Hạ Cánh Nơi Em - Lý Mộ Tịch

Chương 20

Công việc tuy bận rộn, nhưng cuộc sống lại vô cùng đầy đủ và phong phú.

Có lẽ thật sự là họa hết phúc đến, gần đây vận may liên tiếp mỉm cười với Ôn Lăng. Trước Tết cô còn nhận được một dự án lớn. Mặc dù quá trình có hơi rườm rà, nhưng hiệu quả lại rất đáng kể.

Hôm đó cô đến cuộc hẹn lúc 11 giờ trưa, đến khi rời đi thì đã là 2 giờ chiều.

Vừa bước ra khỏi cổng, một cơn gió lạnh thốc tới khiến cô rùng mình co rúm. Lúc này mới cảm thấy hơi đói, vừa rồi mải mê bàn chuyện, cơm cũng chỉ ăn được vài miếng.

Có cuộc gọi đến, Ôn Lăng run run bắt máy: “Alô…”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi bật ra một tràng cười sảng khoái: “Cô đang làm gì thế? Sao run cầm cập vậy.”

Ôn Lăng biết anh ấy không có ác ý, khịt mũi một cái, thở dài: "Đến Park Hyatt đàm phán công việc, vừa mới xong, đang đứng bắt xe ngoài đường."

Phó Bình bật cười: "Vậy thì tiếc quá, nếu cô gọi sớm chút, tôi đã cho cô đi nhờ một đoạn rồi."

Ôn Lăng không đáp, những lời khách sáo như thế sao mà coi là thật được. Anh ấy có muốn đưa đi thật, cô cũng ngại chẳng dám ngồi. Đám công tử nhà giàu như họ, quen thói trêu chọc người khác.

Còn bao nhiêu phần là thật lòng, bao nhiêu phần là xã giao? Trong lòng cô rõ hơn ai hết.

"Báo cáo tôi đã gửi vào mail cho anh rồi."

Phó Bình “ừ” một tiếng: "Tôi xem rồi, có vài chỗ chưa ổn. Một lát tôi gửi lại cô bản chỉnh sửa, nhớ sửa lại nhé."

Ôn Lăng tối sầm mặt mày, cười khổ: "Sao anh cũng giống Ngài Phó thế…"

Phó Bình im lặng một lát, chỉ cười khẽ, không đáp lời. Ôn Lăng bỗng thấy có điềm chẳng lành, còn chưa kịp nói gì để cứu vãn tình hình, thì bên kia đã vang lên một giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút: "Ba giờ chiều còn cuộc họp, chuẩn bị đi."

Đầu óc Ôn Lăng ong ong, sau đó cũng chẳng nhớ nổi Phó Bình đã nói gì thêm, chỉ ngẩn ngơ mà cúp máy. Rồi, cô cứ như một tân binh nhỏ ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa. Năm phút sau, Phó Nam Kỳ và Phó Bình từ sảnh lớn đi ra, cô lập tức đứng thẳng người theo phản xạ.

Ánh mắt của Phó Nam Kỳ quét qua phía cô, chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi cúi người bước lên xe. Tim Ôn Lăng bất giác khựng lại một nhịp.

Phó Bình nén cười, vỗ nhẹ vai cô: "Đi thôi, tiện đường."

Ôn Lăng như mất hết ý chí sống, chán nản leo lên ghế sau.

May mắn là cả quãng đường im ắng, Phó Nam Kỳ không hỏi han gì. Dần dần, cô cũng thả lỏng cảnh giác, len lén quay sang quan sát anh.

Người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, các ngón tay thon dài đan vào nhau. Dường như cảm giác được ánh mắt của cô, anh bỗng mở mắt nhìn sang.

Ánh mắt sâu thẳm ấy vừa chạm phải, tim Ôn Lăng bỗng hẫng một nhịp. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng gượng cười: "Tổng giám đốc Phó."

"Biểu cảm gì vậy?" Anh đổi tư thế bắt chéo chân, tay ấn nhẹ lên thái dương xoa bóp.

Ôn Lăng chẳng biết anh có đang giận không, cũng không biết nên mở lời thế nào, chỉ cười gượng: "Không có gì ạ."

Anh lại nghiêng đầu nhìn cô thêm lần nữa. Ôn Lăng lập tức ngồi ngay ngắn, chuẩn bị sẵn tâm lý để bị tra hỏi. Ai ngờ, anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu rồi lại "phì" một tiếng bật cười.

