Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Chương 54

Giữa bầu không khí nặng nề, Yến Đường nhìn qua cửa kính, chạm mắt với người đàn ông bên trong hồi lâu rồi mới khẽ cử động, chậm rãi đẩy cửa phòng tập.

Đèn trần tỏa ánh sáng trắng chói lóa. Bên phải là dãy tạ tay cùng tạ đòn đen sẫm, bên trái là chiếc ghế dài sát tường cũng loang lổ vệt nước.

Yến Đường lấy khăn giấy từ túi xách lau sạch nước trên ghế sau đó vứt khăn giấy ướt vào thùng rác bên cạnh rồi nhặt chiếc cốc nước rơi trên sàn đặt lên mặt bàn.

Đáy cốc kim loại chạm vào mặt bàn phát ra tiếng kêu trong trẻo.

Cô nói nhẹ nhàng: “Lại đây ngồi đi.”

Tống Úc vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào cô không rời cho đến khi cô nói câu đó anh mới chậm rãi bước tới ngồi xuống ghế bên cạnh cô.

Anh lại ngửi thấy từ cô một mùi hương nước hoa nhẹ nhàng và thanh lịch giống như cách cô ăn mặc hôm nay, áo khoác nhạt màu bên trong là chiếc váy dài trắng ôm sát. Trang phục này rất đẹp nhưng luôn khiến anh cảm thấy một sự xa lạ khó tả.

Một lúc sau, Tống Úc mới lên tiếng: “Sao em lại đến đây?”

“Xong việc nên em qua đây.”

Yến Đường bước đến gần mới nhận ra trán và sống mũi anh thấm đẫm mồ hôi nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng không chút biểu cảm. Rõ ràng là mồ hôi vì nóng, vậy mà trông cứ như anh vừa ngâm mình trong nước đá.

Cô lấy khăn trên lưng ghế lau nhẹ cho anh, dùng giọng điệu bình thường nói: “Tối nay muốn ăn gì? Về nhà ăn hay ra nhà hàng—”

Chưa nói hết câu, Tống Úc đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy cô, úp mặt vào lòng cô.

Cô ngẩn người một giây, cơ thể đột nhiên thả lỏng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt v3 tóc anh.

“Xin lỗi, lúc nãy anh làm em sợ rồi.” Anh nói khẽ.

“Chỉ là tiếng động hơi lớn thôi, không sao, anh không làm em sợ đâu.”

Cô thấy Tống Úc đã ổn định hơn, mới hỏi: “Hôm nay tập luyện không thuận lợi sao?”

“Cũng không hẳn là thuận lợi hay không. Anh chưa thể tăng cường độ, phải từ từ để khớp gối thích nghi, chỉ là không biết sẽ còn phải chờ đến bao lâu.”

“Từ từ thôi.”

Tống Úc ngẩng đầu khỏi lòng cô, lông mi dài khẽ nhấc, đôi mắt trong suốt nhìn cô khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc trong đó.

Thời gian không còn sớm, Yến Đường nhận ra anh rất mệt mỏi, “Bây giờ anh đi đến chỗ chuyên gia phục hồi làm giãn cơ trước đi…”

Tống Úc hỏi: “Tối nay em có thể ở lại với anh không?”

Nhưng chưa đợi Yến Đường trả lời, anh đã đổi ý: “Không sao, anh biết em còn bận nhiều việc.”

Những ngày này, Yến Đường luôn bận rộn chuẩn bị tài liệu để thương lượng với đối tác nên ngày đêm đều bận, thời gian thuận đường đến câu lạc bộ đón anh cũng không nhiều.

Nhưng lần này cô nói: “Tất nhiên rồi, tối nay em sẽ ở lại với anh.”

Có lẽ sợ Yến Đường phải chờ lâu, Tống Úc vốn ưa sạch sẽ nhưng hôm nay hiếm khi không tắm ở câu lạc bộ. Sau khi giãn cơ xong, anh thay quần áo rồi cùng cô lên xe về nhà.

