Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Chương 60

Do liên quan đến Tống Úc mà cô trở thành người thứ hai mà chú mèo lớn Hầu tước ghét nhất trên thế giới.

Tiếng kêu của Hầu tước không giống như những chú mèo con dễ thương nhưng âm thanh lại rất trong trẻo. Đôi mắt đen láy, mũi đen sẫm và những đường vân mắt thanh thoát khiến nó trông giống như một chú báo con.

Cô nghi ngờ rằng bà Galina định nghĩa Hầu tước là hiền lành vì nó chỉ quấn quít chủ. Khi đến gần bà Galina hoặc ông Anatoly, nó sẽ thân thiện cọ đầu vào họ. Nhưng chỉ cần ánh mắt nó lướt qua anh và cô, nó sẽ lập tức mang vẻ săn mồi.

Còn một chút thời gian nữa mới đến bữa tối nên cô và anh ngồi trên ghế sofa trò chuyện với ông bà ngoại của anh. Hầu tước thì lại liên tục tấn công ba lần từ phía sau. Nó nhảy lên lưng ghế rồi không có lý do gì lại đấm mỗi người một cái.

Đến lần thứ tư, Tống Úc cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Khi Hầu tước nhảy lên ghế và định há miệng cắn tóc cô, anh liền nhanh chóng túm lấy da gáy nó, tay còn lại đỡ mông nó rồi dễ dàng nhấc nó lên trước mặt.

“Đừng bắt nạt cô ấy chứ bé cưng.”

Anh nhìn thẳng vào mắt Hầu tước.

Giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng Hầu tước thông minh đã hiểu được ý nghĩa đằng sau đó, lập tức cụp tai lại và nằm im trong vòng tay anh.

Anh không chút do dự xoa xoa tai nó, sau đó đặt nó xuống ghế sofa và nói với cô: “Bây giờ em có thể vuốt v3 nó rồi.”

Lần này, Hầu tước cuối cùng cũng trở thành một chú mèo lớn hiền lành, nằm giữa hai người và được vuốt v3 suốt năm phút.

Sau đó, nó lại nhảy lên, tát mỗi người một cái rồi nhanh chóng chạy đi.

“Hầu tước giờ chỉ đang đùa thôi. Nó đến đây khi mới năm tháng tuổi, lúc đó Kirill đã mười sáu tuổi rồi. Kirill cao lớn, nó rất sợ Kirill, ban đầu nó chỉ phòng thủ, nhưng sau này nó nghĩ cắn tai là tín hiệu để chơi đùa, mỗi lần Kirill cắn nó, nó lại đấm lại một cái…”

Cuộc trò chuyện tiếp tục trên bàn ăn. Ngoài các món ăn truyền thống như bánh kếp, súp củ cải đỏ, thịt nướng, cô còn phát hiện có cả những món Trung Quốc như cá hấp, trứng xào tôm. Hỏi ra mới biết là ông bà đã học từ khi Tống Dụ Xuyên đến thăm.

Bà Galina và ông Anatoly thật sự không giấu giếm gì khi kể cho cô nghe về thời thơ ấu của Tống Úc.

“Thằng bé bảo tài xế đưa đến tòa nhà công ty ở Moscow để tìm bố, nhưng lễ tân không nhận ra thằng bé nên đã chặn lại.” Bà Galina uống một ngụm rượu vang đỏ rồi tiếp tục.

“Sau đó, thằng bé khóc lóc và nói với cô lễ tân rằng: ‘Cô có biết bố tôi là ai không?’”

Cô suýt cười ngất.

“Thật sao?”

Anh bất lực nói: “Anh không nhớ nữa.”

Tống Úc tuyên bố rằng không có bằng chứng thì không thể tin được nên ông Anatoly sau bữa ăn đã lấy ra mấy cuốn album ảnh dày cộm ra.

Người giúp việc dọn dẹp bàn ăn, bốn người ngồi quây quần bên bàn, ông bà đeo kính lão dày và kể cho cô nghe về những chuyện xưa.

Có lẽ vì Tống Úc sống ở đây lâu hơn nên trong album có rất nhiều ảnh của anh, cũng có không ít ảnh chụp chung hai anh em.

