Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 5

Sau cuộc cải tổ cấp cao của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, dự án H5 mà trước kia được phê duyệt bởi Tiết Dương đã bị đình lại khi mới đi được nửa chặng đường, rơi vào trạng thái bế tắc hoàn toàn. Áp lực như tảng đá lớn đè nặng lên vai Ôn Lăng.

Cũng may bên cạnh cô còn có Hứa Thuật An, chỗ dựa duy nhất lúc này. Từ Dung tuy đã gọi cô lên phòng mắng vài lần, mượn cớ này nọ để dằn mặt, nhưng lại không dám làm gì quá đáng.

Dù sao cô cũng đã để dự án thất bại, đến mức này thì ngay cả Hứa Thuật An cũng khó mà nói đỡ được.

Thế nhưng trong lòng Ôn Lăng, nỗi khó chịu và tủi hổ lại càng sâu hơn. Cô hiểu rõ, nếu không nhanh chóng tìm được nhà đầu tư mới, cả dự án sẽ sụp đổ, mọi công sức trước giờ sẽ đổ sông đổ bể.

Vốn dĩ dự án này là do Hứa Thuật An và Trần Gia Thư cố sức đề cử, liều mình gạt bỏ mọi ý kiến trái chiều trong hội đồng quản trị mới phê duyệt được.

Lúc ấy không ít người đã phản đối. Giờ xảy ra chuyện, chẳng khác nào dâng cớ cho họ công kích.

Ôn Lăng biết, nếu cô tiếp tục khoanh tay ngồi chờ, chỉ có con đường chết.

Vài ngày tiếp theo, cô chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thậm chí còn liên hệ với các sư huynh sư tỷ từng quen biết trong ngành, nhưng chẳng có ai giúp được gì.

Và chuyện của Tiết Dương lại càng khiến cô canh cánh trong lòng.

“Lăng Lăng, tới lượt cô rồi.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên trái.

Ôn Lăng hoàn hồn, nhìn sang thì thấy Nhậm Diểu vừa đánh ra lá Đông Phong. Thế trận gần như đã định, cô nhìn bài trong tay, dù ra lá nào cũng không thể cứu vãn được.

“Đánh một lá mà cô phải nghĩ mấy phút à?” Người bên phải lên tiếng, giọng có chút bực bội.

“Khải Hinh!”

Khải Hinh! Nhậm Diểu liếc cô ấy một cái đầy trách móc, sau đó quay sang nhìn Ôn Lăng, gương mặt hiện rõ vẻ áy náy, cô ta mỉm cười gượng gạo nhưng vẫn giữ lễ độ: "Xin lỗi cô nhé, Lăng Lăng. Tính Khải Hinh vốn vậy, nghĩ gì nói nấy, thật sự không có ý nhằm vào cô đâu."

Ôn Lăng mỉm cười nhàn nhạt, tiện tay đánh ra một quân bài: "Không sao mà."

Giữa ván bài, mọi người tạm nghỉ.

Phòng vệ sinh gần đó đã có người dùng, Ôn Lăng bèn đi về phía cuối hành lang, định sang phòng bên kia. Còn chưa đến gần, cô đã nghe thấy một giọng nữ đầy châm chọc vang lên từ trong, là Trâu Khải Hinh: "Tứ thiếu mà cũng thích kiểu người như thế à?"

Một giọng nữ khác cất lên, là cô gái ngồi đối diện Ôn Lăng lúc nãy, hình như tên là Lâm Lạc: "Ai mà biết được. Có khi chỉ là nhất thời thấy lạ, chơi cho vui thôi."

Nhậm Diểu cất giọng nhỏ nhẹ, xen vào giữa hai người họ: "Thôi nào, đừng nói nữa. Lát nữa Tứ ca mà nghe thấy, sẽ không vui đâu."

Câu nói ấy xem ra có chút tác dụng răn đe, hai người còn lại tuy ngoài miệng không phục, nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng. Trâu Khải Hinh hậm hực rít khẽ một câu: “Nghe thì nghe! Ai sợ anh ta chứ?”

Nhậm Diểu chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

Quay lại bàn chơi, mọi người lại tiếp tục ván mới. Ôn Lăng vẫn ngồi vào chỗ cũ, phong thủy chẳng khá hơn là bao. Ván này chưa đánh được bao lâu, cô lại thua.

Trâu Khải Hinh hạ giọng lầu bầu một câu: “Chán chết đi được.”

