Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 2

Suốt cả buổi chiều, đầu óc Ôn Lăng cứ như treo ngược cành cây, tâm trí chẳng lúc nào yên ổn. Đến cả việc photo tài liệu cũng nhầm tới hai bản.

Tiểu Trình bên phòng kỹ thuật bật cười trêu: “Lần sau đến phải thu phí đấy nhé!”

“Thôi đi ông tướng, có phải lãng phí tiền nhà anh đâu mà kêu.”

Trương Nguyệt liếc anh ấy một cái sắc lẹm: “Muốn bắt chuyện với mỹ nhân Ôn nhà ta thì cũng tìm cái cớ đỡ ngốc chút đi.”

Tiểu Trình bị chặn họng, gãi đầu cười gượng, lúng túng hết chỗ nói.

Ôn Lăng cũng không nhịn được cười, vội kéo tay Trương Nguyệt rời khỏi đó.

Đến bảy giờ tối, cả văn phòng lục đục tan làm. Cô kiểm tra xong bản vẽ thiết kế cuối cùng mới bắt đầu dọn đồ về.

Vừa bước ra cửa, đã thấy Trình Dịch Ngôn đeo balo đứng đó đợi sẵn, vẫy vẫy cổ tay giơ đồng hồ lên trước mặt cô: “Tổ tông của tôi ơi, cậu bắt tớ đợi mười lăm phút đó!”

Ôn Lăng vội chắp tay giả bộ nhận tội: “Tối nay tớ đãi cậu ăn lẩu cay bù tội!”

“Chỉ lẩu cay thôi hả?”

“Lẩu cay cộng thêm hai ly trà sữa size khổng lồ, full topping, đường đầy đủ!”

“Cút đi! Cậu muốn vỗ béo tớ chết à? Cậu ghen tỵ với sắc đẹp trời ban của tớ đúng không?!”

Hai người vừa cười vừa đùa, gọi xe đi đến một quán lẩu cay gần khu Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế.

Bên trong, Hứa Văn Giai đã đến trước, đang ngồi chờ sẵn.

Cô ấy vừa mới uốn tóc, từng lọn xoăn mềm mại ôm sát lấy khuôn mặt thanh tú, tay chống cằm lướt điện thoại, từ phía sau nhìn lại toát lên nét chín chắn, thông minh đầy khí chất.

Chỉ có điều... sắc mặt có vẻ không ổn lắm.

“Ai chọc giận mỹ nhân của chúng ta thế này?” Trình Dịch Ngôn toe toét ôm lấy cô ấy.

Hứa Văn Giai gạt tay cô ấy ra, nhấc ly nước chanh lên uống một ngụm, lành lạnh nói: “Thật sự quan tâm à? Vậy tí nữa em trả tiền nhé.”

Trình Dịch Ngôn lập tức hét lên như heo bị chọc tiết: “Chị ơi, lương chị cộng cả thưởng gấp em ba lần! Nỡ lòng nào?!”

Ôn Lăng ngồi xuống đối diện, mỉm cười không nói.

Hứa Văn Giai là đàn chị khóa trên của họ vài năm, từng là hoa khôi khoa Tài chính, lăn lộn ở Bắc Kinh bao năm, giờ đã là giám đốc kiêm cổ đông một công ty thuộc top 100, điển hình cho kiểu phụ nữ độc lập, mạnh mẽ và thành công.

Cô ấy sống bản lĩnh, tự tin, tiêu sái. Ôn Lăng từng tận mắt chứng kiến chị ấy trong một buổi đàm phán khiến đối tác - một người đàn ông cao ngạo - bị cô ấy ép đến mức mặt đỏ gay, giận dữ mắng chửi th* t*c.

Kết quả, Hứa Văn Giai chỉ mỉm cười nhàn nhã, vô cùng phong độ, sau đó thắng thế áp đảo, chốt hợp đồng đầy vẻ vang.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện. Đến đoạn nói chuyện công việc, Trình Dịch Ngôn bắt đầu ca bài ca muôn thuở: “Dậy còn sớm hơn gà, làm còn cực hơn trâu, ai viết ra cái nghề ‘thiết kế ’ đúng là ác mộng hiện thân!”

Ôn Lăng và Hứa Văn Giai cùng bật cười.

