Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Chương 59

Cuộc họp kéo dài ba tiếng kết thúc, Yến Đường thoát khỏi cuộc họp, ngả người ra ghế, nhắm mắt thư giãn để xoa dịu tinh thần đang hơi mệt mỏi.

WeChat hiện lên vài tin nhắn, là Giang Dụ Hành gửi đến.

Lần trò chuyện cuối cùng của họ kết thúc bằng một cuộc điện thoại có chút tranh cãi nhưng vì là trò chuyện qua điện thoại nên không có lời lẽ khó chịu nào được xót lại trên WeChat, giờ đây cuộc trò chuyện vẫn duy trì sự lịch sự cơ bản.

Giang Dụ Hành nói đã lâu không gặp và hỏi cô có phải đang định cư ở Moscow không vì khởi nghiệp có vẻ không dễ dàng. Yến Đường chỉ trả lời lịch sự vài câu rồi lấy lý do phải tham gia cuộc họp để kết thúc cuộc trò chuyện.

Cô thực sự có một cuộc họp nhỏ, là cuộc gọi với vị lãnh đạo ngồi chính giữa bàn lúc nãy. 

Dù công ty là một công ty khởi nghiệp với quy mô nhỏ và Yến Đường là một trong những người sáng lập phụ trách nghiệp vụ, tuổi còn trẻ nhưng nếu so với cấp bậc thì cô vẫn cao hơn Giang Dụ Hành một bậc.

Lợi ích của việc khởi nghiệp chính là ở chỗ dù áp lực rất lớn nhưng quyền quyết định trong công việc lại hoàn toàn khác biệt.

Yến Đường hoàn thành công việc vào khoảng bốn giờ chiều, liền đi dạo đến câu lạc bộ Báo Tuyết tìm Tống Úc.

Hiện tại, anh đã bắt đầu một phần huấn luyện kỹ thuật chuyên môn võ thuật, chẳng hạn như tập bao cát nhẹ, đấm kết hợp chậm, kỹ thuật vật và nhu đạo với cường độ phù hợp.

Phòng tập đã được dọn dẹp, chủ yếu sử dụng tông màu đen xám thô ráp. Huấn luyện viên cao lớn tóc nâu với thân hình lực lưỡng nhanh chóng đọc khẩu lệnh bắt đầu buổi tập.

Để thuận tiện cho việc tập luyện, Tống Úc không mặc áo. Mỗi khi giơ tay, duỗi cánh tay, hoặc xoay người ra đòn, các nhóm cơ trên vai và lưng của anh đều nổi lên rõ ràng.

Lần đó trong phòng sách, Yến Đường lần đầu tiên nhìn qua tấm gương trên tường và thấy rõ khi anh đè lên người cô, nâng chân cô lên vai hoặc đung đưa eo, cơ bắp sau lưng anh thay đổi theo từng động tác.

Với tình cảm dành cho một người nếu mãi không nghĩ đến, không nhìn nhận thì có lẽ bộ não sẽ tự lừa dối rằng mình không quan tâm. Nhưng nếu có ai đó buộc cô phải đối mặt, phải suy nghĩ và hồi tưởng thì một khi cánh cửa ấy mở ra, rất nhiều chi tiết và cảm xúc sẽ sống lại trong những khoảnh khắc vô tình rồi dần dần trở nên sâu sắc hơn.

Cửa sổ bên ngoài hành lang mở rộng, ánh nắng từ ngoài chiếu vào phủ lên sàn và tường một lớp ánh sáng vàng ấm áp.

Cô đứng trong hành lang có thể nghe rõ tiếng Tống Úc đấm bao cát trong phòng tập vang lên đùng đùng.

— Tống Úc thu hút cô trên mọi phương diện.

Yến Đường nghĩ.

Buổi tập bên trong vừa kết thúc. Tình cờ huấn luyện viên nói với anh gì đấy, Tống Úc lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ rồi đi đến đó như một chú mèo lớn nhìn thấy chủ nhân.

Trán và mũi anh vẫn lấm tấm mồ hôi, ánh nắng hành lang chiếu thẳng vào mắt anh khiến đôi đồng tử trở nên màu nâu vàng rực rỡ.

“Em họp xong rồi à?” Tống Úc đẩy cửa sổ r. 

Yến Đường cười nói: “Vừa kết thúc, em đến xem anh có thật sự khóc không.”

