Trường đua khá rộng, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của Ôn Lăng thì lại không khá lắm, chơi một lúc cô đã ra ngoài. La Hạ dẫn cô đến nhà hàng trung tâm, hai người gọi vài món đơn giản để ăn.
"Súp ở đây khá ngon đấy, cậu thử món này xem." La Hạ đẩy qua một bát súp bò bắp cải kiểu Nga.
Ôn Lăng vội vàng cảm ơn, cúi đầu húp thử một muỗng.
Lúc này đang là giờ thấp điểm, trong nhà hàng chẳng có mấy người. Nhưng bất ngờ, từ cửa hông ùa vào một nhóm người cười nói ồn ào, chiếm lấy một góc lớn bên phía đông.
Ôn Lăng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Xui xẻo thật! Đi cưỡi ngựa mà cũng đụng phải cái thứ chẳng ra gì!"
Muỗng trong tay cô khựng lại giữa không trung. Cô nhận ra, đó là giọng của Trâu Khải Hinh.
La Hạ ngẩng đầu lên, đúng lúc Trâu Khải Hinh đang ném một ánh mắt khinh khỉnh về phía họ, vẻ mặt đầy khiêu khích. Cô ấy đứng hình, lúc này mới hiểu ra, hóa ra đối tượng bị nói móc chính là họ.
Phản ứng đầu tiên của La Hạ là khó hiểu, tiếp theo là giận dữ. Cô ấy lớn tiếng: "Ý cô là gì đấy?! Chúng tôi quen cô à?!"
"Tôi có nói cô à? Tự nhận vơ vào làm gì?!"
"Con mẹ nó…"
Ôn Lăng đặt tay lên tay cô ấy, ngăn lại.
La Hạ cúi đầu, thấy Ôn Lăng lắc đầu, nét mặt bình thản: "Đừng để ý đến bọn họ."
La Hạ ấm ức: "Nhưng cô ta…"
Ôn Lăng nhàn nhạt nói: "Chó cắn bậy, cậu định xông vào cắn lại nó chắc?"
La Hạ nghe vậy mới chịu ngồi xuống, hất cằm về phía Trâu Khải Hinh rồi cố ý cất giọng chua chát: "Cũng đúng ha, người không nên chấp chó làm gì."
Trâu Khải Hinh là kiểu người không biết nhẫn nhịn, Lâm Lạc đứng cạnh khuyên mấy câu mà cô ta cũng chẳng nghe. Chỉ thấy cô ta trừng mắt một cái đã sải bước lao thẳng tới, hất nguyên bát súp trong tay về phía Ôn Lăng.
Ôn Lăng nghiêng người né, nhưng áo vẫn bị ướt từ vai trở xuống.
La Hạ cũng bị bắn trúng ít nhiều, lập tức bật dậy: "Cô điên mẹ rồi hả?!"
Trâu Khải Hinh chẳng buồn ngó tới cô ấy, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt vào Ôn Lăng, không những không tỏ vẻ hối lỗi, ngược lại còn như thể đang chờ xem trò hay. Cô ta cứ nhìn Ôn Lăng như vậy, giống như đang đợi cô bật dậy cãi lộn hay xông tới đánh một trận.
Ôn Lăng cũng nhìn cô ta, gương mặt không chút biểu cảm. Một lúc sau, cô bỗng bật cười, nhìn chằm chằm Trâu Khải Hinh, nhướng mày hỏi: "Cô thích Phó Yến đúng không?"
Trâu Khải Hinh giật mình, vẻ mặt thoáng lộ vẻ chột dạ. Ôn Lăng không đợi cô ta phản bác, ánh mắt đã lạnh băng như dao: "Cô thích anh ấy. Vì vậy mới ghét tôi, gây khó dễ cho tôi, mong tôi gặp chuyện không hay. Nhưng rồi sao? Cô có làm gì cũng vô ích. Bởi vì, anh ấy vĩnh viễn sẽ không thích cô."
"Giả vờ cái gì chứ?! Cô cũng bị anh ấy đá rồi còn gì!"
Ôn Lăng giữ nguyên nét mặt lạnh nhạt, nhìn cô gái trước mặt đang giận đến phát điên, trong mắt lại thoáng qua chút thương hại: "Đúng, bọn tôi chia tay rồi, vì không hợp nhau. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn là bạn gái chính thức của anh ấy. Còn cô? Ngay cả dũng khí tỏ tình cũng không có. Bởi vì cô thừa biết rõ, anh ấy chưa từng để mắt đến cô. Cô đúng là tự ti, đáng thương, lại buồn cười."