Trình Dịch Ngôn chu môi: “Vẫn là Lăng Lăng của chúng ta có số hưởng. Làm chưa đến một năm đã lên làm quản lý sản phẩm, sau lưng còn có đại ca sư huynh làm chỗ dựa, tiền đồ xán lạn nha…”

“Đừng nói linh tinh. Lăng Lăng là dựa vào thực lực mà lên, đừng rêu rao mấy lời vô căn cứ.” Hứa Văn Giai trừng mắt liếc cô ấy, “Ăn uống nhiều vào để còn chặn cái miệng lắm chuyện kia lại. Làm việc thì bớt lười chút, đừng vừa hết giờ đã thu đồ về nhà như chạy giặc. Làm tốt thì sếp cũng sẽ tăng lương thăng chức cho em thôi."

“Lêu lêu…”
Người như Ôn Lăng, chủ động tăng ca, việc chưa xong thì nhất quyết không về, kiểu "quái vật" như vậy có được mấy ai chứ?

Trình Dịch Ngôn nghiêng đầu nhìn Ôn Lăng, mái tóc đen mượt, làn da trắng mịn, môi đỏ như son. Trên người là bộ đồ công sở màu xám nhã nhặn, váy ôm sát làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại tựa như chỉ cần một cái ôm nhẹ là có thể siết gọn trong lòng tay.

Lần đầu tiên gặp Ôn Lăng, cô ấy cảm thấy cô ấy có chút lạnh lùng, không dễ tiếp cận.

Nhưng sau khi quen thân mới nhận ra, Ôn Lăng là người rất dễ mến, tính tình hiền hòa, nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Mỗi lần cô cười lên, cảm giác như gió xuân lướt qua mặt, dịu dàng và ấm áp, khiến người ta không kìm được mà muốn lại gần.

“Vừa nãy thấy tâm trạng chị không tốt, có chuyện gì xảy ra à?” Ôn Lăng nhìn sang Hứa Văn Giai, nhẹ giọng hỏi thăm.

“Không có gì to tát.” Hứa Văn Giai khẽ cong môi, nụ cười mờ nhạt đến mức gần như không thấy, “Dạo này đang đàm phán hợp tác, gặp đúng kiểu đối tác khó nhằn.”

Thời buổi này, giới đầu tư khôn ranh vô cùng. Nhìn bên ngoài có vẻ cô ấy đang thuận buồm xuôi gió, nhưng thực ra thì phải xoay sở đủ đường, vừa đối nội với doanh nghiệp, vừa đối ngoại với những tay tài phiệt chẳng dễ gì vừa ý. Cuộc sống cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Ôn Lăng khẽ quay đầu nhìn về phía thành phố đã lên đèn. Bầu trời đêm lấp lánh, phố xá rực rỡ ánh sáng, dòng người hối hả chen nhau trên từng con đường.

Thế nhưng, trừ một bộ phận nhỏ đứng chót vót trên đỉnh kim tự tháp, còn lại tất thảy những con người đang cặm cụi mưu sinh như họ, ai mà chẳng mệt mỏi?

Cuối tuần vừa vui vẻ thoáng qua, Ôn Lăng lại bước vào thứ Hai u ám như ác mộng.

Vẫn như thường lệ, cô chen chúc trong đoàn người đông nghịt trên chuyến tàu điện ngầm, xuống ga rồi lại cuốc bộ gần cả cây số. Đến được tòa văn phòng giữa khu trung tâm thương mại sầm uất, hai tay cô đã lạnh đến mức phải không ngừng xoa vào nhau sưởi ấm.

Vừa ra khỏi thang máy, đã nghe thấy tiếng r*n r* quen thuộc của Trương Nguyệt: “Chịu hết nổi rồi! Ngày nào cũng phải dậy trước bảy giờ, làm như trâu đến tám, chín giờ tối mới được về! Mà cái chuỗi ngày như vầy bao giờ mới kết thúc đây hả? A a a a…!”

Từ phía phòng họp bước ra, đồng nghiệp nam Diệp Kha Lâm cười đùa đáp lại: “Thì cố mà thăng chức đi chứ sao!”

"Thăng chức rồi chẳng vẫn là dân làm thuê đấy thôi?"

"Khác chứ sao không? Mỗi tháng nhận bốn, năm vạn với mỗi tháng chỉ hơn một vạn, cô chọn cái nào? Dĩ nhiên là chọn cái đầu rồi. Ít ra còn không phải lăn tăn chuyện bỏ mấy nghìn mua cái váy." Một đồng nghiệp nữ cười tủm tỉm nói.

