Ôn Lăng mặt mày ủ rũ quay lại công ty, liếc nhìn đồng hồ thì đã hai giờ chiều, cơm chưa kịp ăn, bụng đói đến mức réo ùng ục. Vừa ngồi xuống, đã thấy Trương Nguyệt từ ngoài bước vào, tay xách theo hai ly lẩu Oden nóng hổi. Vừa thấy Ôn Lăng, cô ấy bèn đưa cho cô một ly
Ôn Lăng mệt mỏi nhận lấy, nói khẽ: “Cảm ơn.”
Thấy sắc mặt cô không ổn, Trương Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Cô vừa gặp sếp lớn bên Tử Quang về mà, sao trông mặt mũi ủ rũ vậy? Không suôn sẻ à?"
Ôn Lăng khẽ lắc đầu, cắn một miếng chả cá, giọng mệt mỏi: "Nói ra thì dài lắm."
Rồi cô kể lại chuyện chủ tịch Tập Đoàn Tử Quang hóa ra lại là người đàn ông họ từng gặp ở nhà máy Hạ Môn và trong buổi họp gần đây.
Trương Nguyệt nghe xong há miệng ngạc nhiên, đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà. Ôn Lăng còn tưởng cô ấy định an ủi gì đó, ai ngờ lại nghe cô ấy cảm khái: "Biết ngay mà, chú ấy trông quá bảnh, khí chất cũng đỉnh như vậy, sao có thể là người bình thường được!"
Ôn Lăng: "..."
Tôi đang nói chuyện công việc, cô lại tám chuyện đàn ông với tôi đấy hả?!
Trương Nguyệt ôm mặt, lắc lư như mơ mộng: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà..."
Ôn Lăng: "..."
Hoa mẫu đơn cái gì chứ, rõ ràng là hoa ăn thịt người! Đúng là không biết sợ chết là gì!
Thấy sắc mặt cô càng lúc càng không vui, Trương Nguyệt vội vàng đổi giọng, nghiêm túc hơn: "Nhưng mà, nếu anh ấy không có hứng thú với dự án này thì cần gì phải gặp cô? Chẳng lẽ rảnh đến mức muốn trêu đùa người khác? Không giống đâu, với đẳng cấp như anh ấy, chắc chẳng đến mức nhàn rỗi vậy đâu. Có lẽ... Chưa chắc đã là chuyện xấu."
"Ai mà biết được, có khi… Chỉ là trả lại một ân tình thôi. Quên chưa nói với cô, là thầy của tôi giúp kết nối đấy."
"Thầy của cô? Tiết Dương hả? Thôi đi, ông ấy chỉ là một quản lý nhỏ dưới trướng Tập Đoàn Tử Quang thôi mà, giờ còn đang bị cho ngồi chơi xơi nước, có bản lĩnh lớn đến thế à? Tôi thấy chuyện này không đơn giản đâu. Cô có nói gì sai trước mặt anh ấy không? Đã chịu gặp cô thì rõ là có hứng thú với dự án, sao lại quay ngoắt thái độ vậy được?"
Ôn Lăng cau mày nghĩ một lúc, không chắc chắn: "… Chắc là không đâu."
Cô vẫn luôn giữ thái độ lịch sự, rõ ràng là anh mới là người liên tục dằn mặt cô từ đầu đến cuối. Ôn Lăng khẽ lắc đầu, quyết định không nghĩ thêm nữa, nhưng tâm trạng vẫn như bị dội thẳng xuống đáy. Có hy vọng rồi mới thất vọng, cảm giác đó còn khó chịu hơn cả việc ngay từ đầu không có chút hy vọng nào.
**
Chiều hôm đó Phó Nam Kỳ còn có một cuộc họp. Sau khi Ôn Lăng rời đi, anh ngồi vào chỗ, lập tức mở báo cáo tài chính ra xem. Anh là người đầu tiên có mặt trong phòng họp. Một lát sau, mấy vị lãnh đạo cấp cao và các thành viên hội đồng quản trị vừa bước vào, đang cười nói rôm rả thì đồng loạt khựng lại. Nhìn thấy anh đang ngồi sẵn trong phòng, vẻ mặt ai nấy đều sững sờ lại trong thoáng chốc, không hẹn mà cùng dừng chân ngay ở cửa.
Đặc biệt là một vị giám đốc đầu hói và một người thấp lùn đi cùng, đến thở mạnh cũng không dám.