Câu ấy nói nhỏ, nhưng ai trong phòng mà chẳng nghe ra là nhắm vào Ôn Lăng, có điều, ai nấy đều vờ như không nghe thấy.

Dĩ nhiên rồi, không ai dại gì lên tiếng bênh vực một người ngoài.

Chỉ có Nhậm Diểu lại vòng vo hai câu để hòa giải, vờ như không nghe rõ ý tứ kia.

Một người tung chiêu, một người đỡ đòn, hợp nhau như hát tuồng có bài bản.

Thế nhưng, trong lòng Ôn Lăng lại chẳng gợn nổi sóng.

Cô vốn chẳng bận tâm, càng chẳng thấy thú vị gì.

“Bốp!”
Cô buông bài xuống bàn, không chút do dự.

Ba người còn lại đều quay sang nhìn cô, ngay cả Trâu Khải Hinh cũng hơi giật mình.

Ôn Lăng chỉ mỉm cười xin lỗi, giọng bình tĩnh: “Xin lỗi nhé, tôi thấy hơi khó chịu, chắc do chưa quen nhiệt độ sưởi ở đây. Mấy người chơi tiếp đi, tôi ra ngoài hít thở chút.”

Hành lang ngoài trời ban đêm hơi lạnh, Ôn Lăng ôm lấy vai, nhún nhảy tại chỗ mấy cái như con chim non co ro giữa tuyết.

Nhưng dù vậy, vẫn còn dễ chịu hơn nhiều so với việc ở trong kia giả lả xã giao với mấy người kia.

Quay trở lại phòng, bàn chơi đã đổi người. Cô và Nhậm Diểu đã bị thay thế bằng hai người đàn ông, Trâu Khải Hinh và Lâm Lạc thì vẫn đang cao hứng sát phạt, mặt mày phấn khích.

Chỉ cần liếc mắt là Ôn Lăng đoán ra được, mấy người đàn ông mới tới chắc hẳn lại là thiếu gia nhà nào đó, vừa có tiền vừa có sắc.

“Hồ rồi!”
Người đàn ông ngồi phía Nam vỗ mạnh xuống bàn, cười tươi: “Hôm nay vận đỏ ghê.”

“Lại là anh thắng!”

Trâu Khải Hinh liếc anh ta một cái như dao quét, nửa giận nửa làm nũng: “Vương Nghiêu, anh cố tình nhắm vào tôi đấy à! Tôi hết tiền rồi đó! Lát nữa chơi tiếp là phải cầm cả đồ lót ra mà đánh đấy!”

Vương Nghiêu cười hề hề: “Hết tiền thì mượn Tứ ca của cô đi! Nơi này là chỗ anh ấy bao, người cũng do anh ấy mời. Gặp chuyện mà không ra tay, chẳng lẽ Tư thiếu Phó gia lại khoanh tay đứng nhìn người đẹp gặp nạn sao?”

Trâu Khải Hinh hừ một tiếng, hậm hực: “Nói mới nhớ, người ta mời khách mà giờ này còn chưa thấy mặt mũi đâu! Chút lễ nghĩa cơ bản cũng không có!”

Đúng lúc ấy, giọng nói nhàn tản vang lên sau lưng cô ta: “Xin lỗi xin lỗi, công ty có việc đột xuất nên đến trễ.”

Người vừa nhắc tới đã lập tức xuất hiện. Một bóng người cao lớn thong thả tiến lại gần, tay tựa hờ lên thành ghế bên cạnh, dáng vẻ vừa lười nhác vừa ung dung.

Trâu Khải Hinh bị bất ngờ, quay lại nhìn, đập vào mắt là một gương mặt mang theo nụ cười không rõ thật giả.

Kỳ lạ thay, rõ ràng là gương mặt yêu kiều đến mức khiến người ta ngẩn ngơ, thế nhưng lại không hề toát lên vẻ ẻo lả nữ tính. Giữa đôi mắt là ánh nhìn lạnh lùng, đầy khí thế, khi nheo mắt quan sát ai đó, lại toát ra vẻ bá đạo không thể lẫn vào đâu. Thế nhưng khi anh cười, khí chất lại thay đổi hoàn toàn, nho nhã, phong lưu, như thể gió xuân lướt nhẹ qua mặt hồ, vừa ôn hòa vừa quyến rũ. Đúng kiểu công tử thế gia bước ra từ tiểu thuyết.