Hôm đó, họ vẫn cùng nhau đi dạo về nhà và sau bữa tối ngồi chung trong phòng khách xem TV.

Đèn trong phòng hầu như đều tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn sàn thêu Trung Quốc phát sáng. Đây là món đồ mà hai người tình cờ mua được khi đi ngang qua một cửa hàng đồ cổ vào tháng trước.

Trên tường treo đuôi hươu, trên kệ cây bên cạnh đặt những chậu sen đá và bạc hà được mua dạo gần đây.

TV màn hình rộng đang phát tin tức thể thao chỉ để tạo không khí. Hai người ngồi trên ghế sofa nhưng không ai thực sự chú ý xem.

Tống Úc tùy ý cầm một lọn tóc Yến Đường chơi, vòng vo hỏi: “Hôm nay em họp có thuận lợi không?”

“Kirill, anh có thể trực tiếp hỏi những điều anh muốn mà.”

Anh cũng không giả vờ nữa: “Anh ta nói với em mấy câu?”

“Năm câu rưỡi.”

“Sao em tính chính xác thế?”

“Vì chưa nói xong em đã đi họp tiếp.” Yến Đường kiên nhẫn giải thích.

Tống Úc im lặng một giây rồi cúi đầu bắt đầu hôn vai cô, “Được rồi, không hỏi nữa, chúng ta có thể bắt đầu l@m tình rồi.”

“Em chưa nói xong mà.” Yến Đường bị tóc anh cọ ngứa, bật cười.

Cô cố ý không nói mà nghiêng người dựa vào vai Tống Úc, “Anh lúc nào cũng vậy, tự mình muốn hỏi nhưng hỏi xong rồi lại không vui.”

“Kết quả của việc anh không vui là anh sẽ phục vụ em thêm một đêm nữa.” Anh nói.

“Nhưng anh sẽ nghĩ cách đuổi tình đầu của em đi, ví dụ như tìm một công ty đầu tư trả lương cao hơn để dụ anh ta đi.”

“Vậy e rằng anh không làm được rồi.”

“Tại sao?”

Tống Úc tưởng Yến Đường đang phản đối, cúi mắt nhìn cô nhưng lại nhận ra cô vẫn đang cười, lông mày thanh tú giãn ra như thể đang đùa giỡn anh một cách thoải mái.

Anh rất thích khi cô lộ ra biểu cảm như vậy nhưng nếu tình huống hiện tại đang bàn luận về người khiến anh không vui thì nụ cười này ngược lại khiến anh cảm thấy ngột ngạt.

Tống Úc cúi đầu định hôn thì Yến Đường ngả người ra sau, khéo léo né tránh.

Cô không biết động tác này trong mắt đàn ông có ý nghĩa gì, vì vậy lúc này lập tức bị đè lên ghế sofa, qu@n lót bị lệch sang một bên, trực tiếp bị trừng phạt.

Tống Úc khi không vui thích làm bậy trên giường, ví dụ như tận dụng ưu thế cân nặng và thể hình, chỉ cần hơi dùng thêm một chút lực là có thể khiến cô khóc cả trên dưới.

Mà Yến Đường hôm qua đã ăn rồi, hôm nay hơi no nên chỉ một lần là lập tức nhận thua.

Nhân lúc anh xé bao cao su thứ hai, cô phải kéo quần anh lên rồi sau đó lập tức kéo xa khoảng cách, ngồi đầu bên kia ghế sofa nghiêm túc nói:

“Vì em đã khiến cậu ta bị điều chuyển khỏi dự án rồi!”

Tống Úc động tác dừng lại, “Điều chuyển?”

Yến Đường và Giang Dụ Hành là bạn cũ, hai người thời đại học còn có nhiều giao lưu.

Lần này, quỹ đầu tư có bối cảnh đặc thù thực tế đặc biệt, bản chất đầu tư cũng mang tính hỗ trợ. Vì vậy, bên đầu tư yêu cầu nghiêm ngặt hơn về mối quan hệ nhân sự trong dự án nhằm tránh tình trạng người phụ trách dự án bị thiên vị và đánh giá rủi ro không khách quan.

Yến Đường trước đây đã tiếp xúc lâu với quỹ của nhà Tống Úc nên hiểu rõ nhiều mánh khóe trong đó.

