Thứ Bảy trời mưa, từ sáng sớm Ôn Lăng đã bị Hứa Văn Giai gọi dậy. Ban đầu cô còn hơi miễn cưỡng, nhưng đến nơi rồi thì lại tỉnh hẳn, tò mò nhìn ra ngoài qua ô cửa kính xe.
Từ đây nhìn về phía đông còn có thể thấy cả Thập Sát Hải, đủ biết nơi này nằm trên cao như thế nào.
Xe men theo con đường quanh co giữa núi, cuối cùng dừng trước một căn biệt thự đơn lập dựa lưng vào sườn đồi. Người giúp việc đi ra, gật đầu với Hứa Văn Giai rồi nhanh tay mở cửa xe.
Hứa Văn Giai đưa thiệp mời, dẫn Ôn Lăng vào trong.
Hôm nay, cô ấy ăn mặc rất nổi bật: áo ren xuyên thấu, khoác thêm chiếc blazer bó eo kiểu Pháp, bên dưới là váy lưới bồng màu đen, cổ còn đeo thêm một sợi dây chuyền mảnh. Nhìn tổng thể vừa trẻ trung lại thanh lịch, hoàn toàn lột xác.
Ôn Lăng cúi xuống nhìn lại mình, bỗng thấy hơi tủi thân. Biết thế đã dậy sớm để trang điểm tử tế hơn rồi.
Đi ngang qua khu vườn, có thể thấy rất nhiều trai xinh gái đẹp ăn mặc chỉnh chu. Ôn Lăng không nhịn được tò mò, bèn hỏi nhỏ Hứa Văn Giai. Cô ấy ghé vào tai cô, cười nói: "Lúc đi công tác ở Nhật thì quen, là một cô gái nhỏ, tính cách dễ thương lắm. Hôm nay sinh nhật cô ấy, tiện thể đưa em qua chơi."
Chẳng bao lâu sau, Ôn Lăng đã gặp được chủ nhân của bữa tiệc.
Cô ấy tên là Đồ Hoan Hoan, trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, hình như vẫn đang còn đi học. Nói về ngoại hình thì không nổi bật, thậm chí mắt còn một mí, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt đều toát lên sự tươi sáng, hoạt bát, khiến người khác có thiện cảm ngay lập tức.
Cô ấy hoàn toàn không sợ người lạ, cứ thế kéo tay Hứa Văn Giai ríu rít nói chuyện, không quên quay sang gắp bánh ngọt mời Ôn Lăng. Từ những câu chuyện vu vơ giữa ba người, Ôn Lăng mới biết hai người họ gặp nhau ở lễ hội hoa anh đào tại Tokyo, tính ra còn chưa quen được một tháng mà đã thân thiết đến vậy.
Sự hồn nhiên không hề phòng bị này khiến người ta phải sững sờ.
"Lăng Lăng làm nghề gì thế?" Sau vài vòng rượu, Đồ Hoan Hoan quay sang hỏi cô, tay vẫn cầm nắm hạt hướng dương, vừa tách vỏ vừa nhìn cô chăm chú.
Cô ấy nhỏ hơn Ôn Lăng bốn tuổi, vậy mà xưng hô thân mật như thế khiến Ôn Lăng vừa buồn cười vừa bối rối: "Mình làm bên cơ khí."
"Wow, nghe là thấy siêu rồi!"
"Em cũng giỏi mà, còn sang Nhật du học nữa."
"Ơ kìa, toàn là dùng tiền mua thôi. Chỉ cần có tiền thì kiểu gì cũng vào được mấy cái trường chẳng ra gì ấy."
Ôn Lăng ngỡ ngàng, không ngờ có người có thể thản nhiên thừa nhận chuyện đó trước mặt người lạ. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Hứa Văn Giai và Đồ Hoan Hoan cùng phá lên cười.
Đúng lúc ấy, Đồ Hoan Hoan nhìn đồng hồ rồi phụng phịu than: "Thẩm Ngộ sao giờ còn chưa tới?" Cô quay sang giải thích, "Vị hôn phu của em đấy."
Cái tên này nghe quen quen, Ôn Lăng khựng lại một chút. Nhưng tên đó cũng khá phổ biến, nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Có điều, mười phút sau khi thấy người đàn ông đó bước vào, cô mới thật sự hiểu câu "không thể nhìn tên đoán người".
Thẩm Ngộ đi vào cùng một người đàn ông khác, có cả quản gia đích thân ra đón.