Về đến nhà đã hơn bảy giờ, cô đầu bếp thuê nấu ăn đã chuẩn bị xong bữa tối, đợi hai người ăn xong liền nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp rồi rời đi.

Căn hộ sang trọng này có hai tầng, phòng khách cao, cửa sổ lớn, đêm xuống có thể ngắm nhìn khu vực trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn.

Họ mới chuyển đến chưa lâu nên sau khi cô đầu bếp rời đi thì ngôi nhà càng trở nên vắng lặng. Nếu mỗi người ở một phòng, chưa chắc đã nghe thấy tiếng của nhau.

Yến Đường tiễn cô đầu bếp xong, ở hành lang tầng hai gọi Tống Úc hai tiếng, không nghe thấy hồi âm liền bước vào phòng thay đồ mới phát hiện anh ngồi trên ghế đơn, một tay chống má, mắt khép hờ, lại không biết đang nghĩ gì.

Từ sau kỳ nghỉ ở Siberia, Yến Đường đã nhận ra tâm trạng anh không tốt. Đến Moscow và bắt đầu phục hồi cũng đã một tháng, hiệu quả có lẽ chậm nên cảm xúc tích tụ đến giờ chắc chắn trong lòng chất đầy như núi.

Ánh mắt cô lướt qua. Phòng tắm nối liền với phòng thay đồ đang bật đèn, một cánh cửa tủ quần áo trong phòng thay đồ cũng đã mở, có vẻ như ban đầu anh định lấy quần áo để đi tắm.

Yến Đường lặng lẽ đi đến tủ quần áo lấy quần áo cho anh, đặt lên giá để đồ ở khu vực chống ẩm bên ngoài phòng tắm rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng mà anh có thể nghe thấy: “Hôm nay anh mệt rồi, đi tắm trước đi rồi lát nữa lên giường sớm…”

Phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng xào xạc c ởi quần áo. Yến Đường ngẩng đầu, nhìn qua gương thấy Tống Úc đang c ởi trần. Da anh trắng, cơ ngực và cơ tay còn lưu lại những vết đỏ do quá trình giãn cơ trông khá đáng sợ.

Cô quay người, định nói: “Vậy em đi trước—”

Chưa kịp nói hết câu thì Tống Úc đã nhanh chóng bế cô lên rồi đặt lên bàn đá cẩm thạch, c ởi quần áo cho cô, “Không phải nói hôm nay sẽ ở lại với anh sao?”

Anh không nói gì thêm mà chỉ cởi hết quần áo của cô rồi cả hai cùng bước vào phòng tắm kính sau cánh cửa.

Tường và sàn đều có màu nâu xám đồng nhất. Tống Úc ôm cô ngồi lên bệ cao nửa mét bên cạnh tường, ánh đèn ấm áp chiếu từ trên xuống, vòi sen gắn trên cao phun ra dòng nước mạnh làm ướt sũng cả hai người.

Họ đang hôn nhau.

Yến Đường bị dòng nước ấm làm cho không mở nổi mắt, chỉ cảm nhận được lực tay anh siết chặt eo cô, nụ hôn này hung hãn và mạnh mẽ, tràn đầy sự xâm chiếm lặng lẽ.

Trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh của anh trong phòng tập, lúc đó ánh mắt anh giống như một con thú thực sự, đôi mắt vốn luôn tràn đầy tình cảm nay lạnh lùng đến mức khiến người ta run rẩy.

Mặc dù anh đã nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó khi nhìn thấy cô.

“Kirill…” cô gọi anh nhẹ nhàng.

Anh không đáp, chỉ cúi đầu cắn nhẹ vào cô khiến cô hơi đau.

Dòng nước chảy hỗn loạn, cô luôn được anh ôm trong lòng, ngay cả khi rời khỏi phòng tắm cũng không chạm đất. Anh kéo khăn tắm qua người cô, đi thẳng vào phòng ngủ.

