Tống Úc nghe cô nói vậy, đôi mắt anh lấp lánh nụ cười nhìn cô nhưng không nói thêm gì nữa.
Hai người ôm ấp thân mật, nhẹ nhàng bỏ qua chủ đề này dù trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Đối với người có gia cảnh ưu tú như Tống Úc việc yêu đương là một chuyện, kết hôn lại là chuyện khác. Không kể hai người có thực sự tâm đầu ý hợp hay không thì việc thỏa thuận về tài sản là điều nhạy cảm nhất.
Nhà Phùng Trần cũng có chút tài sản, Yến Đường trước đây từng nghe Phùng Trần kể về chuyện chị gái cô kết hôn. Hai bên cha mẹ đã thảo luận kỹ về tài sản, phân rõ ràng trước và sau hôn nhân, ký kết thỏa thuận cụ thể, thậm chí việc chia tài sản sau khi cha mẹ qua đời cũng đã được chuẩn bị từ trước.
Những vấn đề về lợi ích đều được giải quyết ở tầng cha mẹ, cặp vợ chồng trẻ chỉ cần kết hôn một cách hạnh phúc ngọt ngào.
Hiện tại, Tống Úc vẫn phải chịu sự ràng buộc của thỏa thuận một năm mà bố anh áp đặt và lúc này hoàn toàn không phải là thời điểm thích hợp để đề cập đến những vấn đề sâu sắc hơn. Chắc chắn anh cũng hiểu rõ điều này.
Hiếm khi Yến Đường bị mất ngủ nhưng đêm nay lại khác.
Cô lật người nhìn Tống Úc đang ngủ dưới ánh đêm. Khi ngủ anh luôn thích áp sát vào cô, tư thế mang theo chút vị lưu luyến.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tống Úc giờ đã hai mươi hai tuổi. Anh đã trưởng thành, còn tuổi của cô cũng không ngừng tăng lên.
Vào ngày mười ba tháng bảy, Yến Đường chính thức bước sang tuổi hai mươi sáu.
Hai người đã ở Bắc Kinh hơn nửa tháng và vé máy bay về Moscow đã được mua cho thứ sáu tuần này. Trước khi về cô phải giải quyết một số công việc trong công ty và cần tham gia vài cuộc họp trực tiếp. Sinh nhật của cô rơi vào thứ tư mà các cuộc họp đã được xếp từ sáng đến chiều, vì vậy cô chỉ có thể hẹn Tống Úc cùng ăn tối.
Công ty hiện đang thúc đẩy ba dự án sách, tất cả đều theo hướng sản phẩm cao cấp và nhắm đến thị trường nhỏ. Giai đoạn đầu, công ty chọn sách tiếng Nga và đã xác định hợp tác với một số nhà xuất bản ở Moscow. Công việc tiếp theo sẽ là dịch thuật, xuất bản và quảng bá các sản phẩm này.
Quy trình công việc nhìn có vẻ suôn sẻ nhưng thực tế luôn có những vấn đề bất ngờ xảy ra. Chẳng hạn như Yến Đường xem qua bản dịch của một dự án nhỏ đang trong giai đoạn kiểm tra và nhận thấy chất lượng hoàn toàn không như cô mong đợi.
Dự án này không có sự hỗ trợ từ quỹ để cung cấp nguồn dịch giả, nên chi phí dịch thuật phải do công ty tự chi trả. Số lượng nhân viên kiểm soát chất lượng trong công ty hạn chế và những người có nhiều năm kinh nghiệm không phải là nhiều. Hiện tại, công ty đang trong giai đoạn chuyển giao giữa những người cũ và mới, khối lượng công việc lớn khiến các vấn đề bắt đầu lộ rõ.
“Phải tuyển người, những người dịch không đạt chất lượng cần phải thay thế.” Phùng Trần nói.
Yến Đường đồng ý nhưng điều này có nghĩa là sẽ phải chi thêm một khoản tiền.
Cô suy nghĩ liệu có thể tự mình đảm nhận một phần công việc để tiết kiệm chi phí không. Sau khi tính toán khối lượng công việc thì cô kết luận rằng nếu làm vậy, chắc chắn sẽ kiệt sức trước máy tính.
Phòng họp không lớn, ánh nắng oi ả bên ngoài chiếu vào rọi xuống bàn họp làm nóng cả nước trà.
