Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Chương 53

Trong căn hộ được trang trí ấm cúng, cây chanh nhỏ ở góc phòng ẩn mình dưới ánh đèn, một bên tường treo những dây trầu bà xanh tốt, lá cây rủ xuống chạm nhẹ vào vali của Tống Úc.

Anh định đợi người dọn dẹp và sắp xếp căn hộ mà bố tặng xong sẽ dẫn Yến Đường đến ở luôn vậy nên khi tạm trú tại nhà cô, anh không mang theo nhiều đồ đạc đến.

Và lúc này, Yến Đường chính là muốn nói về chuyện đó.

Cô ngồi trên đùi Tống Úc, được anh ôm ấp thân mật nhưng vẫn nhận ra anh đã thu lại thái độ đùa cợt.

Ánh mắt Tống Úc trầm lắng, kiên nhẫn chờ cô tiếp tục.

Trong chuyện này, vị trí của Yến Đường đặc biệt khó xử.

Tống Dụ Xuyên đánh giá cao cô, còn Tống Úc là bạn trai cô. Giờ đây, Tống Dụ Xuyên tặng nhà để thể hiện thiện thành ý hy vọng cô giúp một chút, dỗ Tống Úc về làm việc cho công ty gia đình.

Suy cho cùng, ông ấy muốn lợi dụng tình cảm sâu đậm của Tống Úc dành cho cô để khiến anh nghe theo lời gia đình thông qua sự thuyết phục của cô.

Nếu là một gia đình bình thường thì không nói làm gì nhưng Tống Dụ Xuyên lại quá giàu có. Ông vung tay tặng một món quà đắt giá như vậy, không chỉ có giá trị cao mà ẩn ý bên trong cũng rất sâu xa.

Yến Đường càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

—— Liệu Tống Úc có thấy lạ khi bố anh lại tặng một căn nhà đắt đỏ như vậy cho bạn gái của anh không?
—— Nếu cô không giúp Tống Dụ Xuyên nói vài lời, liệu ông có vì thế mà có thành kiến với cô không?

Yến Đường không chắc chắn.

Cô từ trước đến nay vốn không đủ tinh tế, không đủ nhanh nhạy mà cũng không hiểu rõ lắm về gia đình này.

Nhưng bù lại trời trao cho cô phẩm chất có thể lấp đầy những thiếu sót đó—sự thận trọng và tỉnh táo.

Dưới ánh mắt mang chút áp lực của Tống Úc, Yến Đường từ từ mở miệng.

“Bố anh hy vọng em khuyên anh về làm việc cho công ty gia đình. Những lời ông ấy nói trên bàn lúc chơi bài không chỉ dành cho anh mà cũng là cho em nghe. Em đoán đây cũng là lý do ông ấy đồng ý cho em một nửa quyền sở hữu căn nhà đó.”

Cô chọn cách thành thật nói ra sự thật.

“Vậy bây giờ em định khuyên anh về à?”

Tống Úc nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô. Giọng điệu bình thản không lộ rõ cảm xúc.

Tâm trạng của Tống Úc vốn đã không tốt, lúc này dù thái độ không có gì thay đổi nhưng Yến Đường vẫn cảm nhận được chút không vui ở anh.

Cô hơi căng thẳng nhưng vẫn giữ bình tĩnh, cẩn thận chuẩn bị câu từ của mình.

“Bố anh lo lắng cho sức khỏe của anh, mà ông cũng đang cân nhắc chuyện tương lai của công ty gia đình. Em thấy ông ấy suy nghĩ như vậy là có lý do. Em cũng rất lo lắng cho tình trạng của anh. Sàn đấu quá khắc nghiệt, có vận động viên mất ý thức khi đầu đập xuống đất đều được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nửa sống nửa chết. Chấn thương đầu gối của anh lại mãi không khỏi—”

“Ừm, còn gì muốn nói với anh nữa không?”