Sau đó nhận lấy laptop trợ lý đưa tới, tập trung gõ chữ, không nói gì thêm với cô nữa. Cứ thế, màn kịch nhỏ ngoài ý muốn này coi như tạm khép lại.

Giơ cao đánh khẽ.

Lúc ấy, Ôn Lăng thầm thở phào một hơi, chỉ cảm thấy mình đúng là gặp may lớn. Cô âm thầm thề trong lòng rằng sau này nhất định phải giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không nói năng tùy tiện nữa. Còn về nụ cười kia của anh, cô cũng chẳng dám nghĩ sâu.

**

Tới cổng Tử Quang Capital, Ôn Lăng vội vã xuống xe.

Không ngờ cửa sổ ghế sau xe lại hạ xuống. Cô không dám chậm trễ, ôm chặt tài liệu, cúi người xuống, dáng vẻ như một cô học sinh ngoan ngoãn đang chờ thầy giáo chỉ bảo.

Phó Nam Kỳ nhìn cô một cái, trong giây lát lại không biết nên nói gì. Có lúc ngang ngược chẳng kiêng dè, lúc này lại ngoan ngoãn như thế, đúng là thú vị thật.

Thấy anh im lặng hồi lâu không lên tiếng, Ôn Lăng trong lòng bắt đầu thấp thỏm.

Dù bình thường anh rất điềm đạm, nhưng cô cũng từng chứng kiến anh nổi giận. Lần ấy ở dây chuyền sản xuất, có một quyết sách quan trọng cần hỏi ý kiến anh, cô ôm tài liệu tới từ sáng sớm, vừa gõ nhẹ cửa văn phòng đã nghe tiếng anh quát giận dữ từ bên trong.

Ôn Lăng chưa bao giờ thấy anh mắng người không nể mặt đến thế. Một chuỗi những câu chữ rõ ràng, mạnh mẽ cứ thế bật ra như mưa rào, kết thành những lời mà cô còn nghe chẳng hiểu.

Vài ngày sau, cô cứ tránh mặt anh, mỗi lần gặp đều không dám ngẩng đầu, phải mất khá lâu mới nguôi đi cảm giác sợ hãi.

Trước khi vào phòng họp, anh chỉ dặn đơn giản vài câu: "Năm rưỡi tôi họp xong, lát nữa bảo Phó Bình đưa tài liệu cho cô."

Ôn Lăng tất nhiên vội vàng đồng ý, sau đó ôm tài liệu ngồi chờ ở ghế nghỉ ngay cửa công ty. Chờ mãi, chờ đến khi trời tối sầm lại, Phó Nam Kỳ mới ra.

Cơn buồn ngủ của cô lập tức bay biến, ngồi dậy thật ngay ngắn.

Nghĩ nghĩ, cô lại đứng dậy hẳn.

Anh bước lại gần, ánh mắt nhanh chóng lướt qua người cô một lượt. Khoảnh khắc đó, không hiểu vì sao, Ôn Lăng cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút... Khó nói nên lời.

Cô ngơ ngác chớp mắt vài cái.

Phó Nam Kỳ nói: "Tôi bảo cô năm rưỡi đến đây chờ tôi, chứ không phải ngồi chờ đến tận năm rưỡi."

Ôn Lăng: "…" Không thể phản bác.

Ngay lúc ấy, bụng cô đột nhiên réo lên "ọc ọc" hai tiếng cực kỳ không đúng lúc.Ôn Lăng xấu hổ đặt tay lên bụng, ngẩng đầu lên.

Trong mắt anh thoáng qua một tia cười nhạt, nhanh đến mức như ảo ảnh. Nhưng Ôn Lăng dám chắc mình không nhìn nhầm, bởi vì khóe môi anh thật sự đã hơi cong lên.

"Đói à?"

Lúc này có chối cũng chẳng ích gì, cô buông xuôi: "Có chút."

"Vậy đi thôi."

"Hả?"

"Tôi cũng chưa ăn."

Sau đó, hai người vào một quán ăn nhỏ trong hẻm sâu, chọn đại vài món. Bánh xuân, quẩy chiên, còn có một bát gì đó màu xanh lè trông vô cùng kỳ quái. Lúc bưng ra, Ôn Lăng suýt nữa nôn tại chỗ.

Dạ dày cô như nổi sóng: "Sao mùi cứ như bị ôi thế này?"

