Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 6

Dạo gần đây, Ôn Lăng mệt nhoài vì phải chạy đôn chạy đáo lo cho dự án, mà quan hệ giữa cô và Phó Yến cũng vì chuyện này mà trở nên căng thẳng đến mức gần như rơi vào bế tắc.

Cô không ngờ... Đó mới chỉ là khởi đầu.

Sau khi Tiết Dương từ chức và Phó Yến chính thức lên thay, tập đoàn Tử Quang nhanh chóng rơi vào một cuộc “thay máu” toàn diện. Những cuộc tranh đấu nội bộ ngày càng gay gắt, dần hình thành các phe phái rõ rệt.

Bởi vì dự án H5 trước đây do Tiết Dương thúc đẩy, cộng thêm mối quan hệ thân thiết giữa Hứa Thuật An và Tiết Dương, nên cả nhóm của họ bị gắn mác là “phe Tiết Dương”.

Tối hôm đó, Ôn Lăng bận rộn đến hơn mười giờ mới rời khỏi công ty. Nhưng khi đã đứng ngay trước cổng khu nhà cao cấp rực sáng trong đêm, cô lại không thể bước tiếp.

Ánh đèn ấm áp lấp ló trong bóng tối lẽ ra phải là nơi để trở về, thế nhưng cô lại đứng chết lặng tại chỗ rất lâu. Rồi cuối cùng, cô quay đầu bước lên xe, bắt đầu chuyến hành trình ngược lại.

Trên đường về, vì lỡ chuyến xe buýt gần nhất, mà tuyến tàu điện ngầm cũng đã ngừng hoạt động, cô phải vòng vèo rất lâu mới quay lại được công ty.

Cô không muốn trở lại trung tâm thương mại Quốc Mậu, nhưng ngoài nơi đó ra, cô chẳng còn biết đi đâu nữa. Ở Bắc Kinh bao nhiêu năm, nhưng những nơi có thể gọi là “nơi để đến” với cô, thật sự đếm chẳng nổi trên một bàn tay.

Băng qua công viên trung tâm, cô vừa đi vừa đếm từng phiến đá dưới chân như muốn tìm chút an ủi trong nhịp bước đều đều. Trong lòng trống rỗng, tĩnh mịch đến đáng sợ.

Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông.

Cô lấy máy ra nhìn, là Phó Yến gọi đến.

Ôn Lăng cầm chặt điện thoại trong tay, tim đau như thắt. Cô hít sâu một hơi rồi lạnh lùng bấm từ chối.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, chưa đầy một phút sau, chuông lại vang lên lần nữa.

Lần này, cô không chần chừ, dứt khoát bấm tắt máy, rồi nhét điện thoại vào túi áo, như thể đang trút giận vào vật vô tri vô giác ấy.

Cô không muốn nghe. Cũng không còn gì để nói.

**

Quán cà phê nhỏ nằm khuất sau con phố sau công ty, yên tĩnh và ấm áp.

Phó Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vừa bị ngắt hai cuộc gọi, trầm ngâm trong im lặng. Anh ta không gọi lại nữa.

Đối diện, Nhậm Diểu thấy vẻ mặt anh ta hơi căng, dường như đang vướng bận điều gì, bèn nhẹ giọng hỏi: “Công ty có chuyện khó giải quyết à? Em thấy dạo này anh có vẻ không được vui lắm.”

Anh trai cô ta - Nhậm Đông Minh - là cổ đông lớn của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, cũng là bạn lâu năm của Phó Yến. Về cuộc tranh đấu nội bộ trong công ty, ít nhiều cô ta cũng nghe ngóng được.

Phó Yến thu điện thoại lại, mỉm cười với cô ta: “Không có gì nghiêm trọng cả.”

“Tứ ca, bây giờ anh không còn hay tâm sự với em nữa.” Cô ta khẽ cười, có phần chua xót, vừa nói vừa dùng thìa nhỏ cắt từng miếng kem đã tan trong đĩa. “Lúc nhỏ, anh không như thế.”

