Tuần này có lẽ là tuần tăm tối nhất kể từ khi Ôn Lăng đi làm đến giờ.
Công việc thất bại nặng nề chưa từng có. Mà cay đắng nhất là, người góp phần đẩy cô xuống hố sâu ấy… Lại chính là bạn trai cô - Phó Yến.
“Thôi đừng buồn nữa. Chủ nhật tớ dắt cậu đi shopping, mua vài bộ đồ đẹp, đổi vận!” - Trình Dịch Ngôn chen vào, đẩy nhẹ cô một cái rồi dang tay ôm chặt lấy cô.
“Thôi đi, công việc sắp tiêu rồi, còn shopping với chả thời trang gì nữa? Làm như chết chưa đủ nhanh vậy.” Ôn Lăng ngửa đầu ngã phịch xuống sofa, mặt mày u ám như không còn thiết sống.
Lúc đó, điện thoại cô vang lên. Ôn Lăng bật dậy nhìn màn hình, không ngờ lại là Hứa Thuật An gọi đến.
Ôn Lăng sực nhớ ra việc mình từng nhờ anh ấy giúp, vội vàng bắt máy. Càng nghe, ánh mắt cô càng sáng rỡ. Không kịp chào tạm biệt Trình Dịch Ngôn, cô đã vội xỏ giày chạy ra ngoài.
Một giờ sau, cô đến trước một khu nhà trên đường Kiến Ngoại.
"Đi chậm thôi, sao ăn mặc phong phanh thế?" Từ xa, Hứa Thuật An đã bước nhanh tới đón cô, tay xé một miếng dán giữ nhiệt rồi nhét vào tay cô.
"Sư huynh, anh cũng dùng mấy thứ này à?" Ôn Lăng tò mò xoay xoay miếng dán trong tay như thể vừa phát hiện ra thứ gì mới lạ.
“Đi thôi.”
Hai người rẽ qua rẽ lại trong một con hẻm nhỏ, sau đó bước vào một căn tứ hợp viện. Bên ngoài nơi này trông chẳng có gì nổi bật, nhưng bên trong lại sáng sủa bất ngờ. Sảnh lớn có hòn non bộ nước chảy róc rách, cầu nhỏ bắc qua hồ nhân tạo, cảnh sắc thanh tịnh, đầy thi vị và phong nhã.
Một nhân viên phục vụ riêng tiến đến dẫn đường, đưa họ lên thẳng tầng ba. Cuối hành lang, người đó dừng lại trước một cánh cửa gỗ lê và nhẹ gõ vài tiếng.
Phải đến khi bên trong có tiếng người lên tiếng, Hứa Thuật An mới dẫn cô bước vào.
Thái độ của anh ấy vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có phần dè dặt, còn hơn cả lúc gặp gỡ đối tác trong những cuộc gặp chính thức. Ôn Lăng hiếm khi thấy anh ấy như vậy, trong lòng dấy lên nghi ngờ, thầm đoán lần gặp này không hề đơn giản, càng thêm cẩn trọng, tự nhủ phải giữ mình tỉnh táo tuyệt đối.
Phòng bao rất rộng, được chia thành ba gian liền nhau. Gian chính để trống, nhưng ở phòng bên cạnh lại có không ít người ngồi tụ tập theo nhóm.
Ôn Lăng vừa liếc nhìn sang, đã thấy có hai người đang đấu cờ, có vẻ đang vào thế giằng co, xung quanh có mấy người đứng ngồi lộn xộn vây xem.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ, người đang quay lưng về phía cô bỗng buông một quân cờ rồi đứng dậy rời đi. Đám đông lập tức bật cười rôm rả: “Thôi đi Ninh Thư, cô không chơi lại cậu ta đâu.”
Người thua là một cô gái, nhưng lại rất phóng khoáng, mắt chẳng thèm ngẩng lên, chỉ lặng lẽ thu quân cờ vào hộp: “Không sao, tôi vốn dĩ đâu có giỏi.”