Chuyện này thực ra không ảnh hưởng quá nhiều đến công ty cô mà chủ yếu là yêu cầu kiểm soát nội bộ từ phía quỹ đầu tư. Trong cuộc họp, Giang Dụ Hành giả vờ không quen biết cô, có lẽ vì không muốn đánh mất dự án đang phụ trách. Dù sao thì quản lý quỹ cũng phải đảm bảo chỉ tiêu thành tích.

Vậy nên khi cô đề xuất với cấp trên của Giang Dụ Hành về việc thay đổi người đứng đầu dự án, đối phương chẳng có lý do gì để từ chối mà cũng không bận tâm tìm hiểu nguyên nhân. Dù sao thì đó cũng chỉ là một đề xuất đơn giản, không ảnh hưởng đến lợi ích đôi bên.

Sau này Giang Dụ Hành vẫn sẽ đứng tên trên dự án nhưng người liên hệ trực tiếp đã thay thành một quản lý khác.

Tống Úc nghe xong lời giải thích của cô, trong mắt không giấu được sự bất ngờ.

Anh không ngờ Yến Đường đã có thể nghĩ ra cách như vậy.

“Học từ anh đấy.” Yến Đường cười nói, “Suy nghĩ nhu cầu từ góc độ đối phương, có lợi cho họ cũng có lợi cho mình thì chuyện mới dễ bàn ra kết quả.”

Tống Úc cuối cùng cũng cười, không kéo cô lại tiếp tục chuyện lúc nãy, tay tùy ý đặt lên lưng ghế sofa, chống cằm nhìn cô.

“Anh dạy em lúc nào?”

“Lúc ở Siberia, anh dụ em ở lại với anh theo cách này” Cô nói.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, biểu cảm trên mặt Tống Úc dần thư giãn, “Anh thực sự không ngờ đấy.”

“Vậy anh vui không?”

“Ừ, vui vượt quá dự đoán.”

“Em đã nói với anh là em sẽ giải quyết mà.” Yến Đường nghiêm túc nói với anh, “Thời gian này em luôn nghĩ, không biết có phải em đã chủ động bày tỏ tình cảm với anh quá ít không.”

Anhkhông phủ nhận, chỉ nói: “Không sao.”

“Ai nói không sao? Một chút chuyện nhỏ đã khiến anh bất an như một đứa trẻ vậy.”

“Anh không còn là trẻ con nữa, anh sẽ điều chỉnh bản thân rồi giải quyết vấn đề.”

“Nhưng em cũng muốn làm gì đó cho anh, em nghĩ như vậy sẽ khiến anh cảm thấy an toàn hơn một chút, giống như những gì anh sẽ làm cho em vậy.”

Yến Đường nhìn chằm chằm anh.

“Kirill, từ nhỏ em đã không phải người thường xuyên bộc lộ tình cảm, bố mẹ em cũng không như Nastia ngày ngày nói yêu thương, vì thế nên em vẫn đang học cách bày tỏ với anh…”

Tống Úc lặng lẽ nghe cô nói.

“Suốt một thời gian dài, so với việc có được, em lại quen với cảm giác mất mát hơn. So với tranh đấu, em càng quen với việc từ bỏ. Khi đối diện với những con người và sự việc mới lạ, dù có thu hút đến đâu, em cũng sẽ vô thức né tránh chỉ vì biết chắc mình không thể có được.

Vậy nên… xin lỗi anh. Năm đó, khi em nói ‘Cậu không phải mẫu người tôi thích’, thực ra em chỉ đang tự lừa dối mình. Em không ngờ anh lại nhớ lâu đến vậy.”

Anh ngẩn người, vẫn hơi không tin, “Thật sao?”

“Thật.”

“Nhưng lúc em nói câu đó thực sự rất tuyệt tình, rất lạnh lùng.”

Yến Đường sửa lại anh, “Lúc đó em rất hoảng hốt, em chỉ quen với việc không biểu lộ cảm xúc thôi…”

Tống Úc nhìn chằm chằm cô.

“Lúc em làm thu ngân ở siêu thị, vẻ mặt của em cũng rất lạnh lùng mà.”

Yến Đường thành thật nói: “Lúc đó em đang nghĩ anh đẹp trai thật, nếu thường xuyên được nhìn thấy anh thì tâm trạng chắc chắn sẽ rất tốt… Nhưng em không thể viết hết những gì trong lòng lên mặt được.”

“Vậy nên, năm đó những lời em nói để từ chối anh… tất cả đều là dối trá.” Tống Úc kết luận.