Phó Yến hơi sững người, sau đó cười khẽ, cố tỏ vẻ thoải mái: “Chẳng phải em cũng có nhiều bạn mới rồi sao? Ở nước ngoài chắc vui lắm. Em cao hơn, cũng xinh hơn rồi đấy.”

Cô ta liếc anh ta một cái. Phó Yến so với thời niên thiếu thật ra không thay đổi nhiều, vóc dáng cao lớn hơn, rắn rỏi hơn, không còn gầy gò như xưa. Nhưng giữa hai người... Dường như đã có một khoảng cách vô hình, không thể gọi tên.

Lớn lên, từng người đều có những bí mật của riêng mình. Trước kia cô ta luôn nghĩ mình hiểu rõ anh ta. Ngày cô ta mới trở về nước, chính anh ta là người đến sân bay đón cô ta. Hôm ấy, cả hai nói chuyện rất nhiều, cười rất vui. Nhưng càng tiếp xúc sau này, cô ta mới nhận ra... có lẽ, cô chưa từng thực sự hiểu anh ta.

***

Giờ này, công ty đã vắng hoe.

Ôn Lăng ôm gối ngồi co mình trên bậc thềm đá, ánh đèn nơi hành lang hắt xuống người cô một vệt sáng mờ lạnh. Cô thấy mình lạc lõng, như thể không còn nơi nào để thuộc về.

Phó Yến không gọi điện nữa. Thay vào đó, anh ta gửi hai tin nhắn:

“Tứ ca: Em đang ở đâu?”
“Tứ ca: Trễ thế này rồi, sao vẫn chưa về nhà?”

Ôn Lăng cầm điện thoại trong tay, lòng rối bời, không biết nên buồn hay nên giận.

Anh ta đang quan tâm cô? Hay là vì cảm thấy áy náy?

Nhưng với tính cách của Phó Yến, cái gọi là “áy náy” e là chẳng tồn tại. Có lẽ, chỉ là chút thương hại... Thỉnh thoảng không ngại cho cô chút dịu dàng ít ỏi.

Giống như con mèo lông vàng mà anh ta từng nuôi vậy.

Con mèo đó khá hoang dã, thường xuyên cào nát đồ đạc của anh ta. Thế mà anh ta vẫn cưng chiều nó, mua loại thức ăn đắt tiền nhất, cho ở phòng đẹp nhất, còn cười nói: “Nó có cái tính khí thú vị.”

Nhưng đến một ngày, khi con mèo đó cào rách mu bàn tay anh ta, để lại một vết thương dài và sâu, thì mọi thứ kết thúc. Từ yêu thích, thành chán ghét, chỉ trong một cái chớp mắt.

Anh ta có thể bao dung những trò nghịch ngợm nhỏ của cô, thậm chí còn thấy đáng yêu. Nhưng nếu cô vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta… thì anh ta sẽ không chiều chuộng nữa.

Tính cách của Phó Yến, thật ra phần lớn là do thừa hưởng từ người mẹ khéo léo, sắc sảo nhưng đầy toan tính và độc đoán của anh ta. Từ khí chất đến ngoại hình, đều mang một cảm giác xa hoa bẩm sinh. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, cũng không ai có thể gắn anh ta với hai chữ "nghèo khó". Anh ta đứng giữa đám đông, chẳng cần làm gì cũng nổi bật như một đóa hoa kiêu hãnh, ánh đèn sân khấu như thể tự động đổ dồn về phía anh ta.

Anh ta rất thích kiểm soát. Từ khi mới bắt đầu bên nhau đã vậy. Không cho cô trò chuyện với bất kỳ người con trai nào khác, dù có giận dỗi cãi nhau, anh ta vẫn phải biết chính xác cô đang ở đâu.

