Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 15

Mười lăm phút sau…

Phó Yến bước ra khỏi thang máy, từ xa đã nhìn thấy Ôn Lăng đang yên lặng đứng chờ ở đó. Cô gần như không thay đổi gì so với trước kia, chẳng qua là gầy đi một chút, cằm cũng nhọn hơn, dáng vẻ trầm lặng, dịu dàng khiến người ta không khỏi xót xa. Cơn giận nghẹn trong lòng anh ta, bỗng dưng không thể bộc phát nổi.

Anh ta khẽ thở dài, bước tới: "Đi thôi, chỗ này đông người quá, mình tìm nơi khác nói chuyện."

Cô khẽ gật đầu.

Xe Phó Yến đỗ trong lối đi dành riêng cho khách VIP, Ôn Lăng theo anh ta bước lên xe.

Cửa xe vừa đóng lại, cả hai bèn chìm vào im lặng, như thể đang cùng nhau nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Ôn Lăng do dự ngẩng đầu lên. Anh ta vẫn dựa lưng vào ghế, gương mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt thản nhiên, giống như đang suy nghĩ điều gì đó… Hoặc có lẽ… Đang cân nhắc và lựa chọn.

Phó Yến cất tiếng: "Quyết định rồi?"

Ôn Lăng khẽ tránh ánh mắt nóng rực của anh ta, nhẹ nhàng đáp: "Ừm. Tiền em nợ anh, tuần này em sẽ trả. Chỉ xin anh cho em thêm vài ngày nữa."

Phó Yến nhìn thẳng về phía trước, khẽ nhếch môi, như thể đang cười một cách mỉa mai. Ôn Lăng không nói thêm lời nào.

Đối với anh ta, mười mấy vạn có lẽ chẳng khác gì một trò chơi. Có khi mua một chiếc đồng hồ hay một món quần áo cũng đã vượt con số ấy.

Nhưng cô không thích mắc nợ ai.

Nhất là… mắc nợ anh .

Sau đó là một khoảng lặng kéo dài rất lâu.

Mãi đến khi bên ngoài bắt đầu đổ mưa, từng giọt tí tách rơi lộp độp trên cửa kính xe. Phó Yến cất tiếng: "Em biết không? Suốt hai mươi tám năm qua, em là người phụ nữ duy nhất khiến anh thật sự rung động."

Nói xong, anh ta nhanh chóng liếc nhìn cô bằng khóe mắt, quả nhiên thấy tay cô siết chặt thành nắm.

Không ai hiểu cách khống chế cảm xúc người khác giỏi hơn anh ta, huống hồ là một cô gái trẻ còn chưa trải sự đời như cô.

Anh ta là người kiêu ngạo, nhưng cũng sẵn sàng buông bỏ sĩ diện nếu biết rõ mình muốn điều gì. Những thứ như thể diện, anh ta chưa từng tiếc nuối.

Mất đi điều mình trân trọng chỉ vì sĩ diện không đáng, mới là điều ngu ngốc.

Lúc anh ta quyết định ra tay với Tiết Dương, đồng thời gạt bỏ dự án H5, anh ta đã lường trước được kết cục. Nhưng sau khi cân nhắc, anh ta vẫn chọn mạo hiểm.

Cá và gấu không thể cùng bắt.

Sự nghiệp là điều anh ta bắt buộc phải nắm được trong tay. Còn bên này, anh ta nghĩ chỉ cần dỗ dành khéo léo, một cô gái nhỏ sẽ chẳng gây ra rắc rối gì.

Dù có rắc rối… Anh ta cũng có cách xử lý.

Chỉ có điều, anh ta đã đánh giá thấp lòng người - biến số lớn nhất trên đời này. Khi một người đã thất vọng, thì rất khó để lấy lại niềm tin.

Ôn Lăng thực sự đã rung động, nhưng cô cũng rất rõ ràng với con đường mình muốn đi. Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu nhìn anh ta: "Vậy anh có biết không, suốt hai mươi tư năm qua, anh là người đàn ông duy nhất em từng yêu sâu đậm?"

Phó Yến sững lại, không ngờ cô sẽ trả lời như vậy. Anh ta nhất thời lặng câm. Đôi mắt cô gái đối diện trong veo và sáng rõ, hoàn toàn không giống với sự thăm dò đầy tính toán như anh ta. Cảm xúc của cô là thật.

Mà anh ta, vốn luôn giỏi ngụy biện và xoay chuyển tình thế, giây phút này lại chẳng biết phải dùng lời dối trá nào để che đậy.

Có lẽ, cô thật sự là kiếp nạn định sẵn trong đời anh ta.

“Có vài chuyện, em vẫn chưa từng nói với anh. Một là vì ngại, hai là… không muốn khiến anh phải bận tâm.” Đã đến lúc phải rời đi rồi, nên trong lòng Ôn Lăng cũng chẳng còn gì cần giấu nữa.

“Anh thông minh như vậy, chắc chắn cũng nhận ra, cô Nhậm không ưa em chút nào, chỉ vì nể mặt anh nên mới tỏ ra nhã nhặn. Nhưng em thật sự không chịu nổi việc cô ấy luôn vô tình thể hiện sự thân mật với anh trước mặt em.”

Anh ta hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn cô.

Đúng vậy, anh ta biết. Nhưng anh ta luôn nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ. Anh trai của Nhậm Diểu - Nhậm Đông Minh - là cổ đông lớn của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, cũng là người luôn ủng hộ anh ta. Vì thế, anh ta không thể vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà làm rạn nứt mối quan hệ.