Sau khi bước vào tuổi dậy thì hai anh em ngày càng giống nhau hơn nhưng thời thơ ấu thì lại khác biệt rõ rệt, đặc biệt là khi Tống Úc gần một tuổi thì anh trai đã năm tuổi rồi. Vì bố mẹ đều cao, anh trai cũng cao hơn các bạn cùng tuổi.

Trong ảnh, Tống Úc đang trong giai đoạn tập đi, trông như là búp bê vừa học cách kiểm soát cơ thể. Còn anh trai đứng bên cạnh, tay cầm một sợi dây nhỏ bằng ngón tay, đầu kia quấn quanh người anh.

“Mẹ bảo anh ấy dạy anh tập đi nhưng anh ấy cứ như đang dắt chó vậy. Mỗi khi anh sắp ngã, anh ấy lại kéo chặt sợi dây rồi nhấc lên…”

Kể về chuyện này, Tống Úc vẫn cảm thấy bất lực.

Ngoài những bức ảnh của các con, còn có những tấm hình của Tống Dụ Xuyên và Nastia khi còn trẻ, từ lúc đính hôn đến kết hôn, rồi đến khi có con. Không khó hiểu khi hai cậu con trai đều rất đẹp trai vì vợ chồng này thời trẻ cũng cực kỳ điển trai và xinh đẹp.

Tống Úc lấy ra một tấm ảnh, là ảnh đính hôn của bố mẹ anh, phía sau là cảnh trên du thuyền. Vẻ đẹp của Nastia chưa bao giờ thay đổi, nụ cười tươi tắn, rạng rỡ như viên kim cương trên tay cô ấy.

Ngôi biệt thự nông thôn này rất rộng, phòng ngủ trên lầu hai dành cho họ đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Khi hai người chuẩn bị lên phòng ngủ, Hầu tước đi theo sau định lẻn vào phòng nhưng ngay trước khi bước vào thì anh đã đóng cửa lại.

Anh bảo Hầu tước đi tìm bạn gái của nó đi.

Sàn và tường trong phòng được làm từ các loại gỗ khác nhau khiến Yến Đường có cảm giác như đang quay lại kỳ nghỉ ở Siberia. Cô bật đèn bàn, lấy khăn lạnh đắp lên đầu gối của Tống Úc, người đang ngồi trên giường.

“Còn đau không?” Yến Đường nhẹ nhàng đặt khăn lạnh lên đầu gối anh, “Nhớ uống thuốc kháng viêm trước khi ngủ nhé.”

“Đỡ nhiều rồi.”

Dưới ánh đèn vàng nhạt, anh nhìn người trước mặt.

Ánh sáng ấm áp trong phòng lơ lửng tô điểm lên đôi mắt và lông mày của cô một lớp ánh sáng mờ ảo.

Đột nhiên, anh lên tiếng: “Mẹ anh yêu cầu về đám cưới là một viên kim cương lớn lấp lánh, một bữa tiệc hoành tráng và một tuần trăng mật thú vị.”

Cô ngẩn người, ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt anh.

“Còn em?” Tống Úc hỏi.

Bị câu hỏi này tấn công bất ngờ khiến Yến Đường chưa kịp suy nghĩ: “Em sao? Em chưa nghĩ đến.”

Nói đến đây, cô dừng lại, “Bây giờ nói chuyện này có phải hơi—”

“Anh nghĩ em có thể bắt đầu nghĩ về chuyện này rồi.” Tống Úc nhẹ nhàng lấy chiếc khăn lạnh từ tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.

Anh lại hỏi: “Em có thích Hầu tước không? Thực ra, năm đó ông ngoại anh rất muốn nuôi báo hoặc linh miêu, thậm chí từng định nhận nuôi sư tử con, nhưng mẹ anh và bà ngoại phản đối kịch liệt nên mới thôi. Anh cũng rất thích những loài động vật này, sau này nếu có cơ hội, chúng ta có thể đến thảo nguyên xem…”

Yến Đường nghe mà thấy lòng rạo rực, nhưng tiếc là công việc của cả hai đều rất bận rộn, kế hoạch này có lẽ sẽ không thể thực hiện trong thời gian gần được.