“Câu này là đang tự tìm lối thoát đấy nhé.” Có người cười chen vào. “Đánh đến tận giờ, cậu ấy cũng chỉ thắng cô nửa quân, Phó thiếu xem như nể mặt cô lắm rồi. Nếu là bọn tôi, chắc đã bị diệt sạch từ nước đi thứ ba rồi.”
“Phó tổng đúng là thương hoa tiếc ngọc mà.”
Một hồi trêu chọc vang lên rôm rả, cuối cùng Ninh Thư cũng ngẩng đầu lên mỉm cười: “Các anh đừng đùa nữa.” Tuy cười nhưng nét mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Thấy thời điểm đã phù hợp, Hứa Thuật An bước lên phía trước chào hỏi: “Tổng giám đốc Giản, lâu rồi không gặp.”
Giản Ninh Thư hơi sững người, nhanh chóng đưa mắt đánh giá anh ấy một lượt, rồi gật nhẹ: “Chào anh.”
Cô ta rõ ràng không nhớ ra anh ấy là ai. Hứa Thuật An hơi lúng túng, khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Là thế này, lần trước tôi từng nhắc với cô về dự án H5 cho thế hệ máy điều khiển kỹ thuật số, cô còn nhớ không?”
Nói rồi, anh ấy quay sang chỉ vào Ôn Lăng: “Đây là Ôn Lăng, người phụ trách chính của dự án. Em ấy rất ngưỡng mộ cô, luôn mong có cơ hội được hợp tác. Lăng Lăng, đây là tổng giám đốc Giản của Đông Lợi.”
Nghe đến đây, Ôn Lăng mới chợt hiểu ra. Ngoài Khoa học kỹ thuật Tử Quang thì trong ngành này cũng chỉ có vài cái tên lớn, Đông Lợi chính là một trong số đó. Nghe đồn người sáng lập Đông Lợi là một phụ nữ, không ngờ lại trẻ đến vậy.
“Chào tổng giám đốc Giản.” Thấy Giản Ninh Thư vừa rời khỏi bàn cờ, đổi cho người khác vào thế chỗ, Ôn Lăng bèn nhanh chân bước tới, chủ động lên tiếng chào hỏi.
Giản Ninh Thư cầm ly trà trong tay, vừa nghe Ôn Lăng nói vừa cúi đầu vén lớp bọt trà bên trên. Mãi đến khi cô nói xong, cô ta mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nhàn nhạt: "Ý tưởng khá thú vị đấy."
Ôn Lăng nghe vậy thì lòng khẽ reo lên, định nói thêm điều gì đó…
"Ngồi đi." Giản Ninh Thư chỉ tay về chiếc ghế trống đối diện.
Ôn Lăng lúc này mới nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Bao nhiêu tuổi rồi?" Giản Ninh Thư hỏi.
"Dạ, em hai mươi tư."
"Còn trẻ mà tài giỏi đấy."
"Hồi đại học Lăng Lăng học đúng chuyên ngành này, giờ tuy làm dự án nhưng mảng kỹ thuật cô ấy cũng nắm rất vững. À, hồi còn học, cô ấy từng tham gia cuộc thi sáng kiến quốc gia HCI, còn giành giải nhất nữa cơ."
Hứa Thuật An nhân lúc đúng thời điểm, thêm vào một câu.
Giản Ninh Thư hơi khựng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức gần như không thể nhận ra. Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô ta vẫn hòa nhã: "Vậy là chúng ta làm cùng ngành rồi…"
Hứa Thuật An có vẻ sợ bầu không khí gượng gạo, bèn chủ động kéo Giản Ninh Thư nói chuyện. Hai người qua lại đối đáp, có vẻ trò chuyện rất hợp ý.
Họ nói rất nhiều điều, phần lớn là chuyện trong giới mà chỉ những người ở ở tầng lớp cấp cao mới hiểu rõ. Với Ôn Lăng, mọi thứ đều xa lạ. Cô chẳng thể chen vào, đành làm khán giả im lặng, thỉnh thoảng gật đầu cười phụ họa cho có lệ.
