Hôm sau, trước khi đến điểm hẹn, Ôn Lăng lại cẩn thận kiểm tra địa chỉ ghi trên thư mời một lần nữa. Không phải Khoa học Kỹ thuật Tử Quang, mà là Tử Quang Capital, tọa lạc gần khu Central Park.
Cô từng đến đây một lần, nên đường đi cũng không quá xa lạ. Vừa xuống xe, từ xa đã thấy từng tòa cao ốc san sát nối liền nhau. Trời lạnh buốt, nơi này lại không được dừng xe lâu, cô chỉ kịp kéo chặt áo khoác, chạy vội qua đường.
Thang máy dừng lại ở tầng 42. Ôn Lăng làm thủ tục với lễ tân xong thì rẽ trái, đến khu tiếp khách ngồi chờ.
Chưa đầy vài phút sau, phía sau có người gọi: “Là cô Ôn đúng không?”
Ôn Lăng quay lại, lập tức bắt gặp một gương mặt điển trai, sáng sủa và có phần sắc sảo. Người đàn ông mặc âu phục, dáng người cao ráo, thẳng tắp, nét mặt lại có chút quen quen.
Cô thoáng suy nghĩ rồi chợt nhận ra, anh ấy là người đàn ông mặc vest mà cô từng gặp ở nhà máy Hạ Môn lần trước.
Vậy thì, người cô sắp gặp hôm nay… Chẳng lẽ là… Khi Ôn Lăng còn đang mải suy nghĩ, người đối diện lên tiếng nhắc nhở.
Cô vội hoàn hồn, nói: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Phó Bình không để tâm đến sự thất lễ của cô, mỉm cười nói: “Không sao, mời cô đi theo tôi.”
Nói rồi anh ấy bước lên trước dẫn đường. Có điều, đúng vào khoảnh khắc xoay người, anh ấy khẽ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt ẩn chứa sự dò xét kín đáo. Lăn lộn trong chốn danh lợi này đã lâu, anh ấy sớm quen với kiểu xã giao lạnh nhạt, cũng thường xuyên tiếp xúc với những người phụ nữ khéo léo, giỏi giang, nhưng chưa từng gặp ai giống Ôn Lăng.
Nhan sắc thì chưa phải điểm đặc biệt nhất, mà là khí chất nhẹ nhàng, trầm tĩnh của cô, khiến người ta vô cớ muốn lại gần. Trong thời đại vội vã này, hiếm ai có thể khiến người khác cảm thấy thoải mái khi ở cạnh như vậy.
Tuy nhiên, anh ấy rất hiểu tính cách của Phó Nam Kỳ. Phụ nữ đẹp thì rất nhiều, nhưng nếu không có điểm gì đặc biệt, anh tuyệt đối sẽ không liếc mắt đến lần thứ hai.
"Cô Ôn không phải người Bắc Kinh đúng không?" Trên đường đi tới phòng họp, Phó Bình làm như vô tình hỏi.
Ôn Lăng cũng không ngạc nhiên khi anh ấy nhanh chóng nhận ra điều đó. Năm xưa, lúc cô mới đặt chân đến thành phố này, người ta chỉ cần liếc qua đã biết cô không phải người bản xứ.
Cô mỉm cười: “Tôi là người miền Nam, thi đại học rồi ra đây học.”
"Ra vậy." Phó Bình trò chuyện với cô thêm vài câu, luôn giữ chừng mực, không quá thân thiết. Đưa cô đến trước cửa phòng họp xong, anh ấy cũng rời đi.
Lúc mới đến, Ôn Lăng vẫn còn chút thấp thỏm. Nhưng khi đứng trước cửa, cô lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, giơ tay gõ cửa với dáng vẻ điềm đạm, không khiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo.
"Mời vào."
Nghe được tiếng đáp, cô đẩy cửa bước vào. Phòng họp rộng rãi và yên tĩnh đến kỳ lạ, vậy mà không có lấy một người nào khác.
Phó Nam Kỳ mặc vest chỉnh tề, ngồi thẳng lưng ở vị trí chủ tọa. Bên ngoài bộ vest màu xám khói là chiếc áo khoác dài cùng màu được anh khoác hờ một cách tự nhiên. Anh đọc tài liệu rất nhanh, mỗi lần lật trang, cây bút máy vẫn kẹp giữa những ngón tay thon dài. Gương mặt anh lạnh lùng mà tuấn tú.