Ôn Lăng cũng mỉm cười, ngồi xuống bàn làm việc của mình, nhanh chóng mở máy tính.

Đến giờ nghỉ trưa, văn phòng đã vắng bớt người, Trương Nguyệt khẽ huých vai cô.

Ôn Lăng ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, giọng dịu dàng: "Cô cứ đi ăn trước đi, tôi muốn kiểm lại đống hồ sơ này cho chắc."

Trương Nguyệt nhìn cô một lát, rồi như không nỡ, đảo mắt xung quanh xác nhận không ai nghe thấy mới ghé sát tai thì thầm: "Cẩn thận với Từ Dung đấy."

"Hả?"

"Dự án H5 này tiềm năng và lợi nhuận đều rất lớn, cô nghĩ sao mà Từ Dung lại giao cho cô làm, chứ không phải người của cô ta?" Trương Nguyệt hạ giọng thấp hơn nữa: "Tôi vừa nghe được tin hôm qua: Giám đốc tài chính của Tử Quang - Tiết Tổng - đã từ chức rồi.”

Mà bên A của dự án này chính là khoa học kỹ thuật Tử Quang.

Ôn Lăng hơi sững lại .

Thấy cô im lặng, Trương Nguyệt tưởng cô không để tâm, hừ nhẹ: "Cô tưởng tôi đang làm quá à? Dự án này giờ nằm dưới quyền giám sát của tân tổng giám đốc điều hành - Phó Yến. Anh ta với Phó chủ tịch Phó Bằng Lễ của Tử Quang vốn chẳng ưa gì nhau. Đợt hàng lần trước xảy ra sự cố, gây thiệt hại lớn như vậy, phải có người đứng ra gánh trách nhiệm chứ. Mà Tiết Tổng lại là người của Phó Bằng Lễ, không rớt mới lạ. Cái dự án H5 mà cô đang phụ trách, từ trước tới nay Tiết tổng vẫn luôn ủng hộ hết mình. Bây giờ ông ấy bị thay rồi, cô nghĩ mình còn giữ được vị thế à"

Cô ấy lại hạ giọng, bổ sung: "Khoa học kỹ thuật Tử Quang là công ty gì? Niêm yết ở Mỹ, giá cổ phiếu cứ thế tăng vùn vụt. Năm ngoái giá trị thị trường lên đến mức đó rồi. Sau lưng còn có Tập đoàn Tử Quang chống lưng. Không phải mấy công ty con vớ vẩn đâu mà dễ xảy ra sai sót như thế. Trong giới đang rộ tin: sự cố lần trước rất có thể là bị người ta cố tình gài, mục đích là để ép Tiết tổng phải rút lui..."

Ôn Lăng im lặng.

Tiết Dương là thầy hướng dẫn của cô hồi học cao học, từng nâng đỡ cô rất nhiều. Giữa ông ấy và Phó Yến cũng là chỗ quen biết cũ. Vậy mà chỉ vì chọn sai phe, cuối cùng lại rơi vào kết cục như hôm nay.

Lập trường khác nhau, ai cũng vì lợi ích riêng, cô hiểu.

Nhưng cô từng nghĩ, Phó Yến ít nhiều gì cũng sẽ vì tình xưa nghĩa cũ mà lưu cho cô một chút đường lui. Không ngờ anh ta lại tuyệt tình đến mức ấy, không chừa cho cô dù chỉ một chút cơ hội.

Cô biết anh ta xưa nay thủ đoạn, nhưng không ngờ lại có thể tàn nhẫn đến mức này.

Buổi tối về nhà, Phó Yến đã có mặt. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Về sớm thế?"

"Ừm." Ôn Lăng cúi xuống tháo giày cao gót, giọng nhỏ như tiếng muỗi.

Ánh đèn trong phòng hơi mờ, Phó Yến không nhìn rõ nét mặt cô, nhưng vẫn nhận ra có gì đó không ổn trong giọng nói của cô: "Sao thế? Bị sếp mắng à?"

Ôn Lăng không trả lời. Cô thay xong dép lê mới đứng thẳng dậy.

Ánh mắt hai người giao nhau. Cô nhìn anh ta rất lâu, có điều gì đó muốn nói nhưng lại chần chừ.

"Sao nhìn anh kiểu đó?" Anh ta cười khẽ, đổi tư thế ngồi, vắt chéo chân.