Nụ cười gượng gạo, ánh mắt ngơ ngác. Khi cô ngẩng lên nhìn bàn cờ, ván mới đã bắt đầu.
Nhưng người đang chơi không còn là người đàn ông ban nãy nữa. Tuy người mới cũng khá nổi bật, nhưng so với người trước thì vẫn kém xa một bậc.
Lúc này Ôn Lăng mới sực nhớ, gương mặt nghiêng của người đàn ông khi nãy trông có chút quen mắt, như thể cô đã từng gặp ở đâu đó.
Vô tình liếc sang bên, cô chợt thấy một người đàn ông ngồi tựa vào góc phòng, tay lật sách, đầu cúi xuống, ánh mắt thu lại, vẻ mặt lạnh nhạt. Bàn tay anh rất đẹp, ngón thon dài, đường xương rõ ràng.
Tuy ngồi trong góc, nhưng Ôn Lăng bỗng có linh cảm rất rõ ràng. Người ấy, mới là trung tâm thật sự Bởi vì hai người kia mỗi lần đến nước cờ then chốt lại quay đầu nói với anh vài câu, lúc thì hỏi han, lúc thì đùa giỡn. Phần lớn thời gian, anh chỉ mỉm cười đáp lại.
Thế nhưng, Ôn Lăng có một cảm giác, anh thật ra chẳng hề muốn nói chuyện. Nụ cười kia, càng giống một kiểu ứng phó miễn cưỡng, khách sáo mà xa cách. Cuối cùng cô cũng nhớ ra người đó là ai…
Nhưng bên tai lại vang lên giọng của Giản Ninh Thư, kéo cô về thực tại: "Thật ra tôi cũng khá hứng thú với dự án này."
Ôn Lăng lập tức tập trung trở lại.
Giản Ninh Thư cười, giọng nói có chút tiếc nuối: "Tuy tôi là người quản lý cấp cao, nhưng mấy chuyện kiểu này vẫn phải đi đúng quy trình. Tôi không tiện can thiệp vào việc của cấp dưới. Thế này nhé, cô cứ gửi bản đề án cho quản lý Mạc trước đi."
Ôn Lăng sững người: "Vâng, được ạ."
Trong lòng có hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Người ta dù sao cũng là giám đốc, nhưng đâu thể muốn gì làm nấy, phá vỡ quy tắc là chuyện không nên.
Ra đến hành lang, Ôn Lăng do dự hỏi: "Sư huynh, hôm nay cảm ơn anh nhé. Em sẽ sửa lại bản kế hoạch, sau đó nộp lại cho bên Đông Lợi..."
Hứa Thuật An bỗng cắt lời: “Đừng liên hệ với người của Đông Lợi nữa.”
Ôn Lăng khựng lại, quay đầu nhìn anh ấy.
Hứa Thuật An chau mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Đó chỉ là cái cớ thôi. Làm gì có chuyện tổng giám đốc mà không quyết định được? Những lời vừa nãy chỉ là xã giao, khách sáo mà thôi."
Dù sao lời cũng nói đến vậy rồi, có phân tích thêm cũng chẳng ích gì. Việc níu kéo chỉ khiến bản thân thêm bẽ mặt.
Lúc này, Ôn Lăng mới ngẫm ra mọi chuyện. Ngay từ đầu, người ta đã không để cô vào mắt. Còn cô thì cứ cố ra sức quảng bá dự án của mình. Trong mắt người khác, có lẽ cô chẳng khác nào một kẻ hề nhảy nhót, vừa không biết điều vừa nực cười.
Hiểu ra rồi, mặt cô bỗng nóng ran như bị lửa đốt, trong lòng dâng lên một cảm giác nhục nhã, như vừa bị người ta đem ra làm trò cười.
**
"Đi thôi."
Giản Ninh Thư tiễn khách xong, khoác áo quay lại trong phòng.
Phó Nam Kỳ đứng dậy, tiện tay đưa cuốn sách đang đọc cho cô nhân viên đang rót trà: "Cảm ơn."
Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, lí nhí đáp lại, không dám nhìn thẳng vào anh.
Giản Ninh Thư cười trêu: "Anh đừng rải điện lung tung nữa. Lúc nào cũng dịu dàng thế này, con gái người ta sẽ hiểu nhầm đấy."
"Cô chưa từng nghe câu này à? ‘Dao mềm, nhát nào cũng lấy mạng người.’” Tô Văn Châu vừa đi xuống nửa bậc thang vừa nghiêng người lại gần, "Đàn ông càng đẹp trai càng nguy hiểm, toàn mưu mô tính kế, gài cô vào chỗ chết lúc nào không hay."
Phó Nam Kỳ mặt không đổi sắc, chỉ hơi dùng lực đẩy anh ấy ra. Mấy người bên cạnh phá lên cười.
Ra đến bên ngoài, trời đã tối hẳn. Thấy anh mặc hơi phong phanh, Giản Ninh Thư tháo khăn quàng cổ xuống, định quàng cho anh: "Để em tiễn anh nhé? Lúc nãy thấy anh đi xe người khác tới."
"Không cần đâu, Tô Văn Châu chở tôi về." Anh nghiêng người tránh bàn tay cô ta, liếc nhìn đồng hồ. Giản Ninh Thư khựng lại, trong lòng thoáng lạnh. Cô ta mơ hồ cảm thấy gần đây anh cư xử với mình khác hẳn, lạnh nhạt hơn xưa rất nhiều.
Dù anh vốn là người khó đoán, nhưng từ sau khi anh trở về nước, cô ta luôn cảm thấy anh không còn tin tưởng cô ta như trước nữa.
“Anh không phải đang giận vì chuyện của Nhậm Diểu đấy chứ? … Là Lâm Cận Đường nói với anh à? Cái miệng đó đúng là không giữ được gì, có gì to tát đâu mà…”
Cô ta ngập ngừng nhìn anh dò xét: "Con bé đó là họ hàng xa bên ngoại em, mới tốt nghiệp, chưa có nơi nào nhận, em chỉ giúp giới thiệu công việc thôi. Vốn định để nó vào Phong Dương Capital, nhưng chẳng phải cũng không vào được à? Nên em mới sắp xếp cho nó sang bên Hưng Vinh.”
Anh chỉnh lại tay áo, nét mặt không biểu lộ gì: “Không ngờ mấy nền tảng đầu tư như bọn tôi, giờ lại biến thành trại tập trung cho người già yếu, bệnh tật.”
Anh khởi nghiệp từ nước ngoài, tư duy thẳng thắn, luôn tin vào quy luật sinh tồn, mạnh được yếu thua. Anh cực kỳ dị ứng với kiểu quan hệ dây mơ rễ má, đi cửa sau.
Phong Dương Capital lại là công ty đầu tiên anh thành lập sau khi bước chân vào giới đầu tư. Dù sau này đã tách riêng, không can thiệp chuyện vận hành nữa, nhưng vẫn giữ cổ phần, ít nhiều cũng có tình cảm.
Lời anh nói không nhắm vào ai cụ thể, mà rõ ràng là không ưa nổi những mối quan hệ phức tạp lằng nhằng kiểu đó.
"Em sai rồi, sau này em không làm vậy nữa... Anh đừng giận nữa nhé."
Chưa kịp nói hết, giọng Tô Văn Châu đã vang lên phía sau: "Tôi làm bóng đèn, xuất hiện lúc này có hơi sai thời điểm không?"
Giản Ninh Thư vội thu lại biểu cảm, nghiêng đầu cười với anh ấy: "Anh nói xem?"
Tô Văn Châu cười khổ: "Thôi để hôm khác tôi mời cô Giản bữa cơm xin lỗi vậy, hôm nay đúng là có chuyện gấp."
Giản Ninh Thư quay đầu nhìn.
Phó Nam Kỳ gật đầu xác nhận: "Ông nội gọi tôi về gấp. Một lát nữa phải về Doanh Đài, em tự về nhé."
