áo thun và quần dài làm đồ ngủ mà thích những chiếc váy ngủ bằng lụa mềm mại ôm sát cơ thể.

Ánh trăng xuyên qua làn sương mỏng của sông Angara chiếu vào cửa sổ đổ lên người cô.

Cổ áo ngủ hơi lệch để lộ một chút làn da trắng mịn, nơi đó đang nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn.

Lòng bàn tay Tống Úc nhẹ nhàng đặt lên eo cô, nhiệt độ cơ thể của Yến Đường thông qua lớp vải mỏng manh truyền đến lòng bàn tay anh, lặng lẽ làm tan biến cảm giác xa cách lâu ngày.

Anh cúi đầu, mũi chạm nhẹ vào mái tóc cô.

Mái tóc đen dài được chăm sóc rất mượt mà, khi được buộc bằng dây lụa luôn có vài sợi tóc rơi xuống đung đưa bên má, có vài sợi còn dính vào cổ.

Tống Úc bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên má Yến Đường.

Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng, không đủ để (quá mạnh mà vô tình) đánh thức cô nhưng vẫn đủ để anh cảm nhận được sự mềm mại của làn da.

Khi Yến Đường ngủ, nét mặt cô toát lên vẻ bình yên như lúc ngồi trước bàn học, cúi đầu cầm bút, từng nét từng nét dạy anh học tiếng Trung.

Giờ đây cô lại đang nằm trên giường của mình.

Tống Úc nghĩ vậy.

Anh úp mặt vào mái tóc dày của cô xõa trên gối.

Yến Đường mơ thấy động đất.

Cô mơ màng mở mắt, cảm thấy giường đang rung lắc.

Phần lớn kiến trúc và đồ nội thất ở Siberia đều làm bằng gỗ, chiếc giường họ nằm cũng không ngoại lệ. Nhưng với chất liệu gỗ chắc chắn, lẽ ra giường phải rất vững chãi.

Dường như thật sự có động đất, trong cơn mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô hoảng hốt kêu lên: “Kirill!”

“Ừm?”

Phía sau vang lên hơi thở dồn dập không che giấu, luồng khí nóng phả vào cổ cô rồi nhanh chóng hóa thành những nụ hôn.

Đầu óc Yến Đường cuối cùng cũng hoạt động, nhận ra chuyện gì đang xảy ra sau lưng, hai má cô đỏ bừng.

Nhưng Tống Úc hoàn toàn không có chút ngại ngùng nào, chỉ nói: “Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng thôi… đừng cử động, anh sắp xong rồi…”

Yến Đường bị anh đè lên giường, cảm nhận được chiếc mũi cao của anh đang áp vào gáy cô như một kẻ bi3n thái đang ngửi mùi hương của mình.

“Anh… anh…”

Cô chưa kịp nói gì rõ ràng thì đã nghe thấy anh thở d ốc.

Tống Úc kéo nhẹ chiếc váy ngủ của cô xuống nhẹ nhàng nói: “Làm bẩn váy của em rồi.”

*

Sau khi đến Listvyanka, thời gian trôi qua rất nhanh.

Ngoài việc ngắm băng, họ còn ghé thăm đảo Olkhon trên hồ Baikal. Nơi đây tách biệt với đô thị, người dân vẫn giữ nếp sống giản dị và lưu truyền những pháp sư Shaman qua nhiều thế hệ.

Yến Đường từng sống lâu ở một thị trấn nhỏ, luôn khao khát những thành phố lớn. Nhưng giờ đây, khi đã định cư ở đô thị phồn hoa thì cô lại lưu luyến nhịp sống bình dị, gần gũi với thiên nhiên ở Siberia.

Ban ngày đi dạo, ban đêm l@m tình.

Tống Úc vừa tròn 22 tuổi, dù đầu gối trái có chấn thương cũ nhưng vẫn đang ở thời kỳ sung sức, sức bền và sức mạnh của cánh tay lẫn eo đều vượt trội hơn người thường.

Đôi khi, Yến Đường nghi ngờ anh chỉ coi cô như một dụng cụ tập luyện.

Nhưng Tống Úc chỉ cười: “Nếu thật là dụng cụ tập luyện thì anh đâu cần dùng sức như thế này.”

