Quán karaoke này mới khai trương không lâu, phong cách trang trí đầy cảm giác công nghệ độc đáo, ánh sáng bên trong khác với những phòng karaoke thông thường với màu đỏ xanh lục bão hòa cao mà chủ yếu là màu hồng xám và vàng sáng.
Tống Úc tình cờ ngồi dưới ánh đèn không xa, ánh đèn phác họa nên đường nét tuyệt đẹp trên khuôn mặt anh.
Vẻ mặt không cười của anh mang dáng dấp nam thần lạnh lùng như anh trai của mình, nhưng lúc này ánh mắt của anh nhìn Yến Đường lại ẩn chứa điều gì đó khó che giấu.
Khi bài hát dừng lại, Tống Úc lập tức ngồi xuống cạnh Yến Đường rồi vòng tay qua vai cô. Cánh tay của người đàn ông cao gần hai mét nặng tựa thép. Anh nghiêng đầu hỏi: “Nghe hay không?”
“Ai dạy anh mấy bài này vậy?” Yến Đường tò mò.
Tống Úc nói là do bạn học dạy, thấy cô gật đầu không hỏi tiếp nên anh lại mở miệng: “Sao em không hứng thú chút nào thế?”
“Không phải em không hứng thú, chỉ là em đã thấy nhiều ảnh chụp cùng bạn bè trên dòng thời gian WeChat của anh rồi.”
“Em xem những bức ảnh đó rồi sao?”
“Ừ, mấy năm đó anh đăng nhiều lắm, tuần nào em cũng thấy.”
Tống Úc nhìn cô vài giây, nói: “Vậy sao em xem mà không like?”
Vì lúc chia tay Tống Úc tỏ ra rất không vui nên khi thấy anh dường như đang sống tốt, Yến Đường lại không dám quấy rầy.
Cô giải thích xong rồi cúi người hôn nhẹ lên má Tống Úc, dịu dàng dỗ dành: “Đừng nghĩ về chuyện cũ nữa, càng hát mấy bài buồn lại càng thấy không vui.”
Tống Úc quả nhiên rất thích chiêu này.
Trong câu lạc bộ có vài tuyển thủ đang trong giai đoạn chuẩn bị thi đấu, đến chín giờ tối liền bị huấn luyện viên đuổi khỏi karaoke để về nghỉ ngơi. Vì thế hai người cũng rời đi.
Quán karaoke cách câu lạc bộ không xa, chỉ cần đi về phía nam hai con phố là đến căn hộ. Bắc Kinh mấy hôm trước có mưa nhỏ nên đêm nay không khí khá mát mẻ. Hai người đi bộ về đến dưới căn hộ, tiện thể Yến Đường ghé lấy bưu kiện.
“Đây là gì vậy?” Tống Úc hỏi.
“Đôi cao gót anh tặng em năm em tốt nghiệp.” Cô cười tủm tỉm nói, “Hai ngày nữa là lễ tốt nghiệp của anh nên em muốn đi đôi này.”
Nghe xong câu này, Tống Úc liền nở một nụ cười, nhận lấy bưu kiện từ tay cô, về đến nhà anh lập tức mở ra.
“Em chưa từng mang sao?”
“Hôm tốt nghiệp phải đi lại nhiều nên đi giày cao gót thực ra rất mệt, bình thường cũng không có nhiều dịp đi thành ra đành cất đi làm kỷ niệm vậy.”
“Tặng là để em mang mà, size của em khó mua lắm, lúc đó anh đặt hàng qua SA kết quả SA nói đôi cuối cùng đã bị một cô gái khác đặt trước nên anh phải trả gấp đôi tiền mới giành được.”
Tống Úc dùng ngón tay móc sợi dây satin ở gót giày, nhấc giày ra khỏi hộp, muốn Yến Đường tối nay đi thử cho anh xem.
Phong cách làm việc của anh luôn kiên định, với những thứ mình muốn thì anh không bao giờ tính toán thiệt hơn. Gu chọn quà cho Yến Đường cũng luôn rất tinh tế, đôi cao gót này khi cô mang vào trông đẹp đúng như những gì anh đã tưởng tượng.
Yến Đường theo lời anh thử đi một lúc, cảm thấy rất thoải mái và vừa vặn, cô đi vài bước trong phòng khách.
