Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 11

Sau khi quay lại căn hộ ở Quốc Mậu, Ôn Lăng chỉ để lại một mảnh giấy nhắn rồi lặng lẽ dọn đi. Vì tạm thời chưa tìm được chỗ ở ổn định, cô đành dày mặt đến tìm Trình Dịch Ngôn.

Trình Dịch Ngôn không nói hai lời đã đồng ý cho cô ở nhờ, còn cùng cô ra siêu thị mua thêm đồ dùng sinh hoạt mới. Tất nhiên, cô ấy cũng tiện tay sắm kha khá cho mình. Người này đúng là một con nghiện mua sắm thứ thiệt.

Thấy cô ấy chỉ vừa dạo qua hai quầy hàng mà xe đẩy đã chất đầy đến mức không còn chỗ nhét, mí mắt Ôn Lăng cứ giật giật liên tục: "Tiết kiệm một chút được không? Với mức lương của hai đứa mình ấy mà…”

Trình Dịch Ngôn lương tháng chỉ hơn mười triệu một chút, thậm chí còn ít hơn cô. Dù vậy, cô cũng chẳng hơn bao nhiêu. Cả hai đều là những nhân viên văn phòng bình thường, nói trắng ra là mấy con ong chăm chỉ trong xã hội, làm việc cực nhọc, đồng lương ba cọc ba đồng.

Trình Dịch Ngôn làm thiết kế, phải giữ hình tượng và khí chất. Bình thường toàn vung tiền mua đồ hiệu để giữ thể diện, chi tiêu lớn đến mức cuối tháng chẳng còn lại đồng nào.

Ôn Lăng thỉnh thoảng cũng nhắc nhở, nhưng cô ấy chỉ cười hì hì rồi đáp: "Có rượu thì uống hôm nay đã, mai tính sau."

Mỗi người một cách sống, Ôn Lăng cũng không can thiệp thêm.

Trình Dịch Ngôn vừa lựa đồ, vừa hỏi: "Cãi nhau với bạn trai à?"

Ôn Lăng im lặng.

Thấy thế, Trình Dịch Ngôn cũng không gặng hỏi nữa.

Cô ấy biết Ôn Lăng có bạn trai làm giới tài chính, điều kiện không tệ, là người bản địa ở Bắc Kinh, nghe đâu còn giữ chức cao trong một công ty lớn nào đó. Chuyện này cô biết từ lâu rồi. Nhưng tính Ôn Lăng khá kín tiếng, lại chẳng bao giờ khoe khoang chuyện tình cảm lên mạng xã hội nên thông tin cô biết được cũng chẳng nhiều.

Nhìn tình hình hiện tại, tám chín phần là hai người đã cãi nhau rồi.

Trình Dịch Ngôn vỗ vỗ vai cô an ủi: "Đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng."

"Ừm." Ôn Lăng ậm ừ, giọng nghèn nghẹn.

Trình Dịch Ngôn lại nói: "Thôi nào, đàn ông ấy mà, chẳng thiếu. Hết người này thì còn người khác. Cậu vừa xinh vừa giỏi, thiếu gì công tử nhà giàu theo đuổi? Việc gì phải buồn chứ, hả…"

Cô vừa nói vừa vỗ mạnh vai Ôn Lăng.

Ôn Lăng nghiến răng: "Cậu vỗ gấu à?"

Trình Dịch Ngôn cười phá lên: "Ý cậu là tớ khỏe như gấu, hay cậu tự nhận mình là gấu thế?"

"Biến đi…"

Hai người cười đùa, từ quầy hàng này nhảy sang quầy hàng khác. Nào ngờ lúc sà vào một góc hàng, vô tình va phải người đi ngang, khiến món đồ trên tay người đó rơi xuống đất, phát ra một tiếng “bộp” giòn tan.

"Xin lỗi!" Ôn Lăng lập tức cúi người, vội vã nhặt giúp.

Một bàn tay thon dài nhanh hơn cô một bước, nhặt miếng xà phòng dưới đất lên. Ôn Lăng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Phó Nam Kỳ đang nhìn xuống.

"Chủ tịch Phó?!!" Ôn Lăng ngạc nhiên thốt lên.

"Chào cô." Phó Nam Kỳ mỉm cười với cô, rồi đứng thẳng dậy.

Ôn Lăng cũng vội vàng đứng lên, có phần lúng túng vuốt lại mái tóc: "Sao anh lại ở đây ạ?"

"Mua đồ."

"...À." Cô bỗng thấy câu hỏi của mình ngốc kinh khủng… Đến siêu thị ngoài để mua đồ thì còn làm gì nữa?

Chỉ có điều... Cô vẫn cảm thấy hơi bất ngờ. Trong ấn tượng của cô, người như anh, những chuyện lặt vặt kiểu này chẳng phải nên để trợ lý đi làm sao?

Không biết từ lúc nào, hình tượng của anh trong đầu cô bỗng trở nên gần gũi hơn một chút.

Trong lúc hai người nói chuyện, Trình Dịch Ngôn ở bên cạnh đã nháy mắt ra hiệu liên tục: "Lăng Lăng, anh đẹp trai này tên gì vậy?"