Trâu Khải Hinh vội quay mặt đi, không dám nhìn anh ta quá lâu.

Mặt cô ta đỏ bừng lên trong vô thức.

Vương Nghiêu liếc anh ta một cái, làm bộ không vui: “Tới muộn thế mà xin lỗi một câu là xong à?”

Phó Yến bật cười, chống tay lên lưng ghế: “Hôm nay ai thua bao nhiêu cứ tính cho tôi hết. Mọi người cứ chơi thoải mái, đừng khách sáo gì cả.”

Trâu Khải Hinh không nhịn được, quay đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt còn chưa kịp chạm nhau đã cuống cuồng né tránh: “Thua bao nhiêu cũng tính cho anh thật à?”

Phó Yến mỉm cười: “Chút tiền đó, tôi vẫn lo được.”

Sau hai ván bài liên tiếp thua trắng, Vương Nghiêu đứng dậy nhường chỗ. Phó Yến ngồi vào thay, chẳng biết có phải phong thủy đổi chiều hay không mà vừa ngồi xuống đã thắng liền mấy ván, vận đỏ không tưởng.

Ôn Lăng ngồi sâu trong sofa, lặng lẽ nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng cô mới ngẩng đầu liếc nhìn một chút.

Mọi người càng chơi càng hăng. Nhưng bầu không khí đã khác hẳn lúc trước. Kể từ khi Phó Yến xuất hiện, đám người như tìm được trụ cột. Anh ta lại là kiểu người khéo léo, khôn ngoan, chỉ vài câu bông đùa đã đẩy không khí trong phòng lên đến cao trào.

Một ván bài nữa kết thúc, Phó Yến buông bài rồi đứng dậy.

Mọi người vừa nhìn đã thấy anh ta lại thắng, bèn đồng loạt la ó phản đối, cười đùa ồn ào khắp phòng.

"Đa tạ nhường bài."

Phó Yến xoay người rời bàn chơi, đi thẳng về phía sofa.

Ôn Lăng đang cầm điện thoại lướt một cách thảnh thơi, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên.

Anh ta đã bước tới trước mặt, cúi người xuống, mỉm cười hỏi cô: “Sao lại ngồi một mình ở đây?”

Trong phòng bật điều hòa ấm áp, anh ta chỉ mặc một chiếc áo len màu xanh đậm, kiểu dáng rộng rãi càng làm nổi bật vóc dáng cao lớn, vai rộng lưng thẳng, thân hình mạnh mẽ toát ra khí thế áp đảo đến khó cưỡng.

Ôn Lăng ngước nhìn anh ta, ánh mắt mang theo chút ngạc nhiên không hề che giấu. Đã một thời gian không gặp, vậy mà anh ta vẫn điềm nhiên như không, tựa thể những căng thẳng giữa họ chưa từng tồn tại.

Cô không thể không thừa nhận: khả năng giữ bình tĩnh của anh ta... thật khiến người ta tâm phục khẩu phục.

“Gì vậy? Vì một tên như Tiết Dương mà giận anh tới tận sau Tết à?”

Anh ta liếc qua cổ áo cô, thấy hơi nhàu bèn đưa tay chỉnh lại một cách tự nhiên, giọng vẫn lười nhác như thể không để tâm gì cả: “Đi thôi, anh đưa em ra ngoài đi dạo. Đừng cứ ru rú trong phòng với đám ngốc kia.”

“Gì cơ, Tứ ca, sau lưng mà dám nói xấu tụi này vậy hả?!” Cố Vũ Dương từ đâu nhảy ra, kéo tay áo anh ta, không để yên.

Phó Yến liếc qua mặt anh ta, thấy đỏ ửng cả lên, biết ngay là uống quá chén, chẳng buồn so đo. Anh ta hất cằm về phía trước: “Uống bao nhiêu rượu rồi đấy? Còn không mau kéo cậu ta đi hộ tôi!”

Triệu Khiên Trạch lập tức chạy tới lôi người: “Đừng làm loạn, Tứ ca đang bận. Đi, tôi dắt cậu đi uống tiếp.”

Đợi hai người khuất xa, Phó Yến mới quay đầu lại, nói với cô: “Đi thôi.”

Bên ngoài trời vừa tạnh mưa, gió đêm thổi lạnh căm căm. Ôn Lăng bước xuống bậc thềm, khẽ run, tự vòng tay ôm lấy vai mình.