Máy điều hòa treo trên tường đã cũ, màu sắc ngả vàng, làm lạnh kém. Yến Đường hôm nay đã yêu cầu người liên hệ thợ đến thay gas, khoản tiền nhỏ này cô không muốn dùng tiền công ty mà tự bỏ tiền túi ra trả.
Cuộc họp cuối cùng kết thúc lúc năm giờ chiều, mọi người rời khỏi phòng họp, Yến Đường và Phùng Trần đóng cửa lại cùng thở dài.
Không lâu sau, có người gõ cửa bên ngoài, nói: “Yến Tổng, có người tìm.”
Cửa mở ra, Tống Úc đứng ngay trước cửa.
Chàng trai Tây cao lớn với đôi chân dài đứng trước cửa văn phòng trang trí đơn giản giống như một người mẫu đi lạc. Những nhân viên làm việc ở khu vực mở bên ngoài, cả nam lẫn nữ đều không khỏi chú ý nhìn về phía anh.
Phùng Trần biết Yến Đường đang hẹn hò với một người trẻ tuổi nhưng trước đây chưa từng thấy ảnh của người bạn trai nhỏ tuổi này, lúc này không khỏi nhìn chằm chằm vào mặt Tống Úc, ánh mắt từ từ chuyển sang cô.
“Là mắt tôi có vấn đề hay tôi bị điên rồi, tại sao Ilya nhuộm tóc lại đứng ở đây?”
Câu nói vừa thốt ra Yến Đường lập tức nhìn sang Tống Úc, thấy anh nhíu mày, đoán chắc anh đã hiểu những gì Phùng Trần vừa nói.
“… Anh ấy là em trai của Ilya – Kirill, tôi và Ilya không có bất kỳ quan hệ nào cả!”
Cô nhanh chóng giải thích rồi thu dọn đồ đạc và tạm biệt Phùng Trần vẫn đang ngạc nhiên.
“Tối nay tôi còn có việc, chuyện vừa thảo luận tôi sẽ suy nghĩ lại sau.”
Tòa nhà thương mại này tập trung nhiều công ty nhỏ. Chỉ riêng tầng nơi công ty Yến Đường đặt trụ sở đã có sáu bảy công ty. Cửa kính đồng loạt, tường trước quầy lễ tân treo logo công ty, hành lang được chiếu sáng bởi đèn ống trắng. Phong cách trang trí vẫn mang đậm dấu ấn ở những năm trước.
Yến Đường và Tống Úc rời công ty, đi thang máy xuống tầng. Cô nhận thấy anh suốt dọc đường im lặng đến lạ, giờ đây đang nhìn chằm chằm vào một chuỗi tên công ty trong thang máy.
Thang máy đến tầng một, Tống Úc nắm tay cô đi ra ngoài, cũng không nói gì thêm mà chỉ quan sát xung quanh — cửa chính đặt hai cây quất chiêu tài, quầy lễ tân không có người mà chỉ có ông bảo vệ ngồi phía sau chơi điện thoại.
Hai người lên xe, cảnh vật ngoài cửa sổ thay đổi, chiếc xe rời khỏi khu công nghiệp và hướng lên Ngũ Hoàn Bắc.
“Tân Nghệ.”
Tống Úc đột nhiên dùng tiếng Trung đọc tên công ty của cô khiến Yến Đường có cảm giác như bị điểm danh.
Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Úc nhìn cô hai giây, nói: “Anh không ngờ tình cảnh công ty của em lại tệ như vậy.”
Tệ? Cũng không đến mức đó chứ.
Yến Đường hỏi ra mới biết cậu ấm này chưa từng thấy văn phòng cũ kỹ như vậy, cảm thấy cô ngồi trong phòng họp cũ nát quá đáng thương.
Xe dừng lại trước một nhà hàng Pháp, nhân viên phục vụ dẫn hai người vào chỗ ngồi đã được đặt trước. Vị trí được trang trí tinh tế, trên bàn rải đầy cánh hoa hồng.
Tống Úc chuẩn bị quà sinh nhật cho cô là một chiếc túi xách nhưng khi lấy ra anh đột nhiên đổi ý, nói chiếc túi này để cô làm quà phụ, anh định đổi một món quà sinh nhật khác tặng cô.
“Sao lại đổi quà đột ngột thế? Anh định tặng gì vậy?” Yến Đường cười hỏi anh.