Vừa thấy anh ta, Đồ Hoan Hoan lập tức bỏ cả hạt hướng dương, như chim sơn ca nhẹ nhàng lao tới, làm nũng: "Sao tới muộn thế!"
Thẩm Ngộ mỉm cười, ôm lấy cô ấy, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và chiều chuộng: "Xe bị chết máy giữa đường, may mà gặp được anh Phó, anh ấy cho đi nhờ qua đây."
Đồ Hoan Hoan lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nam Kỳ phía sau. Cô ấy hơi ngại, vội vàng rời khỏi vòng tay Thẩm Ngộ, vẫy tay chào anh. Phó Nam Kỳ gật đầu đáp lễ, thần thái lịch thiệp và gần gũi.
"À đúng rồi, để em giới thiệu bạn của em." Đồ Hoan Hoan chạy lại, giơ tay chỉ từng người: "Đây là Hứa Văn Giai, còn đây là Ôn Lăng, đều là bạn thân của em, hôm nay đặc biệt đến chúc mừng sinh nhật. Đây là Thẩm Ngộ, bạn trai em. Còn đây là anh Phó."
Mọi người cùng ngồi quanh một bàn.
Đồ Hoan Hoan vẫn là linh hồn của bữa tiệc, nói chuyện ríu rít không ngừng. Hứa Văn Giai thì thỉnh thoảng phụ họa đôi câu, nhưng từ lúc Thẩm Ngộ và Phó Nam Kỳ xuất hiện, cô ấy rõ ràng trở nên dè dặt hơn, chỉ thỉnh thoảng mới lên tiếng.
"Chị Văn Giai cũng làm bên tài chính, biết đâu lại có cơ hội hợp tác với các anh đấy." Đồ Hoan Hoan vừa cười vừa nói giữa chừng.
“Vậy sao? Cô Hứa làm ở đâu vậy?” - Thẩm Ngộ khẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa cong cong, nhìn cô không chớp mắt.
Anh ta đeo kính không gọng, dáng người cao gầy, khí chất nho nhã, thoạt nhìn cứ ngỡ là giảng viên đại học, hoàn toàn không giống người làm trong ngành tài chính.
“Công ty nhỏ thôi, sao dám so với Phong Dương Capital được.” - Hứa Văn Giai cúi đầu bóc vỏ hạt dưa: “Nếu Tổng giám đốc Thẩm chịu ra tay nâng đỡ, lỡ tay ném cho tôi vài mẩu dự án vụn vặt, tôi nhất định biết ơn cảm kích vô cùng.”
Anh ta bật cười: “Cô Hứa nói quá lời rồi.”
Cả hai trò chuyện dăm ba câu, bề ngoài có vẻ vui vẻ hòa hợp, nhưng Ôn Lăng lại cảm thấy có điều gì đó là lạ. Hai người này, hình như không hề thân thiết như họ thể hiện, thậm chí còn có chút như... Đối đầu ngấm ngầm.
Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn sang người đối diện.
Phó Nam Kỳ vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, yên lặng đóng vai người nghe đúng mực. Thỉnh thoảng, khi Hứa Văn Giai cố tình lôi anh vào cuộc trò chuyện, thử thăm dò, anh cũng chỉ mỉm cười, khéo léo lướt qua rồi thả chủ đề về lại như một cơn gió. Thái độ rõ ràng là không muốn dây vào. Nhìn thì có vẻ ôn hòa dễ gần, nhưng thật ra rất giỏi điều tiết và làm chủ không khí, ai cũng khó lòng lấn lướt.
Ấn tượng ban đầu về anh là người trầm lặng, ít nói, tưởng chẳng có gì nổi bật. Nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy không đơn giản chút nào. Kiểu người giấu mình rất sâu, khó mà đoán được nội tâm. Nếu một ngày anh thực sự muốn ra tay làm gì đó, e là sẽ nhanh và gọn hơn bất kỳ ai.
Cảm giác như anh đã bước qua cái thời nông nổi, bốc đồng rồi.
Sau khi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, Đồ Hoan Hoan phải đi tiếp khách khứa khác, Ôn Lăng một mình bước ra vườn sau. Không ngờ Hứa Văn Giai cũng theo ra ngoài.
“Chị không ở trong đó à?” Ôn Lăng ngạc nhiên hỏi.
