Một tuần mới bắt đầu, không khí lạnh từ phương Bắc tràn xuống, Bắc Kinh chính thức bước vào đợt giá rét đầu tiên của năm. Những ngày gần đây ra đường, người đi bộ ai nấy đều khoác lên mình áo dày. Dù là cô nàng chuộng cái đẹp hơn sức khỏe thì cũng phải quấn mình kín mít từ đầu đến chân.
Sáng thứ Bảy, thời tiết vẫn lạnh buốt.
Sau khi tiễn khách rời đi, Ôn Lăng ghé vào nhà vệ sinh của nhà hàng, đứng trước gương tô lại son.
Cô có khuôn mặt trái xoan điển hình, khí chất dịu dàng, chỉ cần trang điểm nhẹ một chút là đã rất nổi bật, vóc dáng lại càng tuyệt vời. Bồn rửa tay đặt ở không gian mở, người qua lại trong hành lang nhìn thấy mỹ nhân phản chiếu trong gương, khó tránh khỏi sẽ dừng chân liếc nhìn cô thêm vài lần.
Từ nhỏ đến lớn, Ôn Lăng đã quá quen với những ánh nhìn như vậy. Cô không hề bối rối, thản nhiên tháo khăn lụa quấn cổ xuống, buộc hờ lên quai túi xách rồi rời khỏi đó.
Người đến đón cô là Triệu Khiên Trạch, vừa thấy cô bèn cười gượng một cái, rồi thay cô mở cửa ghế sau. Trong lòng anh ta thầm rủa Phó Yến lần nào cũng bắt mình làm mấy chuyện vất vả mà chẳng được lợi gì. Dĩ nhiên, mấy lời đó anh ta chỉ dám lẩm bẩm trong đầu.
Ôn Lăng khẽ cảm ơn rồi cúi người bước vào xe.
Địa điểm hôm nay là một hội sở nằm trên đỉnh núi, thiết kế theo kiểu tổ chim ôm lấy triền núi, lối đi dài hun hút, nhìn thẳng vào sâu trong là một màu đen đặc không thấy điểm dừng.
Triệu Khiên Trạch dặn: "Cẩn thận một chút, chỗ này đèn tối lắm."
Ôn Lăng mỉm cười: "Cảm ơn anh."
Trên đường đi, để xua tan bầu không khí gượng gạo, Triệu Khiên Trạch cố bắt chuyện vài câu, nhưng Ôn Lăng đáp lại hờ hững, rồi hỏi: "Phó Yến ở sảnh nào?"
Triệu Khiên Trạch cười: "Hôm nay lạnh quá, anh ấy chọn đánh trong nhà."
Vừa nói dứt câu, cả hai đã đến nơi. Vừa bước vào, họ lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người trong phòng.
Ôn Lăng chẳng bận tâm đến điều đó. Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt không liên quan, rất nhanh đã tìm được Phó Yến.
Anh ta đang cúi người đánh golf, đó là cú đánh cuối cùng. Anh ta nghiêng người, vung gậy, ánh mắt chuyên chú, không liếc nhìn ai. Quả bóng lao đi, lăn trên mặt đất một đoạn rồi chậm lại, chuẩn xác lăn vào lỗ. Một tràng pháo tay vang lên.
Phó Yến lại không mấy để tâm, tháo bao tay đưa cho người phục vụ, vặn nắp chai nước, dáng vẻ dửng dưng như thể việc ghi điểm là điều hiển nhiên.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh lên tiếng: "Phía tôi có thể đưa ra con số này trước, anh suy nghĩ thử xem. Nếu không được thì tôi đi tìm người khác hợp tác cũng chẳng sao. Dự án này như thế nào, anh rõ mà, tôi không thiếu đối tác đâu."
Phó Yến liếc mắt nhìn ông ta, giọng không chút nhượng bộ: "Con số đó á? Ông chắc chứ? Với số tiền đó tôi đủ sức mua cả một ngọn núi rồi. Tự làm? Tôi không chắc cái chứng chỉ hạng một, hạng hai của ông có đủ điều kiện vận hành không nữa. Đừng để mọi thứ chuẩn bị xong xuôi rồi lại kẹt ở đó, kéo dài một hai năm. Dự án có tốt mấy mà không được phê duyệt thì cũng vô dụng thôi."
