Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 10

Lần này, họ hẹn gặp nhau tại một phòng tập đấu kiếm.

Lúc vừa nhận được tin nhắn, Ôn Lăng còn tưởng mình hoa mắt, phải xác nhận đi xác nhận lại với Phó Bình. Sau khi chắc chắn không có gì nhầm lẫn, cô lại càng không đoán nổi người này đang nghĩ gì.

Để đề phòng bất trắc, buổi tối cô còn tranh thủ học thêm một chút kiến thức liên quan đến đấu kiếm. Tuy là học vội vào phút chót, nhưng cũng coi như giúp bản thân thêm phần tự tin.

Ai ngờ, sang ngày hôm sau, anh chẳng làm gì khác ngoài việc để cô ngồi bên cạnh xem anh đấu kiếm suốt cả buổi sáng. Ngược lại, người quan tâm đến cô lại là Phó Bình. Anh ấy còn chu đáo đưa cho cô một ly nước.

Cô cầm ly nước, ngồi yên một chỗ. Ban đầu đúng là rất chán, nhưng sau đó cô bắt đầu để ý thấy đủ kiểu người khác nhau lần lượt đến tìm anh. Mà xem ra, chẳng ai là người bình thường.

Cô bắt đầu thấy thú vị, chống cằm ngồi đó đoán thân phận họ qua lời nói và cử chỉ, quần áo và thái độ.

Đang mải suy nghĩ thì Phó Nam Kỳ kết thúc hiệp đấu, tháo mặt nạ, sải bước ra khỏi sân. Ôn Lăng hoàn hồn, vội vàng cầm ly nước đứng dậy: “Phó tổng.”

Phó Nam Kỳ nhận lấy khăn lông Phó Bình đưa để lau mồ hôi, rồi quay sang hỏi cô: "Cô chờ lâu lắm rồi à?"

Cô vội vàng lắc đầu: “Không lâu đâu ạ!”

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, rồi xoay mặt đồng hồ lại đưa cho cô xem: “Từ 9 giờ sáng đến giờ, hơn tám tiếng. Vậy mà cô gọi là không lâu?”

Ôn Lăng không hiểu dụng ý của anh, có phần bối rối, cố giữ bình tĩnh: “Tôi biết đây là cách Phó tổng thử thách tôi. Tôi cũng học được khá nhiều điều.”

Phó Nam Kỳ im lặng nhìn cô hồi lâu, khẽ cười. Tuy biết cô không nói thật, nhưng anh cũng không vạch trần: “Kiên nhẫn thì có đấy, nhưng những mặt khác vẫn còn thiếu.”

Không để cô kịp suy nghĩ, anh quay người nói tiếp: “Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm.”

Thấy anh đã đi xa, Ôn Lăng vội ôm đống tài liệu chạy theo.

**

Trời vừa tối, đèn đường đã rực sáng. Ánh sáng xuyên qua lớp kính trong suốt dưới chân, Ôn Lăng cúi đầu nhìn xuống trung tâm thành phố. Những tòa nhà san sát nhau, đường phố uốn lượn, từng chiếc xe nhiều màu sắc chạy vội vã như thể là những món đồ chơi tinh xảo đang chuyển động không ngừng.

Nhà hàng sân vườn này nằm ngay trung tâm khu CBD, tọa lạc trong tòa nhà cao nhất Bắc Kinh. Ngày thường khách khứa đông kín, nếu không phải giới thượng lưu hay người có máu mặt thì khó mà đặt được chỗ.

“Không thích ăn món Tây à?” Phó Nam Kỳ hỏi.

Ôn Lăng khẽ lắc đầu: “Tôi không kén ăn.”

Im lặng một lúc, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

Người đàn ông này đúng là kiểu “mặc gì cũng đẹp”. Vai rộng, eo thon, đôi chân dài tỉ lệ hoàn hảo, thêm vào đó là khuôn mặt điển trai không góc chết. Dù mặc Âu phục hay đồ thường ngày đều khiến người ta không thể rời mắt. Ngũ quan anh rõ ràng, từng đường nét đều sắc sảo gọn gàng, khí chất nho nhã, phong thái điềm đạm tự nhiên. Thứ gọi là “khí chất công tử thế gia”, tưởng chừng hư vô, vậy mà ở anh lại hiện lên sống động đến thế.

Dù trước đó hai bên từng có bất đồng trong đàm phán, nhưng thái độ nghiêm túc, nguyên tắc và cẩn trọng khi làm việc của anh vẫn khiến cô rất nể phục. Nghĩ kỹ lại, Ôn Lăng cũng thấy bản thân lúc đó còn quá non nớt, chuẩn bị chưa đủ kỹ.

