Gần đây, tâm trạng của Phó Yến không mấy tốt đẹp.
Là thư ký riêng của anh ta, Ngụy Lâm cảm nhận rất rõ điều đó. Tuy Phó Yến nổi tiếng là người quyết liệt, tác phong cứng rắn, nhưng đối xử với cấp dưới cũng không đến nỗi tệ. Anh ta kiểm soát rất nghiêm các quyết định lớn, nhưng hiểu rõ đạo lý "nước quá trong thì không có cá", nên với những chuyện nhỏ, chỉ cần không vượt quá giới hạn thì thường mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vậy mà dạo này lại khác hẳn. Từ sáng đến giờ, sau cuộc họp, đã có mấy vị lãnh đạo cấp cao bị gọi riêng vào văn phòng “nói chuyện”.
Mà hễ nói chuyện xong bước ra, ai nấy mặt mày đều ỉu xìu như đưa đám.
Phó Yến mặc vest đen, ngồi thẳng lưng trên ghế xoay, tay cầm cây bút máy, vừa gõ nhẹ lên tập tài liệu vừa nói: “Tôi chẳng đã nói rồi sao, mấy dòng sản phẩm 6135 và 6177 không được dừng mua. Hai năm nay mảng nội thương phát triển mạnh cỡ nào, dọc ven biển mọc lên bao nhiêu công ty tương tự, anh biết không?”
Giám đốc bộ phận thu mua mồ hôi lạnh túa ra, lắp ba lắp bắp giải thích: “Dạ… Chuyện là… Chủ yếu do vấn đề cung cầu. Dạo gần đây công ty đang tập trung đẩy mạnh sản xuất trục xoay cho dây chuyền A và B, nhu cầu bên này quá lớn, bên tôi cũng lo không xoay kịp vốn…”
“Đợi đến lúc cần mới mua thì kịp chắc? Dây chuyền A và B đến sang năm mới chính thức đưa vào vận hành, liên quan gì nhau? Một bài toán kế hoạch đơn giản như vậy mà tính không ra? Cần tôi cầm tay chỉ từng bước cho anh không?”
Sau một hồi “nói chuyện”, đầu Giám đốc bộ phận thu mua đã cúi rạp xuống, gần như dính luôn vào mặt bàn.
Đợi người kia đi khỏi, Phó Yến giật mạnh cà vạt, đầy bực dọc: “Ngu ngốc! Đúng là óc heo! Cả đám này, ngày thường rốt cuộc làm được gì?!”
Ngụy Lâm đưa cho anh ta một ly nước, nhẹ giọng khuyên: “Dù sao thì giám đốc Chu cũng có năng lực, chỉ có điều… Tính cách hơi khéo léo quá, lại thiên về bảo thủ.
Phó Yến phất tay, ra hiệu không uống.
“Phó tổng…”
“Cậu ra ngoài trước đi, để tôi yên tĩnh một lát.” Phó Yến nhắm mắt lại, day day ấn đường, giọng lộ rõ mệt mỏi.
Anh ta cũng biết gần đây mình nóng tính hơn thường lệ. Nhưng tâm trạng quá tệ, gặp ngay một đám đầu óc trì trệ, thực sự không thể nhịn nổi.
Ngụy Lâm cúi người, lặng lẽ rời đi.
Tan ca, Thẩm Ngộ nhắn tin cho anh ta. Phó Yến nhìn qua một cái, là rủ ra quán bar uống vài ly.
Anh ta nhắn lại: “Tôi tới ngay, mấy cậu cứ uống trước đi.”
Mười lăm phút sau, chiếc Lamborghini của anh ta dừng ngay trước cửa quán bar quen thuộc, chỗ mà bọn họ thường hay lui tới.
Triệu Khiên Trạch đã đứng đợi từ xa, thấy xe anh ta bèn chạy ào tới, đi quanh xe mấy vòng: “Tứ ca, xe mới à? Ngầu phết đấy!”
“Thích không? Thích thì lái đi.” Phó Yến giơ tay ném chìa khóa qua.