Đối phương cứng họng, mặt mày sầm lại, tức tối bỏ đi.
Thẩm Ngộ bước tới, khó hiểu hỏi: "Đuổi người ta đi vậy luôn à? Dự án đó đúng là có tiềm năng, nhượng bộ một chút cũng đâu phải không thể chấp nhận được."
"Đừng quan tâm, rồi ông ta sẽ quay lại thôi."
Đợi những người khác lần lượt tản đi, Ôn Lăng mới bước tới. Cô vốn là người trầm lặng, dẫu trong lòng không thoải mái đến đâu cũng không bao giờ thể hiện ra trước đám đông.
Phó Yến liếc nhìn cô, kéo lại tay áo, lạnh giọng: "Em định giận dỗi với anh đến bao giờ?"
Ôn Lăng nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Giận dỗi?"
Cô nhấm nháp từ ngữ đó, ánh mắt hiện lên vẻ như trào phúng, biểu cảm trên mặt mang theo chút giễu cợt, dường như không ngờ anh ta lại nghĩ như vậy.
Trong đôi mắt ấy, có một loại cảm xúc mà Phó Yến chưa từng thấy trên gương mặt cô, sự mỉa mai.
Nhưng đó là một kiểu mỉa mai nhẹ tênh, giống như khi người ta trông thấy điều gì đó quá nực cười mà bật cười chua chát. Không phải vì tức giận, càng không phải vì muốn trả đũa… Mà đúng hơn, đó là một kiểu tự giễu. Và còn có cả… Thất vọng.
Lòng Phó Yến khẽ rung lên, khó diễn tả nổi cảm giác ấy.
Lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm thấy mình không nắm bắt được tâm tư của một người phụ nữ. Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn sống trong sự tung hô và bao quanh của mọi người. Chỉ có cô, là biến số duy nhất trong suốt hơn hai mươi năm của anh ta.
Lần đầu gặp, anh ta chỉ thấy cô gái này khá dễ thương, có gì đó không giống những người phụ nữ khác, nên muốn trêu chọc một chút. Về sau bỏ tiền chữa bệnh cho Ôn Bách Dương, anh ta cũng không để tâm lắm, với anh ta số tiền đó chỉ như trò đùa. Nhưng cô lại lo lắng tới mức như mắc nợ anh ta cả đời. Thế là anh ta dứt khoát kéo cô về bên cạnh.
Ban đầu cũng không nghĩ sẽ bên nhau bao lâu. Nhưng cô khác hẳn những người phụ nữ trước đây, biết nấu ăn, biết dọn dẹp, tính cách cũng dễ chịu. Càng sống chung, càng thấy yên ổn. Vậy mà đã bốn năm trôi qua.
**
Chiếc xe lao vút trên quốc lộ.
Bên trong xe, im lặng đến ngột ngạt. Lúc đầu chẳng ai nói lời nào.
Mãi một lúc sau, Phó Yến mới mở lời: "Em chuyển đi đâu rồi?"
"Nhà một người bạn."
"Có an toàn không?"
"Chúng tôi quen nhau lâu rồi, cô ấy là người rất tốt."
"Ừ." Anh ta gật đầu một cái.
Tới một ngã tư đèn đỏ, Phó Yến nhận được cuộc gọi.
Hình như là mẹ anh ta gọi đến. Chỉ thấy anh ta lập tức nở nụ cười, giọng nói cũng dịu dàng hẳn: "Sao có chuyện đó được? Con bận công việc thôi, mai con sẽ về thăm mẹ."
"Mẹ nói gì thế? Còn lâu lắm mà."
"Dạo này mẹ không ra ngoài chơi với dì Trương nữa à? Lại có thời gian rảnh để lo chuyện cá nhân của con rồi."
Không gian trong xe yên ắng đến kỳ lạ, nên giọng của bà Uông Quân qua điện thoại nghe rất rõ ràng: "Đừng có đánh trống lảng! Con cũng sắp ba mươi rồi, không lẽ mẹ không nhắc thì con cứ kéo dài tới sau ba mươi luôn hả?"
"Anh hai còn ba mươi hai rồi kia, cũng đâu có người yêu?"
"Đừng có lấy anh con ra làm bia chắn! Việc của nó có mẹ nó lo, còn mẹ thì chỉ lo cho con trai mình thôi! Với lại ông nội đã nói rõ với nhà họ Giản, muốn gả Giản Ninh Thư cho anh con. Còn con, mẹ nói trước cho biết, bên ngoài con có chơi bời thế nào mẹ không quản, nhưng trong hai năm nữa con phải cho mẹ một câu trả lời rõ ràng. Mẹ và chú Nhậm của con cũng bàn rồi, con với con bé Diểu cũng đâu phải không hợp nhau, nếu được thì quen nghiêm túc đi. Đừng có né tránh nữa, tự con liệu mà xoay sở!"
"Trời đất, thời đại nào rồi mẹ ơi." Anh ta cười khổ: "Ngày thường mẹ lý trí biết bao nhiêu, sao cứ đụng tới chuyện này là bướng không ai bằng thế."
Ôn Lăng ngồi im lặng tựa lưng vào ghế, cả người như bị rút hết sức lực. Trong ánh nhìn lơ đãng, cô thấy anh ta cầm vô lăng bằng một tay, những ngón tay thon dài gõ nhịp nhẹ nhàng, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là một trò đùa.
Có lẽ, anh ta chưa từng thật lòng nghĩ đến chuyện đó, đưa cô về ra mắt mẹ anh ta. Cho dù từng thoáng nghĩ đến, thì cách anh ta cư xử cũng chẳng hề nghiêm túc.
Những ký ức xưa bỗng chốc hiện lên rõ ràng trong đầu cô, từng khung hình một: lúc hai người mới quen chưa đầy một tuần, anh ta đã rủ cô đi chơi.
Anh ta đưa cô đi nhảy dù, đua xe, ngồi du thuyền, đi trực thăng… Toàn những trải nghiệm trước giờ cô chưa từng có, đầy k*ch th*ch và mới lạ. Và cô đã ngốc nghếch đắm chìm trong tình yêu với anh ta như thế.
Ngày xưa cô nghĩ, anh ta xuất thân hào môn, tự tin cởi mở, nên mới sống phóng khoáng như vậy. Bây giờ mới hiểu, chẳng qua là vì không để tâm, nên mới vô tâm đến thế.
Sự dè dặt, lo lắng, và những cố gắng lấy lòng của cô, trong mắt anh ta… E rằng cũng chỉ là một trò cười.
Anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đi đến cuối cùng với cô. Cô, đối với anh ta, chỉ là một món đồ chơi.
“Em sao thế? Sao không nói gì?” Phó Yến cúp máy, quay đầu nhìn cô.
Ôn Lăng cúi gằm đầu: “Không có gì.” Một lúc sau, cô bất ngờ nói: “Tứ ca, em thật sự rất yêu anh.”
Nên em không chịu nổi khi thấy anh ở bên người khác, không chịu nổi khi anh đối xử tốt với người khác hơn với em, càng không chịu nổi viễn cảnh một ngày nào đó… Anh sẽ rời xa em.
Anh ta thoáng sững người. Bao nhiêu phiền muộn mấy hôm nay bỗng dưng tan biến, anh ta bật cười: “Thế sao em cứ không nghe lời anh, còn hay giận dỗi nữa chứ?” Anh ta đưa tay véo mũi cô, “Anh bận thế mà ngày nào cũng phải dành thời gian dỗ em.”
“Nhưng em cũng yêu công việc của mình mà.”
“Làm gì mà chẳng là làm? Nếu em thích, anh chuyển em sang công ty khác, vị trí khác, sao phải bám riết lấy Hưng Vinh làm gì cho khổ?”
Ôn Lăng im lặng một hồi, không nói tiếp nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tiền em nợ anh, em sẽ trả.”
Anh ta chẳng để tâm, tiếp tục lái xe: “Anh từng đòi em trả bao giờ à?”