Trâu Khải Hinh mặt đỏ bừng, cả người run lên vì giận, giơ tay định tát cô một cái.
Ôn Lăng theo phản xạ đưa tay lên chắn, nhưng có người còn nhanh hơn, tóm lấy cổ tay Trâu Khải Hinh ngay giữa không trung.
Cô quay đầu lại, là Phó Nam Kỳ.
Trâu Khải Hinh cũng nhìn thấy anh, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc: "…Phó…" Cô ta ấp úng mãi mà không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Đám bạn hay bu theo cô ta lúc nãy còn ngồi xem kịch vui giờ cũng lập tức im như thóc. Bầu không khí vừa ngượng ngập vừa kỳ quái.
"Ba cô dạy cô như vậy à?" Phó Nam Kỳ buông tay ra, sắc mặt vẫn không khá hơn, rồi chỉ về phía Ôn Lăng: "Xin lỗi đi."
Trâu Khải Hinh siết chặt nắm tay, vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức muốn độn thổ, nhưng cuối cùng vẫn phải lí nhí nói với Ôn Lăng một tiếng: "Xin lỗi."
Ôn Lăng không muốn trở thành tâm điểm cho người khác vây xem, giọng lạnh nhạt: "Thôi bỏ đi."
Nhưng điều khiến cô không ngờ là, sau khi đám đông giải tán, Phó Nam Kỳ lại bắt Trâu Khải Hinh bồi thường tiền, nói là “phí tổn thất tinh thần”. Trâu Khải Hinh vậy mà thật sự đưa, mà số tiền cũng không nhỏ. Nhìn biểu cảm và dáng vẻ của cô ta, rõ ràng là rất sợ Phó Nam Kỳ, đến mức nói năng cũng lắp bắp, gần như không dám ngẩng đầu lên.
Ban đầu, Ôn Lăng nhất quyết không nhận, cảm thấy chuyện này vừa kỳ quặc vừa như cục than hồng bỏng tay. Cô nói: "Tôi không làm gì, không nên nhận."
Phó Nam Kỳ liếc cô một cái, không nói gì. Thế nhưng Ôn Lăng lại đọc được một tia khinh thường trong ánh mắt đó, ánh nhìn ấy dường như đang nói: "Cô ta nợ cô, cô lấy thì có gì sai? Lòng tự trọng vô nghĩa."
Cô c*n m** d***, má cũng đỏ lên vì xấu hổ. May mà tất cả cũng chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, nhanh chóng kết thúc.
Cô vẫn còn thắc mắc: "Tổng giám đốc Phó, sao anh lại có mặt ở đây?"
"Xử lý công việc." Anh không có ý định giải thích gì thêm. Rất nhanh sau đó, Ôn Lăng thấy Thẩm Ngộ đi vào từ cửa bên, hai người họ cùng ngồi xuống chỗ khác.
Ôn Lăng cũng không tò mò nữa, quay về chỗ ngồi, từ xa lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh.
Hai người kia có vẻ đang bàn việc gì quan trọng, sắc mặt đều nghiêm túc. Ôn Lăng không mấy hứng thú, cũng nhanh chóng rời mắt đi.
Ngược lại, La Hạ lại tỏ ra khá tò mò về Phó Nam Kỳ, cứ liên tục hỏi han. Ôn Lăng đành phải nói thật: "Anh ấy là nhà đầu tư của công ty tớ."
"Có phải là người của Tập đoàn Tử Quang không?" Trước đó trong lúc trò chuyện, cô từng nhắc qua với La Hạ, khiến cô bạn ngạc nhiên ra mặt: "Trẻ vậy luôn á?"
Ôn Lăng hết cách: "Thu ánh mắt mê trai lại đi, nhìn rõ quá rồi đó. Anh ấy vẫn còn ở đây mà."
La Hạ bật cười sảng khoái, không hề ngại ngùng: "Gặp đàn ông như vậy, ai mà không thích? Tớ chỉ nhìn vài cái thôi, có phạm pháp đâu."
Gần bốn giờ chiều, La Hạ có việc đột xuất nên rời đi trước. Ôn Lăng thì vừa vặn bắt gặp Phó Nam Kỳ đang cùng Thẩm Ngộ đi về phía bãi đỗ xe. Cô bèn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt trông mong nhìn họ tiến lại gần.