Triệu Khiên Trạch lúng túng chụp lấy, miệng la lên: “Cho em lái thật á?”
Phó Yến chẳng thèm để ý, đã sải bước vào trong.
Ở góc phòng, Thẩm Ngộ gọi với: “Bên này.”
Phó Yến bước tới, ngồi xuống mở một chai rượu ngoại, chẳng buồn quan tâm đến loại hay năm sản xuất, rót thẳng một ly đầy tràn.
Đừng nói Thẩm Ngộ ngạc nhiên, đến Triệu Khiên Trạch còn trố cả mắt: “Anh… Không phải chứ… Đây đâu phải bia, một ly to đùng thế kia mà nốc một hơi, đến trâu cũng phải gục đấy!”
“Cậu có thể yên lặng một chút không? Từ lúc vào đến giờ chưa ngừng lấy một giây.” Phó Yến thở dài, đưa tay day trán đang đau nhức từng cơn.
Triệu Khiên Trạch ngớ ra: “Ơ…”
Thẩm Ngộ bật cười: “Tứ ca đang thấy cậu phiền đấy.”
Triệu Khiên Trạch: “…” Rồi, anh ta im.
Chẳng bao lâu sau, anh ta chuồn vào sàn nhảy tìm người nhảy cùng.
Khi quay lại, Phó Yến và Thẩm Ngộ đã uống hết nửa chai. Triệu Khiên Trạch xuýt xoa, nhìn thấy sắc mặt anh ta vẫn bình thản, hơi thở đều đặn, càng khâm phục: “Anh đúng là tửu lượng vô địch thật.”
"Nhà họ là vậy đấy, anh trai cậu ấy còn uống khỏe hơn, một đại đội cũng không chuốc gục nổi."
"Quá lố rồi nha." - Triệu Khiên Trạch la lên, rồi quay sang hỏi Phó Yến - "Anh, thật không vậy?"
Phó Yến không buồn trả lời, tay cầm ly rượu chắn trước mặt: "Đừng có dí sát thế, cả người toàn mùi nước hoa." Nồng đến mức anh ta muốn nôn.
Ôn Lăng thì chưa bao giờ dùng nước hoa.
Cô có mùi hương nhè nhẹ, như sữa tắm, lại giống mùi tự nhiên trên người, dễ chịu và an yên.
"Không thơm à?" - Triệu Khiên Trạch đưa tay hít thử - "Em thấy cũng được mà."
Phó Yến không muốn bình phẩm gu của anh ta: "Cậu chỉ cần đứng xa tôi một chút là được."
Triệu Khiên Trạch xụ mặt, rồi lại không nhịn được hỏi: "Dạo này sao không thấy anh dẫn em Ôn ra ngoài nữa?"
Tay Phó Yến cầm ly hơi khựng lại.
Triệu Khiên Trạch tuy hay làm trò nhưng không ngốc, phản ứng của anh ta quá rõ ràng, nên thử thăm dò: "Cãi nhau à?"
Phó Yến mặt không đổi sắc: "Chia tay rồi."
"Hả?"
Không chỉ Triệu Khiên Trạch ngỡ ngàng, ngay cả Thẩm Ngộ cũng quay lại nhìn anh ta: "Giấu kỹ như báu vật suốt bốn năm, giờ nói chia là chia?"
"Trước cứ tưởng ngoan ngoãn, không ngờ lại có gai." Đúng vậy, mấy ngày không cắt móng mà cô đã cào anh ta một phát rách cả da.
Phó Yến cười giễu chính mình.
Có lẽ vì anh ta im lặng, nên Thẩm Ngộ và Triệu Khiên Trạch cũng tự động im theo, bầu không khí hơi là lạ.
Cuối cùng vẫn là Triệu Khiên Trạch cười gượng, làm ra vẻ thoải mái: "Thôi thì chia cũng được, cái cũ không đi sao có cái mới. Anh đẹp trai thế này, phong độ thế này, lắm tiền thế này, sợ gì không có người nhào vào? Không có em Ôn thì còn em Lâm, em Nhậm, em Lý, lo gì?"