Trong TV, tin tức thể thao phát đến chuyên đề võ thuật, người dẫn chương trình và võ sĩ nổi tiếng gần đây của Nga Sergey đang trò chuyện vui vẻ, tiếng nói chuyện rôm rả thông qua loa tràn ngập mọi ngóc ngách phòng khách.

Yến Đường phải thừa nhận rằng cô đã trốn chạy khỏi tình cảm này suốt một thời gian dài. Khi đó, cô hoang mang và đau khổ đến mức ngay cả bản thân cũng không thể kiểm soát được. Khi tình yêu ập đến, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.

Cô bị cuốn hút bởi tình cảm mãnh liệt mà Tống Úc dành cho mình, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng bản thân không thể đáp lại một cách trọn vẹn.

Trong trực giác bản năng của mình, cô tin rằng một tình yêu có thể duy trì lâu dài chắc chắn phải chứa đựng sự trao đi và nhận lại từ cả hai phía.

Giống như bây giờ, cô có thể tự mình giải quyết chuyện Giang Dụ Hành và khiến Tống Úc vui.

Còn ví dụ như —

Yến Đường chỉ vào màn hình TV, cười tủm tỉm nói: “Hôm đó Viktor gây chuyện, em đã scan bản cam kết của cậu ta và gửi đến bộ phận tin tức thể thao của đối tác. Bên quan hệ công chúng nội bộ của họ liền bác bỏ cuộc phỏng vấn với Viktor, xem như là giúp anh hả giận rồi.”

Tống Úc chưa từng mong đợi Yến Đường sẽ ra mặt giúp anh giải quyết bất cứ chuyện gì. Nhưng khi biết cô đã lặng lẽ làm những điều này vì mình, một cảm xúc vừa mới mẻ vừa thỏa mãn tràn ngập trong lòng anh.

Anh kéo cô vào lòng, giọng nói trầm ấm: “Anh thực sự rất vui.”

Lần làm lúc nãy thậm chí còn chưa cởi qu@n lót, giống như món khai vị. Bây giờ Tống Úc cảm thấy có một thứ nóng bỏng khác đang xoáy quanh trong lòng anh.

Anh bắt đầu vuốt v3 eo sau của Yến Đường.

“Ơ, em chưa nói xong.”

Yến Đường giữ tay anh lại.

Hôm qua, Tống Úc đã nói với cô rất nhiều. Giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh nhưng giữa những câu chữ vẫn lộ ra nét trầm lặng khó che giấu, giống hệt như ảnh đại diện của anh.

Cô lại giải thích với anh, “duyên phận” không nên hiểu như vậy.

Những cuộc gặp gỡ tình cờ chỉ là những mối duyên nhỏ. Duyên lớn thực sự phải giống như họ—một người có tính khí thất thường, người kia lại vừa vặn có thể bao dung. Dù có cãi vã ra sao, giới hạn cuối cùng vẫn luôn xuất phát từ tình yêu.

Lúc cấp ba, cô từng thích Giang Dụ Hành nhưng đó chỉ là hình ảnh anh trong tưởng tượng của cô mà thôi. Đó là một ảo tưởng của tuổi thanh xuân, khi mà bộ mặt thật được hé lộ, cô mới nhận ra tất cả chỉ là giả dối.

Tống Úc càng nghe càng thấy nóng lòng, thứ cảm xúc nóng bỏng tràn ra trong lòng đã sắp làm anh tan chảy.

Anh đồng thời nâng Yến Đường lên để cô ngồi lên đùi anh cách một chiếc gối.

Độ cao này vừa vặn để cô nhìn xuống anh, cũng vừa vặn để mặt anh đối diện với ngực cô.

“Anh nghe đây, em cứ tiếp tục đi.”

Tay anh vẫn không ngừng động tác, nhẹ nhàng lật vạt áo cô lên và tháo khóa áo lót, anh cúi đầu xuống.

Rồi anh ngậm lấy.

Cô hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy đầu anh, ngón tay luồn vào mái tóc anh vuốt v3 rồi siết chặt.

“Anh muốn nuốt chửng em quá.”

Hơi thở ấm áp của anh phả lên làn da cô.

Răng anh nhẹ nhàng cắn vào làn da mềm mại, li3m và hút.

Anh thực sự muốn nuốt chửng cô.

Như một cách đáp lại tình yêu của cô.

Và cũng là hình phạt cho những lời nói dối khiến anh đau khổ bấy lâu nay.