May là kết quả cuối cùng vẫn ổn.

Anh đồng ý tiếp tục tiếp quản giai đoạn đầu sản phẩm H5, đồng thời sẽ tiếp tục rót vốn. Tuy nhiên, điều kiện cụ thể sẽ bàn lại với Trần Gia Thư.

Chắc là muốn bàn về việc phân chia tỷ lệ liên quan đến các hạng mục nghiên cứu, sản xuất và các khía cạnh khác của khu công nghiệp. Cô đoán, anh không mấy hứng thú với T2, nhưng lại đặc biệt để tâm đến lĩnh vực sản xuất thông minh và công nghệ điều khiển số.

Những chuyện đó không liên quan gì đến cô. Việc cô cần làm là tập trung hoàn thành phần việc của mình, miễn sao giữ được dự án này, không bị cắt giảm đầu tư là được.

Lẽ ra họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song không giao nhau. Nhưng hiện tại, vì lập trường, họ lại tạm thời đứng cùng một chiến tuyến.

Còn cô, đã không còn đường lui.

Dù là vì giữ thể diện, vì công sức của cả đội suốt mấy năm trời, hay vì tương lai của bản thân, cô cũng tuyệt đối không thể để Nhậm Diểu chiếm thế thượng phong. Nếu không, sau khi rời khỏi Hưng Vinh, cô cũng sẽ chẳng có tương lai tốt hơn.

Cô không cho phép mình dễ dàng nhận thua, càng không thể thua dưới tay Nhậm Diểu.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Ôn Lăng liếc nhìn, là cuộc gọi từ Phó Yến. Trong lòng dâng lên một nỗi bực bội khó diễn tả, cô dứt khoát bấm từ chối. Nhưng bên kia dường như không có ý định từ bỏ, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Lần này, cô tắt nguồn luôn, ánh mắt vô thức nhìn lên.

Phó Nam Kỳ vẫn giữ vẻ bình thản, không hề tỏ ra khó chịu vì cuộc gọi chen ngang lúc đang bàn chuyện. Cô lại cảm thấy hơi ngượng, vội quay đầu nhìn ra cửa sổ, né tránh ánh mắt anh.

Phó Nam Kỳ khẽ bật cười, nhưng cũng không có ý định nói gì thêm. Anh không có hứng thú với những chuyện hạ thấp người khác để làm nổi mình, kiểu chuyện vô vị ấy, anh không bao giờ hứng thú.

Anh đúng là có ý định mượn lực đẩy lực, nhưng cái anh mượn là dự án và ý tưởng của cô, còn mối quan hệ rối rắm giữa cô và người kia, anh chẳng mấy hứng thú.

Không biết từ khi nào, ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa rơi tí tách lên tấm kính trong suốt, nhanh chóng hòa vào nhau thành những dòng nước ngoằn ngoèo chảy xuống.

Cô gái hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng mấy ngón tay đan chặt vào nhau đã vô tình để lộ sự căng thẳng. Dưới bầu trời âm u lạnh lẽo ấy, khuôn mặt thanh tú của cô lại mang theo một nét u buồn lặng lẽ.

Vẻ ngoài thuần khiết không chút tì vết, da trắng như tuyết, vóc dáng mảnh mai yếu mềm. Thế nhưng đôi mắt đen láy như đá quý, ẩn sau hàng mi cong dài, lại trong trẻo đến lạ thường, như chứa đựng một xoáy nước, khiến người ta không tự chủ mà bị hút vào.

Có lẽ vì quá trong trẻo, nên lại càng dễ khiến người ta rung động. Nhưng cô dường như chẳng hề nhận ra bản thân mình cuốn hút đến mức nào, lúc nào cũng giữ vẻ ngơ ngác, dịu dàng, mang theo chút tò mò trước mọi thứ.

Không hiểu vì sao, những lời vốn đã sẵn trên môi anh lại bị nuốt ngược vào. Phó Nam Kỳ thoáng ngẩn người.

Theo lý mà nói, một người như anh, hiếm khi thực sự để tâm đến điều gì. Ngay cả một kẻ rắc rối như Phó Bằng Lễ, trong mắt anh cũng chẳng khác gì một tên hề nhảy nhót. Trong công việc, anh luôn quyết đoán, dứt khoát, chưa từng có chút do dự hay mềm lòng. Còn trong cuộc sống, anh sống lý trí, tự kiềm chế bản thân, chỉ hành xử theo những nguyên tắc của riêng mình.