Tống Úc đột nhiên ngắt lời cô.

Trong khoảnh khắc này, Yến Đường rõ ràng cảm nhận được không khí đã hoàn toàn lạnh lẽo.

Cô khẽ thở dài, nghiêm túc nói với anh: “Dù em nghĩ như vậy nhưng em có thể hiểu được suy nghĩ của anh nên em sẽ không khuyên anh từ bỏ sự nghiệp mà anh muốn làm.”

Nói đến đây, vẻ mặt của Tống Úc mới dần dần thư giãn.

“Nhưng bố anh có ý tốt, em cũng không muốn giữa hai người có bất kỳ hiểu lầm nào. Mặt khác, căn nhà này rốt cuộc cũng là tấm lòng của ông nên đừng làm mất mặt ông ấy. Có quà trong tay nhưng em lại không thể giúp ông ấy nói chuyện nên…”

Yến Đường không biết liệu Tống Dụ Xuyên có vì thế mà có thành kiến với cô không.

Nhưng nếu thực sự nhận món quà này thì đồng nghĩa với việc ngầm chấp nhận trở thành người truyền tin giữa bố mẹ Tống Úc và anh, cô cảm thấy cách làm đó không phù hợp.

Tất cả những lời cần nói đã nói xong, không khí rơi vào vài giây yên tĩnh. Yến Đường hơi căng thẳng ngẩng đầu lên.

Khi cô nhìn vào mắt Tống Úc, thấy anh đột nhiên nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Tống Úc thân mật véo má cô, giọng nói lại trở nên vui vẻ.

“Anh nói rồi mà, sao bố lại đồng ý dễ dàng như vậy. Mấy ngày nay còn đợi xem động thái tiếp theo của ông ấy, thì ra ông ấy đang chờ anh ở đây.”

Anh không hề bày tỏ bất kỳ sự bất mãn nào với bố mình mà ngược lại còn chú ý đến thái độ của của Yến Đường. Trong mắt anh không chút nào che giấu được niềm vui.

“Anh thích việc em nói với anh chuyện này một cách rõ ràng. Nếu em khuyên anh trở về tập đoàn thì anh sẽ buồn đấy. Nhưng nếu em giấu giếm ý định của anh thì anh sẽ rất tức giận vì em đang nói thay cho người khác.”

Tống Úc đáp lại với giọng điệu nhẹ nhàng rồi cúi đầu hôn cô hai cái.

“Hóa ra em vẫn nhớ lời anh nói trước đây, em là người của anh.”

Yến Đường ngây người nhìn anh.

Quả thật, Tống Úc đã nhiều lần nhấn mạnh với cô về chuyện này.

Cô tưởng anh chỉ đang làm nũng, nói lời yêu thương.

Trong khoảnh khắc này Yến Đường chợt nhận ra rằng Tống Úc không chỉ làm nũng mà còn đang dạy cô cách hòa nhập vào gia đình anh, đồng thời cố gắng giảm bớt áp lực cho cô. Cảm giác này dâng lên trong lòng cô một sự cảm động mạnh mẽ.

Dù Tống Úc không uy nghiêm và nghiêm nghị như cha và anh trai anh nhưng anh thực sự thông minh và sắc sảo đến mức đáng sợ. Anh chắc chắn hiểu rõ hơn cô về quan điểm của gia đình đối với sự nghiệp của mình.

Tống Úc nhận thấy sự căng thẳng của cô, tưởng cô vẫn đang lo lắng về chuyện này nên liền tìm ra cách khiến cô cảm thấy sự chăm sóc và sự thấu hiểu từ anh để giúp cô yên tâm.

Yến Đường cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe Tống Úc nói vậy. Anh không chỉ giải thích rõ ràng mà còn khéo léo xoa dịu cảm xúc của cô khiến cô cảm nhận được sự thấu hiểu và kiên nhẫn từ anh. Lời nói của Tống Úc cũng khiến cô hiểu rằng anh thực sự biết cách đối diện với gia đình và đang bảo vệ cô khỏi những áp lực không cần thiết.