*

Ngày hôm sau là thứ Sáu, Tống Úc vẫn phải tiếp tục đi tập luyện nhưng cô thì không có việc gì phải làm.

Làm sếp và làm việc từ xa có một lợi thế là không ai kiểm tra giờ giấc, trừ những cuộc họp quan trọng, thời gian làm việc khá thoải mái. Cô dự định sẽ ngủ nướng đến tận trưa, nhưng chẳng hiểu sao, khoảng hơn 9 giờ sáng, cô đã bị người bên cạnh đánh thức.

— 9 giờ.

Đối với Yến Đường thì vẫn còn sớm, nhưng đối với Tống Úc phải đi tập luyện thì đã là muộn rồi.

Cô lật người trong chăn, theo thói quen túm lấy tóc anh vò một cái, mắt vẫn nhắm nghiền, giọng còn đầy buồn ngủ.

“Sao anh vẫn chưa đi đến câu lạc bộ vậy?”

“Đầu gối trái đau.”

Câu nói này khiến cô lập tức mở mắt, ngồi bật dậy và vén chăn kiểm tra đầu gối trái của anh.

Không sưng, không đỏ.

“Đau âm ỉ.” Anh nói, “Có lẽ do hôm qua tăng cường độ tập với bao cát nên chưa quen.”

Cô nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Không phải mỗi tập với bao cát đâu nhỉ?”

Cô không tin rằng tư thế quan hệ tình d*c từ phía sau của anh trên giường tối qua hoàn toàn ổn.

Cô lấy xe lăn từ phòng chứa đồ, gọi điện cho Tiểu Đàm và cả nhóm để họ nhanh chóng đến gặp bác sĩ. Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho biết đây là tình trạng viêm nhẹ, một triệu chứng phổ biến sau khi tăng cường độ tập luyện. Bác sĩ khuyên anh nên nghỉ ngơi hai ngày và theo dõi thêm.

Người đàn ông hôm qua còn tràn đầy năng lượng, hôm nay lại phải ngồi trên xe lăn, không thể di chuyển hay tập luyện. Chỉ sau một giờ về nhà, Tống Úc đã bắt đầu cảm thấy bồn chồn, không thể ngồi yên.

“Chúng ta cùng xem phim nhé.” Yến Đường cố gắng phân tán sự chú ý của anh.

Mặc dù có cô bên cạnh, cảm xúc của Tống Úc khi gặp khó khăn thường trở nên ổn định hơn nhưng thời gian do bố anh đặt ra đang đến gần và áp lực trong lòng anh vẫn không giảm. 

Nếu anh có thể hồi phục trong hai ngày này thì kế hoạch tập luyện sẽ có thể diễn ra như bình thường. Nếu mọi thứ suôn sẻ, anh sẽ có trận đấu trở lại tại UFC vào mùa đông năm nay.

Nếu không suôn sẻ…

Tống Úc thu hồi suy nghĩ, nhìn ra cửa sổ một lúc rồi đột nhiên hỏi cô: “Em có muốn đến trang trại của ông bà ngoại anh ở vài ngày không?”

Nghe đề nghị này, cô không do dự mà gật đầu ngay. 

Đi ra ngoài thư giãn cũng tốt, để anh không tập trung quá nhiều vào chấn thương đầu gối.

Trước đây, Yến Đường chưa từng gặp ông bà ngoại của anh nhưng vì hai người đã sống cùng nhau một thời gian, cô từng có dịp nói chuyện qua điện thoại với họ và hẹn sẽ đến thăm vào một thời điểm thích hợp.

Ngoại ô Moscow có không gian thoáng đãng hơn, chiếc xe chạy băng băng trên con đường xám đậm, đi qua hồ nước rộng mênh mông và những thảm cỏ xanh tươi, cuối cùng dừng lại trước cổng của một trang trại có hàng rào chắn.

Không xa đó là một thị trấn nhỏ, những ngôi nhà độc lập với màu sắc đỏ, xanh dương và xanh lá cây hiện lên rõ rệt. Trên sườn đồi, các bậc phụ huynh ngồi trên cỏ cùng con cái tận hưởng ánh nắng ấm áp.

Một cặp vợ chồng lớn tuổi ăn mặc giản dị đứng ở cổng chào đón họ, đó là ông ngoại Anatoly và bà ngoại Galina của anh.

Mái tóc của ông ngoại đúng như anh từng miêu tả, rất dày và được chăm sóc cẩn thận. Cô đoán rằng điều này có liên quan đến lối sống gần gũi với thiên nhiên của họ.