Sau nhiều năm kiêng khem, Yến Đường đương nhiên cũng có nhu cầu, nhưng nếu nhịn đói quá lâu rồi lại ăn quá nhiều thì dễ bị quá độ.

Đến khi chuẩn bị trở về Moscow, nỗi lưu luyến của cô với Siberia đã bị Tống Úc “phá tan”.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Sheremetyevo lúc 5 giờ chiều, họ lại trở về với khung cảnh thành phố quen thuộc.

Tối hôm đó, Yến Đường mở cửa nhà, phía sau cô là Tống Úc bám theo như một cái đuôi nhỏ.

Anh cố gắng thuyết phục cô chuyển đến biệt thự rộng rãi của mình trước khi căn hộ bố tặng được dọn dẹp xong nhưng Yến Đường phải về Bắc Kinh trong vài ngày tới để xử lý việc khởi nghiệp. Tất cả tài liệu đều ở nhà nên trở về sẽ tiện hơn.

Tống Úc không nói thêm gì, vừa xuống máy bay đã tự giác chia tay gia đình rồi theo cô về nhà.

“Anh phải về trường nộp tài liệu tốt nghiệp và luận văn cuối kỳ.”

Tối đó, anh tranh thủ mua vé máy bay cho cả hai đi Bắc Kinh, còn hỏi cô có muốn dạo chơi quanh thành phố không.

Yến Đường chỉ có thể nhắc anh chuẩn bị tinh thần vì sau khi về Bắc Kinh thì cô sẽ vô cùng bận rộn.

Khởi nghiệp là một quá trình phức tạp.

Thực tế, quá trình làm thủ tục tại Sở Kế hoạch và Đầu tư rất nhanh chóng. Nhà nước khuyến khích khởi nghiệp vì vậy quy trình được đơn giản hóa và đẩy nhanh tối đa. Chỉ cần tìm một kế toán am hiểu quy trình thành lập công ty là có thể hoàn tất thủ tục.

Tuy nhiên, mọi khó khăn đều nằm ở giai đoạn đầu.

Cô và các đối tác cần xem xét chính sách hỗ trợ và ưu đãi thuế của địa phương khi thành lập công ty. Khi chọn phạm vi kinh doanh, còn phải cân nhắc việc xin giấy phép vì chi phí xin các loại giấy phép khác nhau mà còn có thể ảnh hưởng đến ngân sách. Đồng thời, việc đóng bảo hiểm cho nhân viên và kế hoạch tuyển dụng trong tương lai cũng phải được tính toán.

Lần này về, Yến Đường sẽ có cuộc thảo luận cuối cùng với các cổ đông đã thỏa thuận trước về phương án thành lập công ty, ký kết thỏa thuận cổ đông và điều lệ công ty để sau này có thể xin giấy phép kinh doanh và bắt đầu triển khai kế hoạch kinh doanh.

Trước đây vì để đảm bảo quy trình được diễn ra thông suốt, cô đã hợp tác với quỹ vì có thể tận dụng nguồn lực của quỹ để kết nối trực tiếp với đội ngũ luật sư bên ngoài. Giờ tự làm, cô cần phải tách biệt hoàn toàn với công ty cũ trong khâu này.

Hầu như mỗi bước đều liên quan đến các vấn đề tài chính và pháp lý, mà mỗi lần tham khảo ý kiến chuyên gia thì chi phí lại gia tăng theo từng phút.

Văn phòng mới thuê không lớn, bao gồm một phòng họp, một văn phòng riêng dành cho các nhà sáng lập làm việc chung và một khu vực làm việc mở cho nhân viên. Vị trí hơi xa trung tâm, trang trí đơn giản với tường trắng và nền gạch, chỉ có vài chậu cây trang trí, không thể so sánh với trụ sở chính sang trọng và cao cấp của quỹ.

Tuy nhiên, khi khởi nghiệp thì điều đầu tiên cần suy nghĩ là chi phí. Giai đoạn đầu rất khó khăn nên tiết kiệm được càng nhiều càng tốt.

Yến Đường ngồi trong văn phòng, xem kỹ bản dự toán tài chính mà phòng kế toán đã cung cấp. Cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng, cô thì thầm với đối tác Phùng Trần, người đang ở Bắc Kinh hỗ trợ: “Chỗ nào cũng cần tiền, chúng ta có thể thuê ít người hơn không?”

