Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 16

Sáng hôm sau, Ôn Lăng dậy thật sớm để chuẩn bị đến báo cáo với Phó Nam Kỳ. Có điều, đôi mắt đêm qua vừa khóc xong vẫn còn sưng đỏ, cô đành phải dùng lớp kem nền dày để che đi.

Vì vậy, hôm nay cô còn đặc biệt trang điểm kỹ hơn mọi ngày.

"Wow, cậu trang điểm kiểu này đẹp đấy Lăng Lăng." Trình Dịch Ngôn cầm chiếc bánh lớn trên tay, nhảy đến trước mặt cô, ngắm nghía từ đầu đến chân.

Ôn Lăng không quen được khen kiểu đó, có chút ngại ngùng: "Thật à?"

"Thật mà, rất xinh luôn." Cô nàng ấn nhẹ vai cô ngồi xuống trước gương trang điểm, nói tiếp: "Nhìn này, chỗ đường eyeliner thêm một chút nữa thì hoàn hảo..."

Cô ấy cầm bút khéo léo vẽ thêm vài nét.

Ôn Lăng nhìn mình trong gương, đôi mắt như dài và cong hơn, cảm thấy không được tự nhiên. Vốn dĩ cô đã sở hữu nét mặt mang chút phong tình quyến rũ, nhưng thường ngày chỉ trang điểm nhẹ nên vẻ ngoài vẫn giữ được nét dịu dàng, trong trẻo, khó ai nhận ra. Thế mà sau lớp trang điểm này, lại bất ngờ toát lên vẻ đẹp đầy cuốn hút, khiến người ta khó lòng rời mắt.

"Trang điểm thế này có hơi không hợp lắm nhỉ, tớ đến công ty để báo cáo công việc mà."

"Thì có gì mà không ổn? Trông rất đẹp mà, có phải không đứng đắn gì đâu."

Tới trụ sở của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, Ôn Lăng đi thẳng thang máy lên văn phòng hội đồng quản trị. Vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa lại đang mở.

Bên trong có ánh sáng loé lên, rất nhanh sau đó, cánh cửa đang khép hờ được ai đó mở ra từ bên trong. Giản Ninh Thư đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cô, rõ ràng cũng thấy bất ngờ.

Ôn Lăng vô thức siết chặt tập tài liệu trong tay, tâm trí bất giác quay về ngày hôm đó. Ánh mắt giễu cợt như đang xem khỉ diễn trò vui của Giản Ninh Thư vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô.

Tuy hai người chẳng thể gọi là quen biết, thậm chí hầu như không có chút giao tình nào. Việc cô ta làm khi ấy cũng không đến mức quá đáng, cùng lắm chỉ là khinh thường cô mà thôi. Mà khi đó, cô chỉ là một nhân viên quèn, chẳng có gì đáng để vị cô ta để mắt tới.

Nhưng cảm giác bị xem thường đó vẫn khiến cô thấy không cam tâm.

"Tổng giám đốc Giản." Ôn Lăng khẽ chào, nét mặt điềm tĩnh, không quá thân thiện, cũng không lạnh nhạt.

Giản Ninh Thư lại khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua tập hồ sơ trên tay cô rồi nghiêng người mở rộng cửa: "Đến báo cáo à? Vào đi."

Vẻ mặt thản nhiên như thể cô ta mới là chủ nhân căn phòng này.

Ôn Lăng cúi nhẹ đầu bước vào: "Tổng giám đốc Phó."

Phó Nam Kỳ mời cô ngồi rồi nhận lấy tập tài liệu. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lại dừng trên khuôn mặt cô lâu thêm hai giây, dường như hơi ngạc nhiên.

Ánh nhìn của anh khiến Ôn Lăng có chút lúng túng. Cô tưởng rằng anh đã phát hiện đôi mắt đỏ ngầu sau lớp phấn, nhưng anh chỉ khẽ mỉm cười, cho cô một ánh mắt đầy an ủi: "Cô thế này... Rất đẹp đấy."

Bên cạnh, bàn tay đang lật tài liệu của Giản Ninh Thư khựng lại một chút. Một lúc sau, cô ta chậm rãi vuốt phẳng trang giấy đã bị vò nhăn.

Trong phòng, không khí lặng như tờ.