“Ở lại làm gì?” - Hứa Văn Giai khẽ cười nhạt - “Chị đâu có sở thích đi đâm đầu vào đá.” Cô ấy ngửa cổ nốc một ngụm rượu, má đỏ bừng: “Chị chỉ hứng thú với mấy cậu ấm nhà giàu mà đầu óc đơn giản thôi. Đã biết chắc không có cửa, dù có là rùa vàng mạ 24K cũng nên dứt khoát buông tay, lập tức cắt lỗ. Không thì chỉ tổ phí thời gian.”
Ôn Lăng bật cười, cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của cô ấy. Thẩm Ngộ hay Phó Nam Kỳ, bất kể ai, đều không phải kiểu người dễ đối phó. Dạng đàn ông này, tâm tư thâm sâu, nhìn người cực chuẩn, muốn chiếm lợi từ họ chẳng dễ chút nào.
Mà người như Hứa Văn Giai, tuyệt đối không phải kiểu phụ nữ sẽ lãng phí thời gian vào một người đàn ông mà đầu tư không xứng đáng với hồi đáp.
“Huống chi, cái ánh mắt anh ta nhìn chị, thật khiến người ta phát bực.”- Hứa Văn Giai cười lạnh - “Tưởng mình thanh cao lắm chắc? Nhà họ Thẩm so với nhà họ Đồ còn thua xa. Hắn đối xử với Đồ Hoan Hoan - con bé ngốc đó - có bao nhiêu phần là thật lòng? Bao nhiêu phần là toan tính? Cùng lắm cũng chỉ lừa được mấy đứa con gái đơn thuần, chứ bản chất thì vẫn là cáo già mà thôi.”
Ôn Lăng sững người một thoáng, mãi mới nhận ra người chị ấy nói đến là Thẩm Ngộ.
Lúc nãy, chị ấy và Thẩm Ngộ ngồi khá gần nhau, cùng làm trong ngành tài chính, cũng trò chuyện mấy câu. Nhưng rõ ràng, Hứa Văn Giai chẳng chiếm được lợi thế gì.
Người đàn ông ấy nhìn qua có vẻ dịu dàng điềm đạm, nhưng thật ra cũng chẳng dễ chơi gì cho cam.
Hơn nữa, qua ý của Hứa Văn Giai, hình như hai người họ từng quen biết nhau, mà mối quan hệ... Xem ra không mấy tốt đẹp.
Tuy vậy, Hứa Văn Giai chẳng muốn nhắc thêm về anh ta, cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Mãi đến khi nói đến Phó Nam Kỳ, Hứa Văn Giai mới trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: "Lạnh nóng không lộ ra mặt, kiểu người như vậy... Tuyệt đối không đơn giản."
Ôn Lăng lại hơi bất mãn thay anh, lên tiếng bênh vực: "Em thấy anh ấy rất tốt mà, chỉ là hơi trầm thôi. Chị đang giận vì anh ấy không thèm nhìn chị lấy một cái chứ gì? Như vậy là phiến diện rồi đó!”
Hứa Văn Giai vốn nổi tiếng xinh đẹp, phóng khoáng, danh hiệu “sát thủ phi công trẻ” chẳng phải tự nhiên mà có. Trên tình trường cô ấy luôn tự tin chưa từng thất bại, hôm nay lại liên tiếp bị hai người đàn ông phớt lờ, lòng dạ nào mà dễ chịu nổi?
Nhưng Hứa Văn Giai cũng không giận thật, chỉ bật cười, rồi vươn tay nhéo má cô: "Bé con à, em nói đúng một nửa rồi đấy. Kiểu đàn ông như thế, đẳng cấp quá cao, nhớ kỹ nhé: chỉ nên ngắm từ xa, tuyệt đối đừng dính vào. Không khéo khổ cả đời."
"?"
"Em thử nghĩ mà xem, lúc nào cũng bị người ta nhìn thấu tâm can, đáng sợ không? Đến cả loại ‘trà xanh cao cấp’ như chị đây mà còn chẳng chiếm được lợi gì, huống chi là một chú cừu non như em, coi chừng bị ăn đến sạch cả xương cốt không chừa mẩu nào."
Ôn Lăng liếc cô ấy, nhìn từ đầu đến chân, ánh mắt trêu chọc: "‘Trà xanh’ thì em đồng ý... Nhưng còn ‘cao cấp’ á thì..."