Phó Yến bị anh ta chọc cười, "bốp" một phát hất cánh tay đang khoác vai mình xuống: "Bớt nói nhảm, đi nhảy đi."
"Em nói sai gì đâu, phụ nữ nhiều mà."
"Phụ nữ thì đúng là nhiều, có hai chân đều được gọi là phụ nữ, nhưng phụ nữ cũng có nhiều loại." - Phó Yến lườm một cái, không thèm khách khí.
"Anh, em không hiểu. Anh không ưng em Trâu thì thôi, chứ em Nhậm, em Lý cũng khá được mà."
"Được cái gì?" – Phó Yến vừa nghĩ đến mấy người đó là đã thấy nhức đầu.
**
Dây chuyền sản xuất mới gặp trục trặc. Hôm đó xuống xưởng, Ôn Lăng cùng hai trưởng bộ phận bàn bạc, phát hiện vật liệu P5 do Hưng Vinh tự sản xuất, có vấn đề về độ linh hoạt và khả năng chịu lực, không đáp ứng được yêu cầu vận hành của trục chính.
"Hay là mua ngoài đi, tìm thử mấy bên xem có loại phù hợp không?" - Trưởng bộ phận Lưu đề xuất.
"Để tôi làm báo cáo gửi cấp trên trước." - Ôn Lăng suy nghĩ rồi đáp.
Mấy ngày tiếp theo, cô đi liên hệ nhiều công ty. Ưu tiên hàng đầu là một tập đoàn đến từ Đức, rất có tiếng trong lĩnh vực điện - điện tử. Chất lượng vật liệu không có gì để chê, nhưng giá thành quá cao, vượt xa ngân sách. Thêm vào đó, là các ràng buộc về xuất nhập khẩu. Khu công nghiệp này về sau còn phải triển khai nghiên cứu nhiều hạng mục khác, nếu sử dụng linh kiện từ các tập đoàn lớn của nước ngoài, rất có thể sẽ kìm hãm tiến độ và tính chủ động trong phát triển sau này. Nên cuối cùng, phương án này bị loại bỏ.
Những công ty còn lại đều không đạt yêu cầu.
Cuối cùng, sau hơn một tuần khảo sát và nghiên cứu, cô chọn được một doanh nghiệp khởi nghiệp tại Thâm Quyến. Sau vài ngày thương lượng căng thẳng, cuối cùng cũng thống nhất được hợp đồng.
Bắc Kinh nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chẳng quá lớn. Hôm đó, khi cô ký hợp đồng xong với Tổng giám đốc Lưu và rời khỏi phòng họp, vừa bước ra thì thấy Phó Nam Kỳ và Phó Bình đang đi từ hướng đối diện đến. Cô khựng lại, hơi do dự nhưng vẫn lên tiếng: "Tổng giám đốc Phó."
Phó Nam Kỳ đang dặn dò gì đó với Phó Bình, nghe tiếng bèn ngẩng đầu.
Ánh mắt anh lướt nhanh qua cô, liếc nhìn biển tên phòng phía sau, rồi nhìn sang Tổng giám đốc Lưu bên cạnh cô, lập tức hiểu ra: "Cô đến đàm phán hợp tác à?"
Ôn Lăng gật đầu, thấy anh có vẻ vội, cũng không tiện làm phiền thêm: "Vâng, anh cứ tiếp tục công việc."
Anh gật đầu, vừa định rời đi, ai ngờ đúng lúc đó, Tổng giám đốc Lưu lập tức tiến tới, vô cùng nhiệt tình bắt chuyện: “Chủ tịch Phó, lâu quá không gặp! Anh còn nhớ tôi không, Lão Lưu của Quảng Á đây! Lần trước chúng ta gặp ở khách sạn Grand Hyatt, lúc đó đông người quá, tôi chưa kịp chào hỏi ngài tử tế…”
Phó Nam Kỳ mỉm cười gật đầu, tỏ ra như vừa nhớ ra người quen cũ, xem như có đáp lại. Nhưng ai quen anh thì đều biết rõ, thật ra anh chẳng nhớ người kia là ai.