Có điều… Mỗi khi nói chuyện với cô gái này, anh lại vô thức cân nhắc kỹ từng lời, như sợ nếu nói quá sắc lạnh sẽ dọa cô sợ. Cô khác biệt quá nhiều so với anh, và cả với cái thế giới quanh anh.

Không gian xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Đợi mãi không thấy anh nói gì, Ôn Lăng nghi hoặc quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt đang nhìn mình. Đôi mắt đen thẫm, trầm lắng, sâu như hồ nước, mang theo một lực hút kỳ lạ.

Cô vội vàng lảng đi, không dám nhìn thêm.

Một lát sau, cô cất giọng nhẹ nhàng: “Anh có thể… bỏ qua cho tổng giám đốc Tiết được không?”

Cô cũng cảm thấy, yêu cầu này nghe thật vô lý.

Phó Nam Kỳ bật cười, gọi phục vụ rót thêm cho cô nửa ly cà phê nóng: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Trong lúc bản thân còn chưa chắc giữ được, thì đừng nên quá nhiệt tình vì người khác. Tôi rất xem trọng dự án H5, nhưng Hưng Vinh không chỉ có một mình cô là giám đốc sản phẩm. Nói cho cùng, cô cũng chỉ là người đại diện. Làm như vậy, chẳng khác nào đưa mình vào thế nguy hiểm. Trên đời này, trừ cha mẹ con cái ra, với người khác vẫn nên giữ lại cho mình một chút đường lui.”

Ôn Lăng khẽ run lên, siết nhẹ tay lại, khẽ nói: “Tôi xin lỗi.”

"Không cần xin lỗi. Lòng tốt là một điều đáng quý, mà trong xã hội này, điều đó lại ngày càng hiếm." Anh không để tâm, nhẹ nhàng nhấc ly cà phê, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời âm u nặng trĩu, như sắp có tuyết rơi. Vùng đất phương Bắc vốn khô hạn, đặc biệt là vào mùa thu và mùa đông, hiếm khi có những ngày thế này. Anh bật cười thành tiếng, nhưng không giải thích gì thêm. Ôn Lăng không hiểu anh cười gì, có chút bối rối. May là anh không để cô lúng túng quá lâu, chậm rãi nói: "Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Ôn Lăng liếc nhìn bàn tay anh đưa ra. Da trắng sạch sẽ, các khớp tay rõ ràng, thon dài, là một đôi tay rất đẹp. Cô đưa tay ra bắt tay anh.

Lòng bàn tay anh ấm áp và rộng rãi, khiến người ta có cảm giác an tâm, giống hệt cảm giác khi cô từng ăn miếng bánh đường ở Bắc Kinh - mềm ngọt, nóng hổi, khiến tim dịu lại. Khoảnh khắc nắm tay ấy, lòng bàn tay cô không kìm được mà đổ mồ hôi, vội vàng buông ra, không dám nán lại lâu.

**

Hôm đó khi bước ra khỏi quán cà phê, Ôn Lăng vẫn còn như đang mơ. Bước chân loạng choạng nhẹ như sắp bay, cảm giác không thật chút nào.

Gần đây, cô thật sự quá xui xẻo, hết chuyện tồi tệ này đến chuyện tồi tệ khác ập đến. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một bước ngoặt, lại càng không ngờ được sẽ có người sẵn lòng đưa tay kéo cô lên.

Chẳng lẽ, thật sự là họa tận rồi phúc đến?

Cái cảm giác nặng nề do công việc và do Phó Yến mang lại, cuối cùng cũng vơi đi đôi chút. Cô quay người gọi ngay cho Hứa Thuật An: "Sư huynh! Có người tiếp nhận dự án của em rồi!"

Cô kể lại mọi chuyện như trút bầu tâm sự, không sót một chi tiết.

Ban đầu, Hứa Thuật An nghe xong thì mừng rỡ, nhưng rồi bỗng nhiên im lặng, như đang suy tính điều gì đó. Sự im lặng ấy khiến Ôn Lăng bắt đầu thấp thỏm: "Sao vậy? Có gì không ổn à?"

"Không có gì đâu, chắc là anh nghĩ nhiều thôi." Hứa Thuật An cố trấn tĩnh lại, gác nỗi lo trong lòng sang một bên, đổi giọng dịu dàng dặn dò cô: "Nhưng cũng đừng lơi lỏng. Nghỉ ngơi một chút đi, chuẩn bị cho giai đoạn sắp tới. Anh thấy dạo này em chẳng được ngủ mấy."

