Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 17

Lúc Ôn Lăng nhận được cuộc gọi từ bác sĩ điều trị chính, đã là bốn giờ chiều.

Cô như người phát điên, lao lên mạng tìm vé máy bay nhưng không còn chuyến nào có chỗ. Chuyến muộn nhất cũng là tám giờ tối và toàn bộ đều đã hết ghế ngồi.

Trong lòng như có lửa đốt, cô chỉ muốn lập tức bay đến Thượng Hải ngay tức khắc.

Đứng ngẩn ngơ nơi ngã tư, cô không biết phải làm gì tiếp theo. Đúng lúc ấy, một chiếc Rolls-Royce trờ tới bên cạnh cô, tiếng còi vang lên nhẹ một tiếng.

Ôn Lăng ngẩng đầu, cửa kính xe đã hạ xuống.

Phó Bình ngồi ở ghế phụ, quay sang hỏi với giọng quan tâm: "Sao thế? Cô đứng đây một mình làm gì vậy?"

Ôn Lăng ngẩn người vài giây, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Kính sau xe cũng hạ xuống, Phó Nam Kỳ ngồi ở hàng ghế sau nói: "Cô lên xe trước đi, ngoài trời lạnh."

Vừa lên xe, Ôn Lăng ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ nồng nàn tỏa ra từ băng ghế sau. Không quá gắt, mùi khá sang trọng và trưởng thành, rõ ràng là loại nước hoa cao cấp. Thế nhưng, mùi hương ấy lại khiến lòng cô càng thêm bồn chồn, lo lắng.

Hiếm khi thấy cô mất bình tĩnh đến vậy, Phó Nam Kỳ hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

"Tổng giám đốc Phó…" Ôn Lăng cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít nhẹ một hơi, rồi lắp bắp kể lại đầu đuôi sự việc.

Cô cũng không hiểu tại sao lại nói ra mọi chuyện dễ dàng đến thế. Như thể trong vô thức, cô tin rằng anh là người có thể giúp mình.

Trong mắt Ôn Lăng lúc đó, anh gần như là người có thể xoay chuyển mọi thứ.

Ánh mắt cô gái như có sức mạnh, như bấu víu lấy tia hy vọng cuối cùng mà nhìn anh, như thể nếu anh nói "không" ngay lúc ấy, cả thế giới của cô sẽ sụp đổ.

Phó Nam Kỳ im lặng vài giây, ánh mắt thoáng lay động. Cuối cùng, anh vẫn không đành lòng mà giúp cô.

Ôn Lăng lúc ấy đầu óc rối bời, không nhớ rõ anh đã giúp bằng cách nào, cũng chẳng có tâm trí để thắc mắc tại sao anh chỉ cần một cuộc điện thoại lại có thể đặt được vé máy bay sớm hơn cả lịch bay cuối cùng, vé mà hệ thống đã thông báo là hết sạch.

Chỉ biết, anh gọi một cuộc là có vé máy bay lúc hai giờ chiều. Anh còn đích thân đưa cô ra sân bay, dặn cô: "Đi đường cẩn thận."

Ôn Lăng đứng trước cổng sân bay, lặng nhìn chiếc Rolls-Royce màu bạc lăn bánh rời đi.

Không hiểu sao sống mũi cô bất chợt cay xè, có một thứ cảm xúc mơ hồ lan ra trong lồng ngực, nặng nề đến mức như sắp tràn ra ngoài.

**

Cuối cùng, Ôn Lăng vẫn không kịp gặp Ôn Bách Dương lần cuối.

Sau khi một mình lo liệu xong tang lễ cho anh trai, cô đứng lặng rất lâu trước nhà hỏa táng, đến mức dì Trương cũng phải sợ hãi: "...Tiểu thư."

Ôn Lăng lắc đầu: "Cháu không sao."

Dì Trương nhìn khuôn mặt thẫn thờ, vô cảm của cô, trong lòng lại càng bất an.