Ôn Lăng giật mình, vội kéo tay áo cô ấy, ánh mắt đầy cảnh cáo, ý bảo: đừng có nói lung tung. Trình Dịch Ngôn khựng lại, trong lòng bắt đầu thấy ngờ ngợ. Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn kiềm chế lại. Phó Nam Kỳ dường như cũng đang có việc, chỉ chào hỏi rồi rời đi.

Đợi bóng lưng anh khuất dần, Trình Dịch Ngôn mới quay sang hỏi: "Người đó là ai thế? Cậu căng thẳng thấy rõ luôn đấy."

Ôn Lăng liếc cô một cái: "Cậu suýt hại chết tớ rồi! Anh ấy là nhà đầu tư của công ty tớ, kiểu ông chủ lớn mà ngay cả sếp bọn tớ cũng phải nịnh nọt. Cậu nghĩ xem?"

Trình Dịch Ngôn giật nảy mình, vẫn cảm thấy khó tin: "Thật á? Trông còn trẻ lắm mà, đến ba mươi chưa?"

"Không rõ nữa." Ôn Lăng lắc đầu, "Tớ đâu có thân với anh ấy."

Những nhân vật như thế, cách thế giới của cô quá xa. Dù anh luôn tỏ ra nhã nhặn, thân thiện với cô, nhưng cô tuyệt đối không dám hiểu nhầm.

Đó là kiểu cư xử lịch thiệp của người ở tầng lớp khác, nếu lầm tưởng, chẳng khác nào sống lâu quá hóa chán, tự tìm đường chết.

**

Vì muốn quá trình phê duyệt sơ bộ cho dự án được thông qua suôn sẻ, thứ Bảy Ôn Lăng ở lì trong căn hộ thuê chung mới dọn đến, chăm chỉ làm việc đến quên cả thời gian. Một ngày ba bữa cũng bị rút thành hai.

Trình Dịch Ngôn nhìn mà xót, khuyên nhủ: "Biết là công việc quan trọng, nhưng ăn uống cũng phải đàng hoàng chứ. Hôm đó gặp mặt, anh đầu tư của cậu trông khá dễ chịu mà, chắc không phải kiểu soi mói từng li từng tí đâu nhỉ?"

"Anh ấy đúng là rất tốt." Ôn Lăng cắn nhẹ đầu bút, mắt vẫn dán vào tài liệu, lơ đãng đáp: "Là do tớ còn non quá. Tớ chỉ sợ mình làm không tốt, đến lúc đó lại làm trò cười, uổng công người ta đã trao cơ hội."

"Cậu nói thế chẳng khác gì tự hạ thấp mình. Nếu cậu mà non, vậy tớ còn là cái gì nữa?" Trình Dịch Ngôn bật cười: "Đừng nghĩ nhiều quá. Cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá cầu toàn, hay nghi ngờ chính mình thôi. Thật ra cậu rất giỏi mà, cố lên!"

"Thật không đó? Cậu đừng dỗ cho tớ vui đấy nhé?" Ôn Lăng xoay người lại từ bàn làm việc, ánh mắt đầy hy vọng nhìn cô bạn.

Trình Dịch Ngôn đập tay vào ngực ra dáng bảo đảm: "Cậu tự nghĩ mà xem, người như vậy mà lại chọn cậu, thì cậu chắc chắn phải có điểm gì đặc biệt chứ!"

Ôn Lăng gật gù theo bản năng, rồi lập tức lắc đầu thật mạnh: "Xí xí xí, cậu nói linh tinh cái gì vậy? Ai mà ‘chọn’ với chẳng ‘nhìn trúng’? Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!"

"Sao thế, còn không vui à? Người đẹp đỉnh cao như vậy mà để ý tới tớ, bắt tớ bỏ tiền ra theo cũng được á, hahaha…"

"Đừng có nói bậy nữa."

Cái gì mà "có chịu hay không"? Ôn Lăng thấy nghĩ như vậy là đang làm tổn thương đến anh. Dù sao thì, trong mắt cô, anh là người đã mở ra cho cô một cơ hội quý giá. Dù chỉ là một cái gật đầu đơn giản, với cô cũng là một bước ngoặt lớn. Cô không thích Trình Dịch Ngôn đem anh ra làm trò đùa kiểu đó.

Hôm ấy, khoảng 1 giờ khuya, sau khi hoàn thành công việc, cô chụp ảnh tài liệu rồi gửi cho Phó Nam Kỳ.

Cô vốn không mong anh sẽ trả lời, nên lập tức ngả người xuống giường ngủ luôn. Không ngờ, đúng lúc ấy điện thoại lại đổ chuông.

Ôn Lăng bắt máy, đầu óc mơ màng, lời nói bật ra theo bản năng: "Anh vẫn chưa ngủ à?"

Phó Nam Kỳ bật cười, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định.

Ôn Lăng không hiểu anh cười gì, còn đang ngơ ngác thì nghe thấy giọng anh rõ ràng vang lên bên tai: "Tôi đang ở Los Angeles."