Phó Nam Kỳ đọc xong báo cáo tài chính trong tay mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn họ: "Đứng cả ở cửa làm gì thế? Vào ngồi đi."
Mấy người cười gượng, lần lượt ngồi xuống, nhưng vẻ mặt ai cũng lộ rõ sự lúng túng.
Liếc mắt nhìn quanh một vòng, trong lòng lại càng thêm thấp thỏm. Những người được gọi đến họp hôm nay, đứng đầu là Cát Lượng, phần lớn đều là người trong thời gian Phó Nam Kỳ rời khỏi Bắc Kinh đã ngầm kết nối với Phó Yến. Có người đã công khai đứng về phía Phó Yến, có người vẫn đang mập mờ, tỏ thái độ lưỡng lự.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của tất cả, trong cuộc họp, Phó Nam Kỳ chỉ bàn về tình hình tài chính quý này, mục tiêu quý sau, định hướng đầu tư và các trọng điểm nghiên cứu phát triển, giọng điệu ôn hòa, không hề giống như đến để truy cứu trách nhiệm.
Khi bàn tới một vài vấn đề, anh thậm chí còn ghi nhận một số ý kiến từ họ, có vẻ khá dễ nói chuyện.
Nhưng phía dưới, chẳng ai dám thở phào nhẹ nhõm. Càng không đoán được anh đang toan tính điều gì, trong lòng lại càng bất an. Huống hồ với phong cách trước nay luôn quyết đoán và lạnh lùng như anh, hoàn toàn không giống người dễ dàng bỏ qua chuyện cũ.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Phó Nam Kỳ đứng dậy kết thúc buổi họp, gật đầu chào họ.
Mấy người kia nơm nớp đứng lên, ai nấy nhìn nhau, trong mắt đều là sự bối rối khó hiểu, không ai đoán nổi anh đang giở chiêu gì. Ra tới bên ngoài, sắc mặt Phó Nam Kỳ lập tức trầm xuống.
Từ xa, anh đã thấy Phó Bình đứng chờ ở đầu cầu thang. Anh ấy nhanh chóng bước lại gần, đưa danh sách điều động thăng chức đã được chuẩn bị sẵn.
Phó Nam Kỳ nhận lấy, lật sơ qua, thấy không có vấn đề gì lớn thì nói: "Làm theo lệnh điều động này, lập tức thực thi."
"Vâng. Nhưng… Có phải hơi lộ quá không?"
"Không đâu. Đám già đó, ai cũng ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình. Nếu là cậu, nhìn thấy đồng minh cũ được đối thủ trọng dụng, cậu còn tin người đó nữa không? Tôi chẳng cần ra tay, cứ để họ nghi kỵ lẫn nhau rồi tự loạn đội hình. Chó cắn chó, càng xem càng thú vị."
Phó Bình mỉm cười như đã hiểu rõ: "Tôi biết rồi."
Phó Nam Kỳ chỉnh lại tay áo, cười lạnh: "Tôi chỉ đi Úc có nửa năm, mà từng người một, cứ như thể tôi chết rồi vậy."
"Anh còn lạ gì bọn họ nữa đâu? Toàn một lũ gió chiều nào theo chiều ấy."
"À đúng rồi, chuyện tôi bảo cậu điều tra thì sao?"
"Ý anh là cô gái tới gặp sáng nay phải không? Cô ấy là quản lý sản phẩm bên Hưng Vinh, hiện tại đang phụ trách H5 và một dây chuyền sản xuất riêng biệt. Năng lực ổn, quan hệ với đồng nghiệp cũng khá tốt. Nhưng không giống kiểu người được Trần Gia Thư cài vào để dò xét tình hình. Cấp trên trực tiếp của cô ấy là Hứa Thuật An. Mấy ngày nay, cô ấy đang chạy đôn chạy đáo tìm người giúp đỡ, chắc là tưởng Trần Gia Thư muốn bỏ hẳn dự án này. Nhìn cũng tội."
Phó Nam Kỳ khẽ gật đầu coi như đã nắm rõ.
“Vậy bây giờ có cần thông báo luôn với Trần Gia Thư không ạ? Phía Tứ thiếu liệu có định ra tay không?"
"Cứ chờ thêm hai hôm nữa. Anh ta càng sốt ruột, chúng ta càng không được vội."
"Tôi hiểu rồi."