Cô nhận thấy mình rất may mắn khi có Tống Úc bên cạnh, một người vừa kiên nhẫn, vừa thấu hiểu. Còn Tống Úc nhìn cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng rất vui mừng. Anh yêu sự thẳng thắn của cô, biết rằng chính tính cách này khiến cô trở nên đặc biệt trong mắt anh mặc dù đôi khi điều này cũng khiến cả hai phải đi một chặng đường dài.

Cảm giác này, sự đồng điệu trong cách họ hiểu nhau thực sự mang lại một sự an tâm lạ thường cho Yến Đường.

May mắn là chặng đường dài đã kết thúc, giờ đây Yến Đường đang ngồi trong lòng anh.

Nghĩ vậy tay anh liền di chuyển từ lưng cô xuống eo, vải áo sơ mi mềm mại và chiếc váy vừa vặn khi ngồi xuống ôm lấy eo và mông cô.

Hôm nay Tống Úc đi gặp bác sĩ nên đã mặc đồ rất thoải mái với áo hoodie và quần thể thao.

Còn Yến Đường hai ngày nay đến quỹ đều được đưa đón bằng xe, từ căn hộ đến bãi đậu xe dưới tòa nhà đều có máy sưởi và trong phòng rất nóng nên bên trong không mặc tất, bắp chân cọ vào quần thể thao của anh. Lúc nãy không cảm thấy gì nhưng giờ đây cảm giác ấy bỗng trở nên mơ hồ.

“Anh chưa từng thấy em mặc như vậy.” Tống Úc nói, ánh mắt vẫn lướt xuống dưới. “Cũng chưa từng thấy em đi giày cao gót.”

Không khí nặng nề nhanh chóng tan biến, anh lại bắt đầu nghịch ngợm sờ vào bắp chân cô, tay di chuyển lên trên rồi luồn vào trong váy.

“Bên trong mặc gì vậy?” Anh hỏi.

“Váy lót bảo hộ.”

“Anh cởi ra được không?”

“Không phải anh đang cởi ra rồi sao?”

“Lúc em vừa bước vào cửa là đã khiến anh mê mẩn rồi.” Tống Úc cúi mắt nhìn cô khen ngợi, “Nếu sáng nay anh không phải ra ngoài trước thì anh đã muốn giấu em đi rồi.”

Yến Đường nhìn vào gương rồi lại nhìn Tống Úc, thẳng thắn nói cô muốn về phòng ngủ, muốn cởi bỏ bộ đồ này ra nhưng Tống Úc không đồng ý.

“Lúc em tốt nghiệp anh có tặng em đôi giày cao gót, lúc đó rất muốn nhìn em mang vào, ai ngờ sau đó không có cơ hội nữa.”

Anh cúi mắt, ánh mắt nhìn cô nhẹ nhàng, giọng nói mang theo nỗi buồn cùng sự tiếc nuối rõ ràng.

Đôi giày cao gót màu hồng nhạt của Chanel đó cũng là đôi cao gót đầu tiên trong đời Yến Đường, chất liệu mềm mại màu sắc nhẹ nhàng, giá cả đắt đỏ. Những món quà Tống Úc tặng cô dường như luôn mang màu sắc của chính anh nhưng Yến Đường đã lâu không nhận ra điều đó.

Cô mềm lòng.

Và khi cô vừa mềm lòng thì Tống Úc liền đòi hỏi.

Anh thậm chí không c ởi quần mà chỉ tuột xuống một chút, lấy bao cao su có gai mà anh vừa lấy từ ngăn kéo ra rồi bảo Yến Đường giúp anh đeo, còn nhắc cô đừng đeo ngược vì tối nay là để cô sướng.

