Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 4

Buổi báo cáo gần kết thúc, Trần Gia Thư quay đầu mỉm cười hỏi: “Thế nào? Có ý kiến gì không?”

“Muốn nghe thật lòng?” Phó Nam Kỳ chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn thong thả lật từng trang tài liệu.

Nghe ra ý trào phúng trong giọng anh, Trần Gia Thư cười khổ: “Tệ đến vậy à? Nể mặt bạn cũ chút được không?”

“Anh gọi tôi tới, đâu phải để lấy cái gọi là 'nể mặt'.” Phó Nam Kỳ nhếch môi, ánh mắt không chút dao động.

Biết anh vẫn cứng đầu như trước, thăm dò không có tác dụng, Trần Gia Thư đành thẳng thắn: “Nghe nói anh đang có ý định đầu tư vào CNC. Thế nào, có hứng thú không? Tôi có công nghệ, cậu có vốn, hai bên mạnh mạnh bắt tay, tốt nhất là thâu tóm luôn cả thị trường này.”

“Không phải Khoa học kỹ thuật Tử Quang đang hợp tác với Hưng Vinh rồi à?”

“Mới là hợp tác sản phẩm. Tôi định xây hẳn một khu công nghiệp ở Phong Đài, tập trung vào phát triển thế hệ thứ hai của công nghệ điều khiển số. Không chỉ máy móc, mà cả linh kiện cũng có thể áp dụng rộng rãi ở nhiều lĩnh vực.”

“Nghe cũng có vẻ thú vị đấy.” Tuy miệng nói thế, nhưng sắc mặt anh vẫn dửng dưng, không thể nhìn ra là hứng thú thật hay chỉ khách sáo.

Trần Gia Thư không hề tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn mỉm cười: “Công nghệ của Hưng Vinh đúng là không tệ, nhưng khâu tiêu thụ thì hạn chế nhiều. Chúng tôi chỉ quen hoạt động trong nước, bán hàng chủ yếu qua kênh internet, mảng xuất khẩu thì gần như chưa có thành tựu gì. Nếu để người của tôi tự mình vận hành, chưa chắc đã tối ưu được doanh số.”

Nói đến đây, ánh mắt Phó Nam Kỳ khẽ động, lần đầu tiên ngẩng đầu lên, có chút hứng thú: “Ý anh là muốn tôi chịu trách nhiệm tiêu thụ?”

Trần Gia Thư cười nói: “Tập đoàn Tử Quang thành lập bao nhiêu năm nay rồi, không dám nói chuyện khác, chứ riêng về kênh bán hàng và mạng lưới khách hàng thì đúng là đứng đầu ngành đấy.”

Phó Nam Kỳ chẳng mấy bận tâm lời tâng bốc ấy, ánh mắt khẽ lay động, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy thoáng cái xóa sạch vẻ lạnh lùng xa cách ban nãy, khiến gương mặt điển trai trở nên sinh động và cuốn hút đến mức khiến người đối diện cũng khó mà rời mắt: “Để tôi lo kênh phân phối và nguồn khách hàng, tiện thể bỏ vốn, còn anh chỉ việc cung cấp kỹ thuật mà đòi giữ tới 65% cổ phần? Tính toán cũng khéo đấy. Coi tôi là kẻ khờ à?”

Trần Gia Thư vẫn không hề bối rối, chỉ khẽ thở dài: “Anh đâu thiếu gì tiền, từ bao giờ lại trở nên so đo như vậy?”

Phó Nam Kỳ chỉ cười nhẹ, không đáp lời.

Dù vẫn giữ nụ cười trên môi, trong lòng Trần Gia Thư lại đang tính toán xoay chuyển tình hình.

Tập đoàn Tử Quang từ thập niên trước đã vươn lên thành đế chế thương mại khổng lồ, trải dài trên nhiều lĩnh vực như tài chính, y tế, công nghệ, bất động sản… Sau khi Phó Thành Diễn lui về tuyến sau, toàn bộ tập đoàn vẫn do con cháu nhà họ Phó trực tiếp quản lý.

Từ khi thành lập đến nay, Khoa học kỹ thuật Tử Quang vẫn luôn là cốt lõi của cả Tập đoàn Tử Quang. Trước kia do anh họ của anh - Phó Bằng Lễ - phụ trách. Sau này bị Phó Yến giành mất quyền điều hành, không những toàn bộ hệ thống bị anh ta cải tổ từ đầu, mà mấy vị cấp cao chưa kịp phản ứng cũng đã bị anh ta dồn đến mức phải lần lượt cuốn gói ra đi.