Phùng Trần ngồi cạnh cười lớn rồi nói: “Chúc mừng cậu đã nâng cấp cuộc sống rồi – giờ thì cậu đã bắt đầu đồng cảm với giới tư bản rồi đấy.”

Cuộc sống quả thật là một chuỗi thử thách và sự nâng cấp, Yến Đường đã làm rất tốt trong ngành dịch thuật, cùng với sự dũng cảm, cô quyết định mở công ty. Ngay lập tức, cô đã bước vào tầng đáy của thế giới tư bản.

Cuối cùng, vào trưa ngày thứ tư, họ đã thống nhất được bản tài liệu cuối cùng. Chỉ cần luật sư chỉnh sửa bản thỏa thuận cuối cùng và ký kết thì cơ cấu công ty sẽ được hoàn tất.

Cô cũng thật sự nâng cấp vị trí của mình, ngoài danh hiệu dịch giả, cô còn có thêm “cổ đông”, “giám đốc”, và “tổng giám đốc điều hành”.

Dù danh hiệu nghe có vẻ hào nhoáng nhưng thực tế cô chỉ có vài nhân viên, cũng cần học hỏi nhiều thứ nên áp lực trên vai cũng nặng nề hơn, nếu kinh doanh không tốt thì công ty có thể đóng cửa ngay trong năm đầu tiên. 

Dù vậy, trong lòng Yến Đường vẫn tràn ngập niềm vui khó tả – đây lại là một khởi đầu mới.

“Cổ đông bên ngoài hỏi chúng ta khi nào rảnh để cùng ăn trưa, hôm nay hay để ngày khác?”  

Khi cuộc họp kết thúc, Phùng Trần đến gõ cửa văn phòng cô.  

“Để ngày khác đi.” Yến Đường vừa thu xếp túi vừa nói.  

Phùng Trần thấy cô vội vã, cười hỏi: “Chuyện gì gấp vậy, chuẩn bị cho cuộc họp tiếp theo à?”  

“Đưa bạn trai đi học.” Yến Đường bình thản đeo túi lên vai, chào tạm biệt Phùng Trần còn đang sốc vì những lời vừa nghe thấy.  

Tháng 12 ở Bắc Kinh không lạnh bằng Siberia, nhưng ngày nào cũng có gió lớn.  

Bên đường vẫn có người bán kẹo hồ lô, dưới tầng một có cửa hàng Đạo Hương Thôn và quán cháo lòng, ánh nắng chiếu lên bức tường đỏ mái ngói đen không xa, mang thêm chút hương vị Bắc Kinh.  

Yến Đường bịt cổ áo chạy vội đến chiếc xe ô tô đen bên đường.  

Cửa xe từ từ mở ra, Tống Úc vẫn ngồi ở vị trí bên trong như mọi khi.  

Ở nhà anh ăn mặc thoải mái, nhưng khi ra ngoài lại trang phục chỉnh chu hơn nhiều. Anh mặc áo len mỏng rộng cùng chiếc quần dài tối màu, ống tay áo xắn lên đến giữa cẳng tay lộ rõ cơ bắp. Yến Đường đã cảm nhận sức mạnh từ đôi tay ấy trong suốt thời gian qua.

— Nhưng điều này không thay đổi sự thật rằng anh vẫn là sinh viên đại học, phải đến trường nộp tài liệu tốt nghiệp và phải đến tháng 6 năm sau mới tốt nghiệp.

Yến Đường ngồi bên cạnh anh, trong chốc lát cảm thấy như mình là một nữ tổng giám đốc đang bao nuôi nam sinh đại học.

Cô nói với tài xế với giọng điệu tự tin của một nữ lãnh đạo: “Lái xe đi.”

Xe khởi hành, hướng về Ngũ Hoàn Bắc.

Nam sinh đại học đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng đưa tay sờ vào bàn tay ấm áp và mềm mại của Yến Đường rồi khẽ nhón một lọn tóc của cô đưa lên mũi ngửi.

Yến Đường giật lọn tóc từ tay anh, cười hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Anh từ từ rút tay về, “Trên người em thơm quá, có phải xịt nước hoa không?”