Dù sao giữa anh ta và Nhậm Diểu cũng không có gì cả. Chỉ không ngờ… Cô ta lại đi làm khó Ôn Lăng. Anh ta vừa định nói gì đó thì Ôn Lăng đã cắt ngang, tiếp tục nói hết những gì cô giấu trong lòng bao lâu nay.

“Bên cạnh anh có quá nhiều người phụ nữ. Người yêu anh, theo đuổi anh, thân thiết với anh, hay chỉ đơn giản là qua đường… Trước đây cô Lưu từng nhắn tin mắng em. Còn cô Lý kia, từng tung tin đồn thất thiệt trên diễn đàn trường cũ của em, nói em được bao nuôi. Em chưa từng kể với anh… Nhưng thật sự, em mệt mỏi lắm rồi…”

Trong lòng Phó Yến khẽ chấn động: “Sao em không nói với anh?”

“Nói với anh thì có ích gì?” Cô cười nhạt. “Anh bận như vậy, đâu rảnh để quan tâm mấy chuyện ‘vặt vãnh’. Mà giờ em nói rồi, anh có vì em mà cắt đứt quan hệ với cô Nhậm không?”

Anh ta nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào.

Ôn Lăng lặng lẽ nhìn anh ta, ánh mắt sâu thẳm. Cô cố gắng nở một nụ cười, giọng nhẹ tênh: “Anh Phó, mong anh giữ gìn sức khỏe. Em không trách anh, chỉ là… Chúng ta không có duyên.”

Trước khi xuống xe, cô vẫn không quên dặn dò: “Trong tủ lạnh em có làm sẵn bánh ngọt cho anh, toàn là vị anh thích nhất. Nhớ ăn hết trong vòng một tuần, đừng để hỏng.”

“Quần áo em đã giặt và gấp lại hết rồi, để sẵn trong tủ.”

“Còn nữa, đừng hút thuốc nữa… Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”

Phó Yến cúi đầu, im lặng không đáp.

Mãi đến khi tiếng cửa xe vang lên “cạch” một cái trước mắt, anh ta mới như bừng tỉnh. Anh ta chợt ngẩng đầu, suýt lao ra đuổi theo cô. Nhưng rồi lại nghĩ đến điều gì đó… Cuối cùng, vẫn ngồi yên tại chỗ.

**

Lúc rời đi, trời đã bắt đầu sụp tối. Không biết là đã chạm hoàng hôn hay lại sắp mưa nữa. Ôn Lăng ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời phía trên thành phố phủ đầy mây xám, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống.

Cô siết chặt ngón tay, chỉ cảm thấy lạnh buốt và tê dại, giống như đã đánh mất cảm giác.

Đứng giữa dòng người qua lại tấp nập, lần đầu tiên cô thấy thành phố này xa lạ đến thế, trống rỗng đến thế, không có một chút cảm giác thuộc về nào cả.

Bên kia đường là một quảng trường, hình như đang tổ chức lễ hội gì đó, náo nhiệt vô cùng, có biểu diễn, có ca hát. Dọc theo hành lang cong bên cạnh đài phun nước còn bày kín các gian hàng nhỏ về đêm.

Ôn Lăng bước tới gần nhìn thử.

“Cô có mua không? Một cây mười lăm tệ.” Một giọng trẻ con trong veo vang lên, đưa mấy cây pháo bông sáng loáng đến trước mặt cô.

Ôn Lăng ngẩng đầu, không biết từ lúc nào bên cạnh đã xuất hiện một người đội đầu thú hình Mickey. Nghe giọng thì chắc còn nhỏ tuổi lắm.

Nhỏ thế này mà đã biết buôn bán rồi sao?

Ôn Lăng thấy thú vị, muốn trêu cậu bé một chút: “Hôm nay là lễ kỷ niệm mà, không phải nên phát miễn phí sao?”

Cô chọc chọc mấy cây pháo bông: “Với lại, mấy thứ này nhìn là biết chất lượng tầm thường, giá còn mắc hơn cả ngoài kia nữa.”

Cậu bé hóa Mickey lập tức giận dỗi, tháo phắt đầu thú xuống ôm vào lòng. Lộ ra khuôn mặt tròn trĩnh phụng phịu, trông chỉ khoảng bảy tám tuổi.

“Không mua thì đi chỗ khác!”

Ôn Lăng bật cười: “Có ai bán hàng mà như cháu không? Người lớn trong nhà không dạy cháu câu ‘mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa’ à? Khách mới hỏi vài câu đã đùng đùng nổi giận vậy sao?”

Cô vừa dứt lời, cậu bé đã bị cô chọc đến nghẹn lời, tròn mắt nhìn cô như sắp khóc đến nơi. Nhìn thấy vậy, Ôn Lăng cũng hơi áy náy, bèn đưa tay vào túi tìm tiền: “Thôi được rồi, cô lấy hai cây.”

Tìm mãi không thấy đồng lẻ, nét mặt cô bắt đầu bối rối.

Ai ngờ cậu nhóc rút ra một tấm bảng mã QR của Alipay, nghiêm túc chìa ra: “Cô quét cái này đi.”

Ôn Lăng khựng lại, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Cười đến nửa chừng, cô bỗng thấy tay mình lạnh buốt như vừa bị thứ gì chạm vào. Cúi đầu nhìn, là một giọt nước mắt vừa rơi xuống.

Cô hít nhẹ một hơi, ngửa mặt lên trời, châm lửa cây pháo bông đang cầm trong tay.

Không xa vang lên tiếng nổ đùng đoàng, vô số chùm pháo hoa rực sáng bay vút lên trời, nở rộ sau lưng cô như một dải ngân hà bùng nổ giữa màn đêm. Lấp lánh như trăm ngàn cánh hoa lửa đang tung bay giữa bầu trời rộng lớn.

Bình Luận (0)
Comment