Ôn Lăng vô thức đưa mắt nhìn quanh. Phòng họp không quá lớn nhưng thiết kế bên trong lại vô cùng tinh tế. Một bên là vách kính lớn đón ánh sáng tự nhiên, bên còn lại là cửa trượt cảm ứng, đối diện không xa là khu vực làm việc chung. Ngẩng đầu lên là có thể thấy nhân viên đang qua lại bên ngoài.
Một công ty lớn với cơ chế vận hành hiệu quả, chỉ nhìn qua thôi cũng đủ cảm nhận được phần nào. Không biết người thiết kế có cố ý hay không, nhưng từng chi tiết đều toát lên sự chỉn chu và chuyên nghiệp.
“Ngồi đi.” Anh ngẩng đầu từ xấp tài liệu, tiện tay chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh.
Ôn Lăng khẽ gật đầu cảm ơn, ôm theo một xấp tài liệu rồi ngồi xuống. Dù trước đó đã gặp qua vài lần, nhưng giờ phút này cô vẫn thấy hơi căng thẳng. Trong lòng không khỏi đoán già đoán non về thân phận thật sự của anh.
Thấy cô như vậy, Phó Nam Kỳ mỉm cười, nói: "Tôi là Phó Nam Kỳ, hiện đang là Chủ tịch Tập đoàn Tử Quang. Cô cứ gọi tên tôi là được."
Ôn Lăng ngẩn người, phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại được, nhưng trong lòng vẫn như có sóng ngầm cuộn trào. Cô hoàn toàn không ngờ người đàn ông trước mặt lại có thân phận lớn đến vậy, càng không ngờ Chủ tịch nổi tiếng của Tập đoàn Tử Quang lại trẻ như thế.
Sự dè chừng trong lòng cô lại tăng thêm đôi chút. Tuy vậy, sau vài câu trò chuyện, anh vẫn giữ thái độ lịch thiệp, nhã nhặn, không hề tỏ ra xa cách hay kiêu ngạo. Lúc này, cô mới dần ổn định tinh thần, bắt đầu trình bày phần của mình.
"Đây là dự án chủ lực của Hưng Vinh, đã bắt đầu chuẩn bị từ năm kia, hiện tại có khu công nghiệp riêng ở Phong Đài, được trang bị những thiết bị tiên tiến nhất…"
Trong lúc thuyết trình, cô không kìm được mà ngẩng đầu quan sát anh. Khoảng cách gần như thế này, cô mới nhận ra nét mặt anh thật ra không quá lạnh lùng. Thậm chí từng đường nét đều thanh tú và cao nhã đến mức khiến người ta quên cả thực tại, cộng thêm khí chất xuất chúng, quả là một người đàn ông hiếm có.
Nhưng Ôn Lăng hiểu rõ, người như anh, bề ngoài có thể ôn hòa, nhưng trẻ tuổi như vậy mà đã nắm trong tay cả một đế chế thương mại, chắc chắn không phải người dễ đối phó. Nên dù ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng cô vẫn luôn thận trọng.
Điều khiến cô bất ngờ là Phó Nam Kỳ không hề chen ngang hay tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ngược lại, anh lắng nghe rất chăm chú. Nhưng nét mặt lại không biểu lộ nhiều cảm xúc, thỉnh thoảng mới gật đầu nhẹ, đôi lúc lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng, khó đoán.
Có khoảnh khắc, Ôn Lăng thậm chí có cảm giác… Anh đang thả hồn đi đâu đó. Cô nói xong, hơi nín thở chờ phản ứng của anh.
Lúc này, anh mới ngước mắt lên, mỉm cười nói với cô: "Ngành này của chúng ta, điều quan trọng nhất vẫn là công nghệ. Là những phương án hữu hiệu có thể nhìn thấy được, thật ra không cần thiết phải tốn quá nhiều công sức vào việc tô vẽ tiểu tiết."
Ôn Lăng hơi sững người, mãi mới kịp phản ứng lại, cảm giác mặt nóng ran. Dù lời anh nói có nhẹ nhàng đến đâu, cô vẫn nghe ra được hàm ý trong đó. Ý là: cô nói lan man một hồi, toàn thứ không cần thiết, còn phần cốt lõi thì lại sáo rỗng, thiếu thực tế.
Cô vừa xấu hổ vừa bực bội, trong lòng trào lên chút phản kháng: "Không biết tổng giám đốc Phó muốn nhìn thấy phương án như thế nào? Để bên tôi còn có thể điều chỉnh sát hơn."
