Thứ Bảy được nghỉ, Phó Nam Kỳ tranh thủ quay về khu đại viện. Ông nội đang ở viện dưỡng lão, Phó Thành Hiến cũng không có nhà. Anh đi qua phòng bên chào hỏi Uông Quân.
Uông Quân đang đánh mạt chược, đầu cũng không buồn ngẩng lên, giọng lơ đãng hỏi: "Con ngủ lại tối nay à? Ba con đi Điếu Ngư Đài rồi, dạo này không về. Lần sau nhớ báo trước cho dì một tiếng, mấy người các con, cả chục ngày nửa tháng mới ló mặt, dì chẳng kịp chuẩn bị gì. Dì Lý về quê rồi, phòng con cũng lâu không ai dọn."
Phó Nam Kỳ vẫn bình thản, ánh mắt lướt chậm trên chiếc bàn trà bóng loáng được chăm chút cẩn thận. Anh đứng thẳng người, mỉm cười đáp: "Không cần đâu ạ, công ty còn việc, dì cứ chơi tiếp đi."
Trên đường quay về, anh ngồi ở ghế sau chiếc Bentley, hai tay đan vào nhau, chống cằm trầm mặc không nói.
Khi xe ngang qua một quảng trường, anh bất giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bắt gặp một gia đình ba người đang đi dạo. Người cha khoác vai vợ, tay dắt một bé trai nhỏ, cả nhà ríu rít cười đùa. Qua lớp kính xe cũng như nghe được tiếng cười vui vẻ ấy.
Anh chợt nhớ đến bức ảnh gia đình treo nổi bật trong sảnh tiệc hôm đó. Trong ảnh, ba người cũng cười rất rạng rỡ, mà anh... Dường như là người thừa.
"Tổng giám đốc Phó..." Tài xế dè dặt lên tiếng.
Phó Nam Kỳ sực tỉnh, nhận ra đã về đến nhà, giọng nhẹ nhàng: "Dừng ngay trước cửa là được, tôi tự vào."
"Dạ vâng."
**
Sáng hôm đó, Ôn Lăng ra ngoài đi dạo thư giãn. Gần đây bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra khiến cô thấy ngột ngạt đến mức khó thở.
Cô thích sự yên tĩnh, chỗ cô thường lui tới nằm sau núi Cảnh Sơn, cây cối um tùm, dù là giữa trưa cũng rất mát mẻ, là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi đọc sách vào buổi chiều.
Cô chọn một phiến đá lớn, lấy tập tài liệu đã chuẩn bị từ sớm ra xem.
Xem một lúc, không hiểu sao cô lại nhớ đến lần đầu tiếp xúc với phía Tập đoàn Tử Quang. Khi đó vì dự án H5 đình trệ, cô vừa lo vừa sốt ruột, không ngừng đi kéo thêm hạng mục, nhưng trong lòng luôn lo sợ mình không đủ năng lực. Có lần, sắp bước vào phòng họp rồi mà cô vẫn còn lôi tài liệu ra ôn lại, thì bị Phó Nam Kỳ bắt gặp.
"Đây là bàn chuyện hợp tác, chứ không phải cầu xin người ta mua hàng. Họ bỏ tiền, mình cung cấp sản phẩm, đôi bên ngang hàng, chẳng ai thấp hơn ai cả. Cô phải nhớ, buôn bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa. Lịch sự là nên, nhưng không cần quá căng thẳng." Thấy dáng vẻ lóng ngóng của cô, anh không hề cười nhạo, chỉ nhẹ nhàng nói vậy.
Anh khác hẳn những lãnh đạo mà cô từng gặp. Rất ít khi nghiêm mặt, nhưng luôn toát ra khí chất uy nghiêm. Lời nói việc làm đều khiến người khác tin tưởng, phong thái toát lên sức hút riêng biệt.
Cái sự điềm đạm ấy, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ thấp thỏm bất an của cô. Như một tấm gương, phản chiếu rõ những thiếu sót trong cô.
Nghĩ đến đó, Ôn Lăng bất giác bật cười, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn. Cô cất tài liệu lại, chuẩn bị xuống núi.
Không ngờ, vừa đi được một đoạn thì đụng ngay người quen: "Tổng giám đốc Phó?"