Ôn Lăng ngồi đối diện Phó Nam Kỳ, lặng lẽ chờ anh xem xong báo cáo và chỉ ra vấn đề. Còn Giản Ninh Thư thì ngồi trên sofa tiếp khách cách đó không xa, cũng đang chờ.

Không hiểu vì sao, Ôn Lăng cảm thấy có ánh mắt luôn dõi theo mình, khiến cô bứt rứt không yên. Có lẽ vì vậy mà hôm nay, cô cảm thấy buổi báo cáo dài hơn hẳn mọi lần. May mà cuối cùng cũng xong, cô ôm tài liệu đứng dậy, cúi người chào: "Tổng giám đốc Phó, tôi xin phép về trước."

Phó Nam Kỳ khẽ gật đầu: "Trên đường đi nhớ cẩn thận."

Ôn Lăng đẩy cửa bước ra, không quên khép cửa lại cho họ.

Giản Ninh Thư đang cúi đầu tỉa móng tay, nghe thấy tiếng “cạch” cửa mở mới dừng lại, mỉm cười nói: "Sao em lại không biết, anh cũng quan tâm tới dự án này nhỉ? Nếu biết anh hứng thú, hôm đó trong cuộc họp em đã giới thiệu giúp anh rồi.”

Phó Nam Kỳ chỉ khẽ nhếch môi, không lên tiếng. Giản Ninh Thư cũng nhận ra sự giả tạo ẩn sau lời nói của mình, sắc mặt hơi thay đổi.

Hôm đó, chuyện cô ta cố tình gây khó dễ và làm nhục cô gái mới kia, anh chắc chắn đều thấy cả. Tuy anh không ưa gì kiểu hành xử đó, nhưng vốn là người lạnh lùng, cũng chẳng lên tiếng can thiệp. Vì vậy hôm đó cô ta mới không nghĩ nhiều.

Ai ngờ sau đó, anh lại đột ngột đầu tư vào dự án này, thậm chí còn thu hồi cả lô hàng H5 trước đó. Không cần nói gì, hành động đó cũng đủ như một cú tát thẳng vào mặt cô ta rồi. Giản Ninh Thư thấy mặt mình bỏng rát, như bị ai đó vô hình tát cho mấy cái thật mạnh.

Cảm giác khó chịu trào lên trong lòng, nhưng sau phút bối rối ban đầu, cô ta dần lấy lại bình tĩnh. Cô ta bắt đầu hoài nghi, có khi nào, anh đang cố tình cảnh cáo cô ta? Dạo gần đây, cô ta tiếp cận hội đồng quản trị khá nhiều, cũng chủ động mở rộng quan hệ để củng cố vị trí của mình trong Tập đoàn Tử Quang.

Người đàn ông này quá lạnh lùng, ý chí lại quá kiên định. Mặc cho cô ta dùng đủ mọi chiêu trò, anh vẫn không hề động lòng. Lâu dần, trong lòng cô ta cũng không khỏi nảy sinh sự bất bình.

Thật ra, chuyện của Tiết Dương là do cô ta cố tình tiết lộ cho Phó Yến biết. Một mặt để kéo gần quan hệ với cậu tư nhà họ Phó như một đường lui, mặt khác là muốn xem thử phản ứng của Phó Nam Kỳ.

Chỉ có điều... Cô ta đã đi quá giới hạn. Ánh mắt người đàn ông này, quả thật không thể chứa nổi một hạt cát.

Trong lúc hoang mang, đáy lòng cô ta lại dấy lên một tia không cam lòng. Phó Nam Kỳ nổi giận không phải vì chuyện cô ta cấu kết với Phó Yến, mà phần lớn là vì giá cổ phiếu của Tập đoàn Tử Quang bị ảnh hưởng sụt giảm.

Nếu đổi lại là người khác, cô ta đã chẳng thèm để tâm, nhưng hết lần này đến lần khác, lại là anh.

“Nghe nói sức khỏe ông nội không tốt, đã chuyển đến viện điều dưỡng rồi?” Cô ta chủ động chuyển đề tài, biết nếu tiếp tục nói nữa thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

“Không có gì nghiêm trọng.”

"Vậy thì tốt rồi. Mấy hôm nữa em sẽ ghé thăm ông, tiện thể tới Doanh Đài thăm ba em luôn. Ăn cơm chứ? Cũng trễ rồi."

**

Ôn Lăng đứng dưới lầu công ty một lúc, cảm thấy đầu hơi choáng, không rõ có phải do hôm qua bị cảm lạnh hay không. Cô ôm chặt tập tài liệu trong tay, gót chân bị đôi giày cao gót cọ đến mức đau rát.

“Lăng Lăng?” Một đồng nghiệp từ trong toà nhà bước ra, vỗ nhẹ lên vai cô từ phía sau, “Về chưa? Đi cùng nhé, tôi lái xe đến.”

Cô ấy là nhân viên bên bộ phận dự án, tên là Lưu Hi. Ôn Lăng từng làm việc với cô ấy vài lần, quan hệ cũng tạm ổn, bèn cảm ơn rồi đồng ý đi cùng.

Xe của Lưu Hi là một con Beetle, đậu ở bãi đỗ mặt đất bên cạnh tòa nhà. Khu vực này đất chật người đông, xe cộ xếp kín, lúc họ tới nơi, lối lưu thông đã có thêm hai xe chắn ngang.

Chiếc Beetle bị kẹp ở giữa, phải lùi tới lui mãi mới nhích ra được. Ôn Lăng vừa định thở phào thì bất ngờ nghe tiếng “rầm” một cái, xe thắng gấp rồi khựng lại.

Lưu Hi cuống quýt nhảy xuống xe. Ôn Lăng bước xuống nhìn thử thì thấy xe họ đã quệt vào một chiếc Volkswagen đỏ bên cạnh.

Chiếc Volkswagen có hai người đàn ông, vừa bước xuống đã lớn tiếng: "Cô lái kiểu gì đấy hả?! Mù à?!"

Ban đầu Lưu Hi còn hơi ngại, nhưng nghe thế thì bốc hỏa ngay, như pháo nổ bật tung: "Anh nói năng cho cẩn thận nhé! Xe tôi vừa lùi ra, còn đang đánh lái, các anh từ đâu lao tới?! Tính ăn vạ đúng không?!"

"Ý cô là không định bồi thường hả?!"

"Ồ, hóa ra thật sự là tới kiếm chuyện ăn tiền?! Bồi thường? Ai phải bồi ai còn chưa chắc đâu nhé!"

Ôn Lăng thấy nhức cả đầu, đối phương là hai người đàn ông, cô sợ Lưu Hi bị thiệt nên bước lên chắn trước mặt bạn, lên tiếng can ngăn: "Gọi bên xử lý tai nạn tới đi. Cãi nhau kiểu này cũng không giải quyết được gì đâu."

Không ngờ, người đàn ông kia trừng mắt, gắt lên: "Thái độ gì đấy?! Không nhận lỗi, định phủi sạch à?!"

Ôn Lăng cười xòa: "Không phải vậy. Ý tôi là, cho dù có bồi thường thì cũng phải có căn cứ. Xe bị thế nào, lỗi bên nào, vẫn nên chờ bên xử lý đến xác định rõ đã."

Cô nói chuyện có lý, nhưng hai người đàn ông đối diện lại bắt đầu lộ vẻ ngượng ngập. Người thấp hơn khẽ kéo tay người bên cạnh, ánh mắt như ngầm khuyên nhủ.

Gã cao hơn thì hất tay ra, tiếp tục hung hăng: "Rõ ràng là không muốn bồi thường đúng không?!"

Lưu Hi chịu hết nổi, bước lên trước cãi tay đôi: "Anh hét cái gì mà hét?! Muốn ăn vạ à? Rõ ràng là anh đâm vào tôi!"

Trong lúc giằng co, Ôn Lăng bị va quệt ngã xuống đất, gót chân cũng trẹo một cái, đau thấu tim gan. Xung quanh dần dần có người tụ lại xem náo nhiệt.

“Ồn ào cái gì vậy?!” Một giọng quát lớn vang lên từ ngoài đám đông. Mọi người lập tức im bặt, dòng người tự động tách ra như thủy triều rút, nhường ra một lối đi.

Ôn Lăng ngẩng đầu nhìn, thấy Phó Nam Kỳ sải bước tiến tới.

Sắc mặt anh lạnh băng, ánh mắt quét qua đám đông, sắc như mũi tên, thẳng tắp bắn về phía hai người đối diện. Khí thế của anh quá mạnh, hai người kia im bặt vài giây. Gã cao hơn quay đầu lại, cố làm ra vẻ cứng rắn nhưng giọng nói thì run rẩy: "Đâm xe thì phải bồi thường chứ?"

Hai chiếc xe vẫn còn dính sát vào nhau. Phó Nam Kỳ chỉ liếc qua, cười nhạt: "Xử lý tai nạn thì phải làm đúng quy trình, không theo quy định thì theo cái gì? Cứ la lối om sòm thế này, tôi thấy hai anh đâu phải muốn giải quyết vấn đề. Nhắc cho anh biết, lùi xe đâm vào người ta thì dù ở đâu cũng là lỗi hoàn toàn. Không phải ở đây gào vài câu là xong chuyện."

Đối phương thoáng chốc lộ rõ vẻ chột dạ. Anh ta vốn định nhân lúc hỗn loạn giành thế thượng phong, phủi sạch trách nhiệm để tránh bồi thường. Thấy chỉ là hai cô gái, liền nảy sinh ý định lật ngược tình thế, tranh thủ kiếm chác một khoản. Nào ngờ lại bị đối phương bóc trần thẳng thừng chỉ bằng một câu nói, không còn đường chối cãi.

Anh ta vẫn chưa cam lòng, nhưng khí thế đã yếu đi quá nửa: "Anh đừng dọa tôi! Tai nạn là lỗi cả hai bên…"

Phó Nam Kỳ liếc anh ta một cái, chỉ tay sang bên cạnh: “Muốn xem lại camera HD không? Không đi ngay, lát nữa cảnh sát tới, tôi đảm bảo anh không gánh nổi hậu quả đâu.”

Hai người kia mặt mũi xám xịt, cụp đuôi bỏ đi.

Phó Nam Kỳ quay lại nhìn Ôn Lăng: "Không sao chứ? Gặp chuyện như vậy sao không báo cảnh sát ngay?"

Ôn Lăng vẫn còn chưa hoàn hồn, một lúc sau mới khẽ nói: "Tôi chưa kịp…"

"Đối phó với loại người đó không cần đôi co. Mục đích của họ là lôi mình vào tranh cãi. Cô càng cãi, họ càng được nước lấn tới."

"Vâng."

Ánh mắt anh nhìn xuống, dừng lại nơi cổ chân cô đang đỏ bầm. Lời trách cứ sắp thốt ra lại nuốt ngược vào, anh quay đầu, ra hiệu bằng mắt cho Phó Bình.

**

Văn phòng chủ tịch.

Phó Nam Kỳ vừa bôi thuốc cho cô xong, quay người đặt lọ thuốc trở lại vào hộp, nhẹ giọng dặn: "Mấy ngày tới đừng để chân dính nước."

Ôn Lăng gật đầu một cách lơ đãng.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, một tay đặt lên lưng ghế phía sau cô, cứ thế nhìn cô chăm chú. Như thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực đó, Ôn Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh như ẩn chứa một ngọn lửa đang bốc cháy, khiến cô bối rối sững lại.

Cô không hiểu vì sao anh lại nhìn mình như thế. Anh có vẻ đang không vui. Nhưng tư thế này lại quá mức mập mờ. Anh như thể sắp ôm lấy cô vậy, mà dường như cũng chẳng có ý định thu tay về. Ôn Lăng hoang mang, lo lắng nhìn anh.

Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, cất giọng hỏi: "Suy nghĩ tận đâu rồi, ngồi thẫn thờ như mất hồn vậy?"

Lần đầu tiên cô thấy trong mắt anh có ánh nhìn gay gắt đến thế, không hề che giấu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức né tránh, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Dáng vẻ yếu ớt, mệt mỏi ấy lại càng khiến anh thêm bực bội. Anh cũng không hiểu vì sao, nhưng mỗi lần thấy cô như vậy, trong lòng lại thấy ngột ngạt khó chịu.

Nhất là khi anh biết rõ lý do khiến cô thành ra thế này, mà bản thân anh, ít nhiều cũng góp phần đẩy cô vào đó.

Anh hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy: "Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Tập trung làm việc, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi."

Ôn Lăng ngơ ngác một lúc mới dần hiểu ra, thì ra anh đang an ủi mình.

"Cảm ơn anh."

Bình Luận (0)
Comment