"Con nhỏ chết tiệt, dám bôi bác chị hả…"
**
Việc phê duyệt sơ bộ dự án, nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu bên A là Tử Quang Capital thì không thể không khiến người ta phải nghiêm túc để tâm.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Ôn Lăng gần đây cực kỳ căng thẳng. Vì thế, cô đã làm một chuyện khá ngốc, trước khi duyệt, đi tìm một chuyên gia tư vấn.
Kết quả, đó lại là một tên ba hoa khoác lác, chỉ biết nói mấy câu sáo rỗng, tốn của cô hai ba ngày mà chẳng được gì.
Xui rủi hơn nữa, chuyện này lại bị Phó Bình biết được. Anh ấy là kiểu người thích chuyện thị phi, lúc đó không nói gì, sau lưng thì mang ra kể như chuyện cười, nói cho Phó Nam Kỳ nghe.
Từ sau hôm đó mấy ngày liền, mỗi lần tình cờ gặp ở sảnh công ty, Ôn Lăng đều cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình khác hẳn, sâu thẳm, nhưng lại thấp thoáng một tia ý cười khó hiểu, khiến cô xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
Cô thật sự đã có lúc muốn gõ vào đầu mình mà hỏi: rốt cuộc lúc đó đầu óc nghĩ gì mà lại làm chuyện hồ đồ như vậy?
May mà Phó Nam Kỳ quá bận, quanh năm suốt tháng bay đi bay về giữa các chi nhánh trong và ngoài nước, có hôm chạy hai ba chuyến trong ngày, nên số lần gặp anh cũng rất ít. Dạo gần đây, gần như không đụng mặt, tâm trạng cô cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn hẳn.
Tối hôm đó tan làm gần 9 giờ, Ôn Lăng đi xuống cùng Trương Nguyệt, tạm biệt nhau ở trạm xe rồi vòng lại cửa hàng tiện lợi dưới tòa nhà công ty.
Buổi tối bận quá, cô chỉ kịp gặm hai cái bánh quy, giờ thì đói thật rồi.
“Làm ơn cho tôi một bắp ngô.”
“Làm ơn cho tôi một bắp ngô.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Ôn Lăng ngạc nhiên quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy Phó Nam Kỳ.
"Chưa tan làm à?" Anh nhận lấy bắp ngô từ tay nhân viên cửa hàng, quay sang mỉm cười với cô.
Anh mặc một bộ vest đen chỉnh chu, khuỷu tay khoác theo áo măng tô cùng màu, tóc chải gọn gàng, gọng kính viền vàng mảnh có thêm dây chống trượt, tổng thể trông như bước ra từ một bộ phim phong cách Anh quốc.
Ôn Lăng bất giác nhớ lại lần đầu gặp anh, khoảnh khắc thoáng lướt qua nhau rồi quay đầu đối diện ánh mắt kia. Vẻ bình thản ấy, khí chất ấy - tựa như cả thế giới đều không liên quan - khiến người ta chẳng thể nào quên được.
Dù vẻ ngoài có phần nhã nhặn thư sinh, nhưng anh lại toát ra một khí chất khó diễn tả, chỉ cần đứng yên ở đó, cũng đã đủ khiến người khác cảm thấy an tâm, như một cọc neo giữa biển động.
Có lẽ… Đó là khí chất bẩm sinh của một người sinh ra để làm lãnh đạo.
Ôn Lăng mỉm cười đáp lại, ánh mắt vô thức dừng trên bắp ngô trong tay anh. Rõ ràng hai người cùng lúc lên tiếng, vậy mà cô nhân viên lại đưa cho anh trước.
Giờ thì, ánh mắt cô ấy vẫn còn nhìn anh chằm chằm. Thật sự, d*c v*ng và nhan sắc vốn dĩ là bản năng, vẻ ngoài đúng là thứ vũ khí giết người không dao.
Không ngờ, anh lại đưa cả túi bắp ngô về phía cô. Ôn Lăng hơi ngập ngừng một chút rồi mới đưa tay nhận lấy, liên tục nói cảm ơn. Lúc rời khỏi cửa hàng, cô còn cảm nhận được ánh nhìn đầy u oán từ cô nhân viên bán hàng, cứ như bị gai châm sau lưng.
Giờ này khu vực phố đi bộ vẫn khá nhộn nhịp, người qua người lại đông đúc, chen vai sát cánh. Không khí sôi động xung quanh phần nào làm dịu đi sự gượng gạo giữa hai người.
