Không hiểu sao, lòng Ôn Lăng bỗng thấy chộn rộn, cô vội nở một nụ cười thân thiện: “Cảm ơn anh.”
Đáp lại phép lịch sự ấy, anh cũng khẽ mỉm cười.
Chỉ là nụ cười rất nhẹ, như một phép xã giao thoáng qua, chẳng chạm được đến đáy mắt, một kiểu khách khí đúng mực, xa cách mà lạnh nhạt.
Ôn Lăng đưa mắt tiễn hai người đàn ông ấy rời đi, bên cạnh bỗng vang lên giọng của Trương Nguyệt: “Trời ơi, đẹp trai quá mức cho phép! Cả hai đều là cực phẩm luôn ấy. Nhất là anh mặc áo len kia, chậc chậc, tiếc là là... Chú mất rồi. Tôi chưa sinh ra, thì người đã già."
Ôn Lăng nghe vậy thì liếc cô nàng một cái đầy khó hiểu: “Cả hai còn chưa đến ba mươi mà?”
Trương Nguyệt lườm cô như nhìn sinh vật lạ: “Anh mặc vest kia chắc tầm hai bảy, hai tám. Nhưng người đi sau, mặc áo len ấy à, chắc chắn không đơn giản thế đâu.”
Ôn Lăng nhún vai, ra vẻ không hiểu. Nhưng trong lòng thì tràn đầy tò mò về thân phận hai người đó.
Không ngờ, chưa đầy mấy hôm sau, đáp án đã lộ diện. Bởi vì, gã phó quản đốc từng cầm đầu gây rối lập tức bị sa thải. Nhà máy còn ra thông báo nội bộ, nói anh ta kích động công nhân tụ tập gây rối, không những bị cắt hết tiền trợ cấp, mà còn phải chịu trách nhiệm pháp lý.
“Chiêu này chơi mạnh tay ghê ha.”
Trong lúc ăn tối, Trương Nguyệt ghé đầu nói nhỏ với mấy đồng nghiệp, “Thế này ai còn dám manh động? Chỉ có điều, lần này tổng công ty ra tay dữ dằn vậy, chắc mấy người đến hôm qua có máu mặt không ít đâu?”
“Mấy người đó hình như đến khảo sát đầu tư khu công nghiệp đấy.”
“À há, nhà đầu tư! Thảo nào oai thế. Nhưng mà với cái vụ vừa rồi, không biết công ty mình còn giữ được suất đầu tư không nữa. Cảm giác dễ ‘ngủm củ tỏi’ lắm.”
“Chuyện đó thì để sếp lo. Dù sao bọn mình vẫn có việc làm là được rồi, chill đi má ơi.”
Ôn Lăng lặng lẽ nghe, không lên tiếng, miếng cơm trong miệng bỗng trở nên khô khốc vô vị.
Quay đầu nhìn lại, cô chỉ thấy những gương mặt dửng dưng, vô cảm, nhưng vẫn cố tự tìm chút niềm vui trong mớ bộn bề nhàm chán. Tốt nghiệp thạc sĩ, đi làm hơn một năm, bây giờ cũng xem như được thăng chức, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, lương mỗi tháng một hai chục triệu, đủ sống mà chẳng dư dả.
Chưa bao giờ, cô lại thấy con đường trước mặt mịt mờ đến thế.
Sự xuất hiện của Nhậm Diểu, giống như một khối đá chắn ngang con dốc mà cô đang cố gắng trèo lên.
Không nói đâu xa, dự án H5 mà cô phụ trách đang gặp trục trặc, trong khi dự án T2 do Nhâm Miểu cầm đầu lại được giới đầu tư săn đón nhiệt tình.
Cô hiểu rõ, H5 là dự án dài hơi, cần vốn đầu tư lớn ngay từ giai đoạn đầu, lại thuộc lĩnh vực chưa từng có ai khai phá. Không như T2, dễ triển khai, dễ thu hồi vốn, tất nhiên hấp dẫn hơn với nhà đầu tư.
Trước kia, còn có Tiết Dương tin tưởng và dốc sức ủng hộ, giờ thì không còn ai chống lưng nữa.
Đừng nói đến chuyện tiếp tục đầu tư cải tiến, ngay cả bản hợp đồng hợp tác ban đầu với Khoa học kỹ thuật Tử Quang cũng đang có nguy cơ đổ bể. Nếu lô hàng đó bên Tử Quang không nhận, mà bán không được, đọng lại trong kho, thì hậu quả, cô phải gánh hết.