Phía đối diện cũng dừng lại khi đến gần phiến đá lớn, tiện tay lau mồ hôi trên mặt bằng chiếc khăn vắt vai, cười hỏi: "Sao cô lại ở đây vậy?"
Tay cầm xấp tài liệu, theo phản xạ, cô giấu nhẹm ra sau lưng, vẻ mặt thoáng mất tự nhiên: "Hiếm khi được nghỉ, tôi ra ngoài hít thở không khí chút thôi."
Anh khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì.
Lúc này cô mới biết, sáng nào anh cũng giữ thói quen chạy bộ rèn luyện. Trong bộ đồ thể thao, anh trông gần gũi hơn thường ngày rất nhiều, dễ khiến người đối diện lơi lỏng cảnh giác.
Trên đường xuống núi, họ nói vài chuyện công việc. Ôn Lăng bảo cô khá tự tin với tiến độ xét duyệt dự án.
Anh không vạch trần cô, chỉ liếc nhìn xấp tài liệu trong tay cô một cái, rồi vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống.
Mặt cô nóng bừng, lại lúng túng giấu đống tài liệu ra sau lưng lần nữa.
Dưới chân núi có một thư viện. Hai người xuống đến nơi thì vào đó ngồi nghỉ. Ôn Lăng đi dạo giữa các giá sách, nhưng thỉnh thoảng vẫn không quên liếc nhìn về phía anh qua những khe hở.
Phó Nam Kỳ có vẻ đang trầm tư. Quyển sách mở sẵn trên bàn vẫn giữ nguyên ở cùng một trang, không hề lật thêm.
Cô để ý thấy ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn, làm ngón tay vốn thon dài càng thêm nổi bật.
Đàn ông đôi khi có vẻ ngoài rất dễ đánh lừa người khác. Nhất là như anh, khí chất chững chạc, phong thái sáng sủa, nếu chỉ nhìn bề ngoài, chẳng ai đoán được anh lớn hơn Phó Yến vài tuổi.
Ánh nắng rọi xuống qua lớp cửa kính, phủ lên người anh một lớp ánh sáng vàng dịu nhẹ, khiến người ta không thể rời mắt.
Cô thích cái sự trầm tĩnh và chín chắn ở anh. Ở bên anh, người ta có cảm giác rất an toàn. Cùng là người tài giỏi, nhưng anh không khiến người khác thấy áp lực như Phó Yến, lúc nào cũng sắc bén và hung hăng.
Lúc mới quen, cô từng nghĩ anh khó đoán, sâu sắc, dường như không dễ tiếp cận. Nhưng thân quen một chút mới nhận ra, anh không hề khó gần như vẻ bề ngoài.
Cô ôm vài quyển sách quay lại chỗ ngồi.
Phó Nam Kỳ bị tiếng động của cô kéo về thực tại, ngẩng đầu nhìn: "Chọn xong rồi à?"
Ôn Lăng gật đầu, ngước mắt nhìn anh: "Tổng giám đốc Phó, trông anh có vẻ đang có tâm sự?"
Anh hơi ngẩn ra, sau đó bật cười, rồi nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi cô về việc xét duyệt giai đoạn đầu của dự án. Ôn Lăng không để ý, chỉ mấy câu đã bị cuốn theo hướng khác.
Lúc sau, anh thấy một trong những quyển cô chọn là bản tiếng Nhật “Vũ nữ Izu”.
Anh cười: "Cô biết tiếng Nhật à?"
Bị anh nhìn chằm chằm, cô hơi ngại ngùng, thành thật đáp: "Chỉ học sơ sơ thôi ạ."
"Đã thi lấy bằng chưa?"
Cô giơ một ngón tay lên.
Phó Nam Kỳ khẽ bật cười: "Cô khiêm tốn rồi. Không học chuyên ngành này mà đạt N1 thì đã rất giỏi rồi đấy. Tôi từng một mình sang Nhật du lịch năm 16 tuổi. Thực ra đi Nhật không nhất thiết phải giỏi tiếng Nhật đâu, vì bên đó người Trung Quốc nhiều lắm, biển báo tiếng Trung cũng khắp nơi. Với lại, chữ Hán trong tiếng Nhật có rất nhiều điểm tương đồng với tiếng Trung."
Cô tròn mắt: "Anh còn nhỏ như vậy mà đã đi du lịch một mình à? Không thấy sợ sao?"