Mẹ của Ôn Lăng - bà Ôn Đình, vốn xuất thân từ gia đình trí thức, dù gia cảnh đã sa sút thì nền nếp vẫn còn, vẫn giữ được một căn biệt thự kiểu Pháp ở khu phố cổ. Nếu quy đổi ra tiền mặt hiện nay, chắc cũng lên tới mấy chục triệu tệ.

Nhưng bà ấy lấy nhầm người, chưa đầy hai năm sau khi kết hôn đã bị đuổi khỏi nhà. Trở về quê, dù có tái hôn thì cuộc sống vẫn không khá hơn, tinh thần ngày một sa sút. Bà ấy đắm chìm trong men rượu, đánh bạc như một thói quen, và đốt hết những gì còn sót lại của cuộc đời mình.

Ôn Bách Dương và Ôn Lăng thực ra không có quan hệ máu mủ. Anh ấy là con riêng của người cha dượng. Nhưng tình cảm lớn lên cùng nhau bao năm qua, còn thân thiết hơn cả anh em ruột.

Con người luôn có xu hướng vô thức bấu víu lấy chút ấm áp hiếm hoi còn sót lại. Nhưng càng nắm chặt thì càng dễ tuột mất, như cát trôi qua kẽ tay.

Sau khi trở lại Bắc Kinh, Ôn Lăng trở nên trầm mặc hơn hẳn trong suốt mấy ngày liền.

Có mấy lần đến báo cáo công việc với Phó Nam Kỳ, cô lại thất thần, mất tập trung. May là anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô thêm một cái hoặc gõ nhẹ lên mặt bàn. Ôn Lăng dĩ nhiên hiểu anh đang nhắc nhở, nhưng vì anh nể tình cô vừa mất người thân nên không trách móc nặng lời, trong lòng cô thật sự rất biết ơn.

Cũng vì thế, cô càng nỗ lực làm việc, tự mình điều chỉnh lại cảm xúc.

Tuần này, Ôn Lăng cuối cùng cũng gom đủ 150 nghìn, chuyển vào tài khoản của Phó Yến, chuyển xong thì tắt luôn chức năng nhận tiền.

Quay lại màn hình chính, cô không kiềm được mà nhìn lại số dư tài khoản, con số chỉ còn bốn chữ số khiến đầu óc cô choáng váng.

Đó là toàn bộ tiền tiết kiệm từ khi cô đi làm đến nay!

Mấy ngày sau đó, Ôn Lăng dốc toàn tâm toàn ý vào công việc.

Có lúc đến trụ sở của Khoa học kỹ thuật Tử Quang để trao đổi tiến độ dự án với Phó Bình, cũng có lúc gọi điện báo cáo cho Phó Nam Kỳ. Nhưng anh thường xuyên đi công tác, di chuyển giữa trong và ngoài nước, nên số lần gặp mặt rất ít.

Trừ khi có chuyện thật sự quan trọng hoặc bất đắc dĩ, cô cũng không dám làm phiền anh.

Cuộc sống cứ thế lặp đi lặp lại, bận rộn khiến mọi thứ dần lặng xuống. Đôi khi đứng bên cửa sổ, nhớ lại những chuyện đã xảy ra vài năm trước, cảm giác như đang xem một cuộn phim câm cũ kỹ, phủ bụi trong cuốn album đã úa màu, mơ hồ và xa vời.

Bốn năm tình cảm, vậy mà trôi qua như cái chớp mắt. Thật ra cũng không đến mức quá đau lòng.

Nhưng đôi lúc rảnh rỗi hoặc vô tình lục ngăn kéo thấy đồ của Phó Yến, trong lòng cô lại không khỏi nhớ đến anh ta, nhớ đến tất cả những chuyện đã qua.

Giống như trong tim thiếu mất một mảnh nào đó, trống rỗng khó gọi tên.

Dù vậy, lựa chọn đã đưa ra, cô sẽ không bao giờ quay đầu lại. Cô biết rõ giữa cô và Phó Yến vốn không phù hợp, mãi mãi cũng không thể hòa hợp.

Đến cuối năm, dây chuyền sản xuất mới trong khu công nghiệp cuối cùng cũng được hoàn tất, Ôn Lăng đảm nhiệm vai trò tổng phụ trách, khối lượng công việc tăng lên gấp bội.