Phòng ngủ không bật đèn tối đen, rèm kín mít.

Yến Đường được đặt lên giường, trong bóng tối nghe thấy tiếng bao cao su bị xé ra, sau đó mắt cá chân cô bị nắm lấy.

Cô cảm nhận được sự mất kiểm soát trong hành động của anh, đồng thời là một sự khẩn trương mãnh liệt khiến anh lúc này gần như dùng hết sức lực.

“Kirill, Kirill…”

Cô ngẩng đầu, trong ánh sáng mờ ảo của đêm, hình dáng và khuôn mặt của anh trở thành một bóng đen im lặng.

Chỉ có những giọt nước từ mái tóc ướt của anh liên tục nhỏ xuống mặt và người cô.

Giọng nói của Yến Đường dần dần trở nên yếu ớt, càng gọi tên anh thì giọng cô càng vỡ vụn cho đến khi cô không thể thốt ra một âm tiết nào trọn vẹn.

Hôm nay cô đã dùng giọng nói quá nhiều trong cuộc thương lượng với đối tác, giờ đây giọng cô nhanh chóng trở nên khàn đặc.

Có lẽ đã nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của cô, cuối cùng anh cúi người xuống ôm chặt cô trong bóng tối, mũi anh áp vào má cô, hơi thở gấp gáp phả lên da cô.

Hành động này khiến toàn bộ cơ thể anh đè lên người cô, Yến Đường cảm thấy một chút ngạt thở, theo bản năng cơ thể cô căng cứng.

Sự hỗn loạn và khát khao mãnh liệt cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi dọn dẹp đơn giản họ nằm yên bên nhau, Tống Úc ôm chặt cô, trán áp vào má cô.

Yến Đường quay người. Đôi mắt cô cuối cùng cũng thích nghi được với bóng tối, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tống Úc ẩn trong màn đêm, lông mi khẽ rủ, ánh mắt lấp lánh ánh sáng yếu ớt.

“Bây giờ anh đỡ hơn chưa?” Cô đưa tay chạm nhẹ vào mũi anh, hỏi khẽ.

Vài giây sau, Tống Úc mới lên tiếng nhưng lại hỏi ngược lại cô: “Em có thất vọng không?”

“Gì cơ?”

“Hôm nay nhìn thấy anh như vậy, em có thất vọng không?”

Yến Đường nhẹ nhàng xoay người ôm lấy mặt anh, áp trán vào nhau, mắt đối mắt, “Tại sao em lại thất vọng?”

“Vì đó không phải là hình ảnh em thích.” Khi nói câu này, ánh mắt anh lấp lánh.

“Không, không phải vậy. Em thích anh thể hiện mọi hình ảnh của mình với em. Em không phải là kẻ ngốc, em biết trong lòng anh thực sự rất buồn, nhất là khi anh cố gắng che giấu trước mặt em thì ngược lại khiến em càng lo lắng hơn.”

Khi nói câu này, Yến Đường nhận thấy ánh sáng trong mắt Tống Úc càng rõ ràng hơn.

“Giống như bây giờ.” Cô nói, “Anh có muốn đến trong lòng em không?”

Lời vừa dứt Tống Úc im lặng tiến lại gần giống như ngày xưa, khi còn là thiếu niên anh thường chui vào cổ cô.

“Vẫn chưa hỏi, hôm nay công việc của em có thuận lợi không?”

“Không được thuận lợi lắm.”

“Anh có thể giúp em.”

“Không sao, chỉ là những khó khăn thường gặp trong công việc thôi, em có thể giải quyết được.”

Yến Đường dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi để trò chuyện với anh.

“Em và huấn luyện viên trước đây đều nói với anh đừng quá kích động nhưng là anh quá tự phụ…”

“Mỗi độ tuổi đều có những khó khăn và hạn chế phải đối mặt, không cần phải quá khắt khe với bản thân để đạt được sự hoàn hảo.”