Câu này nghe thì có vẻ khiêm tốn, nhưng thực chất lại như đang bóng gió rằng: công ty anh quá khắt khe, nói thì giỏi mà chẳng đưa ra yêu cầu cụ thể gì, không khác mấy bên khách hàng khó chiều mà lại chẳng có chuyên môn.
Nói xong cô hơi hối hận. Dù gì người ta cũng chỉ là thiện ý góp ý một câu, cô lại xù lông như nhím, quả thật có hơi thất lễ, cũng thiếu phần điềm tĩnh.
Cô nhớ Hứa Văn Giai từng nói: người càng thiếu tự tin, lại càng dễ mất bình tĩnh.
Cô không muốn mình trở thành kiểu người như vậy, nhưng… Người đàn ông này mang đến cho cô áp lực quá lớn. Bản năng khiến cô phải dựng hàng rào phòng bị.
Cũng may là anh không để bụng, chỉ cười nhạt. Cây bút thép trong tay nhẹ nhàng chạm vào tập tài liệu, còn đánh dấu mấy chỗ then chốt: "Vấn đề tồn tại ở khu công nghiệp ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ thi công. Bên cô sắp đóng cửa toàn bộ nhà máy ở Hạ Sa, Hạ Môn, các cơ sở gia công bị thu hẹp. Trừ đi thời gian vận chuyển, thời gian thực tế còn lại vô cùng ít ỏi. Trong khi đó, dự án H5 vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Tôi thật sự nghi ngờ mốc thời gian giao hàng mà công ty cô cam kết."
Mặt Ôn Lăng lúc trắng lúc đỏ, nhưng không cách nào phản bác.
Đây là chuyện ngầm thỏa thuận trong giới. Với các đơn hàng dạng thiết kế riêng, thời hạn bàn giao có hơi xê dịch cũng là chuyện thường. Giai đoạn sau đôi khi sẽ phát sinh nhiều tình huống ngoài ý muốn, phía khách hàng cũng hay yêu cầu thay đổi khiến tiến độ chậm lại, chỉ cần không quá đáng thì đều chấp nhận được. Cô không ngờ anh lại trực tiếp vạch trần vấn đề, thậm chí còn nắm rõ từng quy trình sản xuất như lòng bàn tay.
Huống chi với cấp bậc quản lý như anh, lý ra chẳng mấy ai biết đến những việc ở tầng sản xuất. Thậm chí ngay cả nhân viên nội bộ cũng chưa chắc nắm hết chi tiết. Chính vì vậy, mà từ trước đến nay cô luôn tự tin có thể ứng phó với bất kỳ đối tác khó tính nào.
Nhưng đến lượt người đàn ông này, anh không chỉ hiểu mà còn hiểu sâu hơn cả cô, khiến cô chẳng thể nào chơi chiêu được nữa.
Ôn Lăng khựng lại một lúc mới cố gắng lấy lại bình tĩnh, cất giọng: "Chuyện này anh không cần lo. Một khi hợp đồng đã ký kết, bên tôi nhất định sẽ giao hàng đúng hạn."
“Nhỡ đâu không đúng hạn thì sao?”
Ôn Lăng nghẹn lời, không ngờ anh lại truy đến cùng như vậy. Thái độ của anh vẫn lịch sự, nhưng một khi đã đụng đến vấn đề cốt lõi, thì lại chẳng nể mặt ai, cũng chẳng buông lơi chút cảm tình nào, thẳng tay vạch trần mọi rủi ro. Trước đây, cô cũng từng gặp không ít bên khách hàng khó chiều, nhưng đa phần chỉ là giở trò để ép giá hoặc làm khó có lệ, cô đều có thể khéo léo ứng phó.
Người đàn ông này thì ngược lại. Thái độ luôn ôn hòa, nhưng lại nhìn thấu mọi góc khuất trong phương án và quy trình sản xuất của họ, mỗi câu đều đánh trúng điểm yếu, khiến cô không cách nào phản bác.
Cô thậm chí còn hoài nghi, trước đó khi anh đi khảo sát khu công nghiệp, có lẽ đã âm thầm nắm rõ mọi vấn đề từ đầu đến cuối. Mưu tính kỹ càng, suy nghĩ chu toàn, đúng là một đối thủ đáng gờm.
Khoảnh khắc đó, cô bất giác nghĩ đến Phó Yến.