**
Hai ngày sau, Ôn Lăng mới lại gặp Phó Nam Kỳ.
Hôm đó tan làm, cô đã thu dọn đồ từ sớm. Thường ngày cô luôn là người về muộn nhất, nhưng dạo này thật sự chẳng còn tâm trạng đâu mà làm việc. Cô băng qua đường, đi vào sảnh tầng một của rạp chiếu phim bên kia, đổi mấy đồng xu chơi game.
Cô đã bỏ vào mấy lượt xu, mà chẳng gắp được con nào.
Tâm trạng vốn đã tệ, lại như thể đang cố chấp đấu với cái máy, cô rút luôn 100 tệ đổi thêm tiền xu. Lúc này trông cô chẳng khác gì con bạc thua cháy túi nhưng không chịu dừng lại.
Dĩ nhiên, kết quả vẫn thế: không gắp được gì, tiền cũng tiêu sạch. Cô đứng thẫn thờ nhìn đống thú bông trong tủ kính, tự nhiên trong lòng nghẹn lại, một cảm giác chua xót dâng lên. Một giọt nước mắt rơi "tách" xuống mu bàn tay.
Sợ gặp đồng nghiệp, cô vội đưa tay lau mắt, còn không quên ngoái đầu nhìn lại.
Cô quay đầu lại theo phản xạ, vừa vặn đối diện với một ánh mắt đen thẳm từ phía sau.
Ánh mắt của Phó Nam Kỳ dừng lại trên gương mặt cô trong thoáng chốc, rồi lịch sự dời đi chỗ khác.
Mặt Ôn Lăng đỏ bừng như bị lửa đốt, cố chấp quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy anh. Nhưng nghĩ lại, làm vậy có phần bất lịch sự, cô đành ngoan ngoãn quay lại, khẽ lên tiếng chào hỏi: "Chào Tổng giám đốc Phó."
Phó Nam Kỳ nhìn nét mặt lúng túng của cô, không khỏi thấy buồn cười. Anh giơ tay chỉ vào máy gắp thú bông, ý bảo mình chỉ đang xếp hàng chơi máy chứ không phải đứng đó để cười chê cô.
Ôn Lăng chợt hiểu ra, càng thêm lúng túng, vội vàng tránh khỏi chỗ trước máy gắp để nhường đường. Anh tiện tay cho hai đồng xu vào máy, thấy cô vẫn đứng bên cạnh, ánh mắt mong chờ nhìn sang, trong đầu chợt hiện lên cảnh vừa rồi cô liên tục thất bại, thú bông chẳng gắp được con nào. Thấy vậy, hiếm khi anh nổi chút lòng tốt, bắt đầu kiên nhẫn giải thích: “Cô gắp kiểu đó thì chắc chắn là không trúng rồi. Với mấy loại máy này, móng vuốt thường rất lỏng, xác suất trúng thật ra đã được cài đặt sẵn. Muốn nâng cao tỉ lệ thành công, phải biết nắm đúng kỹ thuật, chọn đúng thời điểm…”
Ban đầu Ôn Lăng không mấy tin tưởng, nhưng nghe anh nói một hồi, lại thấy cũng có lý.
Có điều… Miệng cô không chịu thừa nhận, im lặng không nói gì.
Phó Nam Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy biểu cảm lúc này của cô chẳng khác nào một con chim cút nhỏ đang giận dỗi, anh vô thức bật cười: "Cô đang chửi tôi trong lòng đấy à?"
Ôn Lăng hoảng hốt, vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
"Vậy thì đừng bày ra cái vẻ mặt như thể tôi thiếu cô mấy trăm vạn vậy. Quản lý biểu cảm là bài học đầu tiên trong môi trường công sở đấy. Còn cô, mọi cảm xúc đều viết hết lên mặt. Là Tiết Dương dạy cô như thế à? Nếu cô cứ mang theo thái độ này khi làm việc, những dự án vốn còn đang được cân nhắc cũng có thể bị hủy."
“Với lại, làm kinh doanh thì phải biết vì lợi ích mà tính toán. Tôi không thấy mình làm gì sai cả, càng không cảm thấy mình có lỗi với cô.”
Ánh mắt anh không hề nghiêm khắc, nhưng Ôn Lăng lại cúi đầu xuống dưới ánh nhìn đó, lòng bỗng thấy rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô chợt nhận ra, đúng là mình không nên đem cảm xúc cá nhân vào trong công việc.