May mắn là tình trạng viêm đầu gối trái của Tống Úc hồi phục rất nhanh. Có lẽ nhờ hai ngày nghỉ ngơi yên tĩnh ở nhà ông bà ngoại, chơi đùa với mèo và chó nên tâm trạng anh cũng thoải mái hơn. Đến thứ Hai, cả hai đã trở về nhà và tiếp tục công việc cũng như cuộc sống thường ngày.

Thời gian trôi qua, sau khi nhận được khoản đầu tư hỗ trợ từ quỹ văn hóa, hiệu suất triển khai các dự án của công ty đã cải thiện rõ rệt. Đến cuối năm, hai dự án đã tiến gần đến giai đoạn chuẩn bị ra mắt thị trường.

Cũng vào thời điểm này, quá trình tập luyện của Tống Úc đã đạt được nhiều thành tựu. Sau khi thảo luận lại với UFC, anh đã xác định lịch trình cho trận đấu trở lại, diễn ra vào giữa tháng 12 tại Singapore.

Để làm quen với địa điểm và chuẩn bị sớm cho trận đấu, Tống Úc đã cùng đội ngũ bay đến Singapore hai tuần trước. Yến Đường cũng trở về Bắc Kinh để theo dõi giai đoạn cuối của dự án.

Cả hai đặt chuyến bay cùng ngày, cùng nhau đi xe đến sân bay rồi mới tạm biệt.

“Em nhất định sẽ sớm đến bên anh.”

Yến Đường kéo vali và hứa với anh.

Theo lịch trình dự án, Yến Đường sẽ đến vào giai đoạn anh chuẩn bị giảm cân trước trận đấu, đây cũng là thời điểm khó khăn nhất đối với anh.

Đây là trận đấu trở lại của Tống Úc. Nếu mọi thứ suôn sẻ, anh sẽ phải thi đấu liên tiếp hai trận với các đối thủ trong top 10, một trận với top 5, sau đó là vòng loại tranh chức vô địch, và cuối cùng là trận tranh ngôi vô địch.

Do chấn thương khiến Tống Úc vắng bóng trên sàn đấu gần hai năm, trận đấu này không có nhiều sự chú ý và cũng không phải là sân nhà. Ở một khía cạnh nào đó thì điều này lại là một lợi thế, ít nhất là trong giai đoạn đầu, anh sẽ không chịu quá nhiều áp lực từ bên ngoài.

— Yến Đường nghĩ như vậy nên cô không quá lo lắng về trận đấu của Tống Úc. Với quá trình tập luyện chăm chỉ và kinh nghiệm trước đây, anh chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng cô không ngờ rằng trong suốt một năm qua, hai người gần như luôn ở bên nhau và vấn đề lớn nhất của Tống Úc lại chính là nỗi lo lắng khi phải xa cách.

Chỉ nửa tiếng sau khi hai người chia tay tại sân bay, vừa qua cửa an ninh, Yến Đường đã nhận được tin nhắn từ anh.

「Anh nhớ em lắm.」

「Hình chú gấu khóc.jpg»

Ngay cả khi cô trở về Bắc Kinh và buổi tối phải họp cùng nhân viên, cô vẫn nhận được tin nhắn từ Tống Úc rất đúng giờ.

“Tôi đi nghe điện thoại một chút.”

Cô đứng dậy khỏi phòng họp, bước vào văn phòng riêng, khóa cửa rồi mới mở điện thoại và nhận cuộc gọi video.

Singapore và Bắc Kinh không chênh lệch múi giờ, bên đó cũng đã gần 12 giờ đêm.

Màn hình tối đen, cô nghe thấy tiếng động lục đục qua tai nghe Bluetooth rồi ánh đèn bật sáng, khuôn mặt to lớn của Tống Úc xuất hiện lấp đầy màn hình, đến cả hàng mi dưới của anh cô cũng nhìn rõ.

“Kirill, em đang trong văn phòng.”

Yến Đường nghĩ đến tối qua khi anh nhõng nhẽo qua màn hình, má cô vẫn còn nóng.