Tuy vẻ ngoài, tính cách, cách nói chuyện của hai người dường như hoàn toàn trái ngược, nhưng cách làm việc thì lại có điểm giống nhau kỳ lạ. Kiểu người như họ, từ đầu đã quen tung hoành giữa gió to sóng lớn, trong lòng chỉ coi lợi ích là thứ duy nhất bền lâu.
Còn những người như cô, như Tiết Dương... Cuối cùng cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ của họ.
Bị dồn đến mức không còn đường lui, cô cũng chẳng rõ trong lòng mình là giận dữ hay tủi thân, chỉ biết không nhịn được nữa: “Công ty các anh lúc nào cũng làm việc kiểu này à?”
"Ý cô là gì?" Anh ngước mắt nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, vẻ như đang lắng nghe thật lòng.
Cái vẻ không giận không nổi nóng ấy, lại càng khiến người ta tức đến muốn bật khóc.
Ôn Lăng ban đầu không định nói, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: "Uống nước phải nhớ nguồn. Lúc công ty các anh còn đang ở giai đoạn Angel Funding, Tiết tổng đã cùng anh vào sinh ra tử, bao nhiêu năm sóng gió vượt qua, dù không có công cũng có sức. Vậy mà bây giờ các anh vắt chanh bỏ vỏ, có phải quá tuyệt tình rồi không?!”
Nói một tràng, miệng cô khô khốc, tim cũng đập loạn không ngừng. Thấy anh im lặng mãi không đáp, cô cảnh giác ngẩng đầu lên liếc anh một cái. Phó Nam Kỳ chẳng có biểu hiện gì, ngay cả vẻ mặt lạnh nhạt ấy cũng chẳng khác gì lúc cô mới bước vào phòng.
"Cô Ôn ra sức bênh vực Tiết tổng như vậy… Chắc không phải chỉ đơn thuần là bất bình đâu nhỉ?"
Anh cười. Nụ cười ấy quá đỗi mê người. Một gương mặt rõ ràng là kiểu đào hoa phong lưu, ngũ quan sắc sảo, đường nét tinh tế như được chạm khắc tỉ mỉ. Vậy mà khoác trên người bộ âu phục chỉnh tề, anh lại mang theo thứ khí chất nho nhã mà kiêu quý, khiến người ta không dám tùy tiện mạo phạm.
Ôn Lăng hơi ngẩn người một thoáng, chợt nghe anh cất giọng đầy ẩn ý:
“Nghe nói, trước khi dự án H5 bị Khoa học kỹ thuật Tử Quang tạm dừng, người luôn theo sát và ủng hộ mạnh mẽ chính là Tiết tổng. Mà ông ấy cũng từng là thầy hướng dẫn của cô Ôn. Vậy tôi có thể hiểu rằng, việc Tiết tổng bị buộc phải rút lui đồng nghĩa với việc cô Ôn mất đi một chiếc cầu thông qua phê duyệt dự án, nên mới tỏ ra bất mãn như thế?"
Chưa từng thấy ai nói lời mỉa mai mà giọng lại nhẹ nhàng đến vậy. Ôn Lăng há miệng mấy lần, mặt đỏ bừng như bị nghẹn, mãi mới thốt ra được một câu: "Tôi không có ý can thiệp vào nội bộ công ty các anh. Tôi hiểu, những tập đoàn như các anh phải thay đổi cơ cấu, bắt kịp thời cuộc là chuyện bình thường. Nhưng dù gì, ngoài luật vẫn còn tình người, anh xử sự như vậy… Chẳng phải quá lạnh lùng ư?”
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô có biết ở Bắc Kinh có bao nhiêu công ty như Tử Quang Capital không?”
Ôn Lăng im lặng, rõ ràng không nắm được nội tình.
“Chỉ riêng đại diện các tổ chức tài chính đã hơn một trăm. Khu CBD tập trung hơn ba mươi trụ sở doanh nghiệp. Quỹ tôi đang điều hành, từ khi thành lập đến giờ đã có mười hai năm lịch sử. Từng đồng tiền đều là nhờ năng lực kiếm được, chứ không phải để làm từ thiện.”
Ôn Lăng thoáng sững người. Gò má bất giác nóng rát, như thể bị ai đó tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt. Vậy mà giọng anh vẫn vô cùng điềm đạm. Anh hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ: “Chuyện không liên quan đến mình thì tốt nhất đừng xen vào. Còn tình nghĩa cũng không thể dùng để phá vỡ nguyên tắc. Đó là điều tối kỵ.”