Yến Đường hơi hối hận vì đã lắp gương ở vị trí đó bởi khi cô ôm lấy cổ Tống Úc liền có thể nhìn qua vai anh thấy được mình từ trong gương, đôi giày cao gót ở chân cô rơi xuống đất vì những chuyển động quá mức.

“Rơi thì thôi.”

Anh nâng chân cô lên, mép váy vest đã hoàn toàn kéo lên đùi.

Sau bàn làm việc là bệ cửa sổ, rèm được kéo kín, đèn bàn bằng sắt sáng rực. Bóng đèn được treo bằng một sợi xích kim loại mảnh trong chụp đèn lúc này đang đung đưa vì ngoại lực nên va vào chụp đèn sắt phát ra tiếng lách cách.

Yến Đường giống như vừa bơi một vòng trong nước, người ướt đẫm, thở gấp, nếu không phải Tống Úc nắm chặt mắt cá chân cô thì cô đã run rẩy vì kiệt sức.

Tống Úc nhàn rỗi ở nhà thực sự quá đáng sợ.  

Tâm trạng không tốt, anh trở nên dính người hơn, năng lượng không được tiêu hao trong luyện tập đều dồn hết lên người cô.

Và trong những lúc như này, anh còn lợi dụng cơ hội để lấy lại những hối tiếc trong quá khứ từ cô.

Ví dụ như lúc này, Tống Úc đột nhiên chống tay vào lưng rồi cúi đầu hôn cô còn tay kia lại đột nhiên lôi ra một cuốn sổ từ dưới mặt bàn.

Yến Đường nhấc mí mắt thấy đó là cuốn sổ cô dùng để ghi chép linh tinh. Ánh mắt cô có chút bối rối rồi nhìn về phía Tống Úc.

“Cô giáo, em làm ướt sổ của anh rồi.”

Anh áp sát lại gần lấy mũi chạm mũi cô. Ánh mắt anh như nước, rõ ràng là đang trêu đùa cô mà trong mắt lại chứa đầy tình ý.

Câu nói khiếm nhã này đột nhiên kéo Yến Đường trở về rất lâu trước đó. Ánh đèn bàn lúc này dường như biến thành ánh nắng ấm áp mỏng manh của mùa xuân năm đó. Cô cảm thấy hơi xấu hổ nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khác khiến tim cô đập không ngừng.

Trong khung cảnh mờ ảo được ánh sáng nhuộm thành màu vàng ấm, cô thấy Tống Úc đưa tay qua, lướt nhẹ qua má cô rồi đặt ngược tay lên gáy cô.

Ngay giây phút sau, trán đối trán, mũi đối mũi, hơi thở nóng hổi đan xen cùng đôi môi chạm nhẹ vào nhau.

Yến Đường cảm thấy chóng mặt rồi nghe thấy anh nhẹ nhàng chậm rãi nói bên tai cô: “Em cứ yên tâm ở bên anh, anh sẽ nghe theo em mọi thứ.”

“Bác sĩ phục hồi chức năng nói tình trạng của con không chắc có thể hồi phục nhưng có thể thử kết hợp vật lý trị liệu và vận động không tải, ví dụ như chạy bộ dưới nước…”

Tống Úc ngồi thư thả trên ghế sofa nói với bố về tình hình hiện tại của mình.

Căn biệt thự kiểu trang viên này xa khu vực thành thị, đồ nội thất gỗ màu tối tràn ngập khí chất cổ kính và nặng nề, cây tùng bên ngoài cửa sổ phủ đầy tuyết trắng.

Tống Dụ Xuyên vừa uống trà vừa nghe Tống Úc nói về kế hoạch tương lai, phương án luyện tập và tiến độ điều trị. Ông không gật đầu cũng không lắc đầu mà chỉ nhíu mày.

Còn Yến Đường thì theo lời Tống Úc, chỉ im lặng không nói gì, lặng lẽ quan sát cuộc đối đầu không lời giữa hai bố con.