Chưa kể, H5 hiện tại mới chỉ dừng ở mức thành công trong nghiên cứu ban đầu, loại sản phẩm này trên thị trường chưa từng phổ biến, không có người đầu tiên chịu thử như Tử Quang, thì chẳng biết bao giờ mới tìm được bên tiếp theo đủ dũng cảm đầu tư.
Ôn Lăng thật sự không thể nuốt nổi bữa cơm nữa, đứng dậy bước ra ngoài.
Trương Nguyệt có vẻ uống hơi nhiều, lảo đảo đi theo sau, khoác tay lên vai cô: “Sao thế? Mặt mày buồn rười rượi, như thể đang viết thơ thất tình ấy?”
Ôn Lăng khẽ cười: “Chỉ là tự nhiên thấy mình vô dụng quá. Giống như một con cá khô vậy.”
Trương Nguyệt lập tức phản pháo, giọng đầy căm phẫn: “Cô là cá khô, thế tôi là cái gì?”
Ôn Lăng quay lại, nửa đùa nửa thật: “Cá khô đem đi phơi rồi nướng?”
Trương Nguyệt làm bộ giơ tay muốn đánh, Ôn Lăng vội vã bỏ chạy. Hai cô gái vừa cười vừa đuổi nhau trong ánh đèn đường mờ ảo, tiếng cười lan ra trong gió đêm, rồi dần tan biến vào khoảng không tĩnh lặng.
……
Cuối tháng Mười Một, Ôn Lăng trở lại Bắc Kinh, trời mỗi ngày một lạnh hơn. Cô tranh thủ dọn tủ quần áo, thay hết đồ mùa đông, quần áo trái mùa thì xếp gọn, gom lại đem đi giặt sấy ở tiệm.
Thứ Hai, quay lại công ty báo cáo công việc.
"Ôi lại một ngày cơ cực nữa của kiếp dân văn phòng! Tôi sống trên đời này chẳng qua là để rèn luyện nghị lực thôi!" - Giọng than thở quen thuộc của Trương Nguyệt lại vang lên.
"Cô nhỏ giọng chút đi, tôi vừa thấy chị Từ ngoài hành lang đấy."- Diệp Kha Lâm nói đùa.
Trương Nguyệt vội vàng quay đầu lại nhìn, hành lang ngoài kia vắng tanh chẳng có một bóng người.
Hiểu ra mình bị trêu, cô ấy lập tức cầm xấp tài liệu lên quật Diệp Kha Lâm một cái. Đối phương làm bộ làm tịch ôm đầu than trời gọi đất, khiến ai nhìn vào cũng phải phì cười.
Ngay cả Ôn Lăng cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đến trưa, cô ăn tạm mấy miếng cơm rồi mang tài liệu lên phòng họp. Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, nội dung xoay quanh việc điều chỉnh chiến lược trong lĩnh vực công nghệ CNC.
Trước đó, hội đồng quản trị đã thống nhất sẽ xây dựng một Khu công nghệ cao tại Phong Đài, có điều các điều khoản chi tiết vẫn đang trong quá trình thảo luận và hoàn thiện.
Về mặt kỹ thuật, công ty Hưng Vinh sở hữu đội ngũ nghiên cứu cốt lõi của riêng mình. Dự án H5 mà Ôn Lăng đang phụ trách cũng là sản phẩm mang công nghệ độc quyền.
Vấn đề nằm ở khâu huy động vốn.
Ôn Lăng đảo mắt nhìn quanh phòng. Hứa Thuật An và Từ Dung đều đã có mặt. Bên cạnh đó, còn có mấy người từ phòng kỹ thuật và một vài thành viên hội đồng quản trị. Cô lập tức lấy bút ghi chép chuẩn bị.
Cuộc họp bắt đầu, Hứa Thuật An là người mở màn. Anh ấy thử micro xong, chuẩn bị trình bày. Không ngờ, ngay lúc ấy, cánh cửa phòng họp bật mở, một người đàn ông dáng vẻ nho nhã bước vào.
Ông ấy không còn trẻ, dù khuôn mặt vẫn chưa có nếp nhăn rõ rệt, nhưng tóc mai đã lấm tấm bạc, hẳn cũng phải ngoài bốn mươi. Trước ánh nhìn đồng loạt của mọi người, ông ấy mỉm cười nhẹ nhàng rồi đi thẳng về phía dãy ghế cuối. Người ấy không ai khác là ông chủ lớn đã nửa năm chưa xuất hiện tại công ty: Trần Gia Thư.