"Xin lỗi anh."
Anh khẽ cười, xem như chấp nhận lời xin lỗi của cô.
Một lúc sau, Ôn Lăng mới chậm rãi phản ứng lại: “Anh... À không, ý anh là… Anh vẫn sẽ xem xét tiếp tục đầu tư cho H5?”
Cô vui ra mặt, cúi người cảm ơn: "Cảm ơn tổng giám đốc Phó!"
Anh đưa tay ra hiệu cô không cần làm vậy: “Tôi đâu có nói thế. Cụ thể ra sao, còn phải xem tình hình.”
Ôn Lăng cười ngượng, vẫn không quên bày tỏ lòng cảm kích: “Dù sao đi nữa, vẫn cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Phó Nam Kỳ bật cười: "Cô đổi sắc mặt cũng nhanh đấy."
Anh nói trúng tim đen khiến Ôn Lăng có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu. Nghĩ lại thì đúng là lúc trước cô có thành kiến với anh thật, mà còn rất chủ quan. Đứng ở vị trí như anh, cẩn trọng một chút cũng là điều dễ hiểu.
Cô vội vàng nói: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Vậy thế này đi, tổng giám đốc Phó, tôi mời anh uống nước nhé!”
Không đợi anh trả lời, cô đã quay người chạy tới quầy gọi hai ly, rồi nhanh chóng mang về.
Anh vừa nhìn thấy cô đưa ly nước ra, bèn đưa tay ra ngăn lại, từ chối: “Tôi không uống nước có ga.”
Ôn Lăng ngượng ngùng rụt tay về, hai ly nước cô đều nhấp một ngụm, coi như tự mình giải vây.
Phó Nam Kỳ lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, rồi bỗng mỉm cười, bình thản hỏi: “Cô tên gì?”
“Ôn Lăng… ‘Ôn’ là ấm áp, còn ‘Lăng’ là bộ thủy ba chấm với... với...”
Cô cố gắng nhớ tên mình được viết như thế nào, nhưng nhất thời lại bí từ không nghĩ ra được lý do chính xác. Anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, đưa tay ra trước. Ôn Lăng nhìn bàn tay to rộng chìa ra trước mặt mình, hơi ngẩn người, rồi lúng túng viết vào lòng bàn tay anh một chữ “Lăng”.
Đúng lúc đó, ngoài quảng trường có người đang thả diều, anh quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói: “Cơ hội là thứ phải tự mình giành lấy, đừng có mỗi lần không vừa ý là khóc nhè nữa.”
Ôn Lăng bị nói trúng tim đen, mặt mũi nóng bừng, mím môi không biết phản bác thế nào, miễn cưỡng gật đầu, giọng nhỏ như muỗi: "Tôi đâu có khóc nhè. Với lại, cơ hội đâu dễ kiếm như vậy…"
Anh như đoán được cô sẽ nói gì tiếp, nhẹ giọng đáp: "Làm ngành này, đừng để cảm xúc chi phối, phải luôn biết cách giữ được sự điềm tĩnh. Giống như thả diều vậy, chỉ cần sợi dây vẫn trong tay, con diều sẽ mãi là của cô."
Ôn Lăng tuy chưa hiểu hết, nhưng đã thay đổi cái nhìn về anh rất nhiều, chân thành nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn tổng giám đốc Phó."
"Vậy cô có biết bây giờ trong đầu tôi đang nghĩ gì không?"
Ôn Lăng ngẩn ra, thấy anh chỉ chỉ vào thái dương mình: “Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng. Về suy nghĩ nhiều hơn, động não nhiều hơn, nhớ lại xem sáng nay tại sao tôi lại từ chối cô.”
Nói xong câu đó, anh quay người rời đi. Ôn Lăng nhìn bóng lưng anh, cau mày suy nghĩ một lúc mà vẫn không hiểu rõ.
Anh đang ám chỉ... Cô không chịu động não à?
Lúc đó, cô thật sự không nghĩ xa như vậy, càng không liên tưởng đến những chuyện đấu đá nội bộ trong Tử Quang. Cô chỉ đơn thuần cho rằng vấn đề nằm ở dự án của mình.
Vì thế, một tuần sau, khi Phó Bình báo tin mọi chuyện đã được xác nhận, bảo cô đến gặp lại lần nữa, cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.