Phó Nam Kỳ nhàn nhạt nói, đây là đậu chua.

Ôn Lăng nhăn mũi: "Sao giống nước rửa bát vậy?"

"Không phải cô tự gọi à?"

Cô á khẩu.

Chợt nhớ tới món đậu hũ thối ở quê nhà, cô nhìn anh đầy hy vọng: "Ngửi thì thối, ăn vào sẽ thơm đúng không?"

Anh nhíu mày nghĩ ngợi, biểu cảm hơi khó tả: "Cô thử rồi sẽ biết."

Khi anh nói câu đó, cằm hơi tựa vào tay, vẻ mặt nhàn nhã, có một khoảnh khắc, Ôn Lăng thoáng cảm thấy trong đó có chút gì đó mờ ám, như thể anh cố tình dụ cô mắc bẫy.

Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất. Một người như anh, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà rắp tâm trêu chọc cô chứ?

Nhưng rất nhanh, cô đã hiểu ra, người dù có đứng đắn đến đâu, cũng có lúc không nghiêm túc. Giống như Phó Nam Kỳ lúc này.

Ngay khi cô uống ngụm đầu tiên của món đậu chua đó, suýt chút nữa đã phun ra tại chỗ.

"Đừng lãng phí đồ ăn." Anh không chút biểu cảm đẩy bát về phía cô thêm một chút.

Ôn Lăng cảm thấy, chắc chắn anh đang âm thầm trả đũa cô.

Cũng chẳng rõ cái thứ kia làm từ gì mà sau khi về đến nhà, Ôn Lăng bắt đầu đau bụng dữ dội. Trình Dịch Ngôn đang đi công tác nước ngoài, lúc này trong nhà chẳng có ai, cô phân vân giữa việc gọi xe cấp cứu và cố gắng chịu đựng thêm chút nữa thì điện thoại vang lên.

Ôn Lăng liếc nhìn, lại là Phó Nam Kỳ gọi đến.

Bụng cô đau như bị xoắn lại, bực bội tích tụ, giọng cũng chẳng còn cung kính như mọi khi nữa: "Anh còn có chuyện gì à?"

Đầu bên kia im lặng một lát: "Không khỏe à?"

"Đau bụng!" Người bệnh là lớn nhất, chính cô cũng không nhận ra mình đã mang theo vài phần oán trách trong giọng nói.

Đầu dây bên kia không đáp lại gì nữa, chỉ đơn giản ngắt máy.

Ôn Lăng nhìn màn hình điện thoại đã tắt, không khỏi thở dài. Biết là cấp trên vốn lạnh lùng như thế, nhưng thế này thì cũng quá đáng quá rồi?

Ý nghĩ đó còn chưa tan, chuông cửa đã vang lên.

Ôn Lăng sững người một lát rồi ra mở cửa, không ngờ lại thấy Phó Nam Kỳ quay lại.

Khoảnh khắc ấy, cô mới nhận ra mình thật sự đã trách lầm người ta.

Mười giờ tối, anh đưa cô đến bệnh viện gần đó. Sau một loạt kiểm tra, may mà chẳng có vấn đề gì lớn, chỉ là thiếu máu, bị lạnh, cộng thêm đúng dịp đến kỳ.

Khi biết kết quả, Ôn Lăng lại âm thầm xấu hổ với chính mình mấy lần.

Thì ra là do cô không chăm sóc tốt bản thân, thật sự chẳng liên quan gì đến anh.

Bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh.

Ôn Lăng nửa nằm trên giường chơi điện thoại, thỉnh thoảng lại lén ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Anh hình như đang nhắn tin, cúi đầu, những ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên màn hình. Dưới ánh đèn, gương mặt anh thoáng trầm lặng khó đoán.

Hai người, một nằm một ngồi, cứ thế yên lặng bên nhau rất lâu.

Mãi cho đến khi có một bé trai được chuyển vào giường bên cạnh. Vì sợ tiêm nên thằng bé cứ khóc mãi không dừng. Ôn Lăng đã thấy phiền, huống chi là người ưa yên tĩnh như Phó Nam Kỳ.

Cô khẽ liếc về phía anh, lại thấy anh tắt điện thoại, đứng dậy.

"Thật ngại quá." Mẹ đứa bé vừa dỗ con vừa liên tục xin lỗi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Anh chỉ khẽ cười, cúi người nói gì đó với thằng bé. Vì là ghé sát tai nên Ôn Lăng không nghe rõ, nhưng lạ lùng thay, vừa nói xong, thằng bé lập tức ngừng khóc.

Cha mẹ đứa trẻ liên tục cảm ơn rối rít, tiêm xong thì vội vã rời đi.

Ôn Lăng tò mò không nhịn được: "Vừa rồi anh nói gì với cậu bé thế ạ?"

Lúc ấy, Phó Nam Kỳ đang cúi đầu gọt một quả táo, nghe cô hỏi mới hơi nâng mắt lên, nhìn cô với vẻ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Sao cô hỏi nhiều thế?"

Ôn Lăng ngẩn người, không biết nên đáp lại thế nào.

Anh cúi đầu tiếp tục chuyên chú gọt táo: "Tôi chỉ hỏi thằng bé vì sao lại khóc to như vậy. Nó bảo tiêm xong sẽ phải nằm viện, không được đến trường, sau này còn phải làm bù bài tập cả tuần. Tôi bèn nói, tiêm xong không cần nằm viện, khỏi bệnh thì hôm sau có thể đi học lại luôn. Nhưng nếu không tiêm, bệnh không khỏi, vậy thì phải nằm viện cả tuần, chẳng phải càng thiệt à?"

Ôn Lăng chớp chớp mắt: Chỉ vậy thôi á?

Dường như đoán được cô đang nghĩ gì, Phó Nam Kỳ khẽ cười, nghiêng đầu liếc nhìn cô: "Có một số đạo lý vốn rất đơn giản, chỉ cần nói rõ là giải quyết được rồi. Nhưng phần lớn con người lại ngại giao tiếp. Như cha mẹ đứa trẻ ấy, cứ tưởng con sợ tiêm nên khóc, bèn một mực dỗ dành kiểu 'tiêm xong không đau đâu', hoặc hù dọa, kết quả không những không có tác dụng mà còn khiến khoảng cách giữa họ với con càng xa."

Anh cúi đầu, chuyên chú nhìn lưỡi dao trong tay, cắt nốt mảnh vỏ cuối cùng.

Một quả táo tròn trịa, không sót miếng nào, nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Anh xoay nó vài vòng rồi đưa sang cho cô: "Ăn đi."

"Cảm ơn."

Chỉ ăn một quả táo thôi mà cũng bị dạy cho một bài học đạo lý?

Cô bĩu môi, có hơi oan ức.

Phó Nam Kỳ nhận được cuộc gọi, chỉ khẽ chào cô một tiếng rồi ra hành lang nghe máy.

Ôn Lăng một mình lại bắt đầu chơi điện thoại, sau đó còn lập tổ đội chơi game. Có người bạn hỏi sao hôm nay cô rảnh thế, Ôn Lăng bèn kể đại khái mọi chuyện.

Đối phương đương nhiên là vừa an ủi vừa nhắc cô nghỉ ngơi cho tốt.

Chuyện này với cô chỉ là một chút chuyện nhỏ, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chơi chán rồi cô đặt điện thoại sang bên, định chợp mắt một lát.

Không ngờ lại nhận được cuộc gọi từ Phó Yến.

Ôn Lăng do dự vài giây, cuối cùng không nghe máy mà chỉ nhắn lại một tin: [Đang bận, không tiện nghe.]

Anh ta sao lại gọi cho cô? Đã lâu rồi hai người không liên lạc.

Tim Ôn Lăng bất giác đập loạn. Phó Yến không gọi lại nữa. Ôn Lăng thở phào.

Nhưng mười phút sau, anh ta nhắn lại một tin ngắn gọn: [Anh đang ở cửa, em ở phòng nào?]

Ôn Lăng: "……"

Biết rõ tính cách người này, Ôn Lăng hiểu nếu cô không trả lời, có lẽ anh ta sẽ trực tiếp dùng quan hệ để tra cho bằng được. Cuối cùng cô vẫn lựa chọn nhắn lại.

Tin vừa gửi đi chưa bao lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.

"Cửa không khóa, mời vào."

Phó Yến ôm một bó hoa bách hợp bước vào từ bên ngoài.

Đã một thời gian không gặp, Ôn Lăng thực sự không biết phải nói gì. Cô nhìn anh ta, im lặng một hồi lâu mới mở miệng: "Sao anh lại đến đây?" Anh ta làm sao biết cô ở đây?