Lúc đó, thư ký đẩy cửa bước vào. Anh hơi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa vai và cổ, đồng thời đưa hồ sơ cho cô thư ký: "Biết tính chênh lệch múi giờ không?"

Không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng hình như… Tâm trạng của anh đang rất tốt.

Ôn Lăng ngây người hai giây, cuối cùng cũng phản ứng lại.Cô bên này là 1 giờ sáng, thì bên đó chắc mới chỉ là buổi sáng thôi.

Cô ấp úng: "À… Cái đó… Tôi đã gửi tài liệu cho anh rồi, không biết anh có thời gian xem không ạ?"

"Tôi đang xem."

“Vâng ạ.”

Không gian lại chìm vào yên lặng, tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng anh lật từng trang giấy bên kia điện thoại.

Ôn Lăng nín thở, không dám làm phiền.

Nhưng trong lòng lại âm thầm hy vọng. Anh từng trải, tầm nhìn rộng, năng lực khỏi cần bàn. Những điểm mà cô đã xem đi xem lại vẫn không thấy ra vấn đề, biết đâu anh chỉ cần nhìn sơ qua là nhận ra ngay. Nếu có thể được anh góp ý, quá trình phê duyệt chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó anh đã tìm ra chỗ chưa ổn, bắt đầu chậm rãi phân tích cho cô.

Ôn Lăng lập tức lôi tờ giấy ghi chú đã chuẩn bị sẵn ra, nghiêm túc ghi từng điểm một: 1, 2, 3… Không biết từ lúc nào, trời đã bắt đầu sáng rõ.

Ôn Lăng giật mình bừng tỉnh,vậy là bên anh chắc cũng đến giờ ăn trưa rồi?

Đúng lúc đó anh vừa nói xong, cô vội vàng lên tiếng: "Anh Phó, anh đi ăn trưa đi ạ."

"Hiểu hết rồi?"

"Vâng, cảm ơn anh."

Phó Nam Kỳ khẽ đáp một tiếng, ngắn gọn dặn dò: "Thứ Hai tôi về Bắc Kinh. 9 giờ sáng, đến phòng họp số 1 của Khoa học kỹ thuật Tử Quang để báo cáo."

Ôn Lăng nhíu mày: "‘Phòng họp số 1’ ạ?"

Khoa học kỹ thuật Tử Quang có mấy phòng họp, theo cô biết thì phòng họp số 1 chỉ dùng khi thảo luận những vấn đề thật sự quan trọng.

Cô hoàn toàn không ngờ, Phó Nam Kỳ lại coi trọng dự án này đến vậy.

Với một người như anh, mỗi năm đầu tư hàng trăm dự án là chuyện thường. Một, hai chục triệu vốn đầu tư, theo lẽ thường chẳng đáng để anh bận tâm. Nhưng… Đây không phải chuyện mà một nhân viên cấp thấp như cô nên thắc mắc.

Hàng trăm lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng cô chỉ đáp lại một tiếng: "Vâng ạ."

Có lẽ do cô do dự quá lâu, hiếm hoi lắm Phó Nam Kỳ mới chủ động giải thích thêm một câu: "Dự án này được xác định đầu tư sơ bộ là hai trăm triệu."

"Hai trăm triệu?!!"

"Ừ." Anh hoàn toàn phớt lờ sự kinh ngạc của cô, chỉ đơn giản nói tiếp: "Tôi đã bàn với Trần Gia Thư xong rồi. Khu công nghiệp dự kiến xây ở Phong Đài sẽ được mở rộng, tôi muốn nắm giữ hơn 40% cổ phần. Hưng Vinh sẽ phụ trách xây dựng cơ bản và phát triển công nghệ. Nhưng tôi yêu cầu phải xây dựng một dây chuyền sản xuất mới, nâng tỉ lệ nghiên cứu liên quan đến H5 lên trên 50%."

Ôn Lăng lập tức hiểu ra ý định của anh. Với tỉ lệ cổ phần như thế, anh hoàn toàn có thể nắm quyền quyết định trong dự án. Bảo sao anh lại sẵn sàng đầu tư số tiền lớn đến vậy ngay từ vòng A.

Dù bản thân cô cũng rất tự tin vào dự án mà mình đã theo sát hơn một năm nay, vẫn không khỏi thầm bội phục bản lĩnh của anh. Suy cho cùng, đến giờ nó vẫn chỉ là một sản phẩm ở giai đoạn ý tưởng.

Những chuyện này tuy không thuộc phạm vi của cô, nhưng dự án càng được coi trọng thì cô - người chịu trách nhiệm chính - cũng sẽ càng được lợi.

Ôn Lăng nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."

"Vậy thì làm việc cho tốt." Anh không nói thêm gì nữa, lập tức cúp máy.

Ôn Lăng siết chặt điện thoại trong tay, im lặng nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt. Có lẽ… Đây chính là cơ hội của cô.

Trời mới biết, cô đã từng ngưỡng mộ Hứa Văn Giai đến nhường nào.

Có cổ phần trong tay và đi làm công ăn lương - đó là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment