Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 1

Thời tiết ở Bắc Kinh đến tháng Mười Một đã bắt đầu chạm ngưỡng âm độ. Sau nhiều ngày trời u ám nặng nề, vùng ngoại thành cuối cùng cũng lác đác mưa bay.

Khi bước ra khỏi sân bay, đầu óc Ôn Lăng vẫn còn chút mơ hồ, lạc lõng.

Ba ngày trước, cô vừa từ Thượng Hải trở về. Bác sĩ điều trị chính của Ôn Bách Dương đã nói với cô: “Thật ra cô hiểu rõ mà, cậu ấy… Không còn chống chọi được bao lâu nữa.”

Cô im lặng rất lâu, không trả lời, chỉ ngẩn người nhìn chậu cây xanh ở góc tường.

Cứ tưởng đến lúc ấy sẽ đau lòng đến nghẹt thở, vậy mà khi khoảnh khắc này thật sự đến, lòng cô lại bình tĩnh đến lạ. Thậm chí… Còn có một chút nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng xác nhận một kết cục đã biết trước.

Giống như một đáp án tồi tệ mà cô đã đoán được từ lâu, giờ đây chỉ là chính thức lật mở.

Mưa bắt đầu nặng hạt. Vừa bước ra khỏi ga, cô đã bị mưa làm ướt gần nửa người, vội vã lùi lại phía sau.

Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô vẫn gọi cho Phó Yến. Từ sau lần cãi nhau không vui, hai người đã hơn một tuần không liên lạc.

Chuyện bắt đầu từ lần cô vô tình nhắc đến bệnh tình của Ôn Bách Dương, anh ta chỉ hờ hững buông một câu: “Thật tiếc, còn trẻ như vậy…”

Ngữ điệu chẳng giống đang tiếc nuối cho một sinh mệnh sống sờ sờ sắp rời khỏi thế gian, mà cứ như đang thở dài: “Đóa hoa đẹp thế, sao lại héo nhanh đến vậy?”

Câu nói “niềm vui nỗi buồn của con người vốn chẳng liên thông với nhau”, được anh ta thể hiện triệt để.

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút máy sột soạt lướt qua mặt giấy.

Phó Yến bật cười, giọng bình thản như thể vừa phê duyệt tài liệu vừa nói chuyện với cô: “Sao hôm nay lại nhớ ra gọi cho anh thế?”

Ôn Lăng khịt mũi một cái, có lẽ do gió lạnh ngoài đường khiến mũi cô hơi tắc. Cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Còn chưa tan làm à?”

“Vừa mới được thăng chức, công việc cần bàn giao nhiều lắm.” Anh ta giải thích,

“Mấy hôm nay hơi bận, anh không về chỗ Quốc Mậu đâu, em tự chăm sóc mình nhé.”

“…Ừm.” Hàng ngàn lời muốn nói, cuối cùng cô lại nuốt trọn vào lòng.

Cô vốn không thích bộc lộ tâm trạng tồi tệ trước mặt anh ta.

Có lẽ, sâu trong lòng cô cũng biết rõ… Dù cô có nói, anh ta cũng chẳng mấy để tâm. Cùng lắm chỉ là vài câu dỗ dành dịu dàng cho có lệ.

Ôn Lăng thấy đầu bắt đầu choáng váng, có vẻ đã phát sốt. Cô vừa định lên tiếng nũng nịu vài câu thì bên kia vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: “Tổng giám đốc Phó, anh có muốn ăn chút đồ lót dạ không?”

Đó là một giọng nói mang theo nụ cười, rất gần mic điện thoại, như hơi thở phả ngay bên tai anh.

Khoảng cách giữa họ lúc đó, có thể tưởng tượng được.

Hơn nữa, giọng nói kia hết sức thân mật. Tiếng “Tổng giám đốc Phó” cũng không giống cách gọi kính cẩn của cấp dưới thường ngày, mà là một kiểu… v* v*n ngọt ngào.

Ôn Lăng nhận ra ngay, đó là giọng của Nhậm Diểu.

Không hiểu sao trong lòng bỗng thấy bực bội, cô buông một câu: “Không nói nữa, em còn việc.”

Rồi lập tức cúp máy.

Khi về đến nhà đã là mười giờ rưỡi tối.

Căn hộ trống trải, y như cô đoán, Phó Yến vẫn chưa về.

Đây là một căn hộ ba phòng ngủ, Phó Yến thuê ở khu Quốc Mậu, mỗi tháng tiền thuê lên đến mấy chục triệu. Lần đầu tiên Ôn Lăng biết chuyện, cô suýt nữa nghẹn họng. Số tiền đó, chẳng thà tích góp mua một căn hộ nhỏ ở vành đai năm, vành đai sáu còn hơn.