"Vâng." Cô ta luôn biết điều, dù trong lòng có bao nhiêu điều muốn nói, cuối cùng vẫn chỉ nhẹ nhàng dặn một câu: "Anh đi đường cẩn thận."
Chờ cô rời đi, Tô Văn Châu mới nở nụ cười đầy ẩn ý: "Quả là dịu dàng như nước, vị hôn thê của anh cũng được đấy. Ông cụ đúng là có mắt nhìn người."
Ngữ khí nghe thì giống khen, nhưng thật ra chẳng hề có chút tán thưởng nào.
Phó Nam Kỳ liếc qua, giọng nhạt: "Anh thích thì tôi nhường cho."
Tô Văn Châu lập tức giơ tay, liên tục xua xua: "Thôi, thôi, loại hình này tôi không kham nổi. Tôi vẫn thích mấy cô bé ngây thơ đáng yêu hơn."
Hai người sải bước đi ra ngoài, Tô Văn Châu buột miệng nói: "Phụ nữ mà ghen thì đáng sợ thật đấy. Cô bé đó cũng tội, không tìm ai lại tìm trúng cô ta? Không lẽ cô ấy không biết, Giản Ninh Thư trước đây cũng từng tham gia HCI à? Suốt ba năm liền đều đứng nhất, chỉ có lần cuối bị một người vô danh vượt mặt, nghe đâu còn là đàn em kém mấy khóa. Với tính cách sĩ diện như cô ta, hừ..."
“Đừng lo chuyện bao đồng, kẻo lật thuyền trong mương.” Phó Nam Kỳ ngước mắt nhìn bầu trời âm u, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.
Tô Văn Châu cười nhẹ: "Tôi chỉ tiện miệng nói vài câu thôi mà."
**
Trở lại trụ sở Tử Quang Capital, đã là nửa đêm. Đèn trong toà nhà vẫn sáng rực. Phó Nam Kỳ đi thang máy riêng lên tầng, vừa vào đến văn phòng thì có điện thoại gọi đến.
Thư ký nhìn màn hình, quay đầu hỏi: "Chủ tịch Phó, là tổng giám đốc Tiết gọi đến."
Anh giơ tay, thư ký lập tức đưa điện thoại cho anh. Cuộc gọi được kết nối…
Giọng Tiết Dương ở đầu dây bên kia vang lên rất rõ ràng: "Chủ tịch Phó, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ? Lão già như tôi nửa đêm làm phiền, mong không ảnh hưởng đến giờ nghỉ của anh."
"Sao lại thế được?" Phó Nam Kỳ mỉm cười, rất lịch sự, "Tôi vẫn còn đang ở công ty. Ông tìm tôi, có chuyện gì à?"
"À, tôi nghe nói cậu đang cân nhắc đầu tư vào khu công nghiệp của Hưng Vinh, nhưng hình như chưa hài lòng với quy hoạch cấu trúc bên đó." Tiết Dương chậm rãi nói: "Tôi có một học trò, làm về mảng điều khiển số thế hệ mới H5, hồi trước do tôi trực tiếp dẫn dắt..."
Phó Nam Kỳ vừa duyệt tài liệu vừa nghe, ban đầu cũng chẳng mấy hứng thú. Nhưng đến khi ông ấy nhắc đến một chi tiết nào đó, tay anh bỗng khựng lại, chiếc bút thép tạm gác sang bên.
Chờ đối phương nói xong, câu từ chối định thốt ra lại nhẹ nhàng xoay chuyển thành: "Vậy để sau tôi cho người liên hệ."
Cúp máy, anh khẽ bật cười đầy ẩn ý, quay đầu nhìn ra cửa sổ… Tòa cao ốc này là điểm cao nhất thành phố, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh về đêm của Bắc Kinh. Ánh đèn trải dài, phản chiếu lấp loáng như ảo ảnh giữa sa mạc.