Ôn Lăng quyết định không nhẫn nhịn nữa: "Chuyện của thầy Tiết... Là do anh làm à ?"

"Gì cơ?"

Biểu cảm của anh ta quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Ôn Lăng thoáng chần chừ. Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại dứt khoát trở lại, ánh mắt mang theo tầng tầng lớp lớp phức tạp: "Nếu không phải anh… Thì còn ai vào đây?"

Quan mới nhậm chức, ba ngọn lửa phải bốc lên đầu tiên. Để dọn sạch thế lực còn sót lại của Phó Bằng Lễ, anh ta nhất định phải ra tay cảnh cáo. Tiết Dương chẳng qua là một cái cớ, một cơ hội quá tốt để lập uy. Với tính cách của anh ta, làm sao có chuyện bỏ qua?

"Anh không hãm hại ông ấy." Một lúc lâu sau, Phó Yến mới cất tiếng, ánh mắt lơ đãng rời khỏi cô, giọng điềm đạm như nước: "Ông ta phạm sai lầm, anh chỉ làm theo đúng nguyên tắc."

Ánh sáng trắng mờ mờ từ chiếc laptop hắt lên khuôn mặt anh ta, khiến người ta khó mà đọc được cảm xúc thật sau lớp bình thản kia.

Ôn Lăng khẽ hỏi: "Thật sao?"

Anh ta khẽ gật đầu.

Trong lòng lại thầm nghĩ, không cần anh ta ra tay. Người dưới quyền anh ta, ai cũng tinh tường biết phải làm gì, nhìn sắc mặt đoán ý mà hành động.

Ôn Lăng nhìn nghiêng khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của anh ta, trong lòng vẫn còn vướng mắc, nhưng không hỏi thêm nữa.

Dù vậy, một chiếc gai đã c*m v** tim, âm ỉ, nhức nhối.

Vì chuyện này, hai người suốt đêm đó gần như không nói với nhau câu nào. Những lần trước, Phó Yến luôn sẽ chủ động qua tìm cô, đêm đó lại im lặng nằm ở phòng khách, không đến bên cô.

Sáng hôm sau, Ôn Lăng dậy sớm, rửa mặt thay đồ, rồi bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị ra khỏi nhà.

Thấy cô kéo vali ra cửa, Phó Yến vẫn lên tiếng: "Ra ngoài à?"

"Ừm." Giọng cô hơi nghèn nghẹn, vì cúi thấp nên càng khó nhận ra cảm xúc trong lời nói: "Phải đến Hạ Môn kiểm tra nhà máy."

Phó Yến nhíu mày: "Bên đó sắp dẹp rồi, em còn qua đó làm gì?"

Do biến động thị trường, hội đồng quản trị đã nhất trí quyết định đóng cửa toàn bộ các nhà máy tại Hạ Sa và Thẩm Quyến để cắt giảm chi phí vận hành. Đồng thời, dồn nguồn lực xây dựng khu công nghiệp công nghệ cao mới ở Phong Đài, hướng tới mô hình sản xuất công nghệ cao, tiêu hao thấp, sản lượng lớn.

Khoa học kỹ thuật Tử Quang là bên A của dự án, mà anh ta lại là người của tập đoàn Hưng Vinh, dĩ nhiên những chuyện đó anh ta nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Đi khảo sát, xem nhà máy nào hoạt động hiệu quả, nhà máy nào không, rồi tổng hợp số liệu làm báo cáo. Sau này còn rút kinh nghiệm, tối ưu khu công nghiệp mới. Tất nhiên, chủ yếu vẫn là đi đàm phán, an ủi nhân viên, trấn an lòng người.”

Phó Yến không nói gì.

Ôn Lăng ngoái lại, thấy sắc mặt anh đột nhiên nặng nề, liền hỏi: “Sao vậy?”

Anh ta đã gập máy tính lại, vẻ giận dữ hiếm thấy, không hề giấu giếm: “Trong đầu em toàn nước cháo à? Cái loại việc mệt mỏi chẳng ai cảm ơn này mà cũng nhận?! Ai giao cho em chuyện này? Rõ ràng là cố tình làm khó! Nếu mọi chuyện êm đẹp thì không sao, nhưng lỡ công nhân ở đó làm loạn lên thì sao? Em đã nghĩ đến hậu quả chưa?!”