“Quả nhiên là ở đây.” Một giọng nói trầm thấp vang lên phía trên. Một cái bóng cao lớn dần phủ xuống cô.

Ôn Lăng ngẩng đầu lên… Là anh ta.

Cô không trả lời, vẫn ôm chặt lấy vai mình. Có một khoảnh khắc, cô thực sự không biết nên nói gì. Lặng lẽ vài giây, cô lại cúi đầu, giọng điệu không hẳn lạnh nhạt, cũng chẳng nồng nhiệt: “Sao anh biết em ở đây?”

Anh ta hơi ngừng lại, rồi khom người ngồi xuống cạnh cô: “Anh ở trên tầng vẽ phối cảnh ban đêm, nhìn thấy em.”

Ôn Lăng sững người, nhanh chóng ngẩng lên nhìn anh ta. Thế tức là... khi cô đứng ở cổng, do dự, lúng túng rồi quay người rời đi, tất cả đều lọt vào mắt anh ta?

Vậy mà giờ đây, anh ta lại có thể điềm nhiên ngồi cạnh cô, như chưa từng có gì xảy ra.

Ngược sáng khiến gương mặt anh ta trở nên mơ hồ, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh ta, chỉ cảm thấy lúc này, anh ta tựa như một vùng tối sâu không thấy đáy, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Cô ngoảnh đầu đi, lòng chua xót dâng lên như bóng đêm nuốt trọn bầu trời, mênh mông đến mức không tìm được bến bờ.

Không biết từ tầng nào, có nhân viên về muộn, bật sáng đèn hành lang phía trên. Ánh sáng chiếu xuống, kéo dài bóng của hai người trên sàn nhà, một đôi bóng lặng lẽ, tựa như thân ảnh đã từng thân thiết, giờ lại cách nhau cả trời xa.

Ôn Lăng nhìn, ánh mắt trống rỗng. Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy khoảng cách giữa họ… thật xa xôi.

Không khí rơi vào một khoảng lặng đến ngột ngạt, không ai nói gì.

Phó Yến nhìn cô từ trên cao, ánh mắt khẽ dao động, dường như cân nhắc rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng mở lời: “Lăng Lăng, để anh chuyển em sang chỗ khác làm nhé. Một công ty tốt hơn, vị trí cao hơn, chẳng phải sẽ ổn hơn sao? Hưng Vinh tuy chuyên môn vững, nhưng thiếu kênh phân phối, cũng không đủ vốn đầu tư, tiềm lực phát triển rất hạn chế. Em làm ở đó, ngắn hạn thì không thể tiến xa, mà dài hạn... Hồ sơ cũng khó đẹp để nhảy việc.”

Anh ta nói uyển chuyển, nhưng Ôn Lăng nghe xong lòng như sáng tỏ.

Ý của anh ta rõ ràng: nếu cô vẫn cố chấp bám trụ ở Hưng Vinh, trong tình thế hiện tại, tức là đối đầu trực diện với anh ta.

Và một khi đã là kẻ đối đầu... Thì anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

Cô cắn chặt răng, cảm giác trong lòng càng lúc càng chua xót, đến chính cô cũng không rõ là vị gì, giận dữ, thất vọng, hay đau lòng.

Anh ta trước giờ vẫn như vậy. Miệng lưỡi nhẹ nhàng, lời nói khéo léo vòng vo, nhưng khi ra tay thì chưa từng nương nhẹ.

Một lúc lâu sau, Ôn Lăng mới quay đầu lại nhìn anh ta.

Anh ta vốn là kiểu đàn ông có vẻ ngoài cứng cỏi, góc cạnh rõ ràng, gương mặt điển trai mang nét sắc sảo đầy khí chất. Lúc này, anh ta lại nở nụ cười bình tĩnh, trông càng khiến người khác khó lòng rời mắt. Nhưng cũng vì thế mà áp lực đè nặng nơi lồng ngực cô.