Cô cũng không còn thời gian để nghĩ ngợi đến những chuyện vẩn vơ nữa.

Thời gian thật sự có thể làm phai mờ mọi vết thương. Câu nói đó chẳng sai chút nào. Nhiều khi làm việc đến tận đêm khuya, cô ngẩng đầu nhìn điện thoại, lại nhìn văn phòng trống vắng chỉ còn mình cô, bất giác thấy chạnh lòng.

Vài ngày sau, dự án được phê duyệt lần cuối, cả nhóm mừng rỡ như mở cờ trong bụng. Buổi tối, cô cùng Trình Dịch Ngôn và Hứa Văn Giai rủ nhau ra ngoài ăn mừng.

Cả ba nâng ly bia đen: "Cạn ly nào…"

Trình Dịch Ngôn vừa nâng ly vừa như nhớ ra điều gì, lập tức đưa tay chặn ly của Ôn Lăng lại.

Ôn Lăng không hiểu: "Hả?"

Trình Dịch Ngôn lại trợn mắt nhìn cô: "Quên chuyện lần trước uống xong quên trời quên đất rồi à? Còn muốn uống tiếp?"

Lúc này Ôn Lăng mới nhớ ra, miệng vẫn cứng: "Uống chút xíu thôi thì sao chứ? Bia đen này nhẹ hều à, có bao nhiêu độ đâu?" Cô uống kém đến mức đó thật à?

Dù nói vậy, cô vẫn đổi sang nước trái cây.

Trong lúc ăn uống, ba người lại trò chuyện về công việc và định hướng tương lai. Nhắc đến chuyện này là Trình Dịch Ngôn hào hứng hẳn lên: "Có người nhìn trúng tài năng của tớ đó nha! Buổi triển lãm lần này có một ông lớn đầu tư, công ty quyết định bổ sung thêm suất diễn cho tớ, sắp tới sẽ mang show đi lưu diễn ở Thượng Hải!"

"Chúc mừng nha…"

Trình Dịch Ngôn càng thêm đắc ý, liếc mắt nhìn Hứa Văn Giai. Dù không nói ra, nhưng trong lòng cũng có chút muốn khoe khoang.

Hứa Văn Giai mặt vẫn điềm nhiên, chỉ nâng ly uống cạn rồi giơ ly không cho họ xem: "Không có gì lớn lao, mới được thăng làm Tổng giám đốc khu vực châu Á thôi."

Trình Dịch Ngôn ngơ ra hai giây mới kịp phản ứng: "Mẹ kiếp! Màn diễn này, em cho chị điểm tuyệt đối!"

Cả ba người cùng phá lên cười.

Trước khi về, Ôn Lăng lướt xem vòng bạn bè. Dòng trạng thái mới nhất là do em gái Ôn Từ đăng, mấy món thủ công làm bằng tre do cô bé tự tay thiết kế, nào là cối xay gió nhỏ, hòm thư mini, đủ loại hoa lá, món nào món nấy đều tinh xảo bắt mắt.

Cô bé còn đăng cả link cửa hàng Taobao của mình, đính kèm một sticker hình loa phát thanh như đang rao hàng.

Ôn Lăng bật cười, nhớ lại không lâu trước đây em gái còn bí mật thỏ thẻ: "Em cũng phải cố gắng kiếm tiền, không thể để chị một mình vất vả mãi được." Trong lòng cô bỗng thấy ấm áp, vui vẻ hẳn lên.

Thứ Bảy rảnh rỗi, cô bắt chuyến xe đi về phía Nam.

Hành trình mất năm tiếng, đến Thượng Hải thì trời đã sập tối.

Căn hộ nhỏ, phòng ăn và phòng khách nối liền nhau. Ôn Từ đang ngồi ở bàn ăn gói sủi cảo.

Nghe thấy tiếng động, cô bé quay đầu lại, mặt mày rạng rỡ: "Chị…"

Ôn Lăng mỉm cười đáp lại, cúi xuống tháo giày cao gót: "Hôm nay không phải đi học à?"