“Tặng tiền vậy.” Tống Úc nói, “Cho em dùng để thuê văn phòng ở nơi khác, chọn tòa nhà thương mại có địa chỉ tốt hơn. Hôm nay nếu anh không đến cũng không biết Bắc Kinh còn có khu công nghiệp cũ nát như vậy.”
Trong thế giới của anh, các công ty đều gắn liền với tòa nhà văn phòng cao cấp, từ trang trí đến quản lý đều phải thể hiện được gu thẩm mỹ. Khu công nghiệp mà hôm nay anh thấy, đừng nói đến gu thẩm mỹ, thực sự là quá tầm thường.
“Tất nhiên em biết vẻ bề ngoài rất quan trọng nhưng công ty bọn em hiện đang trong giai đoạn khởi nghiệp, khách hàng coi trọng chất lượng kế hoạch. Hơn nữa trong nước có rất nhiều người tài, khu công nghiệp đó còn có những ông chủ trông giống như thợ sửa điều hòa nhưng ai ngờ ra ngoài lại lái Porsche…”
“Nhưng bọn em đang trong giai đoạn tìm kiếm khách hàng giống như người khác nhìn vào cách ăn mặc của em vậy, dù em điều hành công ty nhỏ nhưng ăn mặc đủ sang trọng thì đối phương sẽ biết công ty của em có người hậu thuẫn, sẽ không dễ dàng thất bại. Nếu không tại sao anh trai của anh thường mặc đồ như vậy?”
Tống Úc dù không tham gia công việc kinh doanh của gia đình nhưng cũng hiểu rõ về nhân tình thế thái trong kinh doanh, lý thuyết tiết kiệm khó khăn của Yến Đường không áp dụng được với anh.
Bữa tối lãng mạn không nên bàn chuyện công việc, cuộc trò chuyện của hai người nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Bữa ăn kết thúc, khi xe về đến nơi ở thì Yến Đường mới nhận ra họ về căn nhà ở Bắc Tứ Hoàn.
“Sao lại đến đây?”
“Hai ngày tới hẹn với hai huấn luyện viên khác, cần dùng phòng tập dưới tầng hầm ở nhà.” Tống Úc nói.
Yến Đường đã lâu không đến căn nhà này, khi bước vào nhìn qua phát hiện trang trí ở đây hầu như không thay đổi, chỉ có điều cô Ngô đi cùng Nastia đến Thượng Hải sống nên trong nhà hiện không có ai.
Cô đã từng ở lại đây một lần, nhưng lúc đó chỉ là giáo viên dạy kèm của Tống Úc nên ngủ ở phòng khách. Lần này trở lại thì cô đã là bạn gái của Tống Úc, đương nhiên sẽ ngủ trong phòng ngủ của anh.
Đây là lần đầu tiên Yến Đường vào phòng ngủ này. Có lẽ vì đã mua nhà từ lâu nên cách bài trí trong phòng ngủ này vẫn có thể thấy một số dấu vết thiết kế dành riêng cho bé trai, ví dụ như tường màu xanh nhạt, trong tủ đựng đồ còn có đồ chơi nhồi bông.
Quyết định ở lại đây khá ngẫu hứng, Tống Úc giúp cô lấy đồ lót nhưng lại quên lấy váy ngủ và quần áo mặc trong vài ngày tới.
“Trong tủ có chiếc áo thun tay ngắn cũ của anh, em có thể mặc tạm. Dù sao hai ngày tới em cũng không cần họp, ở nhà mặc đồ thoải mái cũng không vấn đề gì.” Anh đề nghị.
Khuya rồi nên cũng không còn lựa chọn nào khác, Yến Đường đành mở tủ quần áo của anh để tìm quần áo phù hợp nhưng không ngờ lại lôi ra được một bộ đồng phục trung học kiểu vest.
Cô ngạc nhiên lấy bộ đồng phục ra hướng về phía Tống Úc đang c ởi đồ chuẩn bị tắm, so sánh vài lần, không nhịn được nói: “Sao lại có đồng phục của anh ở đây? Anh mặc vào chắc đẹp trai lắm.”
Áo vest màu tối, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh trắng cổ điển, trên ngực trái áo vest còn có huy hiệu trường học.
Trước đây khi cô học trung học, đồng phục toàn là quần áo thể thao xấu xí, học sinh đứng cùng nhau nhìn như củ cải vàng xanh, vẻ thanh xuân tươi đẹp đều bị che khuất.