Dọc con phố, ánh đèn rực rỡ từ các cửa hàng cao cấp soi sáng cả một đoạn đường. Trong những ô kính lớn là vô số bộ váy, trang sức tinh xảo lấp lánh. Nơi này quả không hổ danh là khu mua sắm xa xỉ bậc nhất thành phố.

Cô đang mải ngắm nghía thì chợt cảm thấy bờ vai chùng xuống, một chiếc áo khoác dài còn vương hơi ấm được nhẹ nhàng khoác lên người cô.

Ôn Lăng ngoảnh đầu lại.

Phó Yến nói: “Anh từng dặn em, ra đường nhớ mặc ấm hơn chút, quên rồi à?”

Cô nhìn anh ta, khẽ cười nhưng giọng lại có chút lạnh nhạt: “Anh vẫn còn quan tâm đến em à?”

Anh ta khựng lại một chút, giọng thấp xuống, mềm hơn hẳn: “Sao lại không quan tâm chứ?”

“Vậy tại sao anh lại tuyệt tình đến thế?”

“Anh đã nói rồi, đây là vấn đề lập trường. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đó là đạo lý xưa nay chưa từng thay đổi. Nếu hôm nay ông ta ngồi ở vị trí của tôi, ông ta cũng sẽ không khác tôi là bao. Em tưởng ông ta là người tốt đẹp lắm à? Em còn non lắm, Ôn Lăng ạ.”

“Chuyện đó tạm gác lại đi đã.”

Ôn Lăng kéo cổ áo khoác lên cao, hỏi: “Tại sao anh lại yêu cầu phòng thực thi dừng dự án H5? Anh có biết dự án đó quan trọng với em đến mức nào không? Em…”

Cô nghẹn lời, không thể nói tiếp. Mấy ngày nay, cô bước chân nào trong công ty cũng thấy khó khăn. Ngay cả đám thực tập sinh mới vào cũng thì thầm bàn tán sau lưng, nói cô không bằng Nhậm Diểu. Nhưng thực tế là,nếu không vì anh ta ra tay, dự án H5 đã bước sang giai đoạn hai từ lâu rồi!

Cô đã chuẩn bị cho nó hơn một năm, kết quả lại tan tành trong phút chốc.

Trước kia cô luôn nghĩ mình có năng lực, có tầm nhìn, ít nhất là nổi bật hơn phần lớn bạn bè cùng lứa. Vậy mà giờ mới hiểu, tất cả chỉ là ảo tưởng. Trong mắt những người ở trên cao, cô chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ. Chỉ cần họ ra một quyết định, cô lập tức biến thành vật hy sinh trong cuộc chơi quyền lực.

Những thành quả cô từng kiêu hãnh, những ý tưởng cô từng tin là vượt trội, hoàn toàn không đáng để họ bận tâm, càng không thể ảnh hưởng đến quyết định của họ.

Dù người đó... Là bạn trai cô.

Trong mắt anh ta, dự án mà cô đã dốc hết tâm huyết, không có giá trị gì hết.

Hai người đứng im lặng bên lề đường, bầu không khí căng cứng đến mức khiến người qua lại cũng phải ngoái nhìn. Một cặp trai xinh gái đẹp, nhưng gượng gạo và mâu thuẫn như thể đang đứng giữa ranh giới tan vỡ.

Ôn Lăng cúi đầu nhìn mũi giày mình rất lâu, sau đó lấy điện thoại ra gọi xe.

Cô muốn rời đi.

Phó Yến bước lên, giữ lấy tay cô: “Để anh đưa em về.”

Đúng lúc ấy, Trâu Khải Hinh từ trong hội sở bước ra, vừa thấy Phó Yến liền lập tức chạy lại, ngọt ngào gọi một tiếng: “Tứ ca…”

Phó Yến lập tức nở nụ cười xã giao, lịch thiệp quay sang cô ta: “Chào em.”

Trâu Khải Hinh hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Ôn Lăng, chỉ biết si mê nhìn Phó Yến, nụ cười e thẹn khiến người ta thấy chói mắt.

Ôn Lăng cảm thấy một trận lạnh buốt trào lên từ lồng ngực.

Nhân lúc hai người đang nói chuyện, cô mạnh tay gạt tay anh ta ra, mở cửa lên xe.

Phó Yến vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Trâu tiểu thư, tôi xin phép.”

Trâu Khải Hinh định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại mím môi, đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng anh ta rời đi.

Bình Luận (0)
Comment