Ôn Từ phụng phịu chu môi: "Hôm nay là thứ Bảy, chị quên rồi à?"

Ôn Lăng cười khẽ, áy náy nói: "Chị xin lỗi, mấy hôm nay đi công tác, bận đến mức đầu óc rối tung."

Ôn Từ chìa tay ra.

Ôn Lăng giả vờ không hiểu, cười hỏi: "Gì vậy?"

Ôn Từ hừ một tiếng: "Hôm nay là sinh nhật em! Chị không quên đấy chứ?"

Nụ cười trên mặt Ôn Lăng càng rạng rỡ, cô bước đến đặt tay lên vai em gái: "Chị đùa thôi, sinh nhật em chị sao quên được?" Nói rồi cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị từ trước.

Hộp được bọc bằng vải gấm xanh, tinh xảo và sang trọng.

Đôi mắt của Ôn Từ sáng bừng lên, cô bé vội vàng bóc lớp giấy gói.

Bên trong là một chiếc đồng hồ vỏ sò màu nâu đỏ, kiểu dáng thời thượng, tinh xảo, vừa nhìn đã thấy rất hợp gu. Cô bé "wow" một tiếng, thích mê, cứ cầm lên xoay đi xoay lại ngắm mãi không thôi.

Ôn Lăng xoa đầu em gái, ánh mắt đầy yêu thương: "Sau này chị dư dả hơn, sẽ mua cho em cái còn đẹp hơn nữa."

"Thế này là tốt lắm rồi mà, em thích lắm!" Ôn Từ hào hứng đeo đồng hồ vào tay, đôi mắt lấp lánh.

"Em ăn tối chưa?"

"Chưa ạ."

"Chị làm cơm chiên trứng cho em nha?"

"Lại là cơm chiên trứng à." Ôn Từ ngẩng đầu, nhìn chị bằng ánh mắt ai oán, giọng đầy ngao ngán: "Chị ngoài món này ra thì còn biết nấu gì nữa không vậy?"

Ôn Lăng nhặt cái xẻng bếp lên, làm bộ muốn đánh cô em.

Ôn Từ nhanh như chớp ôm đầu bỏ chạy về phòng.

**

Ôn Lăng ở lại Thượng Hải vài ngày. Cô ghé thăm nhà hát cũ vốn ít người lui tới, lang thang qua mấy con phố mang đậm hơi thở của Thượng Hải xưa, ăn lại vài món ăn vặt đã nhiều năm không được nếm.

Ngoài những công trình nằm sâu trong khuôn viên được bảo tồn, thành phố này đã thay đổi quá nhiều. Thay đổi đến mức khiến người ta thấy xa lạ.

Mùa đông, hàng cây hai bên đường rụng hết lá, đến cả nhân viên quét dọn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Ôn Lăng rút điện thoại ra, “tách tách” chụp vài tấm ảnh, rồi đăng lên vòng bạn bè.

Bên dưới nhanh chóng hiện ra một loạt lượt thích, và dĩ nhiên không thiếu những kẻ thích phá rối:

[Hội bạn thân độc miệng]

【Bạn 1: Người thì xinh, mà kỹ năng chụp ảnh mấy chục năm như một – vẫn đậm chất trai thẳng [roll eyes][roll eyes][ăn dưa hóng chuyện]】

【Bạn 2: Đang định cho mày vào danh sách hạn chế, giờ thì chắc chắn luôn rồi】

【Bạn 3: Về Thượng Hải rồi à? Bảo sao dạo này chẳng thấy tăm hơi】

Ôn Lăng xem lướt qua rồi tắt đi. Cô có khá nhiều bạn, người thân thiết thì ít, phần lớn là xã giao, hoặc vì công việc mà duy trì liên lạc.

Dù luôn cư xử hòa nhã, cô cũng không phải kiểu người cố gắng lấy lòng ai.

Mạng xã hội chỉ thỉnh thoảng mới phản hồi, thường thì không.

Về lại Bắc Kinh, cô lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, như một cái chong chóng quay mãi không ngừng.