“Sau khi giao lại công việc kinh doanh gia đình cho thế hệ sau, ông bà liền chuyển đến đây sống.”

Bà Galina vui vẻ nắm tay cô, giới thiệu về môi trường sống ở trang trại.

“Tất cả rau củ đều do ông bà tự trồng đấy…”

Trang trại được bố trí như một khu vườn hoa tinh tế, những luống đất hình chữ nhật xếp song song, một phần dùng để trồng rau, một phần trồng hoa. 

Ở phía khác là khu vực nuôi gà và ngỗng. Trên chiếc bàn dài ngoài trời đặt những củ cà rốt và bắp cải mới hái. Mấy chú chó Golden vẫy đuôi chạy lại chào hỏi họ.

Xe lăn của Tống Úc đã được nâng cấp thành loại điện. Trong khi nói chuyện với ông ngoại, anh còn giới thiệu tên của những chú chó Golden cho cô.

“…Trong nhà còn nuôi rất nhiều mèo đáng yêu nữa.”

Họ đến trước cửa biệt thự, cởi giày và bước vào trong nhà. Yến Đường đẩy xe lăn của anh đi qua hành lang, vừa bước vào phòng khách thì đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó khiến cô dừng chân.

Giọng cô run rẩy: “Con vừa thoáng qua là báo đúng không?”

Tống Úc chưa kịp trả lời, từ góc phòng đột nhiên lao ra một con vật thuộc họ mèo, với thân hình thanh thoát, cơ bắp rắn chắc, chân dài và những đốm hoa văn giống báo.

Tốc độ di chuyển của nó cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một vệt mờ trên không, nhảy thẳng lên người anh đang ngồi trên xe lăn. Sau đó, nó giơ chân lên và tát hai cái vào khuôn mặt đẹp trai của Tống Úc.

Cô hét lên vì hoảng sợ, chưa kịp cứu anh thì con vật đó đã nhảy xuống đất, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.

Bà Galina nghe thấy tiếng động, thò đầu ra từ nhà bếp, “Đừng sợ, Hầu tước không cắn người đâu.”

Cô vẫn còn hơi hoảng, liếc nhìn khuôn mặt anh, quả thật không bị thương.

“Tại sao nó lại đánh anh thế?” Cô hỏi với vẻ không thể tin nổi.

Bà Galina trả lời thay anh: “Vì hồi nhỏ Kirill hay cắn tai nó.”

Anh nói với vẻ mặt hoàn toàn tự nhiên: “Hầu tước rất đáng yêu, tai to, mắt tròn nên anh muốn làm bạn với nó.”

Anh giải thích với cô rằng đây không phải là báo, mà là một loài mèo, giống Savannah, rất hiếm gặp trong nước. Đây là kết quả lai giữa mèo rừng và mèo nhà, vừa đẹp mắt lại mang tính hoang dã.

Cô lên mạng tra cứu và bị sốc khi thấy giá của loài mèo này. Giá thị trường của chúng lên đến khoảng 25 triệu đồng.

Đúng là một mỏ vàng biết đi.

Bà Galina bưng ra một đ ĩa trái cây tươi ngon, cười nói với cô: “Hầu tước rất hiền lành, rất thân thiện với mọi người chỉ ngoại trừ Kirill thôi. Cháu có thể vuốt v3 nó đấy Yến Đường.”

Yến Đường không kiềm được sự tò mò, từ từ đưa tay ra.

Con mèo lớn ngồi uyển chuyển trước mặt cô, nghiêng đầu và không nhúc nhích, trông rất thân thiện.

Khi tay cô sắp chạm vào đôi tai to tròn hơn bình thường của nó – Hầu tước nhanh chóng giơ chân trước lên, không chút do dự mà tát cô một cái.

Tống Úc bên cạnh cười không ngừng.

Anh thì thầm, chỉ đủ để cô nghe thấy: “Khứu giác của mèo rất nhạy, bây giờ em toàn thân đều là mùi của anh…”

Ông ngoại Anatoly bước vào cửa, tay cầm hai chai rượu, tình cờ chứng kiến cảnh này.

“Hầu tước cũng giống Kirill, rất hay để bụng.”

Ông còn cười nói với cô: “Ông và Galina nhớ rất nhiều chuyện xấu của Kirill, đang đợi tối nay cháu đến để kể cho cháu nghe đấy.”

Bình Luận (0)
Comment