Tiếng gót giày gõ nhẹ lên sàn rơi vào tai Tống Úc thực sự mê người.
Cô vừa định cởi giày ra thì người sau lưng đã như gấu đói vồ mồi ôm cô lên ghế sofa.
“Hôm nay em đến kỳ.” Yến Đường tiếc nuối nói.
Tống Úc dừng động tác, lực tay lập tức nhẹ lại, “Tháng này sao sớm vậy?”
Có lẽ vì thay đổi môi trường nên kỳ kinh đến sớm hai ngày, chuyện tốt không làm được vì vậy hai người đành đắp chăn nói chuyện.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng ngủ được điều chỉnh theo mức lý tưởng của Yến Đường trong khi thân nhiệt của nam giới cao hơn, Tống Úc nằm ngoài chăn, một tay thò vào trong chăn xoa bụng cô như thay thế túi nước nóng, tay kia thì làm gối cho Yến Đường để cô tựa lưng vào lòng mình và nằm xuống.
Dù nói là đang trò chuyện nhưng giờ đây cả hai lại đang mải mê chơi điện thoại.
Yến Đường thực sự không cố ý xem Tống Úc nhắn tin nhưng tư thế này quá gần, cô ngẩng mắt là thấy màn hình điện thoại anh.
Hai ngày nữa là lễ tốt nghiệp của Tống Úc, lúc này tin nhắn hiện lên đều là nhóm lớp hoặc khóa thông báo những điều cần lưu ý trong ngày lễ tốt nghiệp.
Tống Úc mở nhóm chat một cách tùy ý rồi sử dụng chức năng dịch Trung – Nga của WeChat để dịch tin nhắn. Xem xong, anh không thoát khỏi WeChat mà bất ngờ mở dòng thời gian của mình, từng dòng tin được anh từ từ kéo xuống.
Càng nhìn Yến Đường đột nhiên nhận ra không ổn – mỗi bức ảnh trong dòng thời gian của anh đều có một hình người nhỏ màu trắng ở góc phải dưới, chứng tỏ chỉ một số người được xem.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ thì người sau lưng đột nhiên mở miệng: “Muốn xem không?”
Yến Đường từ từ ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra Tống Úc đang nhìn cô, có lẽ anh đã sớm phát hiện cô đang xem điện thoại của mình.
Có thể anh cố ý mở dòng thời gian và không đợi cô trả lời, anh liền nhấn vào biểu tượng hình người để cô có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ “Chỉ cho ai xem”, phía dưới chỉ có một người, là avatar của Yến Đường.
Yến Đường sững sờ vài giây, cuối cùng cũng phản ứng lại, khẽ hỏi: “Mấy năm nay dòng thời gian đều như vậy sao?”
Tống Úc “ừ” một tiếng, thuận miệng còn nhấn mạnh thêm: “Em xem mà không like, cũng không đến hỏi thăm anh.”
Chuyện tốt không sợ muộn, Yến Đường đầy áy náy trong lòng lấy điện thoại ra bắt đầu like bù cho anh.
Không like thì không biết cậu nhóc này đăng cũng nhiều quá, mất hơn mười phút mới hoàn thành nhiệm vụ lớn này, cô lướt ngón tay về đầu màn hình định thoát ra thì điện thoại đột nhiên bị người sau lưng giật mất.
“Gấu ngọt?” Anh dùng tiếng Trung đọc lên.
Yến Đường nghe thấy hai chữ này khiến toàn thân giật mình, xấu hổ vội vàng định giật lại điện thoại từ tay anh. Tiếc là tiếng Trung của Tống Úc so với mấy năm trước đã tiến bộ vượt bậc, cái biệt danh cô lén thêm vào mà không đổi này đã bị anh nhớ kỹ.
Tống Úc dùng phần mềm dịch trên điện thoại mình dịch từ này sang cả tiếng Nga và tiếng Anh, dùng ba ngôn ngữ hiểu toàn diện ý nghĩa của nó.
“Đổi từ khi nào vậy?” Anh hỏi.
“Hồi mới làm gia sư cho anh, nghe Nastia gọi anh như vậy thấy rất hợp nên đổi luôn.” Yến Đường thành thật nói.
Thấy Tống Úc chìm trong suy nghĩ, cô tưởng anh không vui vì một người đàn ông trưởng thành có lẽ sẽ không thích biệt danh trẻ con như vậy.