Cả phòng im phăng phắc, lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hứa Thuật An cũng liếc mắt nhìn về phía Trần Gia Thư như dò hỏi ý kiến. Được ông ấy nhẹ gật đầu ra hiệu, Hứa Thuật An lập tức bật slide trình chiếu, bắt đầu trình bày kế hoạch xây dựng khu công nghệ.
Ông chủ lớn đã tới, không ít người đang uể oải cũng lập tức tỉnh táo trở lại, ai cũng muốn nhân cơ hội này thể hiện một chút năng lực trước mặt lãnh đạo cấp cao.
Có điều, phần lớn các ý kiến sau đó đều na ná nhau. Ngoài những đề xuất đầu tiên khá thiết thực của Hứa Thuật An về quy hoạch và lộ trình triển khai cho việc xây dựng khu công nghệ cao, phần còn lại đa số đều là lặp lại sách vở, chẳng có gì mới mẻ.
Ôn Lăng lặng lẽ liếc mắt nhìn về cuối phòng.
Trần Gia Thư vẫn giữ thần sắc điềm đạm. Dù người trên bục nói dài lê thê, đôi lúc còn đưa ra những đề xuất nghe chẳng đâu vào đâu, ông ấy vẫn mỉm cười lắng nghe, phong thái bình tĩnh khiến người khác không khỏi thầm khâm phục.
Đúng là ông chủ lớn, chỉ riêng sự kiên định và độ nhẫn nại ấy đã đủ khiến người khác nể phục.
Dù rất ít khi đến công ty, nhưng Ôn Lăng vẫn từng nghe về những truyền kỳ xoay quanh Trần Gia Thư.
Nghe nói ông ấy xuất thân từ một gia tộc danh giá, nhưng lại từng cãi vã dữ dội với người nhà rồi bỏ đi tự lập. Từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, tuổi còn rất trẻ đã tạo được tiếng vang lớn trong giới tài chính đầy sóng gió, các mối quan hệ rộng khắp, giao du đủ kiểu nhân vật lớn nhỏ trong ngành. Công ty như Hưng Vinh, trong tay ông ấy có cả tá, phần lớn đều chỉ giữ cổ phần rồi giao cho người khác quản lý. Mỗi nơi đều được vận hành đâu ra đấy, ngăn nắp như một cỗ máy trơn tru.
Ông ấy có vẻ đang chờ ai đó. Suốt buổi họp, ông ấy đã ba lần liếc nhìn đồng hồ.
Không chỉ mình cô nhận ra điều này, mà cả Chu Nguyệt ngồi bên cũng hích nhẹ khuỷu tay cô, hạ giọng thì thào: “Trần tổng đang đợi ai vậy? Còn thành viên hội đồng nào chưa đến à?”
“…Chắc là đủ cả rồi mà.”
Chưa dứt lời, cửa phụ phía sau đột nhiên bị đẩy ra. Vài người đàn ông trong trang phục vest chỉnh tề bước vào, vừa đi vừa cười nói, nhanh chóng tìm chỗ ngồi tản ra khắp nơi.
Chỉ có người đi cuối cùng là ăn mặc khác hẳn, áo sơ mi trắng khoác ngoài một chiếc áo len màu xám tro, dáng người cao lớn, bước đi vững chãi. Vừa bước vào, anh vừa lật xem tài liệu trong tay, ánh mắt trầm tĩnh, như thể hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn từ xung quanh. Lướt qua từng dãy ghế, anh không dừng lại mà đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Trần Gia Thư.
Do ngược sáng, gương mặt người đó chìm trong bóng tối, khó nhìn rõ. Nhưng chỉ cần nhìn đường nét sắc sảo nơi xương quai hàm cùng bờ vai rộng rãi thẳng tắp, cũng có thể đoán được đây là một người đàn ông điển trai và có khí chất.
Đến khi thấy rõ gương mặt ấy, tim Ôn Lăng bất giác khựng lại một nhịp.
Bên tai vang lên tiếng một cô gái thất thố thì thầm: “Trời ơi công ty mình còn có trai đẹp thế này á? Tưởng mấy ông trong hội đồng đều là già khú đế, nửa chân bước vào quan tài rồi cơ!”