Ôn Lăng mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
**
Hôm sau đi làm, tinh thần của Ôn Lăng rõ ràng không ổn. Đến giờ ăn trưa, Trương Nguyệt còn lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh không.
Ôn Lăng như sực tỉnh khỏi cơn mộng, mỉm cười với cô ấy: “Không sao đâu.”
Lúc đi lấy cơm, bất ngờ có người từ bên cạnh lao tới, vô tình va phải cô khiến khay cơm rơi xuống đất.
“Choang” một tiếng, phần sườn sốt cô xếp hàng gần nửa tiếng mới lấy được giờ nằm sõng soài dưới sàn. Vì có múc thêm canh nên nước canh đổ hết lên người cô.
Ôn Lăng cúi đầu nhìn lại, rau xanh và trứng còn dính cả trên áo. Chiếc khăn lụa trước ngực bị vấy đầy dầu mỡ.
Đó là món quà sinh nhật Phó Yến tặng cô. Suốt bốn năm qua, cô vẫn luôn nâng niu giữ gìn.
“Ôi, xin lỗi Lăng Lăng, tôi không cố ý đâu.” Nhậm Diểu hoảng hốt nhìn cô, gương mặt đầy áy náy, “Để tôi đền cho cô nhé, bao nhiêu tiền vậy?”
Ôn Lăng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Đây là quà bạn trai tôi tặng. Cô nghĩ cô đền nổi à?”
Nhậm Diểu sững người, như không ngờ cô lại phản ứng dứt khoát đến vậy.
Trong ấn tượng của mọi người, Ôn Lăng luôn là kiểu người trầm lặng, dịu dàng, chưa bao giờ thấy cô to tiếng với ai.
Dù lúc này trong căng-tin không còn quá đông, nhưng vẫn có nhiều người ngồi rải rác. Nghe thấy tiếng động, ai cũng tò mò ngoảnh lại nhìn.
Sắc mặt Nhậm Diểu hơi sượng trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thậm chí còn nhìn cô với vẻ thích thú.
Tuy vậy, lời cô ta nói ra lại tỏ ra rất “biết điều”: “Xin lỗi Lăng Lăng, tôi thật sự không cố ý. Nhưng… Dù sao cũng lỡ bẩn rồi… Hay là thế này đi, tôi mua tặng cô một chiếc y hệt nhé…”
“Không cần đâu.” Ôn Lăng cúi đầu liếc chiếc khăn, rồi dứt khoát giật xuống, ném thẳng vào thùng đựng đồ thừa bên cạnh: “Đồ đã dơ rồi, tôi không bao giờ giữ lại.”
Nhậm Diểu không ngờ cô lại phản ứng như vậy, trong phút chốc sững người, chưa kịp phản ứng.
Ôn Lăng nói tiếp: “Nhưng chuyện này, không thể coi như chưa có gì được.”
Nhậm Diểu chưa kịp hiểu ý cô, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, bình tĩnh đến kỳ lạ ấy, trong lòng bỗng nổi lên một hồi chuông cảnh báo.
Chỉ tiếc là đã muộn. Trong ánh nhìn chăm chú của bao người xung quanh, Ôn Lăng thản nhiên cầm lấy bát canh còn lại trên bàn rồi hất thẳng lên người cô ta.
Chuyện xảy ra quá nhanh, quá khó tin, mọi người đều ngẩn ra nhìn cảnh tượng trước mặt. Đặc biệt là Nhậm Diểu. Mấy cọng rau còn vắt trên vai, trông vừa thảm hại vừa buồn cười. Dựa theo tính cách thường ngày của Ôn Lăng, chuyện này quả thật quá bất ngờ.
Cũng vì quá kinh ngạc, cô ta hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết đờ đẫn nhìn Ôn Lăng.
Ôn Lăng nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang nhìn rác rưởi: “Cô thích bạn trai tôi đến thế thì đi mà tỏ tình, làm ơn đừng giả vờ cao thượng nữa được không? Và… Chúng ta không phải bạn bè. Sau này gặp lại, gọi tôi là cô Ôn.”
**
Chưa đến một ngày sau, chuyện này đã lan truyền khắp công ty, gây nên một làn sóng bàn tán xôn xao.