Đúng lúc cô đang nghĩ vậy thì Tống Úc đột nhiên lên tiếng: “Hóa ra lúc đó em đã có ý đồ không chính đáng với anh rồi.”
Một cái biệt danh thôi, sao có thể coi là ý đồ không chính đáng được?
Yến Đường còn chưa kịp biện hộ cho mình thì đã nghe anh lại hỏi: “Vậy lần đầu em dạy cho anh, em nghĩ gì thế?”
Lần đầu dạy Tống Úc, cô đang nghĩ gì?
Trong đầu cô không kiểm soát được lướt qua vài hình ảnh chôn sâu trong ký ức.
Ánh nắng mùa đông. Chú chim nhỏ bên cửa sổ.
Và nụ cười hơi ngượng ngùng của Tống Úc mười tám tuổi khi nghe giảng.
Điều hòa trong phòng vẫn đang thổi phù phù, ngoài cửa sổ căn hộ là tán lá xum xuê chìm trong màn đêm, tiếng ve đặc trưng mùa hè nối tiếp nhau, kéo suy nghĩ của Yến Đường trở lại.
Cô đối mặt với ánh mắt tra hỏi của người đàn ông bên cạnh, mặt bình thản kéo chăn lên chuẩn bị nhắm mắt ngủ, “Lúc đó em là gia sư của anh, trong đầu em toàn nghĩ về kiến thức thôi.”
Tống Úc nhìn cô hai giây, nở nụ cười ân cần, “Không sao, lúc đó anh đã trưởng thành rồi nên em không cần phải lừa anh.”
Tuy nhiên, Yến Đường nhất quyết không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói mình đã rất buồn ngủ, hai ngày đầu kỳ kinh khiến lưng cô cảm thấy rất khó chịu.
Chiêu này quả thật có tác dụng, Tống Úc ôm cô thật chặt, hôn lên má cô một cái, tay anh không ngừng xoa nhẹ lưng cô.
“Vậy em ngủ đi, vẫn còn có cơ hội để sau này hỏi kỹ em.”
Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng khiến Yến Đường có chút cảnh giác, lo lắng rằng anh đang ấp ủ ý đồ xấu nào đấy.
Nhưng hai ngày tiếp theo, Tống Úc không có thời gian làm được gì cả vì phần lớn thời gian đều ở câu lạc bộ cùng Đường Tề kiểm tra huấn luyện.
Còn Yến Đường thì bận rộn công việc ở công ty, ngoài việc tối về sống cùng anh thì ban ngày ít khi gặp mặt nên hai người cũng dần quên chuyện này.
Cho đến ngày lễ tốt nghiệp thì hai người mới cùng nhau ra ngoài.
Lễ tốt nghiệp của Tống Úc được chia thành hai buổi, một buổi dành cho cấp khoa và một buổi cấp trường. Buổi lễ cấp trường được tổ chức vào một ngày khác mà tình cờ hôm đó Yến Đường phải tham gia họp nên bố mẹ Tống Úc sẽ cùng nhau đến tham dự buổi lễ này.
Riêng buổi cấp khoa thì sẽ diễn ra vào chiều nay nên Yến Đường cầm vé dành cho người nhà để tham dự nhưng sẽ chỗ ngồi ở khu vực riêng, không cùng với sinh viên tốt nghiệp.
Bên cạnh cô cũng ngồi một cô gái trẻ tên là Giang Nguyệt. Hai người nói chuyện một lúc thì cô mới biết Giang Nguyệt là sinh viên khoa khác trong trường, hôm nay cũng đến dự lễ tốt nghiệp của bạn trai mình.
Mỗi buổi lễ tốt nghiệp đều có quy trình tương tự, Giang Nguyệt có lẽ nghe chán rồi nên bắt đầu thì thầm với Yến Đường.
“Chị có biết khoa họ khóa này có nhiều trai xinh gái đẹp không? Ngành này có nhiều sinh viên thể thao và du học sinh, đội điền kinh, bơi lội, bóng rổ đều có mà ai cũng có body cực đẹp.”