Cuối cùng họ cũng nói về chủ đề quá khó khăn đối với Tống Úc, Yến Đường cảm nhận được cổ mình ướt đẫm.

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng.

“Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, Kirill.”

Những ngày tiếp theo, Yến Đường dành nhiều thời gian bên Tống Úc hơn. Hiện tại, anh chỉ cần tập phục hồi hai ngày một lần, còn cô vì buổi gặp gỡ với đối tác tiềm năng không suôn sẻ nên quyết định tạm nghỉ vài ngày. Vậy nên cả hai rủ nhau đi dạo, sau một hồi cân nhắc, cuối cùng chọn đến Quảng trường Đỏ.

Quảng trường Đỏ là một trong những địa điểm nổi tiếng ở Moscow, rộng lớn và nổi bật với những công trình lịch sử như Điện Kremlin, Nhà thờ Thánh Basil và Bảo tàng Lịch sử Quốc gia. Nơi đây cũng là nơi an nghỉ của những nhân vật lịch sử quan trọng như Lenin, Stalin và Brezhnev, mang một không khí đậm đặc của lịch sử.

Giống như những người sống ở Bắc Kinh ít khi đến Quảng trường Thiên An Môn, Yến Đường dù đã sống ở Moscow vài năm nhưng cũng chỉ đến Quảng trường Đỏ một vài lần, còn Tống Úc thì càng ít khi đến đây.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi có ánh nắng, họ không xếp hàng vào các điểm tham quan mà chỉ đi bộ xung quanh, từ từ bước vào Công viên Alexander. Nơi đây có Đài tưởng niệm Liệt sĩ Vô danh được xây dựng để tưởng niệm những chiến sĩ hy sinh trong chiến tranh giữa thế kỷ trước. Ngôi mộ có ngôi sao năm cánh và ngọn lửa bất diệt ở trung tâm.

Khi cảm thấy thất vọng, việc đứng trước lịch sử giúp con người cảm thấy bình yên hơn bởi vì tất cả những thăng trầm và danh vọng cuối cùng đều sẽ trở về với cát bụi. Ý nghĩa thật sự chỉ tồn tại trong tinh thần của mỗi cá nhân và cộng đồng. Cuối cùng, mọi chuyện chỉ là cố gắng hết mình để không hổ thẹn với lương tâm.

Đúng lúc thay ca của lính canh mộ, những người lính cao lớn, mắt xanh, tóc vàng, đứng nghiêm chỉnh làm lễ chuyển ca. Xung quanh họ, rất nhiều người qua đường và khách du lịch tụ tập xem. Yến Đường và Tống Úc cũng đứng xem từ xa.

Yến Đường ngước nhìn Tống Úc, thấy anh đang nhìn xa xăm, gương mặt không còn vẻ căng thẳng như trước mà giờ đã trở nên thư giãn và bình yên.

“Ra ngoài đi bộ một chút có cảm thấy dễ chịu hơn không?” Yến Đường khẽ hỏi bên tai Tống Úc.

Tống Úc nhìn xuống, nở một nụ cười nhẹ, ánh sáng mặt trời xuyên qua tán cây, chiếu sáng gương mặt anh.

Trong những ngày qua, tâm trạng Tống Úc đã dần được cải thiện, anh không còn lo lắng nữa, gần như lúc nào cũng muốn ở cạnh Yến Đường, khiến Yến Đường cảm thấy như đang quay lại thời gian ở căn hộ tại Bắc Kinh.

Nhưng thời gian nghỉ ngơi luôn có hạn, sau cuối tuần thì Tống Úc phải quay lại câu lạc bộ để tiếp tục luyện tập, còn Yến Đường thì phải tiếp tục làm việc với các đối tác mới.

Sáng thứ Hai, Tiểu Đàm lái xe đưa Tống Úc đến câu lạc bộ, anh như một đứa trẻ chuẩn bị đi học, quay lại nói với Yến Đường: “Hôm nay em nhất định phải đến đón anh đúng giờ đấy.”