“Chắc là vì có lần từ trường, anh được đưa thẳng từ sân bay về Bắc Kinh gặp bố mẹ nên bộ đồ này mới bị để lại đây.”
Tống Úc thấy cô vẻ mặt hào hứng, đi lại gần để cô áp bộ đồng phục lên người anh.
“Con trai từ mười mấy đến đầu hai mươi tuổi là giai đoạn thay đổi chiều cao nhanh nhất, cộng thêm việc anh liên tục luyện tập võ thuật, lượng cơ bắp mới dần ổn định sau mười tám tuổi nên bộ đồng phục này giờ đã trở nên chật hơn rất nhiều.”
“Đi tắm trước đi.”
Anh giơ tay, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo thun tay ngắn màu đen, rõ ràng là cỡ của chàng trai mười sáu mười bảy tuổi, tay áo rộng, vạt áo dài, góc áo khắc logo của một thương hiệu xa xỉ.
Khi Yến Đường tắm xong nằm lên giường, Tống Úc tìm được ảnh cũ của anh từ instagram của một người bạn.
Đều là ảnh chụp chung, một nhóm thanh thiếu niên Slav tóc vàng mắt xanh, Tống Úc trong đó vẫn là người đẹp trai nhất.
Anh mười tám tuổi đã rất đẹp trai và thanh tú nhưng lúc mười sáu mười bảy tuổi trông còn non nớt hơn, gương mặt vẫn còn phúng phính, khi cười lười biếng vào ống kính trông thật đáng yêu.
Yến Đường trốn trong chăn chăm chú xem ảnh, Tống Úc cũng đang nhìn cô.
Quần áo thời thiếu niên mặc lên người cô vẫn rất rộng, khi cô nằm sấp trên giường xem điện thoại, cổ áo hơi nghiêng về một bên lộ ra nửa bờ vai khiến anh thấy ngứa ngáy.
Yến Đường đang xem say sưa, đột nhiên bị Tống Úc lật người đè lên, eo bị anh ôm chặt, tay trên người cũng bắt đầu nghịch ngợm.
“Em hết kinh nguyệt chưa?” Anh đột nhiên hỏi, tay luồn vào trong áo ngắn tay bóp nặn.
Yến Đường bị anh làm cho mềm nhũn, vừa khóc vừa cười đặt điện thoại xuống: “Sao anh nhớ dai thế!”
Anh không nói gì, tay kia kéo qu@n lót của cô xuống, thúc giục: “Nói nhanh đi.”
“Chưa hết đâu, bây giờ anh còn đẹp trai hơn trước.”
“Ừ. Bây giờ anh còn có thể đầu tư tiền cho công ty của em.” Tống Úc vứt qu@n lót của cô sang một bên, nâng chân cô lên.
Nhắc đến chuyện này, Yến Đường lúc tắm cũng suy nghĩ lại, “Dù anh muốn đầu tư thì em chắc chắn không thể chiếm lợi của anh, có lẽ có thể ký một thỏa thuận vay, sau này nếu anh thấy công ty em phát triển tốt thì chuyển thành cổ phần cũng được…”
Nghe cô nói vậy Tống Úc bật cười, cúi người hôn cô một cái, nói: “Anh nói chuyện tình cảm với em, em lại nói chuyện kinh doanh với anh sao? Ai lại đeo bao cao su trên giường bàn chuyện kinh doanh?”
“Không phải—”
Yến Đường chưa nói xong thì Tống Úc đã lật người cô lại, bảo cô chống tay lên đầu giường.
Anh hừ một tiếng bảo cô thả lỏng một chút, sau đó từ từ giải thích với cô: “Anh bỏ tiền ra là để làm em vui, chuyện vay mượn cổ phần với anh không quan trọng, anh không muốn em mở công ty rồi kiệt sức, người xót không phải là anh sao…”
Yến Đường lại suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Thôi vậy.”
Không ngờ việc cô từ chối lại khiến Tống Úc không vui.
Anh dùng lực mạnh hơn, tức giận nói: “Hôm nay là sinh nhật em, anh nghĩ đủ cách để làm em vui, kết quả em cái này không muốn cái kia cũng không muốn…”
Mấy ngày trước là kỳ kinh nguyệt, trong suốt mấy ngày đó cả hai đều rất bận rộn, tính ra đã nửa tháng không làm chuyện ấy, Yến Đường bị anh làm vài cái đã cảm thấy mình sắp bị xuyên qua, vô thức né sang một bên.