Phó Nam Kỳ đã nhìn thấy cô từ đằng xa, nhưng làm như không thấy.
Ôn Lăng tưởng anh thật sự không thấy mình, nét mặt lập tức lộ rõ vẻ lo lắng, sốt ruột đảo mắt nhìn quanh. Một lúc sau, cô cắn răng, chủ động bước lên: "Tổng giám đốc Phó."
Phó Nam Kỳ phản ứng khá lạnh nhạt: "Có chuyện gì à?"
Ôn Lăng lúng túng đến cực độ, ấp úng: "Bạn tôi có việc nên về trước rồi. Anh có thể... Cho tôi đi nhờ xe được không?"
Trong lòng cô lăn tăn: có phải lúc nãy mình lỡ đắc tội anh rồi không nhỉ?
Nhưng nghĩ lại cũng thấy khó tin, anh chắc không nhỏ nhen vậy đâu. Có điều, cũng không chừng là anh không vừa mắt với thái độ ban nãy của cô. Nghĩ kỹ lại thì, đúng là khi đó cô có hơi... Giả bộ thanh cao quá mức.
Trong đầu quay cuồng suy nghĩ, nét bối rối trên mặt lập tức hiện rõ, mắt đảo qua đảo lại, cảm xúc viết rõ rành rành lên mặt.
Phó Nam Kỳ nhìn cô vài giây, bất chợt bật cười: "Lên xe đi."
Ôn Lăng lập tức như được hồi máu, vội vàng đi theo, trong lòng lại nảy sinh vài phần hoang mang. Anh ấy cười gì vậy chứ?
Khi chiếc Bentley chạy ra khỏi lối đi chuyên dụng, một chiếc Porsche khác vừa vặn dừng lại ở làn VIP. Phó Yến chào người trong xe một tiếng rồi lập tức xuống xe, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc.
Anh nhìn thoáng qua đã nhận ra một người là Ôn Lăng. Còn người kia… Chiếc Bentley đã dừng ngay trước mặt họ, chưa kịp nhìn rõ, hai người kia đã lên xe.
Phó Yến khẽ nhíu mày, không nói rõ được là cảm giác gì, tim bỗng chốc khẽ rung lên.
Có một dự cảm chẳng lành len lỏi trong lòng.
**
Mấy ngày sau đó, Ôn Lăng bận túi bụi với việc bổ sung các loại vật liệu và linh kiện thiếu hụt, đồng thời ký hợp đồng với vài nhà cung ứng. Khoản này vốn là "miếng bánh béo bở" trong nội bộ, không tránh khỏi có người lên tiếng dị nghị. Trong một cuộc họp, thậm chí có người công khai chất vấn vì sao không dùng sản phẩm tự sản xuất, lại phải đi mua ngoài, ám chỉ cô trục lợi riêng.
Ôn Lăng tức đến nghẹn họng, nhưng không thể văng tục, chỉ đành nhẫn nhịn, kiên nhẫn giải thích đầu đuôi mọi chuyện, rồi thẳng thắn tuyên bố: "Nếu anh còn thắc mắc, bất cứ lúc nào cũng có thể tới khu công nghiệp. Từ văn phòng cho tới xưởng sản xuất, từng chỗ một mà kiểm tra. Bộ phận chúng tôi không ngại bất kỳ hình thức thanh tra hay giám sát nào."
Ngoài chuyện đó ra, còn cả đống việc linh tinh khác đổ dồn tới.
Trước kia, cô chỉ là một giám đốc, giờ thì phụ trách nguyên cả một dây chuyền sản xuất. Dù trên danh nghĩa chức vụ không tăng nhiều, nhưng quyền hạn thực tế lại vượt hẳn lên một bậc, khiến nhiều đồng nghiệp cũ thấy không phục.
Bề ngoài thì ai cũng tỏ vẻ không có vấn đề gì, nhưng sau lưng thì lời ra tiếng vào không ít. Cô chỉ còn cách làm ngơ, dùng kết quả công việc để chứng minh, nhưng trong lòng thì chẳng dễ chịu gì.
Sắp tới có một việc quan trọng cần báo cáo, nghĩ một lúc, cô quyết định gọi điện cho Phó Nam Kỳ.
Nói thật, số lần cô chủ động liên hệ anh đến giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Gọi đi rồi cô mới nhớ ra: hôm nay là chiều thứ Sáu. Rất có thể, anh đã tan làm rồi.
Khoảng thời gian này với dân văn phòng luôn là yêu - ghét lẫn lộn. Yêu vì cuối tuần sắp đến, là lúc hiếm hoi được nghỉ ngơi; ghét vì rất có thể ngày mai lại phải tăng ca, một giây lên thiên đường, một giây rớt xuống địa ngục.
Đang mải suy nghĩ lan man, chưa được vài giây thì điện thoại đã được kết nối: "A lô"
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh. Ôn Lăng không biết anh còn ở văn phòng hay đã về nhà, chần chừ một chút rồi nói: "Tôi muốn báo cáo một chút chuyện về cải tạo khu công nghiệp..."
Về vấn đề nắm giữ cổ phần, ban đầu đôi bên giằng co suốt một thời gian dài, Phó Nam Kỳ thì nhất quyết không nhượng bộ lấy một phân. Bởi vì đầu ra và vốn đầu tư đều nằm trong tay anh, nắm quyền kiểm soát gần như tuyệt đối. Việc điều động nhân sự, cung ứng vật tư... những chuyện vặt vãnh này anh không can thiệp, nhưng ngay tại đầu nguồn thì siết rất chặt.
Ví dụ như định hướng nghiên cứu, may mắn là cả hai bên đều duy trì được sự nhất trí rất cao ở phương diện này. Nhưng kết quả nghiên cứu có ra gì không, liệu có nhanh chóng chiếm được thị trường hay không, vẫn là một ẩn số.
Nói cho cùng, Hưng Vinh và Tử Quang chẳng qua là quan hệ hợp tác. Là cầu nối giữa hai bên, lúc nào Ôn Lăng cũng có cảm giác mình đang đi dây. Chỉ cần sơ sẩy một bước, hậu quả sẽ khôn lường.
Hơn nữa, Phó Nam Kỳ là người cực kỳ tinh tường. Bề ngoài thì buông tay, dường như trao cho họ quyền tự chủ vận hành rất lớn. Nhưng thực chất lại nắm chặt những mắt xích then chốt, mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của anh. Chỉ nhìn vào đó thôi cũng đủ thấy, sự cứng rắn của người này đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Anh nói: "Tôi còn chút việc, cô đến chỗ này đợi tôi." Anh gửi cho cô một địa chỉ.
Ôn Lăng liếc nhìn, là chỗ lần trước từng đến, một hội sở sang trọng. Cô đi xuống tầng dưới, Phó Bình đã đứng đợi sẵn, hai người chào nhau mấy câu rồi lên xe, anh ấy lái đưa cô đến nơi.
Phong cảnh nơi này rất đẹp. Từ trà thất tầng hai nhìn xuống, đình đài, lầu các đan xen hài hòa. Góc Đông Nam đối diện có một hồ sen thanh nhã. Chỉ tiếc bây giờ là mùa đông, cây cối trơ trụi, mặt hồ còn phủ một lớp băng dày cộm.
Cô cầm chén trà hoa hồng nhấp một ngụm, cảm thấy mùi vị khác hẳn loại cô thường uống, hương thơm nồng đậm, không nhịn được lại uống thêm vài ngụm.
Khi Phó Nam Kỳ bước vào, cô đang nâng chén trà, uống từng ngụm nhỏ. Một ấm trà đã gần cạn đáy.
Ôn Lăng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, cô hơi ngượng, vội đặt ly xuống, đứng lên nói: "Tổng giám đốc Phó."
Anh giơ tay ra hiệu cho cô ngồi, vừa tháo cà vạt, vừa ngồi xuống ghế sô pha. Ôn Lăng cũng nhanh chóng ngồi xuống, cầm tài liệu chuẩn bị báo cáo.
Anh lại nói: "Chờ chút."
Ôn Lăng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thì thấy anh giơ tay gọi phục vụ tới, thay một ấm trà mới, rồi bảo nhân viên rót đầy lại chén trà cho cô. Một cử chỉ nhỏ thôi, nhưng khiến lòng cô ấm lên. Người này thật sự rất chu đáo.
Cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Anh hỏi: "Cô thích loại trà này?" Anh nhấp một ngụm, hàng mi khẽ rủ xuống như đang chậm rãi thưởng thức hương vị.
Cô gật đầu đáp: "Ngon lắm."
Anh trầm ngâm một lát, bất chợt khẽ cười, ngước mắt nhìn cô: "Vậy lát nữa tôi gói cho cô ít mang về."