Lúc đầu chẳng ai nói gì. Mãi đến khi có mấy đứa trẻ từ quảng trường phía trước cười đùa chạy tới, một bé vô tình va vào cô. Ôn Lăng sợ bé bị ngã, vội đưa tay đỡ, ai ngờ chính mình lại mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã nhào.
May mà anh đứng gần, kịp thời đỡ lấy cô.
"Cảm ơn." Ôn Lăng vội vàng đứng thẳng lại.
Phó Nam Kỳ nói: "Cô sợ tôi lắm à?"
Ôn Lăng hơi sững người rồi mới khẽ lắc đầu.
Phó Nam Kỳ khẽ cười, ánh mắt như cười như không: "Chần chừ mất hai giây. Xem ra, cô đúng là có chút sợ tôi."
Ôn Lăng liếc sang chỗ khác, hai má khẽ đỏ lên. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy trong giọng anh có chút đùa cợt.
Có lúc cô thấy anh rất nghiêm túc, lại có lúc cảm giác như anh lấy việc trêu chọc cô làm thú vui. Tuy không có ác ý, nhưng vẫn khiến cô bối rối.
Phía xa truyền đến tiếng xôn xao náo nhiệt, có người đang đốt pháo hoa.
Ôn Lăng bị âm thanh đó thu hút, ngẩng đầu nhìn, tròn mắt kinh ngạc: "Họ đang đốt pháo hoa giữa phố sao?! Có nên báo cảnh sát không…"
Phó Nam Kỳ không nhịn được bật cười: "Đó là pháo hoa điện tử."
Ôn Lăng: "…" Cô vừa rồi có phải làm trò cười rồi không?
Sau đó cô lập tức ngậm miệng, quyết không để mình mất mặt thêm lần nào nữa trước mặt anh.
Suy cho cùng, cảm giác áp lực từ anh quá lớn, khiến cô luôn bất giác căng thẳng. Trước mặt người khác, cô vẫn thấy mình khá lanh lợi, tuy không đến mức giỏi ứng biến mọi mặt, nhưng ít ra cũng không đến nỗi vụng về.
Nhưng anh thì khác, anh là Phó Nam Kỳ.
Trong giới tài chính, dù chưa chắc ai cũng từng gặp anh, nhưng hễ nhắc đến cái tên Phó Nam Kỳ thì chẳng mấy ai không biết.
Đi một hồi cũng đến cuối phố. Ôn Lăng thấy có chỗ chơi đố chữ liền kéo anh lại tham gia. Tấm thẻ cô rút được là: “Hận hải nan điền tinh vệ tình” (恨海难填精卫情).
Một câu tưởng đơn giản, nhưng đôi khi chính những câu như vậy lại không dễ nghĩ ra được đáp án.
Lông mày cô nhíu lại thành hình chữ “xuyên” (川).
Ôn Lăng quay đầu nhìn lại, thấy Phó Nam Kỳ đang cầm chiếc đèn đố nhẹ nhàng xoay trong tay, như thể chỉ đang tiện tay nghịch thử. Vẻ mặt anh dửng dưng, ngay cả khi khóe môi có hơi nhếch lên cũng chỉ thoáng qua, như thể không mấy hứng thú, liếc một cái bèn thôi.
Không hiểu sao, cô lại đọc được trong ánh mắt anh một chút khinh nhạt, như thể chẳng buồn để tâm tới mấy trò chơi trẻ con này. Cảm giác không cam lòng trong cô bỗng trỗi dậy, liền nói: "Với đề thế này, chắc chắn không làm khó được Chủ tịch Phó rồi."
Câu khích này rõ ràng chẳng cao minh gì, Phó Nam Kỳ liếc cô một cái, hơi nhướn mày. Mặt Ôn Lăng bỗng chốc nóng bừng. Trong lòng than thầm, người gì đâu mà tinh tường thế không biết, rõ ràng chẳng hơn cô bao nhiêu tuổi, tính cách lại khó lường vô cùng.
Cô còn tưởng anh sẽ mặc kệ, ai ngờ anh lại cúi người nói gì đó với ông chủ cửa hàng, khóe môi khẽ cười. Cuối cùng anh giải được câu đố, lấy được chiếc đèn lồng nhỏ. Cô vui vẻ nhận lấy.
Trước khi đi, cô còn cố làm ra vẻ khách sáo: "Chủ tịch Phó, anh có muốn lấy không?"
Anh bật cười nhạt: "Không cần."
Cô đoán trước là như vậy, trong lòng vui như trẩy hội, tự dưng lại hời được một món.