Thực sự mà nói, Tống Úc đối phó với bố rất khéo rất thuần thục — thỉnh thoảng giả ngốc, đôi khi ngọt ngào, kèm theo thái độ nghiêm túc. Anh không nhắc đến chuyện đó dù chỉ một chữ, mặc dù anh có ý kiến với việc bố tìm Yến Đường để thuyết phục.

Còn Tống Dụ Xuyên cũng có ý kiến với việc anh kiên quyết trở lại sàn đấu.

Là một người bố, sau khi đã dùng mọi cách nhẹ nhàng thì ông vẫn không nỡ dùng thái độ cứng rắn với con, suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng thở dài.

“Được, bố có thể đồng ý trong một năm không nhắc đến chuyện này nhưng con phải chú ý đến sức khỏe của mình.”

“Một năm? Không đủ đâu.” Tống Úc nói.

“Bố nghĩ một năm là đủ rồi.” Tống Dụ Xuyên đã không muốn bàn về chủ đề này nữa.

Ông uống thêm ngụm trà đột nhiên quay đầu lại rồi nói với Yến Đường đang im lặng như tượng: “Con trai tôi giống mẹ nó hơn, tôi không thể làm gì được nó.”

Giọng điệu của ông vừa bất lực lại vừa chân thành.

Nói xong ông lại hỏi Yến Đường: “Công ty của cháu ở Bắc Kinh, vậy tiếp theo cháu sẽ ở lại Moscow hay sao?”

Cô nói mình phần lớn thời gian sẽ ở lại Moscow, đàm phán hợp tác với quỹ và các nhà xuất bản khác, mô hình tương tự như trở thành nhà cung cấp kế hoạch cho các nhà xuất bản. Lợi nhuận nằm ở việc đề xuất kế hoạch xuất bản và chia sẻ doanh thu sau này nên vận hành khá nhẹ nhàng.

Tống Dụ Xuyên gật đầu rồi nói hai lần “tốt lắm”, sau đó bảo cô: “Vì cháu bận công việc ở đây nên hãy cùng Kirill chuyển đến căn hộ đó sớm đi. Tôi nghe nói đã dọn dẹp xong rồi, ở đó cũng gần quỹ hơn.”

Câu nói này của ông coi như đã thể hiện rõ thái độ khiến Yến Đường yên tâm hơn.

Chuyện hơi nhạy cảm này đã được giải quyết một cách hòa nhã, Yến Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong những ngày tiếp theo, họ nhanh chóng chuyển đến căn hộ mới và Tống Úc cũng bắt đầu liên hệ với huấn luyện viên thực hiện các bài tập phục hồi tại câu lạc bộ ở Moscow.

Cho đến nay việc luyện tập của anh đã bị đình trệ trong mười tháng, tất cả các kế hoạch luyện tập trước đây hầu như không còn phù hợp. Tống Úc trở lại câu lạc bộ nơi anh từng luyện tập thời niên thiếu, một lần nữa thành lập đội ngũ huấn luyện viên và nhóm trị liệu phục hồi chuyên trách cho anh.

Còn Yến Đường cũng chính thức bắt đầu chạy việc cho công ty của mình. Hiện tại công ty chủ yếu là ký kết hợp đồng khung hợp tác với quỹ. Có được khách hàng lớn như vậy, cô cũng dễ dàng liên hệ với các nhà xuất bản khác.

Vạn sự khởi đầu nan, thành lập công ty khó nên trong năm đầu tiên tìm đối tác cũng khó. Công ty của cô quá nhỏ, mọi thứ đều phải tính toán kỹ lưỡng nhưng khi thương lượng tỷ lệ chia lợi nhuận với đối tác lại không có lợi thế, việc đàm phán vô cùng khó khăn.

Moscow mùa đông dài đằng đẵng, tháng ba trời vẫn còn tuyết rơi. Yến Đường đã nói chuyện cả buổi chiều tại công ty với khách hàng tiềm năng nhưng vẫn không thể thống nhất được tỷ lệ chia lợi nhuận vì vậy cô quay lại xe đón mình rồi ngồi xuống.