Yến Đường hôm nay có hai cuộc hẹn với khách, mỗi cuộc kéo dài khoảng hai tiếng, cô hứa với Tống Úc: “Em sẽ đến đón anh sớm.”

Không ngờ, cuối cùng Yến Đường lại không thể giữ lời hứa.

*

Chiều nay, Yến Đường có cuộc hẹn với một công ty xuất bản thuộc sở hữu của một tập đoàn lớn. Mảng xuất bản sách là một trong những ngành kinh doanh lâu đời của tập đoàn này, tuy nhiên trong hai năm gần đây phát triển khá chậm trong khi các lĩnh vực khác như tạp chí thể thao và đọc sách trực tuyến lại phát triển mạnh mẽ.

Tối qua, Yến Đường nhận được hợp đồng khung từ bộ phận dự án của quỹ đã được phê duyệt có hiệu lực trong ba năm. Một điều khoản trong hợp đồng này yêu cầu nếu công ty của Yến Đường đưa ra một dự án lớn hợp tác với nhiều nhà xuất bản, quỹ sẽ là đơn vị ưu tiên làm đối tác liên kết. Mặc dù có vẻ đây là một điều khoản có lợi cho quỹ nhưng nếu nhìn từ góc độ khác với công ty xuất bản thì việc có quỹ làm đối tác sẽ là một bảo đảm về uy tín.

Với hợp đồng này, Yến Đường rất tự tin vào cuộc gặp gỡ với Maria – trưởng bộ phận kinh doanh của công ty xuất bản vào chiều nay. Cuộc trao đổi diễn ra đúng như dự đoán, rất suôn sẻ. Maria đã giữ lại kế hoạch của Yến Đường và bày tỏ thái độ tích cực, sẵn sàng tiếp tục duy trì liên lạc. Cuộc gặp kết thúc lúc 4 giờ chiều, Maria tiễn Yến Đường ra thang máy.

Tòa nhà văn phòng này cũng là nơi đặt trụ sở các công ty con của tập đoàn, các tầng dưới là văn phòng của bộ phận truyền thông thể thao. Yến Đường cầm cốc cà phê đã uống một nửa bước vào thang máy, lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin cho Tiểu Đàm nhưng khi thang máy đang đi xuống, nó bất ngờ dừng lại và cửa thang máy mở ra từ từ.

Một người đàn ông cao lớn mặc vest và đeo cà vạt đứng ở cửa, Yến Đường cúi đầu nhắn tin không nhìn anh ta mà chỉ lùi sang một bên nhường chỗ.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, đưa hai người tiếp tục đi xuống.

“Chào cô Yana.”

Một giọng nói lạnh lùng nhưng có vẻ cười đùa vang lên bất ngờ, Yến Đường giật mình ngẩng đầu lên, qua cửa kính phản chiếu cô thấy một khuôn mặt sắc lạnh và dữ tợn.

Cô ngây người một giây, nhận ra đó là Viktor. — Sao anh ta lại ở đây?

“Thật trùng hợp, hôm nay tôi đang tham gia phỏng vấn về chuyên mục thể thao ở đây, không ngờ lại gặp được cô.” Viktor đang cười nhưng Yến Đường không cảm nhận được chút thiện chí nào trong ánh mắt anh ta.

Yến Đường lạnh lùng quay đi không nói gì, đang định gửi tin nhắn cho Tiểu Đàm thì Viktor lại lên tiếng.

“Tôi biết lúc đó cô có quan hệ với Kirill, chẳng trách cậu ta lại nhận lời thách đấu của tôi vì cô.”

“Nhưng bây giờ cậu ta ra nông nỗi này, tất cả là do trận đấu với tôi khiến đầu gối trái bị chấn thương. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô, đúng không? Cậu ta còn không trách cô, thật là tàn nhẫn…”

Yến Đường quay phắt lại, không thể tin nổi mà thét lên: “Anh nói linh tinh cái gì vậy?!”

Bình Luận (0)
Comment