Phó Bình đứng sau lưng nhẹ giọng: "Ông ấy đang muốn mượn anh để đối phó với Tứ thiếu đấy."
"Tôi biết chứ, nhưng chuyện nhỏ thôi." Anh xua tay ngắt lời, liếc xuống dòng người hối hả bên dưới, nói tiếp: "Tôi thật sự có hứng thú với dự án này. Mấy ông già đó, càng lịch sự với họ, họ lại tưởng đó là đặc quyền."
Phó Bình gật đầu, hiểu rõ. Phó Yến cũng đang tận dụng chính điều đó để vừa lấy lòng hội đồng quản trị, vừa âm thầm thu phục nhân tâm.
**
Có thứ gì đó rơi xuống mặt, mát lạnh. Ôn Lăng ngẩng đầu, giơ tay đón lấy, là một bông tuyết đang tan. Cô hà hơi một cái, ngước nhìn lên.
Tòa cao ốc cao mấy trăm mét sừng sững trước mặt như một con quái thú bằng thép khổng lồ, khiến người ta không khỏi chùn bước. Mà cô, chỉ là một cá thể nhỏ bé ở dưới chân nó.
"Cô gái, khoai lang của cô xong rồi đấy." Chủ quầy gọi giật cô về thực tại.
"Cảm ơn, cảm ơn nhiều!" Ôn Lăng luống cuống móc tiền.
Không ngờ túi có lỗ, cô lục mãi vẫn không tìm được tờ tiền lẻ chuẩn bị từ sáng. Đúng lúc đó, một người đàn ông bất ngờ chen vào, vứt tiền xuống quầy rồi giật lấy củ khoai lang cuối cùng.
Ôn Lăng sững người, sau đó tức điên: "Anh làm gì kỳ vậy chứ…"
Cả ngày tích tụ những hoảng loạn, bực dọc và tủi thân giờ phút này đồng loạt dồn lên não. Cô xông tới, túm lấy tay người đàn ông kia.
"Anh điên à, vì một củ khoai lang mà cũng tranh?!"
"Một củ khoai lang đấy! Mà anh cũng tranh với tôi, một củ khoai lang…" Cô cũng chẳng rõ mình đang làm gì, có thể là muốn giành lại củ khoai ấy, mà cũng có thể là muốn giành lại một điều gì khác...
Hai người giằng co, quán nhỏ lập tức trở nên hỗn loạn.
Ông chủ đứng bên cuống cuồng: "Đừng cãi nhau nữa mà, chỉ là một củ khoai thôi, trời ơi…"
Cuối cùng, Ôn Lăng cũng giành lại được củ khoai của mình, nhưng lại bị đẩy một cái, suýt nữa ngã xuống.
"Đồ thần kinh! Xui xẻo thật!" Người đàn ông chửi rủa om sòm: "Cô bị điên à?!"
Ôn Lăng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn củ khoai trong tay. Cô đưa tay quệt mắt, cay xè, như thể có gì đó sắp trào ra. Gã đàn ông cũng khựng lại, lúc trước chưa nhìn rõ, bây giờ nhìn kỹ mới thấy, cô gái đang lặng im trước mặt mình lại xinh đẹp lạ thường.
Anh ta lúng túng mím môi, đá nhẹ chân, rồi lặng lẽ bỏ đi trong vẻ ngượng ngùng.
**
Vài ngày sau đó, Ôn Lăng vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội mới, gần như chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Có điều, phần lớn đều chỉ dừng lại ở bề ngoài khách sáo, chẳng ai thực sự muốn ra tay giúp đỡ.
Ngay lúc cô sắp chạm đến ranh giới của tuyệt vọng, mọi chuyện bất ngờ xoay chuyển.
Tối thứ Bảy tuần đó, cô nhận được cuộc gọi từ Tiết Dương, mời cô đến ăn tối. Ôn Lăng sửa soạn sơ qua, mua chút quà rồi đến nhà ông ấy.
Vừa thấy cô, sư mẫu đã kéo tay vào phòng khách, miệng vừa trách vừa cười: "Em đến chơi là vui rồi, còn mang theo bao nhiêu thứ thế này làm gì?"