Những người từng được Phó Bằng Lễ một tay bồi dưỡng, kẻ thì bị gạt sang một bên không quyền không lực, kẻ thì thẳng thừng bị sa thải, không chút lưu tình.

Bằng vào thủ đoạn mạnh tay như thế, Phó Yến rất nhanh đã yên vị ở vị trí số một của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, khiến một loạt cổ đông đứng ngoài xem trò đều kinh ngạc không thôi, không thể không nhanh chóng đổi phe.

Quyền lực bị lật đổ nhanh như vậy, thử hỏi Phó Nam Kỳ sao có thể ngồi yên? Lần này trở về nước, tám chín phần là vì chuyện này.

Khi đã liên quan đến lợi ích, thì không ai dễ dàng nhượng bộ, ngay cả anh em ruột cũng có thể căng thẳng, chưa nói đến việc hai người này còn không phải từ cùng một mẹ sinh ra.

Chuyện khu công nghiệp, thật ra ông ấy cũng từng bàn qua với Phó Yến. Thằng nhóc đó gian xảo hết sức, giá cả đưa ra quá thấp và thái độ thì cứng rắn, khiến ông ấy tức giận vô cùng. Một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch mà dám ngạo mạn như vậy!

Phó Nam Kỳ lần này trở về đúng là trúng ý ông ấy. Cứ để hai người họ đấu đá nhau đi, có tranh giành thì mới có cơ hội nâng giá.

Hai người đó càng giành giật quyết liệt, thì điều kiện ông ấy nhận được từ khu công nghiệp lại càng hấp dẫn. Dù sao thì, chẳng ai muốn miếng mồi béo bở này rơi vào tay đối phương.

Nhưng mà, chẳng ai là kẻ ngốc, không ai muốn làm quân tiên phong thăm dò bãi mìn. Lúc này đây, chỉ còn chờ xem ai đủ sức gồng lâu hơn mà thôi.

“Thế nào?” Đã hạ quyết tâm, Trần Gia Thư cười hỏi Phó Nam Kỳ.

“Thật ra tôi cũng có chút hứng thú.” Anh cười nhạt, giọng điệu ung dung, chưa kịp để Trần Gia Thư mừng rỡ, “bộp” một tiếng đã khép lại xấp tài liệu trong tay, rồi đưa trả lại, “Chỉ dựa vào mấy ý tưởng hôm nay tôi nghe được, cộng thêm điều kiện mà anh đưa ra, e là chuyện hợp tác này khó thành.”

Sắc mặt Trần Gia Thư cứng lại, rồi nhanh chóng chuyển thành nụ cười gượng gạo: “Không cân nhắc lại chút nào à?”

Trong lòng ông ấy lại âm thầm mắng: hai anh em nhà họ Phó này, không ai dễ xơi cả.

“Dự án thì vẫn thế, nhưng không theo phương án cũ. Cụ thể tôi sẽ bảo Phó Bình thảo lại rồi bàn với người của bên anh. Còn cái T2 gì đó, nói thật, tôi không quá quan tâm. Còn khu công nghiệp...” Phó Nam Kỳ dừng một chút, đăm chiêu suy nghĩ rồi nói, “Cho tôi một phương án khiến tôi hài lòng.”

Trần Gia Thư bật cười: “Đến thể diện bạn cũ mà cũng không nể sao?”

Từ hàng ghế đầu, Tô Văn Châu ngoái đầu lại, cười ha hả: “Anh mới biết cậu ta ngày đầu à? Tình nghĩa là tình nghĩa, lợi ích là lợi ích, ai mà muốn chiếm được chút lợi từ cậu ta?”

Trần Gia Thư lắc đầu thở dài: “Phó công tử, tôi chịu thua anh thật đấy.”

Tô Văn Châu cười sang sảng: “Hay là đòi cậu ta hoàn tiền xe đi đón hôm nay đi? Con gà sắt này đến một cọng lông cũng không nhổ, cho xe đón đúng là phí tiền.”

Những người đi cùng nghe xong đều bật cười, không khí nhẹ nhõm hẳn lên. Chỉ có Phó Nam Kỳ vẫn mặt lạnh như tiền, ôm tài liệu, thẳng tắp bước ra ngoài, không buồn quay đầu lại.

Trần Gia Thư và Tô Văn Châu nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Tuy người này bình thường cũng không nói nhiều, nhưng họ quen nhau nhiều năm, cũng coi như có chút giao tình, hiếm khi nào anh lại phũ đến mức không chừa cho ai chút thể diện thế này.