Hôm đó hiếm khi rảnh, cô nhận lời mời tham dự một buổi họp lớp nhỏ. Người tổ chức là một đàn anh khóa trên thuộc khoa Kinh tế - Quản trị, hồi đó nổi tiếng là “tài tử”, giờ đã thành đạt, mới quay về Bắc Kinh, lấy lý do tổ chức họp lớp để chia sẻ kinh nghiệm.

"Thực ra là muốn khoe mẽ với bạn cũ thôi, tớ không đi đâu." Trình Dịch Ngôn thẳng thừng nói.

Thế nên Ôn Lăng đành đến một mình. Tới nơi mới thấy Trình Dịch Ngôn nói đúng chẳng sai. Vị sư huynh đó ngày xưa cũng thích thể hiện, nhưng không đến mức tự mãn như bây giờ.

Chỉ tiếc là anh ta cũng có thực lực thật, không ít người đang tìm cách nịnh nọt. Ôn Lăng chẳng hứng thú tham gia, bèn một mình ra sau vườn, tới bên hồ cho cá ăn.

Nhà hàng này món ăn không có gì đặc sắc, được cái phong cảnh đẹp.

Cô vốc một nắm thức ăn thả xuống mặt nước, lập tức có mấy chục con cá nhỏ sặc sỡ kéo đến tranh nhau đớp mồi. Nhìn đàn cá tranh giành rộn ràng, tâm trạng cô cũng vui vẻ hơn hẳn.

“Cô cũng nhàn rỗi đấy chứ.” Một giọng nói vang lên bên cạnh.

Ôn Lăng quay đầu lại, không biết từ khi nào Phó Nam Kỳ đã đứng ngay cạnh cô: “Tổng giám đốc Phó? Sao anh lại ở đây?”

Anh hỏi ngược lại: “Vậy còn cô?”

“Chủ tiệc là đàn anh khoa bên cạnh hồi tôi học đại học.”

“Cô cũng giỏi giao thiệp nhỉ, đến cả người khoa bên cạnh cũng mời cô.”

Ôn Lăng cảm thấy trong lời anh như có ý trêu chọc, ngập ngừng đáp: “Tôi với anh ta không thân, chỉ từng tham gia một vài buổi tranh biện cùng nhau, gặp được vài lần trong mấy sự kiện. Anh ta tính tình nhiệt tình, mời nhiều người lắm, tôi cũng chỉ là một trong số đó thôi. Còn anh, sao lại không vào đại sảnh?” Người muốn kết giao với anh chắc chắn không ít.

“Không hứng thú.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Ôn Lăng thật sự khó hiểu: “Vậy anh đến làm gì?”

Nói xong, cô mới thấy mình hơi lỡ lời, câu này nghe cứ như đang nói anh rảnh quá sinh chuyện.

Cô lén lút liếc anh một cái, thấy anh không có vẻ gì là khó chịu, mới thở phào, đưa hộp thức ăn cho cá về phía anh: “Anh có muốn thử không?”

Anh nhìn cô.

Cô cười gượng: “Ngồi không cũng chán mà.”

Anh cười nhẹ: “Thôi, cô chơi đi.”

Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, nhàn nhạt, nhanh chóng thu lại. Ôn Lăng lại thấy giống như anh đang dỗ trẻ con.

Cô nắm một vốc mồi cá ném xuống hồ, lũ cá ngốc lại ùa tới tranh nhau ăn. Ôn Lăng thấy cảnh này thật thú vị, cảm giác như giờ lấy lưới vớt chắc chắn được cả mẻ lớn.

“Không buồn nữa à?” Cô đang mải mê ngắm cá thì chợt nghe anh hỏi vậy.

Ban đầu cô chưa hiểu, một lát sau mới kịp phản ứng, anh đang nói về chuyện của Ôn Bách Dương. Cô khẽ đáp: “Ổn rồi ạ, cảm ơn anh... Hậu sự của anh tôi cũng đã thu xếp xong...”

“Tôi nói là chuyện của A Yến.”