Ôn Lăng bị anh ta nói cho sững lại, nghe mấy câu lạnh như băng ấy, trong lòng vốn đã chất chứa mệt mỏi lại thêm phần bực bội. Cô lập tức nghĩ tới chuyện của thầy Tiết Dương, cảm giác phiền muộn chẳng hiểu từ đâu ập tới: “Vậy em biết làm gì đây? Cấp trên giao việc, em không nhận chẳng lẽ cãi tay đôi với họ à? Em chỉ là một nhân viên quèn! Anh tưởng ai cũng như anh, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, một vị thiếu gia họ Phó cao cao tại thượng?!”

Sắc mặt Phó Yến chợt trầm xuống, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được cơn giận, cố nén lại: “Không phải Hứa Thuật An là sư huynh của em à? Sao anh ta không che chở cho em?”

Ôn Lăng liếc anh ta một cái, ánh mắt mang theo mấy phần khó hiểu: “Chuyện nhỏ nhặt thế này, em đâu thể chuyện gì cũng nhờ vả anh ấy?”

Phó Yến bật cười nhạt: “Em cũng biết nghĩ cho anh ta quá đấy.”

Ôn Lăng nghẹn họng, tâm trạng vốn chẳng tốt, lại bị anh mỉa mai bóng gió như vậy, càng thêm u uất. Cô chẳng thèm chào một tiếng, kéo thẳng vali ra khỏi cửa.

Ra đến ngoài, đi thật xa khỏi nhà rồi, cô mới lặng lẽ đưa tay lau nước mắt nơi khóe mi.

Hứa Thuật An quê ở Đông Bắc, gia cảnh bình thường, hai đời nhà nông, cả nhà gom góp chỉ để nuôi được một mình anh ấy học hành, đỗ vào đại học ở Bắc Kinh.

Anh ấy thừa hưởng sự chất phác và chăm chỉ từ cha mẹ, người thật thà, làm việc tận tâm, đối xử với ai cũng chân thành. Khi còn đi học, Ôn Lăng rất thân với anh ấy, thường cùng nhau thảo luận học thuật, nghiên cứu đề tài.

Sau này, vì cô ở bên Phó Yến, để tránh điều tiếng, cả hai dần dần không còn liên lạc riêng nữa. Mãi đến khi đi làm, cô vào tập đoàn Hưng Vinh, mà anh ấy thì vì muốn chống lại thế lực của Từ Dung nên chủ động nâng đỡ cô. Nhờ vậy họ mới liên hệ trở lại.

Nhưng quen biết bao nhiêu năm, luôn là tình nghĩa sư huynh sư muội thuần túy, chưa từng vượt ranh giới. Thế mà anh ta lại nói cô như thế?

Thật là quá đáng!

Vậy còn anh ta và Nhậm Diểu thì sao?! Chỉ cho quan làm bậy, cấm dân đốt đèn à?!

**

Vài hôm sau, Ôn Lăng cùng Trương Nguyệt và mấy người khác đi công tác. Họ đến Hạ Môn vào buổi tối, đúng lúc thời tiết đột ngột trở lạnh. May là cô đã chuẩn bị trước, thay đồ ấm từ sớm, nhìn sang Trương Nguyệt đang co ro vì lạnh, trong lòng không khỏi thấy may mắn.

Trương Nguyệt ngó sang cô với ánh mắt thèm thuồng.

Ôn Lăng lập tức cảnh giác, giữ chặt chiếc khăn choàng cổ của mình: “Muốn làm gì đấy?”

Trương Nguyệt: “Rõ ràng dự báo thời tiết nói nhiệt độ cao mà, sao lại lạnh muốn chết thế này, chết tiệt!”

Ôn Lăng nhìn cặp chân trắng toát chỉ quấn mỗi lớp tất mỏng của cô ấy, im lặng ngửa mặt lên trời thở dài.

Nghỉ một đêm ở khách sạn, hôm sau họ đến nhà máy. Người ra tiếp là một quản đốc hơi đẫy đà họ Chu, cười tươi như Phật Di Lặc.

Trước khi đến, Ôn Lăng còn lo sẽ bị đối xử lạnh nhạt, ai ngờ đối phương lại hòa nhã, tiếp đãi nhiệt tình, khiến cô cảm thấy có chút ngại ngùng.

Nhà máy nằm ở vùng ngoại ô, lúc này đã tạm dừng sản xuất nên rất vắng. Trong xưởng chỉ lác đác vài người mặc đồng phục lao động, không ai làm việc, tất cả đều tụm năm tụm ba ngồi bên đống vật liệu, kẻ hút thuốc, người chơi bài.