“Chắc là tâm trạng không tốt.” Tô Văn Châu nói, “Sáng nay nhận fax từ Úc, có một lô dữ liệu lớn bị sai, cả dự án coi như phải làm lại từ đầu. Anh ta tức đến mức nổi trận lôi đình trong văn phòng, chửi Phó Bình một trận thê thảm.”

**

Tan sở xong, như thường lệ, Ôn Lăng lại bắt chuyến tàu điện ngầm về nhà.

Đang yên đang lành gần tới nơi thì công ty bất ngờ gọi điện. Hóa ra dữ liệu bên Trương Nguyệt phụ trách có sai sót, cả nhóm bị kéo quay lại làm thêm giờ, cô cũng không ngoại lệ.

Mãi đến tận một giờ sáng, mới tạm coi như xong. Cô ngáp dài một cái, cầm điện thoại xuống lầu mua cà phê.

Máy bán cà phê ở tầng một đã hết sạch, Ôn Lăng đành cố chống đôi mí mắt sụp xuống, băng qua đường đến tòa nhà văn phòng đối diện.

Bên đó vẫn còn khá náo nhiệt, các con hẻm và góc phố vẫn đông người qua lại, trong khi bên cô đã vắng tanh như tờ. Chỉ cách một con đường, mà cứ như hai thế giới.

Thang máy đưa cô lên tầng 27. Cô loạng choạng bước ra, thao tác trên máy cà phê một hồi lâu mới xong.

Màn hình hiển thị cà phê đang pha chế, trong lúc chờ, cô buồn chán đưa mắt nhìn quanh. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy ngay tấm biển gắn trên vách thang máy: Tầng 27–42: Công ty đầu tư khởi nghiệp Tử Quang.

Tử Quang Capital là tổ chức tài chính lớn nhất trực thuộc Tập đoàn Tử Quang, nhưng hoạt động độc lập. Chuyên đầu tư vào các công ty khởi nghiệp công nghệ cao và sản phẩm công nghệ. Văn phòng có mặt tại những trung tâm tài chính hàng đầu trong và ngoài nước như Thung lũng Silicon, Munich…

Văn phòng này nằm trong toà nhà hạng A có giá thuê đắt đỏ bậc nhất Bắc Kinh. Có thể đặt chân vào đây với một diện tích lớn như vậy, đủ thấy tiềm lực tài chính không phải dạng vừa.

Cô khẽ cảm thán một tiếng, rồi quay đầu lại, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tiền sảnh được thiết kế trần thông tầng, sáng sủa và hiện đại. Tường trắng, cửa kính trong suốt, phần lớn đều là cảm ứng tự động.

Người bên trong đi lại vội vã, thao tác thuần thục, trao đổi ngắn gọn, hiệu quả, khác hoàn toàn với không khí ở công ty nhỏ nơi cô làm việc.

Mọi thứ ở đây như đều được tối ưu hóa để tiết kiệm thời gian. Nhìn thôi cũng có thể đoán được người đứng đầu hẳn là tuýp người lạnh lùng quyết đoán, làm việc cực kỳ hiệu suất.

Ngay phía dưới là công viên trung tâm, phong cảnh hữu tình, từ đây có thể bao quát toàn cảnh khu thương mại CBD. Đứng ở vị trí này, cứ như đứng trên đỉnh Tử Cấm Thành mà phóng mắt nhìn xuống nhân gian.

“Đinh!”
Máy cà phê phát ra tiếng báo hiệu cà phê đã pha xong.

Ôn Lăng hoàn hồn, cúi người định lấy thì...

Chắc là vận đen chưa dứt, chiếc máy chết tiệt chẳng hiểu sao bị lỗi, rót cà phê ra mà không có nắp.

Cô nhíu mày, đưa tay bấm nút. Nhưng ấn thế nào máy cũng không phản ứng gì.

Ngay lúc ấy, một bóng người cao ráo dừng lại cạnh cô, có vẻ là khách kế tiếp. Ôn Lăng theo phản xạ quay đầu, định nói xin lỗi: “Xin lỗi, cái máy này hình như…”

Âm thanh nghẹn lại giữa chừng, người đứng đó lại là Phó Nam Kỳ.

Khác hẳn với ban ngày, giờ phút này anh mặc đồ công sở chỉnh tề, áo sơ mi trắng tinh lộ ra dưới lớp vest đen ôm người. Nhìn qua là biết vừa xử lý xong công việc, nơi đáy mắt còn vương nét mệt mỏi.