Lẽ ra, mọi chuyện bất ngờ như vậy thì hẳn phải có gì đó không bình thường. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, với một người có tầm cỡ như vậy, chắc cũng chẳng rảnh mà nhắm vào Ôn Lăng. Có lẽ thật sự là do dự án này đã khiến đối phương động lòng.

Dù sao thì… Tình hình cũng không thể tệ hơn nữa.

"Cố lên." Hứa Thuật An chân thành động viên.

"Vâng ạ!" Cô cúp máy.

Hôm sau, cô bèn sắp xếp và biên tập lại toàn bộ bản thuyết minh dự án trước đó, chỉnh sửa chỉn chu thành mấy chục trang, còn cẩn thận đóng thành tập và đích thân mang đến công ty.

Nhưng ngay khi vừa gửi đi, cô đã bắt đầu hối hận. Cảm giác như mình vừa làm chuyện gì ngốc nghếch.

Chủ tịch Phó bận như vậy, chắc gì đã rảnh để xem mấy thứ này? Hơn nữa, lúc trước anh cũng đã nghe qua rồi, mà lúc nghe thì rõ ràng không mấy hứng thú. Có lẽ, anh không quan tâm đến chi tiết cụ thể, mà chỉ đơn giản thấy hứng thú với ý tưởng của dự án này thôi.

Mấy chuyện cụ thể, kiểu gì cũng có cấp dưới xử lý. Còn lãnh đạo thì chỉ cần nắm tổng thể là đủ.

Nghĩ một hồi, cô mở khung trò chuyện ra, là tài khoản WeChat đã kết bạn hôm trước. Anh từng nói: "Có gì cứ tìm tôi, không cần khách sáo."

Nhưng Ôn Lăng biết mình ở đâu, cô thầm nhủ nếu không phải chuyện lớn, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến anh.

Ba ngày sau, cô nhận được phản hồi, là tin nhắn từ Phó Bình, vô cùng lịch sự thông báo dự án đã được thông qua. Anh ấy mời cô cuối tuần này đến gặp để bàn cụ thể về việc phân bổ dây chuyền sản xuất và chuẩn bị các bước phê duyệt ban đầu theo yêu cầu của Chủ tịch Phó.

Ôn Lăng lập tức đồng ý, quay đầu tìm đến Hứa Thuật An. Anh ấy nghe xong thì không yên tâm: "Anh đi cùng em. Vừa hay hôm qua anh cũng trao đổi với Tổng Giám đốc Trần về chuyện này. Nhân tiện gặp Chủ tịch Phó, anh muốn nói thêm vài chi tiết."

Hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Phó Bình cho xe đến đón, là một chiếc Bentley màu bạc. Xe lướt nhanh qua khu trung tâm thành phố, vòng vèo lên vùng núi, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự giữa lưng chừng núi.

Nhưng không phải nhà riêng. Đây là một câu lạc bộ tư nhân, trước khi xuất phát, Phó Bình đã cười cười giới thiệu với họ như vậy. Dù đã được thông báo trước, nhưng khi biết Phó Nam Kỳ hẹn gặp ở chỗ này, Ôn Lăng vẫn hơi bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào nơi như thế.

"Mời đi lối này"

Phó Bình đi trước dẫn đường, đưa họ băng qua vườn hoa và lối đi phủ đầy cây xanh, cuối cùng bước vào một căn phòng tiếp khách trên tầng hai. Nói chính xác hơn, là một phòng trà.

Trong không gian bảng lảng hơi trà ấm, Ôn Lăng nâng tách trà lên sưởi ấm đôi tay, mắt lặng lẽ dõi ra ngoài cửa sổ. Kiến trúc nơi này bằng gỗ, bên phía Đông treo những tấm rèm tre ba màu. Qua lớp rèm mờ, có thể thấy khu vườn phía dưới trồng đủ loại hoa quý.

Kim đồng hồ treo tường vẫn lặng lẽ nhích từng giây. Nhưng người cần gặp mãi vẫn chưa thấy đâu.

Ôn Lăng ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa phòng trà, có một người phục vụ đứng nghiêm trang, dường như luôn trong trạng thái sẵn sàng nghe lệnh. Nhưng cô ngại không dám gọi. Dù sao thì, với kiểu người như Phó Nam Kỳ, để người khác chờ mình cũng chẳng phải điều gì bất thường.