Quản đốc Chu có phần lúng túng, cười gượng hai tiếng rồi sải bước tới, trừng mắt quát: “Còn trong giờ làm, mấy người ngồi bệt dưới đất chơi bài là thế nào hả?”

“Mẹ nó còn làm cái gì mà làm?! Nhà máy sắp đóng cửa rồi còn gì!” Một gã cao lêu nghêu đột ngột ném bài đứng dậy, giọng dữ dằn.

Người này da đen sạm, ánh mắt sắc lẹm, khi ánh nhìn lia về phía họ thì mặt không cảm xúc mà khẽ hừ lạnh một tiếng. Ôn Lăng chẳng hiểu sao trong lòng khẽ run lên.

Trương Nguyệt lại thấy bất bình, thì thầm: “Chỉ là dân bốc vác thôi mà, lên mặt với ai chứ?!”

Cô ấy nói rất nhỏ, lại đang ở nơi rộng thoáng, theo lý mà nói thì đối phương không thể nghe thấy. Nào ngờ gã cao gầy kia lập tức nhướng mày, nửa thật nửa mỉa: “Đúng đấy, chúng tôi là dân lao động lấm lem bùn đất, tất nhiên không thể so với mấy vị lãnh đạo từ tổng công ty về. Các người lặn lội đường xa đến để nhìn chúng tôi thất nghiệp, cũng thật là có lòng quá ha.”

Một câu nói như châm ngòi cho cả đống thuốc nổ, mấy công nhân còn lại cũng đứng hết dậy, vây quanh nhóm người của Ôn Lăng.

Lúc này Trương Nguyệt mới bắt đầu sợ, bấu chặt tay áo Ôn Lăng, gào lên cứng miệng: “Các người định làm gì?! Muốn tạo phản à?! Nhà máy đóng cửa là quyết định của cấp trên, không phục thì đi khiếu nại đi! Gào thét ở đây thì ích gì?!”

Ôn Lăng nghe vậy lập tức tái mặt, ra sức kéo tay cô ấy.

Nhưng đã muộn rồi. Đám công nhân kia vốn đã ngập đầu trong phẫn uất, thất nghiệp ngay trước mắt, tiền hỗ trợ thì chưa thấy đâu, ai nấy đều nén một bụng lửa. Chỉ vì thân phận nhỏ bé, họ không dám lên tiếng.

Mà câu nói của Trương Nguyệt, y như bóc toạc vết thương chưa lành, phơi trần sự bất lực và uất ức của họ ra ánh sáng. Ai có thể nhịn nổi?

Chỉ trong tích tắc, cả đám người hừng hực khí thế, vây kín họ không còn kẽ hở. Quản đốc Chu cuống cuồng như kiến bò chảo nóng, nhưng chen mãi cũng không vào nổi.

Trương Nguyệt mặt trắng bệch, liên tục hỏi Ôn Lăng nên làm gì bây giờ.

Ôn Lăng cũng hoảng, nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh, cất cao giọng: “Mọi người bình tĩnh một chút! Đây là quyết định từ tổng công ty, nếu mọi người có ý kiến, có thể gửi đơn phản ánh lên trụ sở chính ở Bắc Kinh. Ở đây làm ầm ĩ lên cũng không giải quyết được vấn đề, đúng không?”

Không khí xung quanh thoáng dịu lại một chút.

Nhưng ngay lúc đó, gã công nhân cao gầy kia lại liếc cô một cái, lạnh giọng: “Mấy câu qua loa này tôi nghe nhiều rồi. Công ty cho các người đến đây, chẳng phải là quyết định sẵn rồi à? Tôi hỏi cô một câu thôi, mấy trăm con người ở đây, mất việc rồi sẽ đi đâu về đâu?! Ai lo cho chúng tôi?!”

Lần đầu gặp phải tình huống thế này, Ôn Lăng bị hỏi đến nghẹn họng, nhất thời không đáp lại được.

Không khí bỗng chốc sôi trào trở lại như nước bị đun đến sôi.

Những người lao động quanh năm tay lấm chân bùn, cơ bắp cuồn cuộn, đứng vây quanh họ như vây vài con gà con. Chỉ cần có ai manh động một chút, e là lập tức sẽ ra tay, cả nhóm người của Ôn Lăng sợ đến mức tay chân lạnh toát.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên từ bên cạnh, pha chút cười cợt: “Các người tụ tập gây rối ở đây thì công ty sẽ vì thế mà thay đổi quyết định à? Nhốn nháo thế này, ra cái thể thống gì?”