“Bây giờ không thể làm chuyện đó được.” Cô nghiêm túc nói.

Tống Úc lập tức phản bác: “Lẽ nào anh tìm em chỉ để làm chuyện đó thôi sao? Anh nhớ em mà!”

Thực sự không thể trách cô được, năng lượng của anh quá dồi dào, lúc rảnh rỗi cần giải tỏa, lúc bận rộn căng thẳng cũng cần giải tỏa.

Nhưng Yến Đường vẫn dịu dàng nói: “Là em hiểu lầm anh rồi, em nói chuyện với anh nhé.”

May mắn là dự án tiến triển suôn sẻ, dữ liệu bán sách trong ngày đầu tiên vượt xa kỳ vọng. Cô kết thúc công việc sớm hơn dự định một ngày. Vé máy bay đến Singapore là ngày kia, nên cô quyết định dành một ngày giữa để ăn tối cùng chị họ Trình Hồi Dĩ, người tình cờ đến Bắc Kinh công tác.

Mấy năm qua, chị họ vẫn giữ được nhan sắc như xưa. Nhân dịp công tác ở Bắc Kinh, chị dành thêm một cuối tuần để du lịch quanh đây.

Yến Đường tò mò hỏi: “Anh rể không đòi chị về sao?”

“Hai người dính nhau cả ngày sẽ chán thôi.” Chị họ uống một ngụm trà, nói với giọng điệu của người từng trải. “Xa nhau một chút sẽ khiến tình cảm thêm nồng nàn. Khoảng cách cũng tạo nên vẻ đẹp. Em và bạn trai đang sống chung, cũng là một lý do tương tự đấy.”

Yến Đường nói: “Có câu này thật sao? Không phải khoảng cách âm mới tạo nên vẻ đẹp à?”

Chị họ ngạc nhiên nhìn cô, “Em tiến bộ nhiều trong chuyện tình cảm đấy, biết dùng từ ngữ ‘màu mè’ rồi.”

Tuy nhiên, chị họ vẫn rất chân thành khuyên cô rằng, mặc dù hiện tại họ rất hứng thú với nhau nhưng để mối quan hệ lâu dài, mỗi ngày vẫn nên chú ý một chút. Ví dụ, không nên để lộ quá nhiều cơ thể trước mặt đối phương, vẫn nên giữ một chút bí ẩn.

Chị họ luôn biết cách đưa ra những lời khuyên hợp lý. Mỗi lần nghĩ mình có kinh nghiệm, cô lại nhận ra còn lâu mới bằng được chị.

Vì vậy, Yến Đường tin lời chị.

Ngày hôm sau, cô rời sân bay Changi và đến khách sạn nơi Tống Úc đang ở vào khoảng ba giờ chiều.

Tiểu Đàm đã đợi sẵn ở sảnh khách sạn và đưa thẻ phòng của Tống Úc cho cô. Cậu ta nhìn cô như thể cô là vị cứu tinh, rồi thở dài: “Ngày mai bắt đầu giai đoạn giảm cân trước trận đấu, cậu ấy đã mấy ngày không ăn tinh bột rồi, từ hôm qua bắt đầu rất cáu kỉnh.”

Singapore có mức độ phủ xanh rất cao, không khí tràn đầy sức sống khắp nơi. Các khách sạn chủ yếu là tòa nhà trắng kiểu shophouse mang đậm phong cách Nam Dương khiến Yến Đường có cảm giác như đang đi nghỉ dưỡng.

Cô đã làm việc liên tục mười ngày, mệt đến mức hoa mắt. Vừa vào phòng là cô lao ngay vào phòng tắm rồi ngủ một giấc.

Môi trường ở đây rất tốt, không khí ẩm ướt và xung quanh yên tĩnh, khiến cô ngủ say đến tối và bắt đầu mơ. Trong giấc mơ, cô thấy Hầu tước xuất hiện trong phòng, nhảy lên giường và định giơ chân tát cô.

Cô bỗng mở mắt, trong bóng tối đối diện với đôi mắt màu nâu vàng lấp lánh, bất giác hét lên.