Nhưng sau này cô mới hiểu, người ở tầng lớp như anh ta, cách nghĩ không giống cô.

Anh ta chọn sống ở đây, một là vì tiện cho công việc, hai là để thể hiện thân phận.

Tòa nhà này ngày nào cũng có đủ hạng người ra ra vào vào, toàn là những gương mặt quen thuộc trong giới làm ăn. Cố gắng tiết kiệm từng đồng từng cắc với họ chẳng có nghĩa lý gì.

Phải, với bọn họ, mấy chục triệu chẳng khác gì… Vài đồng lẻ.

Mà với kiểu công tử như Phó Yến, tiêu tiền như rót nước vốn là điều quá đỗi bình thường.

Ôn Lăng mở tủ lạnh, lấy chiếc bánh kem dâu đã chuẩn bị sẵn từ sáng. Cô đếm kỹ rồi cắm sáu cây nến, hai cây lớn tượng trưng cho số 20, bốn cây nhỏ, mỗi cây tượng trưng cho một tuổi, hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của cô.

“Chúc mừng sinh nhật,” cô nhắm mắt, khẽ nói, giọng nhỏ đến mức chỉ mình nghe được.

Hôm nay cũng là kỷ niệm bốn năm cô và Phó Yến bên nhau.

Ôn Lăng quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Mưa bụi giăng giăng, bầu trời sẫm lại như một mảnh lụa xanh thẫm bị nhúng ngập trong mực tàu. Mây dày đặc trĩu, ẩn sau lớp mây là ánh chớp nhấp nháy, lấp lánh như đang cố phá vỡ tầng trời.

Bốn năm trước, cô gặp Phó Yến lần đầu cũng vào một ngày mưa âm u như thế này.

Hôm đó cô đến nhà thầy giáo dự một bữa tiệc nhỏ. Mọi người rôm rả trò chuyện trong phòng khách, riêng cô co mình nép vào một góc.

Là người từ nơi khác đến, gia cảnh bình thường, lại là cô gái trẻ lăn lộn nơi đất khách, giữa đám người xuất thân danh giá ấy, cô luôn lạc lõng. Không ai hắt hủi, cũng không ai cố tình làm khó, nhưng tuyệt nhiên chẳng mấy ai chủ động bắt chuyện.

Bởi lẽ, con người vốn thực tế. Kết giao cũng cần cân đo thiệt hơn. Với những người không có lợi gì cho tương lai của mình, họ chẳng cần thiết phải bỏ công xây dựng mối quan hệ.

Trong cái không khí xa cách ấy, anh ta là người đầu tiên chủ động bắt chuyện với cô…

“Chỗ này có ai chưa?”
Tiếng ồn ào xung quanh như một chiếc loa mở hết công suất, vậy mà câu nói ấy vang lên rõ ràng bên tai cô, giọng nam trầm ổn mang theo khẩu âm chuẩn Bắc Kinh, vừa dứt khoát vừa dễ nghe.

Ôn Lăng giật mình ngẩng lên, miếng bánh nếp đang cắn dở trong tay cũng lập tức hạ xuống.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, cô vội vã quay đi, tránh né.

Không phải vì anh ta xấu, mà ngược lại, người này đẹp đến choáng ngợp: lông mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, khí chất chói chang như ánh mặt trời khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cái cách anh ta nhìn cô chăm chú cũng khiến cô thấy không thoải mái lắm.

Vậy mà anh ta chẳng có vẻ gì là tự giác nhận ra sự đường đột của mình. Ngược lại, anh ta còn mỉm cười áy náy, nụ cười thân thiện như thể hai người đã quen biết từ lâu: “Bên kia ồn quá, tôi qua đây hít thở tí không khí.”

Nói xong bèn thản nhiên ngồi xuống cạnh cô.

Hai người cứ thế, hỏi một câu, đáp một câu, trò chuyện tự nhiên như đã thân quen từ trước. Mãi đến khi rời đi, cô mới chợt nhận ra mình đã để anh ta hỏi thăm gần như sạch sành sanh mọi thứ về bản thân, thậm chí còn mơ mơ màng màng kết bạn WeChat với anh ta.

Sau này cô mới biết, người này không phải sinh viên, mà làm trong lĩnh vực đầu tư mạo hiểm, lại là dân gốc Bắc Kinh, gia thế hiển hách, có tiếng trong giới thượng lưu.