Tim Ôn Lăng đập loạn, cô không phân rõ là vì tức giận hay vì điều gì khác, chỉ biết rằng trong lòng trào lên một cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở.

“Trong mắt anh, sự nghiệp của em có phải chỉ giống như trò chơi của lũ trẻ con không?!”

Cô xoay người bỏ đi, nhưng cánh tay đã bị anh ta giữ chặt từ phía sau.

“Buông ra!”

“Bình tĩnh, có gì nói cho rõ.”

“Em với anh không còn gì để nói cả!”

“Vậy em định đi đâu? Đi tìm sư huynh của em hả?!” Giọng anh ta trầm xuống.

Câu đó khiến tim cô như bị bóp nghẹt, lồng ngực siết lại đau nhói. Ôn Lăng giằng tay ra khỏi anh ta, nước mắt rưng rưng, bước chân loạng choạng chạy xuống bậc thang.

Gương mặt Phó Yến vụt lạnh. Anh ta quát lên: “Đứng lại!”

Cô khựng lại, lưng cứng đờ, không động đậy.

“Quay lại đây!” Giọng anh ta vang lên như mệnh lệnh, dứt khoát đến mức không cho phép cô từ chối.

Một lúc lâu sau, cô mới từ từ xoay người lại. Cách nhau mấy mét, hai người lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau trong im lặng căng thẳng. Gương mặt anh ta vẫn là gương mặt quen thuộc bao năm, điển trai, lạnh lùng, từng đường nét đều khắc sâu vào ký ức cô. Nhưng không hiểu sao, giây phút này, cô lại thấy người đàn ông trước mặt mình xa lạ đến đáng sợ, cứ như hôm nay mới lần đầu quen biết.

Những lần cãi vã trước đây, anh ta luôn cố kìm nén cảm xúc, giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó. Còn giờ đây, thứ hiện rõ trong anh ta là một sự bình tĩnh lạnh lẽo… Bản năng khiến cô lùi lại một bước, tim đập mạnh, nhịp loạn xạ.

Phó Yến khẽ dịu đi một chút, bước xuống từng bậc thang, tiến lại gần cô. Anh ta vươn tay nhẹ nhàng gạt đi chiếc lá khô rơi trên vai cô, giọng trầm thấp: “Có chuyện gì thì nói cho rõ… Em cứ nhất định phải làm ầm lên với anh à?”

Tim Ôn Lăng như bị khoét một lỗ, từng đợt trống rỗng cứ thế tuôn ra. Cô cảm thấy mình đang dần rơi vào một khoảng không vô tận, lạnh lẽo, không điểm tựa.

Cô khẽ nhắm mắt, môi cong lên một nụ cười đắng: “‘Nói cho rõ’ nói thì anh sẽ thay đổi à? Anh lúc nào cũng độc đoán như vậy… kiêu ngạo, cố chấp, luôn muốn người khác phải nghe theo mình.”

Phó Yến lặng lẽ nhìn cô thật lâu, ánh mắt sâu thẳm như đang cố đọc lấy từng gợn sóng trong lòng cô. Một lúc sau, anh ta mới thấp giọng: “Xin lỗi… lúc nãy anh hơi quá. Em đừng để trong lòng.”

Một vì sao băng xẹt ngang bầu trời, để lại vệt sáng mờ nhạt trong màn đêm mịt mùng. Ở phía chân trời xa xăm, ánh sáng bạc mỏng manh phản chiếu lên màn trời, tựa như một thoáng cực quang giữa đêm lạnh.

Ôn Lăng cúi đầu, không nói một lời.

**

Mấy ngày sau đó, mọi thứ rơi vào im lặng. Ôn Lăng cố tỏ ra như không thấy những ánh mắt khác thường của đồng nghiệp trong công ty, cũng giả vờ không nghe thấy những lời bàn tán rì rầm sau giờ làm.