Không né thì thôi, vừa né thì Tống Úc trực tiếp bế cô lên đi qua hành lang nối với phòng ngủ và đặt cô lên bàn làm việc trong phòng sách.
“Từ lâu đã muốn làm ở đây rồi, anh phải để em nhớ lại lúc đó em thích anh đến mức nào.”
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng động tác thì không hề giảm lực.
“Em có biết lần đầu tiên dạy anh, ánh mắt em gần như dính chặt vào mặt anh không.”
“… Không đến mức dính chặt vào mặt anh đâu.”
Cùng lắm chỉ là ngưỡng mộ một chút thôi!
“Lại nói dối.” Tống Úc nói, “Em phải nghĩ kỹ lại, lần đầu tiên anh dạy em cách siết cổ, em đang nghĩ gì thế? Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau trong quán cà phê, em thực sự chỉ nghĩ anh muốn an ủi em sao?”
Bản thân Yến Đường còn chưa phân biệt rõ cảm xúc lúc đó, lúc này bị anh nghiêm túc đảo ngược trắng đen, trong mắt thoáng chút do dự.
Khoảnh khắc do dự này đủ khiến Tống Úc cảm thấy vui hơn, anh mong muốn Yến Đường có thể chủ động hơn trong mối quan hệ của họ mà không giấu giếm gì, không phân biệt bạn bè và tình yêu
“Nhà anh có người quản lý tài sản chuyên nghiệp, bố mẹ anh sẽ giám sát anh và anh trai cho đến khi hai anh em có công việc chính thức. Vì vậy theo ý của bố anh nếu một năm sau anh không có thành tựu thì anh phải về nhà làm việc hoặc tự bỏ tiền túi nuôi đội ngũ. Anh đưa em tiền để duy trì công ty là tiền của chính anh, bố mẹ anh sẽ không nghĩ rằng anh tiêu tiền một cách vô tổ chức.”
Trước khi ngủ anh lại giải thích với Yến Đường, hy vọng xóa bỏ nghi ngờ của cô.
“Anh sẽ thi đấu ít nhất một trận trong thời gian bố anh quy định, vì vậy em không cần lo lắng.”
Yến Đường nói: “Dù thế nào đi nữa thì công ty em hiện tại tuy thiếu tiền nhưng làm kinh doanh không thể cứ mãi tự bỏ tiền ra. Huy động vốn từ bên ngoài sẽ là lựa chọn khôn ngoan hơn. Chuyện này để tính sau, xe đến trước núi ắt sẽ có đường.”
Cuối cùng cô và Phùng Trần đã thảo luận và thống nhất, hướng mục tiêu đến các chính sách hỗ trợ văn hóa trong nước, quyết định tiến hành tiếp xúc sơ bộ với một quỹ công nghiệp nhà nước.
Khi nhận được email, Yến Đường đã cùng Tống Úc trở về Moscow.
Mùa hè Moscow rất đẹp, ánh nắng dịu dàng, khắp nơi đều là màu xanh tươi sáng.
Cô ngồi ở hành lang câu lạc bộ Báo Tuyết chờ Tống Úc kết thúc buổi tập, dùng điện thoại kiểm tra email công việc thì đột nhiên thấy trên email mới nhất xuất hiện một cái tên đã trở nên xa lạ.
— Giang Dụ Hành.
Người bạn cũ giờ đã dần mờ nhạt trong ký ức của Yến Đường, sau khi hoàn thành thạc sĩ tại học viện tài chính của trường đại học hàng đầu, anh liền gia nhập quỹ đầu tư và trở thành quản lý đầu tư.
Yến Đường trong lòng thầm mắng một tiếng xui xẻo, năm nay mọi người đều đổ xô vào doanh nghiệp nhà nước, vừa mới tiếp cận được nhà đầu tư thì lại gặp phải người này?
Không may, cô đang xem quá chăm chú nên không để ý có người xuất hiện phía sau.
“Đây là cách giải quyết của em sao?”
Giọng Tống Úc đột nhiên vang lên trên đầu cô khiến Yến Đường giật mình đến mức suýt làm điện thoại bay khỏi tay.