Cô và anh ta, một người là cá, một người là chim, vốn dĩ không thuộc cùng một thế giới.

Thế mà anh ta lại cứ thẳng thắn, mạnh mẽ, bước vào cuộc đời cô không một chút do dự, xuất hiện bên cạnh cô với tần suất ngày càng dày đặc.

Ban đầu cô cảm thấy anh ta vui vẻ, hào sảng, dường như rất dễ gần. Nhưng càng quen lâu, càng tiếp xúc nhiều, cô mới phát hiện, tất cả chỉ là vẻ ngoài được tô vẽ tinh tế.

Khi đó cô chỉ là một sinh viên nghèo, đến học phí còn phải lo nghĩ từng đồng, lại thêm chuyện gấp rút cần tiền chữa bệnh cho Ôn Bách Dương, đúng lúc rơi vào ngõ cụt.

Anh ta xuất hiện, chìa tay ra kéo cô khỏi vực sâu.

Thời điểm ấy, anh ta như mặt trời trong cuộc đời cô, là người cô có thể dựa vào.

Mãi sau này cô mới hiểu ra, bản thân ngốc đến đáng yêu.

Và cũng kể từ khi quen thân, cái bản tính “xấu xa trong xương tủy” của anh ta bắt đầu dần lộ rõ, phong độ ngày đầu gặp gỡ cũng bay biến sạch.

Mỗi lần cãi nhau, anh ta đều là người chủ động “hầm hầm nổi giận” trước. Nhưng khi thấy cô trừng mắt phản kháng, ngay lập tức lại thay đổi sắc mặt, cười hì hì xoa má cô, giọng nhẹ nhàng như dỗ dành con nít: “Lăng Lăng, đừng giận anh mà. Dù sao… Anh cũng thích em như vậy.”

“Xì!” cô hừ mũi coi thường.

“Con gái phải dịu dàng, lễ độ chứ.”

Cô vung tay cào thẳng lên người anh ta.

Trừ lần đầu tiên bất ngờ thành công, những lần sau đều bị anh ta nhanh tay giữ chặt cổ tay lại, khóa cứng đến mức cô không thể nhúc nhích.

Nói mới thấy, anh ta đúng là kiểu đạo mạo giả nhân, tính khí thì khó chịu đến mức lúc cô cào trúng mặt anh ta để lại một vết máu dài, vậy mà anh ta chẳng nổi giận. Chỉ cầm gương soi trái soi phải, khẽ than một câu: “Móng vuốt bén quá, em làm anh trầy hết mặt rồi.”

Kể từ hôm đó, anh ta mỗi hai ngày lại kéo cô ra cắt móng tay, không gọn gàng đến từng kẽ thì nhất quyết không buông. Quả thực là… thù dai có thâm niên.

Cắt xong, anh ta còn giơ bàn tay cô lên lắc lắc, trêu chọc: “Mèo con không còn vuốt nữa, tính làm gì anh đây?”

Cô lập tức lao vào lòng anh ta, vung tay đấm liên tục.

Tiếc rằng lực sát thương quá yếu, không khác gì gãi ngứa, chẳng ăn thua. Anh ta bị cô đánh đến bật cười, cười đến mức ngửa ra sau, rồi bắt đầu ho sặc sụa, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Ôn Lăng khựng lại, liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Hút ít thôi, tứ thiếu gia, không khéo chết trẻ đấy.”

“Em đang quan tâm anh, hay nguyền rủa anh thế?”
Anh ta nhìn cô một cái như oán trách, ánh mắt mờ mờ ướt nước.

Rõ ràng chỉ là một động tác lẳng lơ chọc ghẹo, nhưng qua tay anh ta lại toát ra một vẻ lãng tử phong lưu khó cưỡng.

Lúc đó, Ôn Lăng mới thật sự thấm thía một điều, sự tự tin có thể làm thay đổi khí chất bên ngoài của một con người đến nhường nào. Giống như anh ta từng nói: "Trên đời này, chỉ có điều anh không làm được, chứ không có chuyện anh không dám làm."

Thứ Hai, cô đến công ty như thường lệ.

Nhưng vừa bước vào khu văn phòng, Ôn Lăng đã cảm nhận được bầu không khí có phần là lạ.

Cô vào phòng pha trà lấy cà phê, trong lúc xếp hàng, vô tình nghe thấy nhóm nhân viên bên bộ phận khác đang bàn tán:

“Vừa vào là làm quản lý luôn, cô gái tên Nhậm Diểu này rốt cuộc có lai lịch gì thế?”