Chốn công sở xưa nay vốn vậy, gió chiều nào theo chiều nấy, giẫm thấp nâng cao là chuyện thường. Hứa Thuật An cũng tranh thủ gọi cô vào văn phòng, bảo cô cứ yên tâm làm việc, anh ấy sẽ tìm cách lo liệu. Ôn Lăng rất biết ơn, trong lòng nhờ thế cũng bình ổn đôi chút.

Tối thứ Sáu tuần đó, một người chị khóa trên từng giúp đỡ cô hồi mới tốt nghiệp gọi điện đến, nói mình vừa được tăng lương, muốn mời cô và Hứa Văn Giai đi ăn mừng. Chị ấy dặn cô tan làm tranh thủ tới sớm một chút.

Ôn Lăng chẳng mảy may nghi ngờ, sợ muộn giờ nên vội bắt taxi đến.

Vừa đẩy cửa bước vào, “bụp” một tiếng, một tràng dây kim tuyến bắn thẳng từ trần xuống, rơi kín người cô.

Ôn Lăng vừa phủi vừa cười: “Cũng còn có chút lương tâm đấy, ít nhất không ném bánh kem vào tôi. Không thì lát nữa còn phải đi gội đầu tắm rửa.”

Cả phòng phá lên cười, mấy người xúm lại giúp cô phủi sạch kim tuyến dính đầy áo.

Phải vất vả lắm mới chỉnh trang xong, cô đã bị chị học khóa trên kéo thẳng ra phòng khách.

Do giữa lối vào và phòng khách có tấm kính chắn nên tầm nhìn hơi bị hạn chế. Mãi đến khi bước hẳn vào, Ôn Lăng mới thấy rõ người đang ngồi trên sofa trò chuyện cùng Hứa Văn Giai, chân bước khựng lại ngay tại chỗ.

Cô quay đầu nhìn chị học khóa trên.

Chị ấy có chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng nhưng không giải thích gì, chỉ nói lảng vài câu rồi kéo cô đi tiếp.

Chị ấy không nói, Ôn Lăng cũng chẳng muốn vạch trần. Dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ được bình tĩnh, lúc ngồi xuống thì chọn chỗ cách Phó Yến xa nhất có thể.

Người tinh ý nhìn qua là biết ngay giữa hai người có gì đó không ổn. Thế nhưng Phó Yến vẫn ung dung như thường, vừa nói chuyện về quỹ đầu tư mạo hiểm với Hứa Văn Giai, vừa thong thả bóc từng hạt hạt tùng cho cô. Không ai trong phòng dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc ấy.

Cả căn phòng như treo lơ lửng một làn sóng âm thầm. Vẫn có tiếng cười, vẫn có tiếng nói, nhưng ánh mắt mọi người thì cứ thi thoảng lại lén liếc về phía họ, đầy tò mò và thăm dò.

Ôn Lăng cúi đầu lặng lẽ, không nói lời nào, chỉ ăn từng hạt tùng được anh ta đưa đến, chậm rãi, kiên nhẫn như đang tự trấn an mình. Còn bên tai vẫn văng vẳng tiếng anh ta nói chuyện sôi nổi, giọng điệu đầy tự tin.

Cho đến khi trời đã muộn, cô đứng dậy định cáo từ, khẽ nói với chị học khóa trên: “Em về trước nhé.”

Chị ấy ngẩn ra một lúc rồi hỏi: “Không ngồi lại thêm lát nữa sao?”

“Thôi khỏi.”

Cô từ chối lời giữ lại mang tính hình thức của chị học khóa trên, giả như không thấy sự bối rối hiện rõ trên gương mặt kia.

Từng là nữ sinh khoa Báo chí nổi tiếng thẳng thắn, giờ đây cũng có thể vì xây dựng quan hệ mà làm ngơ với lương tâm. Ôn Lăng chẳng rõ trong lòng là thất vọng hay chỉ đơn giản là hụt hẫng.