Thấy Yến Đường vẻ tò mò, Giang Nguyệt tiếp tục nói:
“Bạn trai chị không nói với chị sao? Đúng rồi nhỉ, con trai thường không nói chuyện này. Hai người đẹp trai nhất khóa họ đều là du học sinh, một người đến từ Nga, còn một người là Hoa kiều Vancouver mà hai nơi này thì chị hiểu rồi đấy.”
“Vào năm chúng em nhập học, có người đã điều tra thông tin về hai người họ. Kết quả, không rõ từ đâu lại có tin đồn rằng người Nga kia tuy đẹp trai nhưng đã có bạch nguyệt quang đang ở Moscow nên sau đó không ai dám theo đuổi nữa.”
Yến Đường hơi kinh ngạc: “Thật á?!”
“Ừm.” Giang Nguyệt gật đầu, “Em hỏi bạn trai em thì anh ấy nói là thật, trước cổng trường chúng em có một quán karaoke mở thâu đêm, mấy bạn nam cùng nhau đi hát, bạn trai em còn dạy anh ấy hát nhạc tình ca thất tình nữa.”
Hóa ra là bạn trai em dạy.
Yến Đường thầm nghĩ.
Hai người đang nói chuyện thì buổi lễ vừa kết thúc, Tống Úc mặc áo cử nhân đi tới đặt tay lên vai Yến Đường, dùng tiếng Nga nói: “Không ngờ lễ tốt nghiệp kéo dài lâu vậy, em có mệt không?”
“Vẫn ổn, chúng ta đi ăn tối nhé?”
Yến Đường vừa nói xong đã thấy ánh mắt Giang Nguyệt từ từ di chuyển lên mặt Tống Úc rồi quay sang cô.
“Chị… hóa ra chị là…”
Bạn trai Giang Nguyệt cũng đến, thân thiết chào Tống Úc rồi cười nói với Yến Đường: “Nghe danh đã lâu.”
Lễ tốt nghiệp kết thúc vào buổi chiều, bữa tối tuy là buổi gặp mặt toàn khóa nhưng không phải ai cũng tham gia. Ai muốn đi thì đi, và có thể mang theo người nhà. Mọi người hầu hết đều dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái.
Cho đến bữa tối, Giang Nguyệt mới kịp nhận ra chiều nay cô đang trò chuyện với nhân vật chính trong tin đồn. Nhiều bạn học rõ ràng đã nghe danh Yến Đường nên khi Tống Úc giới thiệu cô, họ không nói “Xin chào” mà lại nói “Chà, cuối cùng cậu cũng theo đuổi được rồi, hahaha”.
Bữa ăn được tổ chức tại một nhà hàng Quảng Đông gần Ngũ Đạo Khẩu, họ đã đặt hai phòng riêng và hai căn phòng này thông nhau.
Phần lớn là sinh viên Trung Quốc, một số ít du học sinh thân với sinh viên Trung Quốc cũng đến, Yến Đường ngồi xuống cạnh Tống Úc nhìn quanh một lượt mới phát hiện đúng như Giang Nguyệt nói, trong khoa này có nhiều sinh viên thể thao body cực đẹp, đặc biệt là bóng rổ và bơi lội.
Mọi người ngồi cùng nhau bàn về kế hoạch sau tốt nghiệp. So với lúc Yến Đường tốt nghiệp, hiện tại có nhiều cơ hội vào biên chế hơn, hầu hết là làm việc tại các cơ quan chính phủ hoặc ủy ban. Mọi người chúc nhau sẽ làm việc chân thành và giữ vững đạo đức, “Hy vọng hai mươi năm sau không gặp lại nhau trên bản tin thời sự.”
Sinh viên thể thao sau này hoặc tiếp tục tranh tài cho nước nhà hoặc chuyển ngành làm huấn luyện viên đào tạo nhân tài thể thao.
Nhưng Yến Đường không ngờ người thân nhất với Tống Úc lại là sinh viên đến từ Vancouver, có lẽ vì cả hai đều là du học sinh và gia cảnh cũng tương tự.
Người đối diện nghe Yến Đường nói về việc mở công ty liền nhướng mày, cười và nâng ly chạm với Tống Úc, nói: “Không tồi, hai đứa mình đều tìm được vợ giỏi.”
Yến Đường lúc này mới để ý người con trai kia đã đeo nhẫn cưới trên ngón áp út.