Ôn Lăng nhẹ nhàng cười, hai tay dâng chén trà lên: "Công việc bận rộn quá, em mãi vẫn chưa sắp xếp được thời gian đến thăm thầy, là em không phải. Cũng vì trong lòng vẫn canh cánh... Sợ nếu thầy chưa nguôi giận, em đến lại khiến thầy khó chịu hơn."
Sư mẫu gật đầu, giọng ôn hòa: "Ta hiểu, ta hiểu cả. Em là đứa tốt. Thầy em sĩ diện lắm, em không đến thì thôi, chứ nếu em mà đến, ông ấy lại càng thấy khó xử."
Dù sao thì trước đây, Tiết Dương cũng từng là CFO của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, đồng thời cũng là bên A của cô, đã không ít lần giúp đỡ và hứa hẹn bảo đảm dự án H5 sẽ được vận hành suôn sẻ, để cô yên tâm triển khai.
Ai ngờ sau này ông ấy đứng sai phe, bị buộc phải từ chức, dự án cũng vì thế mà bị treo lại. Trong lòng ông ấy chắc chắn vẫn cảm thấy áy náy, chẳng biết phải đối mặt với học trò này thế nào cho phải.
Từ trong phòng làm việc, Tiết Dương lên tiếng, mặt nghiêm mà giọng lại không giấu nổi ý cười: "Hay nhỉ, tôi không có mặt thì hai người hợp sức nói xấu tôi à?"
Ôn Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt ông ấy hồng hào, ánh mắt bình thản, bèn hiểu ngay ông ấy không thật sự tức giận. Tuy chưa rõ có chuyện gì khiến ông ấy thay đổi, nhưng thấy ông ấy đã buông bỏ được, lòng cô cũng nhẹ đi một phần.
Biết hai người có chuyện cần bàn, sư mẫu liền bê khay trống rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Tiết Dương trầm giọng nói: "Dù thầy đã rút lui, nhưng bao năm lăn lộn, cũng không phải hoàn toàn tay trắng. Trước kia thầy từng hứa sẽ hoàn thành dự án này, giờ dẫu không còn chức vị, thầy cũng không thể đứng nhìn."
Ôn Lăng nghe thế, mừng rỡ trong lòng, lập tức lên tiếng: "Xin thầy chỉ cho em một con đường."
Tiết Dương khẽ cười, đưa cho cô một tờ giấy: "Em đến tìm người này, cứ nói là thầy giới thiệu. Anh ta chắc chắn có hứng với dự án."
Ôn Lăng nhìn xuống, thấy trên giấy chỉ có một cái tên và dãy số điện thoại: Phó Nam Kỳ.
Cô đoán đây chắc hẳn là một nhân vật cấp cao trong Tử Quang, lại phải là người có tiếng nói thực sự. Bằng không, một dự án đã bị Phó Yến gạt bỏ, ai còn dám động vào?
Sau đó hai người trò chuyện thêm vài câu, Ôn Lăng vẫn không giấu được áy náy trong lòng: "Em xin lỗi thầy, chuyện của Phó Yến, anh ấy..."
Tiết Dương phất tay cắt lời: "Chuyện riêng của em, thầy không can thiệp. Nhưng với tư cách là thầy, có vài lời khó nghe, thầy vẫn phải nói. Loại người như cậu ta, lạnh lùng, vô tình. Nếu thực sự quan tâm đến em, sao lại nỡ đối xử với em như vậy? Mà lại đối xử với cả thầy như thế? Em nên nghĩ nhiều hơn cho bản thân mình, đừng đặt niềm tin quá nhiều vào cậu ta."
Nghe câu nói của thầy, tim cô như bị ai đó cầm búa gõ mạnh mấy phát, ong ong chấn động đến mức choáng váng.