Chuyện này vốn không có gì sai, ai cũng phải sống. Nhưng đặt mình vào vị trí một quân cờ bị lừa đến dự tiệc, cô thấy trong lòng khó mà thoải mái.

Chán nỗi, ai cũng tỏ ra như không có gì xảy ra, diễn vai vô can một cách trơn tru.

Rời khỏi khu tập thể cũ kỹ, Ôn Lăng thở hắt ra một hơi, đưa tay xoa xoa gương mặt đang cứng ngắc vì cười gượng, trong lòng chỉ thấy bản thân thật nực cười, giống hệt một kẻ hề bị đem ra đùa bỡn.

Nhưng cô không thể dằn mặt rút lui giữa chừng. Cô không có cái đặc quyền đó, cũng không đủ tư cách để đắc tội với bất kỳ ai.

Ngẩng đầu lên, cô lập tức nhìn thấy Phó Yến đang dựa vào cửa xe hút thuốc ở đằng xa. Dưới chân anh ta đã vương đầy tàn thuốc, chứng tỏ đã đứng đó một lúc lâu rồi.

Cô bước đến gần, ngước lên nhìn anh ta giây lát rồi khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhạt: “Anh quen chị em từ bao giờ thế?”

Anh ta khẽ cong môi cười, cố tình lờ đi sự mỉa mai trong giọng cô: “Em đã không nghe điện thoại của anh suốt một tuần rồi.”

Ôn Lăng cũng cười, nụ cười nhàn nhạt, nhưng giọng thì lạnh như băng: “Anh nghĩ giữa chúng ta hiện giờ, là do em đang dỗi hay sao?”

Anh ta im lặng. Nét cười dần biến mất trên mặt, thay vào đó là vẻ nghiêm túc như đã quyết định điều gì.

Gió đêm cuối thu thổi lồng lộng. Ôn Lăng nhìn anh ta, cố tìm trong ánh mắt ấy chút xao động quen thuộc nào đó, nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là sự lạnh nhạt không chút nhiệt độ.

Ngay khoảnh khắc đó, cô chợt có một linh cảm chẳng lành. Và rồi, ba ngày sau, linh cảm ấy trở thành sự thật.

Hôm đó, khi cô vừa đi báo cáo công việc từ phòng của Từ Dung ra ngoài, thì bị Trương Nguyệt sầm mặt chặn lại: “Cô còn có tâm trạng mà ở đây à?!”

Ôn Lăng sững người: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”

Khi ấy, cô vẫn chưa biết chuyện gì đang chờ mình.

Trương Nguyệt giận đến mức dậm chân: “Bên Khoa học kỹ thuật Tử Quang vừa nhắn về, bảo dự án H5 của chúng ta không có tương lai, họ quyết định rút vốn, chuyển sang đầu tư vào dự án T2 do Nhậm Diểu phụ trách! Mẹ nó! Nghe nói là do Phó Yến đưa ra quyết định đó!”

Cô ấy giận đến mức không kiềm được lời, gọi thẳng tên anh ta: “Phó Yến!”

Ôn Lăng ngây người, nhất thời nghi ngờ tai mình có vấn đề: “…Phó Yến? Cô nói là… Phó Yến ra lệnh?”

“Chứ còn ai nữa! COO Cát Lượng chẳng phải người của anh ta sao?!”

Ôn Lăng như bị sét đánh giữa trời quang, cả người ngơ ngẩn quay về chỗ ngồi. Đầu óc trống rỗng, không rõ là đau hay tức, chỉ cảm thấy cả thế giới như vừa trượt khỏi quỹ đạo.

Cô lấy điện thoại ra, định gọi cho Phó Yến, nhưng cuối cùng vẫn không bấm máy.

**

Hôm sau, trong bữa ăn cùng nhau, Hứa Văn Giai nhìn cô, thở dài: “Chị khuyên em, đừng đi tìm anh ta.”