Thế nhưng… Khi ánh mắt họ chạm nhau, anh đã lấy lại bình tĩnh như thể chưa từng sa sút dù chỉ một giây.

Tuy có chút quầng thâm dưới mắt, nhưng cả người vẫn vô cùng thần thái, chỉnh tề nghiêm cẩn, ngược hẳn với vẻ mỏi mệt, bơ phờ, đầu bù tóc rối của cô.

Ôn Lăng biết, lúc này mình trông thảm cỡ nào, gương mặt phờ phạc, tóc tai rối bời, quầng mắt thâm sì… Trong lòng không khỏi ngượng ngùng, theo bản năng quay mặt đi.

Nói cho cùng, hai người đâu thân thiết gì, nhưng phép lịch sự vẫn cần có. Cô do dự một giây, sau đó quay lại, khẽ gật đầu chào: “Chào anh.”

Một loạt những động tác vụng về của cô đều lọt hết vào mắt anh. Anh khẽ cong môi, như thể thấy chuyện này có chút buồn cười, ánh mắt dừng lại trên người cô thêm một chút, có vẻ như đang… nhận ra điều gì đó.

Dường như đã nhớ ra cô là ai.

“Chào cô.” Anh cũng gật đầu nhẹ, coi như đáp lễ.

Khoảnh khắc nhìn gần, Ôn Lăng mới phát hiện ra đôi mắt phượng cực kỳ hút hồn của anh, đen láy, dài và hẹp, đuôi mắt khẽ xếch lên, trời sinh mang theo chút ngông nghênh đào hoa, như thể có thể nhìn thấu lòng người. Nhưng nếu nhìn kỹ, ánh mắt ấy lại trầm lắng đến lạnh nhạt, sâu không thấy đáy, chẳng có lấy chút cảm xúc nào.

Cô còn đang ngây người thì anh đã cúi người bước đến trước, thuần thục bấm vài nút trên màn hình cảm ứng.
Ôn Lăng ngoảnh đầu lại thì nghe “cạch” một tiếng, đèn báo sáng lên, nắp ly đã trượt ra.

Thì ra... Đơn giản đến thế.

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Hai câu ngắn ngủi liền chấm dứt tại đó.

Không khí trở nên gượng gạo.

Hôm đó cô đã đoán anh là một trong những nhà đầu tư của công ty, nhưng thân phận cụ thể ra sao thì không rõ. Giờ gặp lại trong tình cảnh này, cô đắn đo giữa việc quay lưng bỏ đi hay bắt chuyện làm quen.

Quay đi thì thấy bất lịch sự, mà bắt chuyện thì lại sợ mình lố bịch và gây phản cảm.

Cô lúng túng đứng đó, chưa biết làm gì thì may mắn thay, cánh cửa cảm ứng sau lưng tự động bật mở, hai nữ nhân viên vừa cười nói vừa bước vào.

Vừa đi ngang qua, một người sững lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn chút vui mừng. Cô ta lập tức dừng bước, khẽ cúi đầu chào anh với thái độ kính cẩn:“Chào Chủ tịch Phó ạ.”

Phó Nam Kỳ khẽ gật đầu, giọng điềm đạm: “Chào hai cô.”

Hai cô nhân viên không ngờ anh lại đáp lời, có phần hoảng hốt, lại thêm chút kinh ngạc lẫn hãnh diện. Một người lập tức lên tiếng:

“Muộn thế này rồi mà anh vẫn chưa về sao ạ? Nhà ăn tầng dưới đang có bữa đêm, anh có muốn xuống dùng chút gì không…”

Thang máy “đinh” một tiếng rồi mở cửa.

Ôn Lăng không dám nán lại thêm giây nào, vội vã bước vào bên trong.

Cửa thang máy khép lại, gương mặt điển trai kia rốt cuộc cũng biến mất khỏi tầm mắt, Ôn Lăng mới khẽ thở phào.

Không hiểu vì sao, mỗi lần chạm mặt anh, cô đều có chút bối rối, cảm giác bất an mơ hồ, chính cô cũng không nói rõ được vì lý do gì.

Rõ ràng anh rất ưa nhìn, mỗi lần gặp đều lịch thiệp, nhã nhặn, không hề tỏ ra lạnh lùng hay xa cách, vậy mà cô cứ thấy tim đập loạn.

Bình Luận (0)
Comment