Đèn đầu giường bật sáng, Tống Úc cười nói: “Anh đâu có ăn thịt em.” Anh vừa tắm xong, chỉ quấn khăn quanh eo, nửa trên không mặc gì, tóc còn ướt. Vì yêu cầu giảm cân nghiêm ngặt trước trận đấu, cơ bắp của anh giờ càng săn chắc, dưới ánh đèn mờ ảo trông thật quyến rũ.

Nhưng bây giờ là giai đoạn chuẩn bị thi đấu, không nên buông thả, cả hai đều hiểu rõ điều này.

Yến Đường chợt nhớ đến lời khuyên của chị họ trước khi đi, bỗng nghiêm túc nói: “Mặc quần áo vào đi.”

Vừa nói xong, cô thấy Tống Úc ngẩn người.

“Tại sao?” Giọng anh đầy ngạc nhiên, “Sao em lại đưa ra yêu cầu này thế?”

Yến Đường kể lại lý thuyết về sự mới mẻ của chị họ cho Tống Úc nghe.

Đây là lần đầu tiên Tống Úc nghe cô nhắc đến chị họ, anh không đồng tình với quan điểm đó, thậm chí cảm thấy ý nghĩ này rất nguy hiểm. Ít nhất là bố mẹ anh chưa bao giờ gặp phải vấn đề này và bản thân anh chính là kết quả của chuyến đi lãng mạn sau nhiều năm kết hôn của họ.

Tống Úc nhìn chằm chằm vào Yến Đường, theo trực giác hỏi: “Chị họ em có thường xuyên đưa ra lời khuyên về tình cảm cho em không?”

“…Cũng không nhiều lắm đâu.”

Cô nói xong câu này, bắt đầu im lặng nhớ lại những lời khuyên mang tính nguyên tắc mà chị họ từng đưa ra.

Có lẽ vì im lặng quá lâu, cô nghe thấy Tống Úc bật cười, “Xem ra chị họ rất có kinh nghiệm nhỉ, sau khi thi đấu xong, em phải chia sẻ với anh đấy.”

Yến Đường cảm thấy chuyện có gì đó không ổn, nhưng anh không nói thêm gì, chỉ im lặng thay quần áo rồi dẫn cô ra ngoài ăn tối.

Đây chỉ là chuyện nhỏ, đến tối hôm đó cô đã quên khuấy nó đi.

Khi trận đấu càng đến gần, Yến Đường cũng cảm thấy căng thẳng hơn. Mỗi ngày cô đều ở bên cạnh Tống Úc, cho đến ngày thi đấu cô lại ngồi trên khán đài.

Ánh đèn sân khấu và lồ ng bát giác quen thuộc.

Cô đứng bên rìa hàng rào, nhìn Tống Úc được các huấn luyện viên mặc đồ đen dẫn vào sân, đôi mắt anh sáng rực dưới ánh đèn sân khấu.

Giữa tiếng ồn ào và đám đông, anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt liếc về phía Yến Đường đang đứng bên rìa hàng rào.

Yến Đường lặng lẽ đứng ở khán đài, nhìn anh như bao khán giả khác. Đột nhiên, anh thay đổi hướng đi, rời khỏi con đường ban đầu và tiến về phía cô. Khi đến gần, anh khẽ đưa tay nắm lấy gáy cô.

Người quay phim đang cầm máy quay trực tiếp, vì vậy cảnh này cũng xuất hiện trên màn hình lớn trong sân vận động.

Cô ngẩn người nhìn anh.

Chất liệu găng tay hơi cứng, năm ngón tay áp nhẹ lên gáy cô, lực ấn rất nhẹ nhàng.

Sau đó là một nụ hôn đầy tình cảm đặt lên trán cô.

Nhanh như cơn gió thoảng, Tống Úc rời đi và quay trở lại hướng sân đấu.

Dáng người cao lớn thẳng tắp, vững chãi và đáng tin cậy.

— Đó là người đàn ông của cô.

Trong lòng Yến Đường, cảm xúc ấm áp và sâu sắc dâng trào như thể mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại cô và anh.

Cô mong anh luôn chiến thắng trong mọi trận đấu.

Bình Luận (0)
Comment