“Ai mà biết. Nghe bảo là người nhà của một sếp lớn nào đó, do đích thân Tổng Giám đốc Từ dẫn tới. Nhìn qua cũng biết kiểu tiểu thư nhà giàu rồi, thôi thì… Liệu mà cung phụng cẩn thận.”

Ôn Lăng không lên tiếng, lặng lẽ quay về chỗ ngồi. Vừa về đến nơi đã thấy Từ Dung đang dẫn theo Nhậm Diểu giới thiệu với mọi người. Thấy cô, Từ Dung cười tươi: “Ôn Lăng, cô đến đúng lúc lắm. Đây là Nhậm Diểu, từ nay sẽ cùng cô phụ trách các công việc liên quan đến dây chuyền sản xuất số Sáu. Nhậm tiểu thư là sinh viên xuất sắc của đại học N, tôi đã đặc biệt tìm cho cô một trợ thủ đắc lực đấy nhé.”

Nhậm Diểu mỉm cười khiêm tốn: “Không dám nhận đâu ạ, em mới tới, còn nhiều điều phải học hỏi từ chị Ôn.”

Chút lễ nghi qua loa rồi ai nấy trở lại với công việc của mình.

Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, đồng nghiệp bàn bên - Trương Nguyệt - khẽ gõ lên bàn cô, ghé tai thì thầm: “Cao học gì chứ, chẳng phải chỉ là một cô sinh viên thạc sĩ sao? Cô còn là cựu sinh viên khoa Kỹ thuật cơ khí của H đại đấy nhé! Làm như mình giỏi giang lắm không bằng. Mới đến mà đã chen chân vào dự án quan trọng, biết chọn thời điểm ghê ha.”

Ôn Lăng chỉ cúi đầu cười nhẹ: “Đừng nói bậy.”

Trương Nguyệt bĩu môi: “Cô lúc nào cũng hiền lành quá mức. Người ta vừa tới đã được phong làm quản lý, ngang hàng với cô, lại còn có thể chia bớt phần việc cô đã theo đuổi suốt mấy tháng nay, vậy mà cô cũng nuốt trôi à?”

Ôn Lăng chỉ đáp lại bằng một nụ cười, không nói gì thêm.

Cãi nhau với Từ Dung à? Nghĩ cũng thấy buồn cười.

Thật ra, Ôn Lăng đâu phải không có năng lực. Cô tốt nghiệp trường danh giá, chuyên ngành lại thuộc hàng top của H đại. Hiện cô đang làm việc tại Hưng Vinh - một công ty công nghệ cơ khí kiểu mới, kết hợp giữa internet và công nghiệp, tập trung phát triển gia công CNC và vật liệu thông minh thân thiện với môi trường. Công ty tích hợp cả R&D, sản xuất và phân phối - đúng chuẩn doanh nghiệp công nghệ cao.

Tuy quy mô chưa lớn, nhưng Hưng Vinh lại có công nghệ cốt lõi riêng. Lãnh đạo công ty có tầm nhìn xa, chiến lược rõ ràng, tài nguyên tập trung hiệu quả. Nhờ vậy mà hai năm gần đây, công ty phát triển đều đặn và đang trên đà cất cánh.

Trước đây, Ôn Lăng làm kỹ thuật trong đội, sau khi cấp trên nghỉ việc, mảng nội thương thiếu người dẫn dắt, Hứa Thuật An đã tạm thời đề bạt cô lên làm quản lý sản phẩm.

Đó là một quyết định vượt quy chuẩn, vì công việc này hoàn toàn không phải sở trường của cô. Cô chưa từng làm, lại luôn lo lắng sẽ xảy ra sai sót rồi liên lụy đến anh ấy, nên lúc nào cũng dè dặt, nhẫn nhịn.

Ai cũng biết, Từ Dung không cùng “phe” với Hứa Thuật An. Hai người ngấm ngầm đấu đá, kèn cựa nhau đã lâu, không phải chuyện ngày một ngày hai.

Trên cao, người ta đấu đá bằng đủ mọi thủ đoạn, công khai có, ngấm ngầm cũng không thiếu. Còn cô—một kẻ nhỏ bé sống chen chúc trong kẽ hở, ngoài việc ngoan ngoãn co mình lại, cúi đầu làm người, thì còn có thể làm gì khác? Nghỉ việc ư? Đừng mơ.

Buổi trưa, Phó Yến hẹn cô đi ăn.