“Đúng vậy, nghe nói mùi hương nước hoa có thể để lại ấn tượng đầu tiên của người khác, em xịt một chút hương gỗ để áp chế các cổ đông và luật sư khác.”

Tống Úc bật cười, “Tại sao lại là hương gỗ?”

“Vì nghe nói ‘tổng tài bá đạo’ đều có mùi này.”

Yến Đường nói xong, lại giải thích ý nghĩa của ‘tổng tài bá đạo’ bằng tiếng Nga cho anh để anh hiểu chính xác hơn, còn bổ sung thêm hai ví dụ: “Chẳng hạn như bố và anh trai của anh.”

Tống Úc nghe xong lời giải thích của cô, đột nhiên im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Hôm nay họp có thuận lợi không?”

“Rất thuận lợi, đã định bản cuối cùng rồi.”

Anh lại hỏi: “Có ai biết em đang hẹn hò chưa?”

“Có chứ, Phùng Trần đã biết rồi.”

“Chỉ một người thôi à?”

Yến Đường bật cười, “Hôm nay em đi bàn công việc, không thể đứng giữa phòng họp hét lên rằng mình có bạn trai được.”

Trong kỳ nghỉ, Tiểu Đàm theo lệnh của Tống Cảnh đã đăng ảnh của hai người lên tài khoản mạng xã hội của Tống Úc.

Anh rất đẹp trai, dù mức độ nổi tiếng giờ đây không còn như trước nhưng vẫn có một số fan tiếp tục theo dõi, điều này coi như đã công khai tin tức của họ.

Tuy nhiên giới đấu vật quá nhỏ mà Yến Đường lại không phải là người nổi tiếng nên việc này chẳng mạnh mẽ hơn việc ném một viên sỏi xuống ao là bao.

Tuy nhiên, những người ở câu lạc bộ S Monster đã biết chuyện, sau khi Tống Úc nộp tài liệu ở trường xong, tối nay họ định đi ăn tối cùng các vận động viên trong câu lạc bộ.

Địa điểm ăn tối là một nhà hàng Nhật trong ngõ hẻm, chính là nơi Yến Đường tham gia bữa tiệc của câu lạc bộ sau khi nhận chức giáo viên tiếng Trung cho Tống Úc năm xưa.

Thậm chí vẫn là căn phòng riêng năm đó, cát trắng tre xanh, rêu phủ quanh, nước suối trong mát, mọi người đóng cửa ngồi quây quần bên nhau, không khí lập tức trở nên sôi động.

Kể từ khi ở lại Mỹ dưỡng thương, hợp đồng của Tống Úc với câu lạc bộ đã tạm dừng nhưng anh vẫn giữ liên lạc với huấn luyện viên và các vận động viên.

Về chuyện anh và Yến Đường đến với nhau, một số người không quá ngạc nhiên, chẳng hạn như Siêu Tử và chị Hồng.

Nhưng một số người lại rất ngạc nhiên, chẳng hạn như Đường Nhụy Tâm.

“Hóa ra cậu thích Tiểu Yến! Bắt đầu từ khi nào vậy!!”

Dù đã biết chuyện này gần một tuần Đường Nhụy Tâm vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Cô nghĩ xem?”

Tống Úc cười vui vẻ, tay thoải mái đặt trên lưng ghế của Yến Đường bên cạnh, giữa hai người toát lên một sự thân mật khó tả.

Cô ấy nhớ lại, năm đó Tống Úc thực sự rất quan t@m đến Yến Đường, cùng nhau ăn cơm, đưa đón bằng xe, ngày nào cũng đi cùng nhau.

Nhưng vì người này quá giỏi trong việc phớt lờ những lời tán tỉnh của phái nữ, Đường Nhụy Tâm từng nghĩ rằng anh hoàn toàn không hiểu chuyện, chăm sóc Yến Đường chỉ để học tập chăm chỉ.

—— Hóa ra tất cả đều là giả vờ.

Đường Nhụy Tâm cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này, nói với anh: “Tiểu Yến lúc đó chẳng thèm để ý đến cậu, tôi thấy đàn ông các cậu đúng là thích bị lạnh nhạt.”

Yến Đường nghe đến đây, không nhịn được giơ tay biện minh cho mình: “Tôi đâu có lạnh nhạt.”

“Em có mà.” Tống Úc vốn đang im lặng bỗng lẩm bẩm.