Tối về đến nhà, hai người cùng đứng trong nhà tắm đánh răng rửa mặt, cô không nhịn được nhắc đến chuyện nghe Giang Nguyệt kể hôm nay.
“Em không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy trong khóa của anh.”
Tống Úc qua gương nhìn cô, bình thản nói: “Là anh nói đấy.”
“Vậy chuyện của em lan truyền khắp khóa anh suốt bốn năm rồi sao?” Yến Đường vừa buồn cười vừa tức.
Tống Úc hoàn toàn không để ý người khác truyền chuyện thất tình của mình vì anh cũng biết nhiều tin đồn của người khác.
Anh kể cho cô nghe hôm nay trên bàn ăn có ai đã đính hôn, có ai đã kết hôn. Ngoài những người bạn đã ổn định cuộc sống thì tất nhiên cũng có nhiều câu chuyện thú vị của những tay chơi, ví dụ như ai thường xuyên mang tai tiếng, ai có hai người bạn trai nhưng hai người đấy lại là anh em tốt trong cùng đội, sau khi bại lộ cả hai đều không thể tiếp tục tập luyện.
Cặp đôi sống cùng nhau, một trong những hoạt động giải trí thú vị nhất là đóng cửa cùng chui vào chăn nói chuyện phiếm.
Yến Đường nghe xong cảm thán ba lần “Sinh viên trường đại học xx của các anh sao sống còn đặc sắc hơn tiểu thuyết thế”.
Cô lắng nghe rất chăm chú, đôi mắt lấp lánh chờ Tống Úc tiếp tục kể.
Tiếc là Tống Úc phần lớn thời gian đều ở ngoài thi đấu nên biết cũng không nhiều, những chuyện anh biết đều nói ra hết rồi.
Yến Đường nhớ đến du học sinh đến từ Vancouver hôm nay thấy trong bữa tiệc, trong lòng lại dâng lên sự ngạc nhiên: “Cậu ấy bằng tuổi anh phải không? Cậu ấy đã kết hôn rồi sao?”
“Lạ sao? Vợ cậu ấy là bạn cùng khoa Luật, nếu hôm nay không có việc cũng sẽ đến.”
“Còn quá trẻ mà.”
Anh dựa vào đầu giường kéo Yến Đường vào lòng, đột nhiên rất nghiêm túc nói với cô:
“Thực ra về chuyện kết hôn, em hiểu sai rồi. Bọn anh từ nhỏ đã gặp nhiều cô gái, có người giàu có, có người không. Bên cạnh cũng có không ít cô chú giàu có, chuyện ngoại tình, ly hôn và chia tài sản chẳng phải hiếm. Vì vậy, khi gặp được người mình thích thì bọn anh sẽ cảm thấy yên tâm và muốn ổn định, vì càng trưởng thành người ta càng khó tìm được chân tình.”
Yến Đường và anh nhìn nhau, trong lòng đột nhiên cảm nhận được một thông điệp nào đó.
Nhưng Tống Úc không nói tiếp mà chỉ cười rồi kể cho cô một tin tốt khác.
“Huấn luyện viên cho rằng tình trạng của anh hiện tại đã tốt hơn trước, có thể bắt đầu huấn luyện chuyên môn thể thao, nhưng giai đoạn này sẽ kéo dài và rất vất vả…”
Yến Đường nghe xong cũng vui cho anh, “Tốt quá, em đã nói từ từ sẽ có hiệu quả! Ý này là có hy vọng lớn trở lại đấu trường sao?”
“Nếu bốn tháng đầu tiến triển tốt, thì sau đó mới có thể bắt đầu huấn luyện chuyên môn MMA.”
Vậy cũng là một tin tốt, ít nhất là hy vọng đã lớn hơn.
Cô cũng chia sẻ tin tốt với Tống Úc, “Nếu dự án hiện tại của em thuận lợi thì sau này có thể tiến tới vòng đầu tư A.”
Tống Úc cười nhìn vẻ hào hứng của cô, chậm rãi nói: “Anh chưa nói xong.”
“Ừ?”
Anh áp sát cô, dùng mũi nhẹ nhàng cọ vào má cô rồi khẽ nói: “Sẽ có một thời gian dài anh không có hợp đồng cũng như công việc…”
Yến Đường hiểu ra.
Cô âu yếm xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của Tống Úc, “Không sao, em nuôi anh.”