Kết thúc công việc, Ôn Lăng bước vào thang máy, xuống tới tầng trệt tòa nhà rồi vòng ra cửa bên. Từ xa, cô đã thấy anh ta đang đứng tựa dưới gốc hoè hút thuốc.

Hôm nay anh ta không mặc vest như thường lệ, mà khoác một chiếc áo măng tô màu nâu nhạt. Dáng người cao lớn, từ xa nhìn lại trông càng thêm nổi bật. Có lẽ đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt mông lung, gương mặt thờ ơ, hoàn toàn không còn nét phong lưu hay nụ cười dễ gần thường thấy.

Ôn Lăng bước tới, khẽ hỏi: “Anh đợi lâu rồi à?”

“Không đâu, anh cũng vừa đến thôi.” Phó Yến thẳng người, cười nhẹ, dập tắt điếu thuốc rồi không đợi cô tránh né đã xoa đầu cô vài cái.

Họ đến một nhà hàng Trung gần công ty.

Phó Yến thích món Hoa, đặc biệt là món Chiết Giang, một thói quen chịu ảnh hưởng từ người mẹ xuất thân quân đội của anh ta.

“Muốn ăn gì? Em cứ gọi thoải mái.” Anh ta đẩy thực đơn về phía cô.

Ôn Lăng chỉ nhìn qua loa vài món rồi lại đẩy về: “Anh gọi đi, em ăn gì cũng được.”

Đổi lại là người khác, nghe câu trả lời nước đôi kiểu này chắc cũng phải thở dài một hơi. Nhưng Phó Yến thì không. Anh ta quen làm người đưa ra quyết định, mà cô nói thế, đối với anh ta càng thuận tay hơn. Vậy là anh ta nhẹ nhàng cầm menu, bắt đầu gọi món thay cô.

Món ăn lần lượt được mang ra, Ôn Lăng lặng lẽ cúi đầu ăn, không nói nhiều.

Giữa chừng, cô ho khẽ một tiếng.

Phó Yến ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giọng điệu bình thản: “Mấy hôm nay trời trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo. Thời tiết Bắc Kinh không giống trong Nam đâu.”

“Vâng.” Cô gắp một miếng bò kho đưa vào miệng rồi nói thêm: “Bình thường em cũng chỉ ở trong nhà là chính, ít khi ra ngoài.”

Anh ta khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

Bữa ăn mới được nửa, Nhậm Diểu bất ngờ xuất hiện, tay xách túi thản nhiên bước tới: “Trùng hợp thật đấy.”

Phó Yến ngẩng lên, cười với cô ta một cái: “Ăn chưa? Ngồi cùng đi?” Anh ta tùy tiện chỉ vào chỗ trống bên cạnh.

Ôn Lăng vẫn cúi đầu, im lặng.

Nhậm Diểu cười nhẹ, miệng khách sáo mà động tác thì chẳng hề khách khí: “Thế có tiện không đấy? Hai người hẹn hò thế này, tôi ngồi cạnh chẳng hóa ra bóng đèn à? Trời còn chẳng nể tình nữa là người.”

Miệng thì nói vậy, nhưng cô ta đã kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu cười cười nói nói với anh ta.

Lúc nhân viên phục vụ đến rót thêm nước, không cẩn thận làm đổ một ít lên áo sơ mi của Phó Yến. Ôn Lăng còn chưa kịp phản ứng thì Nhậm Diểu đã đứng bật dậy, rút giấy ăn lau giúp anh ta: “Anh không sao chứ? Nước này có nóng lắm không…”

Ôn Lăng cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng không chịu nổi nữa. Cô cầm lấy túi xách, đứng dậy: “Em chợt nhớ ra còn việc ở công ty, hai người ăn tiếp đi.”

Bước chân của cô rất nhanh, như thể đang trốn chạy khỏi điều gì, hoặc cũng như đang tránh né thứ gì dơ bẩn. Cảm giác chán ghét trong lòng càng lúc càng rõ rệt. Nhưng đi được nửa đường, cô lại không kìm được mà ngoái đầu nhìn lại.

Nhậm Diểu đã ngồi vào chỗ của cô, đang tươi cười trò chuyện cùng Phó Yến. Không rõ họ nói gì, chỉ thấy Phó Yến cũng khẽ cong môi cười theo.

Cô ta dùng dao nĩa cắt một miếng thịt bò trong đĩa mình, rồi chẳng chút do dự đặt ngay vào đĩa của anh ta. Hành động tự nhiên như thể đã quá thân thuộc.

Ngay cả cô, cũng hiếm khi thân mật với Phó Yến như thế giữa nơi công cộng…

Bình Luận (0)
Comment