Ôn Lăng cúi đầu, im lặng. Cô biết rõ vì sao. Quyết định của Phó Yến, không phải chuyện có thể thay đổi. Cô tìm anh ta, chẳng khác nào tự rước lấy nhục. Suy cho cùng, trong mắt anh ta, công việc của cô chẳng đáng gì.

Hứa Văn Giai liếc cô một cái, rồi chậm rãi nói: “Dự án H5 là do Phó Bằng Lễ trước kia dốc sức đẩy lên. Nhưng Phó tổng hiện tại… Anh ta chưa từng coi trọng nó. Em cũng biết điều đó.”

Không phải dự án kém, ngược lại, Hứa Văn Giai từng nghiên cứu khá kỹ. Đây là một dự án tiềm năng cực lớn, tầm nhìn xa, nếu làm đến nơi đến chốn thì tương lai rực rỡ. Chỉ có điều, giai đoạn đầu cần đầu tư quá nhiều, thời gian thu hồi vốn dài, rủi ro cao.

Phó Yến hiện đang ra sức gom cổ phần trong tay Khoa học kỹ thuật Tử Quang, từng bước đứng vững trong công ty. Anh ta cần phải nhanh, quyết liệt, dứt khoát, không thể để Hội đồng Quản trị bắt thóp bất kỳ điểm yếu nào. Và H5, rất tiếc, lại không phù hợp với điều đó.

Ngược lại, T2 là phương án dễ thở hơn nhiều. Chẳng qua là cải tiến trên nền một dự án truyền thống, không có tính cách mạng, nhưng ổn định, an toàn, rất dễ lấy được sự ủng hộ của đa số thành viên hội đồng. Nó giúp anh ta giữ vững thế trận, thậm chí là nâng cao vị thế trong mắt giới đầu tư.

Mà nghĩ lại, nếu đặt cô vào vị trí đó, e rằng Hứa Văn Giai cũng sẽ lựa chọn như Phó Yến, chọn an toàn, chọn T2.

Hơn nữa, cho dù tạm bỏ qua yếu tố dự án, chỉ riêng chuyện dằn mặt Phó Bằng Lễ và đám người từng theo ông ta, Phó Yến tuyệt đối không thể ủng hộ Ôn Lăng.

Cho dù anh ta có muốn đi chăng nữa, những người dưới trướng anh ta, đám người đang chực chờ bắt lỗi, nắm quyền, cũng sẽ không cho phép.

Cuối cùng, đây là vấn đề nguyên tắc. Không liên quan đến cô. Không liên quan đến dự án. Chỉ là… Một cái thái độ.

Về Phó Yến, cô ấy không tiếp xúc nhiều, nhưng ít nhiều cũng hiểu đôi chút. Là thế hệ thứ ba nhà họ X, xuất thân hiển hách, quan hệ rộng rãi, lại là ngôi sao đang lên trong giới tài chính. Tính cách thì kiêu ngạo, phong cách làm việc thì cứng rắn, người trong giới phần lớn đều không muốn dây vào.

Ôn Lăng tuy là bạn gái anh ta, nhưng với cảm nhận của cô ấy suốt mấy năm qua, vị trí của cô trong lòng anh ta, cũng chỉ như một con thú cưng: lúc vui thì dỗ dành vài câu, lúc không vui thì trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Anh ta chưa từng thực sự xem cô ra gì.

Gió đêm buốt lạnh. Ôn Lăng ngồi rất lâu bên chiếc bàn sắt ngoài trời, không nói một lời.

Hứa Văn Giai lo lắng nhìn cô: “Lăng Lăng, em không sao chứ?”

Ôn Lăng gượng cười, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của chị ấy: “Cảm ơn chị, em không sao đâu. Không làm phiền chị nữa.”

Bình Luận (0)
Comment