"Thì có gì đáng sợ đâu?" Anh có vẻ thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô khá thú vị, bật cười rạng rỡ. "Trên đời này không có chuyện gì là không làm được, cũng chẳng có gì thật sự đáng sợ cả. Không tin thì cô thử lần sau ra ngoài mà không mang một xu xem. Khi rơi vào bước đường cùng, cô tự khắc sẽ tìm cách xoay xở để kiếm tiền thôi."
Ôn Lăng ngây người. Nghe thì có lý thật, nhưng cô tuyệt đối không muốn thử, cũng không dám thử.
Ánh mắt Phó Nam Kỳ dừng lại trên bìa quyển sách trong tay cô, nhìn một lúc rồi cười nhạt: "Mấy quyển thế này, sau này đừng đọc nhiều quá, dễ ảnh hưởng tâm trạng. Ngày nào công việc cũng đủ mệt rồi, nên tìm thứ gì đó tích cực, sáng sủa mà đọc thì hơn."
Ôn Lăng cười ngượng: "Tôi cũng chỉ tiện tay lấy đọc thôi mà."
Thật ra, cô là kiểu người khá kỳ lạ. Càng buồn thì lại càng thích đọc mấy cuốn sách u uất, nghe vài bản nhạc ủ rũ. Thói quen đó hình thành từ nhỏ, hoặc có thể, là bản tính vốn thế, chẳng cách nào sửa được. Cô không thích ồn ào, càng không giỏi chịu đựng những nơi náo nhiệt. Tựa cằm lên tay, cô khẽ cười với anh.
Đúng lúc đó, điện thoại cô đổ chuông. Cô liếc nhìn rồi lập tức úp màn hình xuống.
Phó Nam Kỳ cũng nhìn thấy, nhưng không biểu lộ gì, chỉ lặng lẽ dời ánh mắt đi chỗ khác. Dẫu vậy, trong khoé mắt anh vẫn thấy cô đứng yên tại chỗ, vẻ mặt như đang giằng co nội tâm.
Anh khựng lại một nhịp, rồi bỗng khẽ cong môi.
Một đoạn nhạc vang lên bên tai, chưa phát hết thì đột ngột tắt lịm. Ôn Lăng ngẩng lên nhìn, thì thấy Phó Nam Kỳ đang tắt màn hình điện thoại, quay sang nói với cô, giọng mang theo chút áy náy: "Xin lỗi nhé, lỡ tay bấm nhầm."
Nhưng trong đầu cô vẫn còn văng vẳng câu hát: “Đừng cứ mãi đem trái tim tôi ra trêu đùa rồi lại buông bỏ.”
Cô không lên tiếng.
Một lúc sau, cô mới khẽ hỏi: "Anh cũng nghe bài này à?"
Anh ngẩng đầu, mỉm cười với cô, giọng nhẹ nhàng mà thâm trầm: "Mỗi người đều có quan niệm về tình yêu và giá trị sống khác nhau. Nhưng nếu sống chỉ để làm vừa lòng người khác, thì đúng là hơi đáng thương thật. Giống như biến mình thành món đồ trang trí cho họ vậy. Tôi tôn trọng tình yêu của mỗi người, nhưng tôi không đồng tình với kiểu tình yêu đánh mất cả giới hạn của bản thân. Như vậy thì quá hèn mọn."
Cơ mặt Ôn Lăng khẽ giật, đầu ngón tay cũng vô thức siết chặt lại. Phó Nam Kỳ nhìn cô, thấy dáng vẻ thẫn thờ mất hồn ấy, có khoảnh khắc thoáng không đành lòng. Nhưng cuối cùng, anh vẫn dời ánh mắt đi, mặt không biểu cảm.
Trên đường quay về, Ôn Lăng còn trầm lặng hơn mọi khi, dường như trong lòng đã hạ quyết tâm điều gì đó.
Lúc đi ngang qua chỗ bán đèn hoa đăng, cô lại chẳng còn hứng thú như mọi lần, mắt cứ dán chặt xuống nền đường. Phó Nam Kỳ bước tới mua một chiếc, rồi đưa cho cô.
Ôn Lăng vội cảm ơn anh, trong lòng lại thấy khó hiểu, không biết tại sao anh lại tặng đèn hoa đăng cho mình?