Ôn Lăng đứng ngây ra một bên, cảm thấy tình cảnh lúc này có phần gượng gạo. Nhưng người trong cuộc lại chẳng hề tự giác, vẫn giữ nguyên vẻ nhiệt tình, bắt chuyện liên tục, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng lạnh nhạt lúc thương lượng với cô ban nãy.
Cô thầm chặc lưỡi, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không quá khó hiểu. Xem người mà đối đãi, có vẻ đã là một quy tắc bất thành văn trong cái giới này.
Phó Nam Kỳ có việc, xã giao vài câu rồi rời đi. Tổng giám đốc Lưu dõi theo anh một lúc, sau đó quay đầu nhìn cô, ánh mắt cũng mang theo vài phần đánh giá và nghiêm túc hơn trước.
Ôn Lăng biết ông ta muốn hỏi gì, vội nói: "Ngài Phó là nhà đầu tư của công ty chúng tôi. Khu công nghiệp công nghệ cao kia được xây dựng nhờ sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ anh ấy."
"Vậy à." Ông ta gật gù, ra chiều suy nghĩ, thuận miệng buông một câu: “Xem ra quan hệ giữa hai người cũng không tệ nhỉ.”
Ôn Lăng hơi sững người, không biết nên đáp thế nào thì đối phương đã mỉm cười bước lên trước. Cô nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói xuống, tránh để càng nói càng rối.
Sau đó, hai người tiếp tục trò chuyện về một số chi tiết hợp tác. Khi biết rõ về nguồn gốc hình thành của khu công nghiệp, vị tổng giám đốc kia dần trở nên đặc biệt hòa nhã với cô, còn bày tỏ sự lạc quan về triển vọng hợp tác. Trên đường ra về, ông ta còn ngỏ ý mời cô dùng bữa, nhưng Ôn Lăng cảm thấy không thoải mái nên đã khéo léo từ chối.
Trên đường quay về, cô cứ nghĩ mãi. Một tuần trời chạy vạy thương lượng, cuối cùng lại không bằng một cái gật đầu của người ta. Cảm giác thất bại ấy khiến cô thấy hơi hụt hẫng.
Bao giờ cô mới có thể đạt đến mức đó? Chắc là… Trong mơ.
Vài hôm sau được nghỉ, cô hẹn gặp bạn học cũ là La Hạ, cả hai rủ nhau đi xe ngựa ở ngoại ô phía tây Bắc Kinh. Vừa gặp mặt, La Hạ đã cười hì hì trêu: "Càng ngày càng xinh đấy. Tứ ca nhà cậu chăm tốt quá ha?"
Nụ cười của Ôn Lăng bỗng cứng đờ, tâm trạng đang vui cũng tụt dốc không phanh.
La Hạ không hiểu chuyện gì, nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"
Ôn Lăng khẽ cười: "Bọn tớ chia tay rồi."
"Hả?"
"Đừng nhắc nữa, không đi nhanh là đóng cửa đấy."
Hai người lên xe.
Dù đang lái xe, nhưng ánh mắt La Hạ liên tục liếc sang cô. Ôn Lăng làm như không thấy, ngồi bên ghế phụ chăm chú lướt điện thoại.
"Chia tay thật rồi à?" La Hạ vẫn chưa tin nổi.
"Ừm." Ôn Lăng lảng tránh, trả lời qua loa: "Không hợp thì chia."
"Vậy cũng tốt. Dạng công tử như anh ta, mắt cao hơn đầu, không hợp với chúng ta đâu. Cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ gặp người tốt hơn."
La Hạ vốn định an ủi, nhưng Ôn Lăng lại chỉ gượng gạo cười.
Cô vốn đã cố không nghĩ tới nữa, vậy mà lúc này bị người khác vô tình nhắc đến, vết thương tưởng đã lành lại như bị xé toạc ra lần nữa, máu chảy không ngừng.
Cô hít sâu một hơi, lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài cứ như một cuộn phim tua nhanh, vụt qua không kịp níu giữ.