Đang nghĩ ngợi, bỗng rèm cửa bị vén lên, Phó Nam Kỳ bước vào, trên tay cầm theo một tập hồ sơ, mỉm cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi gặp chút việc đột xuất nên đến muộn. Đã để hai người đợi lâu."

Hai người vội vàng đứng dậy nói không sao, rồi cùng ngồi xuống.

Cuộc trò chuyện sau đó cũng không có gì quá đặc biệt, phần lớn là Hứa Thuật An trao đổi với Phó Nam Kỳ. Ôn Lăng ngồi ở vị trí dưới, im lặng lắng nghe. Chỉ khi đến những chi tiết cần cô trình bày, Hứa Thuật An mới quay sang ra hiệu, cô mới nhẹ giọng đáp lời, thái độ hết sức khiêm tốn, cẩn trọng đến từng câu chữ.

Trong lúc trò chuyện, Hứa Thuật An không khỏi quan sát kỹ người đàn ông đối diện.

Trước đây anh ấy chỉ từng thấy Phó Nam Kỳ trong vài dịp công khai, ấn tượng là một người đàn ông cao ráo, nho nhã, diện mạo tuấn tú, phong thái xuất chúng, cư xử lại rất lịch thiệp.

Có điều, khi tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này, mới cảm nhận rõ khí trường của người này thực sự rất mạnh. Cách nói chuyện kín kẽ, lời nào cũng cẩn trọng, không phải kiểu người dễ đối phó. Trong lòng anh ấy bắt đầu lo lắng thay cho Ôn Lăng.

Hứa Thuật An hỏi thẳng: "Chủ tịch Phó có quen biết thầy tôi à?"

Phó Nam Kỳ không né tránh, đáp: "Tôi và Tổng Giám đốc Tiết cũng xem như quen biết lâu năm."

Hứa Thuật An hơi nheo mắt lại, nhìn thẳng vào anh: "Tôi thực sự thấy tò mò. Người như Chủ tịch Phó, sao lại để mắt đến một dự án như H5? Lại còn đích thân tiếp chúng tôi thế này? Dự án này trước đó từng bị Tổng Giám đốc Phó phủ quyết rồi, theo tôi biết thì anh ấy không đánh giá cao. Lẽ nào... Giữa Chủ tịch Phó và Tổng Giám đốc Phó có bất hòa?"

Hứa Thuật An vốn không sợ chuyện, nhưng xưa nay rất giỏi giữ chừng mực. Hiếm thấy anh ấy nhìn sắc bén như thế, lại nói ra những lời đầy ẩn ý như vậy. Ôn Lăng tim đập thình thịch, nhìn sang anh ấy, rồi lại lo lắng liếc về phía Phó Nam Kỳ, sợ bầu không khí ngay giây sau sẽ căng thẳng đến mức không thể cứu vãn.

Nhưng trong lòng cô cũng thấy cảm động, nói cho cùng, sư huynh là vì cô mà lên tiếng.

Không ngờ Phó Nam Kỳ chỉ mỉm cười, nghiêng tay phủi tàn thuốc vào gạt tàn, giọng nói bình thản lại mang theo ý cười dịu nhẹ: "Chỉ là bất đồng quan điểm thôi. Một công ty, nếu chỉ có duy nhất một tiếng nói, thì ngày sụp đổ cũng chẳng còn xa nữa."

Không khí xung quanh lập tức dịu lại. Người phục vụ bước vào, nhẹ nhàng rót thêm trà. Ôn Lăng thở phào, như thể cuộc giằng co vừa rồi chỉ là ảo giác do cô tưởng tượng ra.

Cuộc gặp gỡ này thực chất chỉ mang tính hình thức, chưa đến nửa tiếng đã kết thúc. Phó Nam Kỳ còn chu đáo cho tài xế tiễn họ về.

Anh rời đi trước. Hứa Thuật An và Ôn Lăng đứng ở cửa tiễn, dõi theo bóng anh khuất dần nơi lối vườn xanh.

Đợi đến khi bóng xe khuất hẳn, Ôn Lăng mới thở phào nhẹ nhõm: "Sư huynh, lúc nãy anh làm em sợ chết đi được. Em tưởng hai người sắp cãi nhau rồi chứ."

Hứa Thuật An vừa dở khóc dở cười, vừa thấy bao nhiêu lo ngại trong lòng cũng tan biến hẳn.

Nghĩ đi nghĩ lại, với một người nhỏ bé như cô, chắc cũng chẳng có gì khiến người khác phải bày mưu tính kế cả.

Bình Luận (0)
Comment