Ôn Lăng khựng lại, trong lòng nổi sóng dữ dội… Sao anh lại biết? Sao anh biết cô và Phó Yến... Cô thấy đầu mình rối tung lên.

Anh như nhìn thấu được tâm tư của cô, bật cười: “Nếu ngay cả chuyện đó tôi cũng không nhận ra, thì tôi đã bị đá khỏi cái ghế này từ lâu rồi.”

Ôn Lăng không biết phải trả lời sao, cũng chẳng muốn nói nhiều về chuyện đó. Cô thấy kỳ cục lắm.

Phó Nam Kỳ lại nói: “Đời người rất dài, sẽ luôn có những người đến rồi đi. Có người chỉ là khách qua đường trong cuộc đời mình thôi, buồn một chút là đủ rồi. Biết mình muốn gì, muốn sống cuộc sống thế nào, điều đó mới là quan trọng.”

“Anh cũng đâu lớn hơn tôi bao nhiêu, sao nói chuyện đạo lý cứ như ông tôi vậy...”

Câu cuối cô lầm bầm nhỏ xíu, nhưng Phó Nam Kỳ vẫn nghe thấy, cười nhạt: “Tôi già thế à? So với bố cô thì thôi còn tạm chấp nhận, chứ giờ cô đẩy tôi lên hàng ông nội rồi đấy?”

Nét mặt Ôn Lăng cứng lại trong chớp mắt.

Cô cúi đầu, dốc hết hộp mồi cá vào hồ: “Tôi không có bố.”

“Thân thể, tóc da là do cha mẹ cho, ai chẳng có bố? Chẳng lẽ cô chui ra từ khe đá?”

“Lúc ông ta bỏ mẹ tôi đi, bà đã mang thai tôi rồi.”

Phó Nam Kỳ nhất thời im lặng.

Cuối cùng vẫn là Ôn Lăng mở lời, vừa để xoa dịu không khí, cũng là để giải đáp thắc mắc trong lòng mình: “Anh với Tứ ca quan hệ không tốt à?”

Dạo gần đây làm việc với Tập đoàn Tử Quang, cô tiếp xúc với không ít lãnh đạo cấp cao, nghe được đôi điều, nhưng thật ra chuyện cụ thể thế nào thì chắc chỉ người trong cuộc mới biết rõ. Nhìn bề ngoài thì anh trông điềm tĩnh, chững chạc, không giống kiểu người thích gây sự với ai.

Chỉ có Phó Yến là nóng tính thật.

Cô tò mò nhìn anh, ánh mắt mang chút hiếu kỳ khiến Phó Nam Kỳ thấy buồn cười.

Nhưng anh không trả lời thẳng câu hỏi đó: “Hồi nhỏ tôi chơi cờ rất giỏi, gần như không có đối thủ, chỉ có cậu ấy từng thắng tôi. Lúc mới ra trường, cậu ấy làm đầu tư mạo hiểm, tôi cũng làm trong lĩnh vực đó, có lần tôi giành được một dự án mà cậu ấy đang nhắm đến, nhưng rốt cuộc bản thân tôi cũng chẳng kiếm được lợi lộc gì…”

Ôn Lăng nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ anh nói tiếp.

“Tôi có thể ngồi được đến vị trí hôm nay, ngoài chuyện đưa Tử Quang Capital - quỹ đầu tư tôi tự gây dựng - sáp nhập vào tập đoàn, cũng nhờ một phần may mắn, vì tôi rất thân với bác cả. Cậu ấy thì ngược lại, làm việc quá quyết liệt, lại cao ngạo, nên khi đó đắc tội với không ít người. Nhưng những dự án và công ty con do cậu ấy quản lý thì tôi lại không can thiệp được… Giữa tôi và cậu ấy, nói thân thì không hẳn, nhưng gặp mặt vẫn trò chuyện được vài câu.”

Ôn Lăng nghe mà mơ mơ hồ hồ, cảm giác như hiểu rồi mà cũng chưa hiểu lắm… Cũng phải, bảo sao mọi người cứ xem cô như con nít.

Bình Luận (0)
Comment