“Tiền thì khó kiếm nhưng phân thì khó ăn.” Cô nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ thở dài.

Tiểu Đàm ngồi ở ghế lái quay đầu lại vui vẻ hỏi cô: “Tổng Yến, bây giờ chúng ta đi tìm cậu Tống nhé?”

Yến Đường bận rộn cả ngày tinh thần mệt mỏi đã không còn sức lực để nói chuyện nên chỉ gật đầu.

Xe đi qua Cung điện Kremlin và Quảng trường Đỏ, xuyên qua một khu thương mại rồi dừng lại trước một tòa nhà bốn tầng độc lập với diện tích khá lớn, tường gạch đỏ treo đầu thú màu đen, phía dưới viết “Irbis MMA”, dịch sang tiếng Trung gọi là Câu lạc bộ Báo tuyết.

Yến Đường trước đây đã nghe Đường Nhụy Tâm nhắc đến, đây là câu lạc bộ nơi Tống Úc từng luyện tập từ nhỏ, tháng trước cô còn đặc biệt tra cứu tài liệu. Câu lạc bộ này đã đào tạo rất nhiều vận động viên UFC nổi tiếng.

Các vận động viên của Nga trên sàn đấu luôn hung hãn, tất cả tinh anh có lẽ đều từ ở đây.

Yến Đường đã đến đây thăm Tống Úc vài lần nên lễ tân nhận ra cô, mỉm cười nói: “Cậu ấy ở tầng trên cùng.”

Kể từ khi quyết định trở lại đây để thực hiện bài tập phục hồi, Tống Úc đã đặc biệt đặt trước một phần sân vào thời gian cụ thể để tiến hành luyện tập riêng.

Yến Đường đi thang máy lên tầng trên cùng. Ở đây đều là phòng tập chức năng độc lập và phòng trị liệu. Cô không biết hiện tại Tống Úc đang ở đâu nên chỉ có thể đi dọc hành lang và nhìn qua tấm kính rộng trên tường.

Bên ngoài trời dần tối, trong hành lang chỉ có tiếng bước chân của cô.

Khi đi đến phòng tập tạ ở cuối hành lang, cô cuối cùng dừng lại rồi nhìn qua cửa sổ thấy người đàn ông bên trong đang thực hiện bài tập tạ cơ bản. Tóc mai dính mồ hôi, hàm dưới căng lên, rõ ràng là đã vất vả cả ngày.

Yến Đường nhìn vào quả tạ trong tay anh.

Đó không phải là trọng lượng cao nhất của Tống Úc nhưng hiện tại anh vẫn đang trong giai đoạn thích ứng, đầu gối chỉ có thể chịu được các bài tập với trọng lượng thấp.

Cô thấy Tống Úc đặt quả tạ xuống có vẻ chuẩn bị nghỉ ngơi, đang định cười chào anh nhưng Tống Úc không nhìn thấy cô mà quay lưng lại cầm lấy chiếc cốc nước bằng kim loại trên giá rồi uống một ngụm.

Chỉ uống một ngụm.

Ngay giây sau anh đột nhiên giơ cốc lên rồi ném mạnh xuống sàn.

Một tiếng nổ lớn vang lên như thể đập vào tim Yến Đường khiến cô đứng bên ngoài cũng giật mình.

Chiếc cốc kim loại vì lực đập mạnh mà bật lên cao rồi đập vào bức tường bên kia, nước văng khắp nơi, bừa bộn.

Yến Đường thấy Tống Úc lúc này mới quay đầu lại, nhận ra sự hiện diện của cô.

Trên mặt anh thoáng chút ngạc nhiên nhìn cô qua cửa kính. Trong ánh mắt đó không có gì cả, bình thản đến lạ.

Bình Luận (0)
Comment