Ánh mắt cô thoáng lướt qua gương mặt anh, nhưng anh đã lạnh nhạt quay đi. Cảm xúc của anh hôm nay, có vẻ không giống thường ngày.
Cô cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ coi như anh đang có tâm sự. Cô nhìn chiếc đèn trong tay, đọc câu đố dán trên đó: "Thứ gì là phức tạp nhất trên đời? Không lẽ là... Chính chiếc đèn này?"
Cô vô thức liếc sang anh.
Cứ tưởng anh sẽ chẳng buồn đáp, không ngờ anh nói: "Là lòng người." Khi cô bất ngờ quay sang nhìn, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp: "Lòng người là thứ vừa dễ thay đổi, lại vừa rối ren nhất trên đời. Đừng vội tin ai."
Câu nói ấy nghe như một lời cảnh tỉnh. Nhưng lúc đó, cô không nghĩ gì nhiều, vì trong mắt cô, anh thật sự là ân nhân.
Có lẽ chính thái độ không chút đề phòng ấy khiến anh có phần không quen, anh né tránh ánh mắt cô, nửa đùa nửa thật: "Có khi... Tôi cũng không phải người tốt gì đâu."
"Nhưng anh nhìn chẳng giống người xấu." Cô khẽ cười, "Trên đời này làm gì có ai hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu đâu." Anh từng giúp cô, đó là sự thật. Cô biết bản thân mình nhỏ bé và ích kỷ, nhiều khi chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Chỉ cần anh không phạm pháp, cũng không tổn thương cô, thì anh là người thế nào, có gì liên quan đến cô đâu? Suy cho cùng, họ cũng chỉ là hai người xa lạ... Hơi quen thuộc một chút mà thôi.
Anh im lặng rất lâu, nét mặt bình lặng đến mức khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.
Thậm chí… Có phần đáng sợ.
May là nét mặt ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát. Anh nói: "Cảm ơn cô."
Ôn Lăng chủ động muốn xoa dịu không khí, bèn cười khẽ: "Anh cứ hay nói tôi, sao không kể về mình? Không lẽ trước giờ anh chưa từng yêu ai à?"
Câu hỏi cùng giọng điệu già dặn bất ngờ ấy khiến anh không nhịn được bật cười, nhìn cô đầy thú vị: "Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào khiến mình muốn dốc lòng yêu thương."
Cô cười ranh mãnh: "Vậy chẳng phải anh là thuỷ tiên soi bóng nước sao? Chỉ biết đắm chìm trong vẻ ngoài và tài năng lẫy lừng của chính mình."
Nhưng nghĩ lại thì, với người như anh - quá giỏi, quá tự tin - e là rất khó để thực sự phục ai, nên tình cảm cũng chẳng dễ mà trao đi.
**
Ngoài dự đoán của Ôn Lăng, dự án lần này được phê duyệt thuận lợi hơn cô nghĩ. Ban đầu cô còn tưởng do phần chuẩn bị trước đó của mình đủ tốt, hôm nay trình bày lại suôn sẻ. Nhưng nghĩ kỹ lại, dù trong cuộc họp có người đặt câu hỏi, thì cũng không ai hỏi quá khó hay quá sâu. Hơn nữa, mỗi lần có người lên tiếng, ánh mắt của họ đều vô thức lướt về phía Phó Nam Kỳ.
Nghĩ đến đây, cô mới hiểu được vài phần.
Buổi họp này, e là chỉ mang tính hình thức. Rất có thể anh đã sớm quyết định, và đối với dự án này, anh nhất định phải nắm được trong tay.
Mà điều đó cũng cho thấy, anh không chỉ đơn thuần giữ chức vụ cao trong Tập đoàn Tử Quang, mà còn là người có thế lực bao phủ khắp các bộ phận, sâu không lường được.
Cô cũng từng nghe không ít lời đồn về Tập Đoàn Tử Quang. Nội bộ phức tạp rối ren, còn hơn cô tưởng. Những cổ đông kỳ cựu hay các lão thành của công ty, bề ngoài thì tỏ vẻ tôn trọng Phó Nam Kỳ, nhưng sau lưng, chưa chắc đã thật lòng phục tùng.
Nếu không có năng lực thật sự, e là anh khó mà đứng vững. Nghĩ tới đây, Ôn Lăng càng cảm thấy người đàn ông này thật sự không đơn giản.