Đợi đến khi cô như người mất hồn rời đi, sư mẫu mới từ trong bếp đi ra thu dọn ấm chén, chân mày nhíu chặt: “Con bé là đứa tôi nhìn lớn lên từng chút một, ông làm thế có quá đáng quá không? Lợi dụng nó như vậy?”
“Lợi dụng?” Giọng nói của ông ấy đầy mỉa mai, “Em là phụ nữ, hiểu gì? Anh đang giúp nó đấy. Một cô gái từ nơi khác đến, muốn đứng vững ở thành phố này thì phải dựa vào cái gì? Dù thế nào đi nữa, công việc mới là quan trọng nhất.”
Tất nhiên, ông ấy cũng chẳng phủ nhận trong lòng mình có tư tâm. Tên tiểu tử thối Phó Yến đó, dám trở mặt nhanh như vậy, còn tưởng ông ấy là quả hồng mềm dễ bóp chắc? Chẳng lẽ trong tập đoàn Tử Quang này không ai trị được cậu ta?
Hồi cha của cậu ta, Phó chủ tịch Phó Bằng Lễ, còn sống, hai anh em bọn họ còn biết đường mà đoàn kết đối ngoại. Giờ ông ấy đi rồi, hai người đó mà hòa hợp được mới là chuyện lạ.
Vì suy cho cùng, cả hai đều không phải loại người cam chịu đứng sau kẻ khác. Có điều, trong lòng ông ấy cũng hiểu rõ, việc Phó Yến từ chối đầu tư vào dự án H5, quay sang ủng hộ Nhậm Diểu, thật ra không phải vì muốn làm khó Ôn Lăng, mà là để thể hiện rõ lập trường của mình.
Ông ấy cố tình nói lệch hướng như vậy, đúng là hơi thiếu đạo đức.
Nhưng có một điều ông ấy không nói sai, trong mắt Phó Yến, Ôn Lăng chẳng qua chỉ là một món đồ chơi giúp giải trí, làm gì có vị trí hay giá trị thực sự?
Một khi đụng đến lợi ích, cậu ta sẽ không hề do dự mà buông tay.
**
Trở về nhà, Ôn Lăng suy nghĩ rất lâu, đầu đau như búa bổ. Cô dứt khoát không nghĩ nữa, giờ việc quan trọng nhất vẫn là công việc.
Nghĩ vậy, cô bật dậy, lôi mảnh giấy mà thầy đưa ra.
Sau khi bấm số, từng tiếng "tút tút" vang lên, tim cô như bị kéo lên tận cổ họng. Cô vừa lo lắng vừa đắn đo không biết nên mở lời ra sao.
Không ngờ đối phương lại lên tiếng trước: “Xin chào.”
Đó là một giọng nam trầm thấp, chín chắn, mang theo chút từ tính. Nhưng nếu nghe kỹ, có vẻ người này cũng không lớn tuổi lắm.
Ôn Lăng hơi sững lại, vội vàng trình bày rõ ngọn ngành.
Bên kia đầu dây im lặng chốc lát, như đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng không để cô phải chờ quá lâu: “Tôi đúng là khá hứng thú với dự án này. Vậy đi, Ôn tiểu thư, chúng ta hẹn một buổi gặp mặt, tôi cần xem xét chi tiết nội dung dự án.”
“Vâng ạ.” Ôn Lăng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy, cô vội cảm ơn, “Cảm ơn anh rất nhiều. Không biết… Tôi nên xưng hô với anh thế nào ạ?”
Cô vốn định khéo léo thăm dò xem người này giữ chức vụ gì, nhưng đối phương rất biết cách tránh né, nhẹ nhàng mà dứt khoát: “Tôi họ Phó.”
“Vâng, được ạ, anh Phó.” Cô thấy hơi bị hớ.
Không biết có phải cô tưởng tượng không, hình như đầu bên kia khẽ bật cười. Trong khoảnh khắc đó, Ôn Lăng cảm thấy mình hoàn toàn bị nhìn thấu, tất cả toan tính nhỏ trong đầu như bị anh nhìn rõ mồn một. Cô bỗng thấy căng thẳng một cách vô cớ.