Giữa bữa ăn, một tân binh đột nhiên chuyển chủ đề sang sàn đấu, nói về mấy tân binh vừa nổi lên trong năm nay và những trận đấu đỉnh cao.

Yến Đường nhận thấy Tống Úc lúc này hoàn toàn im lặng, dựa lưng vào ghế, lặng lẽ nghe người khác nói. Khi nhận thấy ánh mắt của cô, anh chỉ hơi nghiêng người và mỉm cười nhẹ với cô.

Đường Tề ngồi bên cạnh hỏi về tình hình hồi phục của anh, Tống Úc chỉ lắc đầu. Thấy anh như vậy, Đường Tề cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Siêu Tử và Vương Thiên Minh nhạy cảm hơn, khi các tân binh vẫn đang nói chuyện sôi nổi, họ nhanh chóng đánh lạc hướng và chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Tối đó về đến căn hộ, Yến Đường dọn dẹp và tắm rửa xong nằm lên giường. Tống Úc lập tức áp sát vào, ôm lấy eo cô kéo vào lòng, tay đặt lên eo cô, chân dài duỗi ra đè lên chân cô.

“Em sắp bị anh đè nát rồi.” Yến Đường thở hổn hển.

Cô xoay người trong vòng tay Tống Úc, mũi hai người vô tình chạm vào nhau, ánh mắt giao nhau.

Ánh mắt anh luôn nghiêm túc như vậy khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.

Đúng lúc Yến Đường định áp sát để hôn anh một cái, Tống Úc đột nhiên lên tiếng.

“Anh đã bị lãng quên rồi.”

Giọng anh rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, pha lẫn một chút thất vọng lạnh lùng.

Yến Đường biết Tống Úc vẫn muốn trở lại sàn đấu nhưng dường như anh cũng hiểu rằng điều này rất khó khăn.

—— Lý lẽ thì ai cũng có thể hiểu nhưng điều khiến người ta đau khổ lại là những cảm xúc phi lý.

Nhưng cô nghĩ có lẽ trong chuyện này không ai trên đời hiểu được cảm xúc không thể giãi bày, không thể diễn tả này hơn cô.

Cảm xúc này giống như một màn sương mù còn bên dưới là đầm lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu cho đến khi ngạt thở.

Yến Đường nhẹ nhàng chạm vào má Tống Úc, an ủi anh bằng vài nụ hôn, thấy anh bất động, ngoan ngoãn để cô chạm vào khiến lòng cô mềm nhũn.

Cuối cùng, cô nửa đùa nửa thật nói với Tống Úc: “Không sao đâu, giờ anh có thể chỉ thuộc về mình em thôi.”

Câu nói khiến anh bật cười.

Nhưng ngay sau đó anh lại nói: “Anh biết bố anh không ủng hộ việc anh tiếp tục ở lại sàn đấu nhưng anh hy vọng em sẽ luôn ủng hộ anh.”

Tống Úc nói điều này với tông giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt rất nghiêm túc.

“Em sẽ ủng hộ anh. Nhưng mà…”

Yến Đường cố gắng thảo luận với anh về vấn đề này, chẳng hạn như sức khỏe của anh, khả năng trở lại sàn đấu, v.v.

Nhưng Tống Úc lại nói: “Không có ‘nhưng mà’.”

Anh dùng hành động để khiến Yến Đường không thể tiếp tục chủ đề này nữa.

Tình d*c có thể mang lại sự phấn khích thật sự và cảm giác an toàn. So với trước đây, anh càng đam mê điều này hơn, dùng sự thân mật thô bạo và thẳng thắn để nhanh chóng xóa tan cảm giác xa cách do nhiều năm tách biệt gây ra.

Không chỉ vậy, Tống Úc còn tìm mọi cách để mọi người biết Yến Đường đang hẹn hò với anh.

Anh liên hệ với những người bạn nữ quen biết để hỏi ý kiến về nhẫn kim cương thì hiệu nào sáng nhất – không cần chú trọng vào giá trị lâu dài, anh chỉ cần có được nhẫn nhanh nhất có thể và quan trọng nhất là phải lấp lánh, cực kỳ lấp lánh để mỗi khi Yến Đường giơ tay lên, nó có thể làm chói mắt mọi người.