Vì mọi việc diễn ra thuận lợi, khi rời khỏi phòng họp vẫn chưa tới mười một giờ. Ôn Lăng chân thành cảm ơn anh đã giúp đỡ, cũng cảm ơn sự suôn sẻ của buổi thẩm định hôm nay: "Cảm ơn anh, Tổng giám đốc Phó."
Phó Nam Kỳ không đáp, chỉ khẽ gật đầu, thái độ dửng dưng như thể đã quá quen với những lời xã giao kiểu này. Thấy anh xoay người rời đi, Ôn Lăng vội vàng bước theo sau lưng Phó Bình.
"Chủ tịch Phó dễ làm việc chứ?" Trên đường đi, Phó Bình cười hỏi cô.
Ôn Lăng nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu.
Sự ngập ngừng ấy không phải là phủ nhận, mà bởi vì... Đúng là anh đối xử với người khác rất nhã nhặn. Chỉ có điều, luôn có một cảm giác xa cách. Trong ánh mắt, cử chỉ của anh luôn toát lên khí chất uy nghiêm, khiến người ta không dám tùy tiện.
Ôn Lăng thật lòng kính trọng anh, nhưng cũng không dám đến quá gần, càng không mong phải ở riêng cùng anh. May là anh luôn bận rộn, chỉ trực tiếp can thiệp vào các quyết định quan trọng, còn lại, hầu hết cô đều làm việc với Phó Bình.
Tiếp xúc một thời gian, Ôn Lăng thấy Phó Bình cũng khá dễ gần, rất quan tâm và hỗ trợ cô trong công việc.
Cho đến tuần trước, vô tình gặp ở ngoài một hội sở, cô thấy anh ấy cùng đám thiếu gia choai choai đánh nhau, vung một chân ghế gãy mà hạ gục ba người liền.
"Anh ta ấy hả? Đúng kiểu tổ tông ấy chứ, có mỗi Chủ tịch Phó là trấn được thôi." Trợ lý Chu từng buông lời lúc rảnh rỗi, "Đừng nhìn vẻ ngoài suồng sã cười suốt ngày, chứ bụng dạ thì đầy mưu mô đấy."
"Thế còn cậu là thứ gì hay ho à?" Phó Bình nhướng mày, lườm anh ta một cái.
Đó chỉ là màn tung hứng giữa những người thân quen, Ôn Lăng không tiện xen vào, chỉ biết cười trừ cho qua. Tuy vậy, xuất thân của người này quả thực không tầm thường. Nghe đâu, còn có chút quan hệ họ hàng với Phó Nam Kỳ.
Đang mải nghĩ ngợi, Ôn Lăng không chú ý đến người vừa rẽ từ hành lang bên cạnh, liền đâm sầm vào anh ta. May mà đối phương kịp đỡ lấy cô một tay, tránh cho cô ngã nhào xuống đất. Ôn Lăng vội cúi người xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý, anh…"
Vừa ngẩng đầu lên, câu nói lập tức ngưng lại giữa chừng. Phó Yến đang nhìn cô rất lâu, ánh mắt sâu xa đầy phức tạp. Có lẽ anh ta vừa tham gia một cuộc họp, quần áo trên người cực kỳ chỉnh tề, tay còn cầm theo tài liệu.
Ôn Lăng vô tình liếc qua, nhìn thấy hàng chữ nổi bật trên bìa tài liệu… “Dự án điều khiển số H5”.
Vậy nghĩa là, cuộc họp thẩm định vừa rồi anh ta cũng có mặt.
Ôn Lăng im lặng.
Phó Yến định nói gì đó, nhưng ngại xung quanh người qua lại đông đúc, cuối cùng chỉ khẽ liếc cô một cái rồi thấp giọng dặn: "Anh còn chút việc cần giao lại, không lâu đâu, khoảng mười lăm phút. Em đợi anh dưới sảnh, anh có chuyện muốn nói với em."
Ôn Lăng suy nghĩ vài giây rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Khi đuổi theo kịp, Phó Nam Kỳ đã rời đi trước đó rồi. Cô quay sang giải thích với Phó Bình: "Xin lỗi anh, lúc nãy tôi gặp người quen, có nói chuyện mấy câu."
Phó Bình gật đầu tỏ vẻ thông cảm, rất lịch sự không hỏi thêm điều gì.