Mấy người quay đầu lại, bắt gặp hai người đàn ông đang đứng cách đó không xa, hình như đã ở đó từ lâu, giống như đang xem trò vui. Người vừa lên tiếng là một thanh niên cao ráo mặc vest, tay cầm laptop, nói xong bèn quay sang trao đổi ánh mắt với người đi cùng.

Người đàn ông phía sau chỉ mỉm cười, đối mặt với ánh nhìn đầy phẫn nộ của đám công nhân mà chẳng hề dao động, như thể hoàn toàn không để tâm.

Anh mặc đồ giản dị: áo len trắng, quần tây tối màu, không cầu kỳ, không kiểu cách, nhưng cả người toát lên sự điềm đạm và tự tại, rõ ràng không phải người tầm thường.

Gã công nhân cao gầy liếc nhìn họ, trong lòng có chút đề phòng. Không biết thân phận hai người kia thế nào, nhưng khí chất không giống người bình thường, sợ rằng là cấp trên từ tổng công ty xuống nên cũng không dám mở miệng trước.

Chàng thanh niên mặc vest lại thản nhiên đảo mắt nhìn hắn, ánh mắt như cười như không, giọng điệu thản nhiên nhưng sắc bén: “Không phải Hưng Vinh đã có kế hoạch rõ ràng rồi sao? Sắp tới sẽ mở khu công nghiệp mới ở Phong Đài, trong số các anh, ít nhất một nửa sẽ được điều qua đó tiếp tục làm việc. Nói không có đường sống, anh định lừa ai? Nói khó nghe chút, anh ở đây xúi giục mọi người ồn ào, chẳng qua là vì muốn kiếm lợi riêng cho mình, đúng không?”

Người công nhân cao gầy sững lại, trong lòng hoảng hốt. Không ngờ suy nghĩ của mình lại bị đối phương vạch trần chỉ bằng một câu. Điều khiến anh ta hoảng hơn nữa là chuyện về khu công nghiệp mới còn chưa được công bố, vậy mà người này lại biết cả bí mật nội bộ của công ty.

Mặt anh ta đỏ rần vì hoảng loạn và giận dữ, gào lên: “Vớ vẩn!”

Chàng trai cao gầy vẫn cười, nụ cười thản nhiên mà nhàn nhã, như thể chẳng bận tâm. Người đàn ông mặc áo len phía sau lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Được rồi, Phó Bình. Chúng ta chỉ đến xem một chút, đừng gây chuyện.”

“Vâng.” Người được gọi là Phó Bình khẽ gật đầu, thu lại nét mặt cợt nhả ban nãy, im lặng không nói thêm gì.

Gã công nhân cao gầy, thực chất là phó quản đốc, lúc này đã chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại, giận dữ bỏ đi. Những người còn lại cũng bắt đầu nhìn nhau, dần dần hiểu ra ngọn ngành sự việc, cuối cùng đều tản đi trong im lặng, mang theo chút mất mát và bất lực.

Quản đốc Chu lau mồ hôi, chạy vội đến, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, anh Phó, để anh chứng kiến cảnh này…”

Người đàn ông áo len nhíu mày, giọng tuy không nặng nhưng vẫn nghe ra vài phần không hài lòng: “Ổn định nhân viên là việc của ông. Sao lại để họ náo loạn thành như vậy? Lùi bước không phải lúc nào cũng là cách tốt, nhiều lúc cũng cần phải có chút nghiêm khắc.”

Quản đốc Chu lúng túng, cúi đầu vâng dạ liên tục.

Một màn hỗn loạn, cuối cùng cũng tạm yên.

Lúc lướt qua nhau, Ôn Lăng khẽ liếc nhìn người đàn ông mặc áo len một cái.

Chỉ một cái liếc ấy, cô mới nhận ra anh có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú: ngũ quan sắc nét, sống mũi cao và thẳng, đường nét như được gọt giũa, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã không thể quên được.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn lại.

Ánh mắt sâu thẳm như làn nước tĩnh lặng, không một gợn sóng, nhưng lại khiến người đối diện có cảm giác như mọi bí mật trong lòng đều đã bị anh nhìn thấu.

Bình Luận (0)
Comment