Không phải cô chưa từng thấy anh cười, nhưng mỗi lần anh cười đều toát lên cảm giác dịu dàng rất đặc biệt. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, dường như ẩn chứa tình ý, khiến cô không dám nhìn thẳng.
Lần này, cô lại ngẩn người. Có lẽ vì nụ cười ấy đến quá bất ngờ, cô cứ nhìn anh chằm chằm, đến khi anh nửa đùa nửa thật nói: "Nếu cô cứ nhìn tôi thế này, tôi sẽ tưởng là cô yêu tôi mất."
Cô giật mình suýt nữa đánh đổ chén trà, mặt đỏ bừng lên.
Ôn Lăng cảm thấy, Phó Nam Kỳ là người rất có sức hút. Vẻ ngoài thì nghiêm túc đĩnh đạc, nhưng từng cử chỉ lại khiến người ta bị cuốn hút. Anh không chỉ khiến người ta nhìn không rời mắt, mà còn hiểu rất rõ tâm lý người đối diện. Nhưng một khi bạn lỡ sa vào, bị anh trêu chọc đến mức tim đập rối loạn, thì sẽ phát hiện ra, anh vẫn bình tĩnh như thường, đứng ngoài quan sát, chẳng ai đoán nổi anh thật sự nghĩ gì trong lòng.
Ôn Lăng bị anh trêu mãi cũng quen, lúc này không biết nên phản ứng ra sao, đành cúi đầu uống trà, giả vờ không hiểu. Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng anh lật giở tài liệu.
Và tiếng cô đọc bản báo cáo giống như đọc sách. Mọi thứ có vẻ ăn khớp đến lạ, chỉ là yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức khiến cô hơi hoảng. Nhưng cô tuyệt đối không dám lơ là.
Trước khi mặt trời lặn, cuối cùng cũng chốt xong mọi việc. Bước ra khỏi trà thất, cô còn vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Phó Nam Kỳ gọi Phó Bình tới đưa cô về. Ôn Lăng tưởng anh còn việc bận, cũng không nấn ná, quay người lên xe ngay.
Có điều, lúc xe vừa rời khỏi hội sở, cô vô tình nhìn thấy anh đang một mình tản bộ trong lối nhỏ rợp bóng cây ở bên kia. Bóng dáng cao lớn trong chiếc áo măng tô xám tro, bước chân chậm rãi, như đang suy nghĩ điều gì đó, khiến cô khẽ sững người.
Trên đường về, trong đầu cô chợt hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ: Người này rõ ràng có tất cả mọi thứ, vậy mà nhìn qua lại vô cùng cô đơn.
Không lâu sau, có một hôm cô đến báo cáo công việc, anh bảo cô nên vui vẻ một chút, đừng lúc nào cũng mang bộ mặt u sầu, báo cáo công việc mà cứ như gánh mối thù sâu tự kiếp trước.
Đó đáng lẽ là một lời an ủi rất dịu dàng. Vậy mà không hiểu sao lúc ấy, Ôn Lăng lại buột miệng nói ra: "Anh bảo tôi vui vẻ, nhưng tôi thấy… Anh cũng không vui vẻ gì."
Anh khựng lại, cây bút máy đang ký tên trên văn bản cũng ngừng lại giữa chừng, im lặng nhìn cô suốt một lúc lâu.
Ôn Lăng rốt cuộc cũng nhận ra mình hơi vượt giới hạn, luống cuống định nói gì đó để chữa, nhưng anh đã khẽ bật cười, rồi tiện tay cầm một quả bóng nhựa ném qua: "Trẻ con thì biết gì nào?"
Ôn Lăng không kịp né, trúng ngay một cú vào trán, ngẩn ra. Quả cầu đó không biết là đồ trang trí trên món quà ai gửi đến, đỏ rực bắt mắt. Nó bật ra từ đầu cô rồi lăn xuống đất, lăn trên nền đá cẩm thạch, cuối cùng dừng lại ngay bên chân cô.
Cô cúi xuống nhìn một lúc, rồi khom người nhặt nó lên, nhẹ nhàng đặt lại lên bàn anh.
Lúc bước ra khỏi văn phòng, cô khẽ quay đầu nhìn lại. Anh đã cúi xuống làm việc, dáng vẻ chuyên chú như thường lệ. Tựa như tất cả những điều vừa xảy ra chỉ là một hành động vô thức, nhỏ nhặt đến mức chẳng đáng để bận tâm.