"Đến thăm em." Anh ta đáp rất bình thản, đặt bó hoa xuống rồi kéo ghế ngồi xuống, rõ ràng không định bàn sâu về chuyện này.

Có điều, ánh mắt anh ta lướt qua chiếc áo khoác nam treo bên đầu giường thì hơi khựng lại.

Ôn Lăng cũng theo ánh mắt anh ta nhìn qua, trông thấy chiếc áo khoác của Phó Nam Kỳ, anh vừa mới cởi ra lúc nãy rồi tiện tay đặt ở đó. Cô theo bản năng muốn mở miệng giải thích, nhưng rất nhanh đã kịp tỉnh táo lại, bọn họ đã chia tay rồi.

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên có chút ngột ngạt.

Một lúc sau, vẫn là Phó Yến khẽ ho một tiếng, mở lời trước: "Anh đưa cháu trai đi học, tiện đường ngang qua đây, thấy em đăng lên vòng bạn bè nên ghé vào xem sao."

"…Ồ."

"Không sao chứ?"

"Không sao."

Phó Yến liếc nhìn cô, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Đôi mắt đen thẳm của anh ta nhìn cô chăm chú, khiến tim cô khẽ run, bất giác rũ mắt xuống, ngón tay khẽ siết lấy góc chăn.

Đã quyết định chia tay, cô chưa từng nghĩ sẽ quay đầu lại.

Nhưng dù không còn đau như trước, cô vẫn chưa thể thật sự bình thản đối diện với người đàn ông này. Bản năng vẫn là không muốn nhìn thấy anh ta.

Có điều, cô cũng không tiện mở miệng đuổi khách…

Ôn Lăng nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng nói: "Tôi không sao rồi, cảm ơn anh đã đến thăm."

Lời này, ý đuổi khách đã quá rõ ràng.

Ánh mắt Phó Yến khẽ xao động, gần như không thể nhận ra: "Em ghét anh đến mức ấy sao?" Khi nói câu này, sắc mặt anh ta không có biểu cảm gì, chỉ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt tối tăm đến mức khiến người ta phát lạnh.

Ngay khoảnh khắc đó, Ôn Lăng cảm thấy tim mình khẽ run lên, theo bản năng tránh né ánh nhìn của anh ta.

Trong ấn tượng của cô, anh ta không phải lúc nào cũng mạnh mẽ bức người như thế. Phần lớn thời gian, anh ta vẫn đeo một lớp mặt nạ hòa nhã. Nhưng một khi đã xé bỏ lớp mặt nạ ấy, cái bản chất kiêu ngạo và bá đạo trong anh ta sẽ lộ ra không chút che đậy.

Ôn Lăng không muốn gặp lại anh ta, một phần cũng vì điều đó.

Nói là ghét, chi bằng nói là đang trốn tránh. Cô chỉ muốn thời gian trôi qua, rồi tất cả sẽ dần nhạt phai, cách đó, có lẽ sẽ tốt cho cả hai người.

Thế nhưng, tại sao anh ta lại cứ xuất hiện trước mặt cô, hết lần này đến lần khác, làm rối loạn hết suy nghĩ trong cô…

Tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng rõ ràng, kéo Ôn Lăng quay về thực tại. Cô ngoái đầu lại, vừa vặn thấy Phó Nam Kỳ đẩy cửa bước vào. Ánh mắt anh đầu tiên liếc qua người Phó Yến, hơi dừng lại một chút, sau đó rất nhanh thu về, như thể chỉ là phép lịch sự tối thiểu.

"Trùng hợp thật." Phó Nam Kỳ nghiêng người đóng cửa lại.

Phó Yến nhìn anh một cái, rồi nhàn nhạt lên tiếng: "Đúng là trùng hợp."

Ánh mắt bình tĩnh, không thể nhìn ra là quen biết hay xa lạ, càng không thấy sự thân thiện hay bài xích.

Thế nhưng, Ôn Lăng lại rõ ràng cảm nhận được cảm xúc trong anh ta không đúng lắm. Bởi vì, theo thói quen trước giờ, dù chỉ gặp xã giao một hai lần, Phó Yến cũng luôn nở nụ cười lịch thiệp, chủ động trò chuyện dăm câu. Nhưng giờ phút này, anh ta lại tỏ ra lạnh nhạt khác thường.

Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên kỳ lạ, có chút căng thẳng không thể gọi tên.

Bình Luận (0)
Comment