Thậm chí còn có người lên cả diễn đàn nội bộ đăng bài. Khi Trương Nguyệt đưa điện thoại cho cô xem bài viết, Ôn Lăng cũng phải sửng sốt. Không ngờ mọi người lại hóng hớt đến vậy.
Phía dưới bài viết, phần bình luận ẩn danh đã gần chạm ngưỡng nghìn:
Bình luận 1: “Ôn Lăng làm quá rồi đấy. Nhậm Diểu đâu phải cố ý, cũng nói sẽ đền rồi mà, ai lại đi hắt cả bát canh vào người ta như thế?”
Bình luận 2: “Bạn ở trên thánh mẫu à, hay gu là mấy cô ‘trà xanh’? Xin lỗi không đồng nghĩa với được tha thứ nhé. Nếu tôi mà bị đổ canh lên người giữa nơi đông người như thế, tôi cũng chẳng cần ai đền, tôi sẽ trả lại gấp đôi!”
Bình luận 3: “Thật sự cạn lời, quá bất ngờ luôn. Không ngờ Ôn Lăng bình thường ít nói vậy mà lại dám chơi lớn như thế. Nhậm Diểu - trà xanh nổi tiếng nhờ đi cửa sau - cũng có ngày hôm nay à? Cười chết mất, đáng đời lắm!”
Bình luận 4: "Hai người này coi như xé toạc mặt nạ rồi nhỉ? Sau này chắc còn khối chuyện để đấu. Mà nói thật, Ôn Lăng làm vậy hơi bốc đồng đấy, Nhậm Diểu có chống lưng mạnh mà."
Bình luận 5: "Có gì ghê gớm đâu, cùng lắm thì nghỉ việc. Ở đâu chẳng có chỗ dung người. Với bằng cấp và năng lực của Ôn Lăng, sợ gì không tìm được việc?"
Bình luận 6: "Nói chứ, bình thường thấy Ôn Lăng nhịn giỏi lắm mà, sao lần này lại không giữ được bình tĩnh thế?"
Bình luận 7: "Nghe bảo có người trong phòng mình chứng kiến tận mắt. Hình như là Nhậm Diểu chen vào chuyện tình cảm của Ôn Lăng, đi quyến rũ bạn trai cô ấy. Ai mà chịu nổi?"
Bình luận 8: "Cảnh báo mọi người, giữ chặt bạn trai đi nha, coi chừng bị cướp lúc nào không hay."
**
“Đàn bà rẻ rúng, đúng là chỉ có một chữ thôi.” Trương Nguyệt tặc lưỡi hai tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng mà lần này cô làm vậy, sau này phải cẩn thận đó. Con nhỏ đó thâm lắm, sợ nó chơi chiêu sau lưng. Với lại, dù nhân phẩm chẳng ra sao, năng lực của nó cũng không phải không có, không hoàn toàn là nhờ đi cửa sau đâu.”
Ôn Lăng khẽ mỉm cười: “Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn cô.”
“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn tốt mà.”
Tối hôm đó về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối. Ôn Lăng chẳng buồn ăn, chỉ ép nước từ mấy miếng dứa còn lại từ hôm qua để uống.
Ban đầu tính tắm xong là đi ngủ, ai ngờ bụng bỗng nhiên đau quặn lên. Cô toát mồ hôi lạnh, cuộn người lại trên ghế sofa, chợt nhớ ra hình như mấy ngày nay đến kỳ rồi.
Bình thường sức khỏe cô yếu, nhưng ít khi bị đau bụng kinh, trừ những lúc vô ý ăn đồ lạnh trong ngày đèn đỏ.
Cảm giác cơn đau xoắn lại từng đợt khiến cô âm thầm mắng bản thân bất cẩn. Cô cố gắng gượng dậy định vào bếp pha tách nước ấm, nhưng vừa nhích người đã đau đến mức chỉ có thể co người lại.
Cuối cùng, cô cũng không uống nước nữa, ôm lấy chiếc gối ôm, nằm cuộn lại trên sofa ngủ thiếp đi.
Đúng là xui xẻo tận mạng, thật sự quá xui xẻo.