Ngày hôm sau, Tống Úc liền hành động cực nhanh dẫn Yến Đường đến Tiffany.

Anh dắt Yến Đường đi vào cửa hàng, nhân viên bán hàng nhìn thấy anh chàng ngoại quốc đẹp trai này trên mặt viết mấy chữ “Tôi muốn rải tiền ở đây”, cuối cùng thành công bán được hai chiếc nhẫn kim cương cho nữ và một chiếc nhẫn cho nam đơn giản.

Một viên kim cương lớn có trọng lượng carat cao nhưng hơi nặng tay, trong khi viên kim cương còn lại nhỏ hơn một chút về hiệu ứng thị giác nhưng đeo lại rất thoải mái.

“Có thể đeo thay đổi, cũng có thể đeo chồng lên nhưng em không thể không đeo.” Tống Úc nói, “Đeo chán rồi thì mua cái khác.”

Khi Yến Đường đến công ty ký vào bản thỏa thuận cuối cùng, vừa giơ tay định cầm bút lên, quả nhiên thu hút được ánh mắt của mọi người.

“Tổng giám đốc Yến tình cảm sự nghiệp song toàn nhé!”

Sau khi trở về Bắc Kinh, Yến Đường phần lớn thời gian thực sự đắm chìm trong hạnh phúc, dù Tống Úc đôi khi có tâm trạng không tốt nhưng cô vẫn tin rằng mình có thể luôn ở bên hỗ trợ anh.

Cho đến khi cô nhận được một email từ một văn phòng luật sư ở Moscow, tệp đính kèm là một hợp đồng tặng cho, món đồ được tặng là bất động sản mà Tống Úc rất coi trọng mà người được nhận lại ghi tên cô cùng với Tống Úc.

Yến Đường cảm thấy chuyện này hơi vượt quá dự đoán của cô.

Theo hiểu biết trước đây của cô, việc tặng bất động sản chắc chắn là tặng cho Tống Úc, nhiều nhất là để cô ở tạm thôi. Nhưng bây giờ, cô và Tống Úc rõ ràng là quan hệ chưa kết hôn nhưng theo nội dung hợp đồng này lại là để cô và Tống Úc cùng sở hữu…

Yến Đường lúc này mới chợt nhớ ra, Tống Dụ Xuyên hôm đó ở trại săn đã tìm cô nói chuyện, muốn cô khuyên Tống Úc từ bỏ con đường thi đấu. Sau đó cô nhiều lần muốn nói chuyện với Tống Úc nhưng chủ đề này đều bị chuyển hướng khiến việc này bị quên lãng.

—— Yến Đường cảm nhận được một chút đối đầu “quyền lực” giữa hai bố con.

“Nhà giàu đều như vậy đó, họ cưng chiều em nhưng rốt cuộc cũng có ngai vàng để kế thừa mà…” Chị họ nói.

Yến Đường gọi điện cho chị họ lúc vừa kết thúc một cuộc họp thương lượng kinh doanh tại trụ sở chính của quỹ, vội vã về nhà thì trời đã tối.

Vừa mở cửa, phòng khách sáng đèn, Tống Úc có vẻ cũng vừa về, đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn. Trên đầu anh vẫn đội mũ bóng chày lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn không có biểu cảm gì, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Yến Đường biết hôm nay anh đi khám lại với bác sĩ phục hồi chức năng, xem ra tiến triển không được tốt.

Cô đặt túi lên bàn cởi áo khoác, bên trong mặc áo sơ mi và váy màu be, Tống Úc ngẩng đầu lên, nhìn thấy eo thon đẹp của cô cùng chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay.

“Kirill, chúng ta cần nói chuyện.”

Anh cười kéo cô vào lòng, “Được thôi, bạn gái xinh đẹp của anh muốn nói chuyện gì với anh à?”

Yến Đường nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt anh, im lặng hai giây, từ từ mở miệng. “Có một chuyện em luôn quên nói với anh, bố anh ở trại săn đã tìm em nói chuyện riêng vài câu.”

Tống Úc khẽ giật mình, hơi cúi mắt nhìn cô, tay vô thức vuốt v3 mái tóc của cô, hỏi một cách có vẻ không để ý: “Ừm, bố nói gì với em vậy?”

Bình Luận (0)
Comment