Trong đầu Ôn Lăng bất giác hiện lên câu mà Phó Nam Kỳ từng nói bên bờ ao nhỏ hôm ấy: "Tôi với anh ta, có qua có lại, không thân thiết lắm, nhưng gặp mặt vẫn có thể trò chuyện vài câu."
Thế nhưng, tình cảnh trước mắt… Lại có vẻ không giống như cô từng tưởng tượng.
Ôn Lăng không biết liệu mình có nên mở lời hay không, nhưng bầu không khí lúc này thực sự quá gượng gạo, khiến cô không thể ngồi yên nổi: "Tôi không sao rồi…"
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của Phó Nam Kỳ, anh đưa cho cô một chiếc túi nhỏ: "Bác sĩ nói tốt nhất vẫn nên ở lại theo dõi. Sức khỏe là vốn liếng để làm việc, đạo lý này từ xưa đến nay không bao giờ thay đổi."
Ôn Lăng nhận lấy, phát hiện bên trong là thuốc đã được kê sẵn: "Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Từ đầu đến cuối, Phó Yến vẫn lặng lẽ quan sát, thậm chí không liếc mắt nhìn lấy một cái. Giờ đây, anh ta mới liếc đồng hồ rồi đứng dậy cáo từ: "Vậy em nghỉ ngơi đi, hôm khác anh lại ghé."
Phó Nam Kỳ vẫn còn ở đây, Ôn Lăng cũng không tiện tỏ ra lạnh nhạt, đành nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Lúc vai lướt qua nhau, Phó Yến liếc nhìn Phó Nam Kỳ một cái. Cái nhìn đó mang theo nhiều tầng nghĩa, vừa như khinh thường, vừa như dò xét. Còn Phó Nam Kỳ chỉ mỉm cười, ánh mắt vững vàng không hề dao động.
Cánh cửa phòng khép lại, Ôn Lăng mới thấy dây thần kinh căng cứng trong người được buông lỏng.
"Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một lát." Phó Nam Kỳ nói.
Ôn Lăng gật đầu.
Cánh cửa lại khép lần nữa. Hành lang yên tĩnh, không một bóng người. Nhưng Phó Nam Kỳ như có linh cảm, bước thẳng về phía bên đông.
Đi tới cuối hành lang, quả nhiên thấy Phó Yến đang đứng đó. Anh ta khoanh tay dựa vào bức tường lạnh lẽo, tựa như đã đợi anh từ lâu.
Phó Nam Kỳ vừa dừng bước, Phó Yến đã quay đầu lại, cực kỳ ăn ý: "Tôi thật không ngờ, từ khi nào anh lại quan tâm đến một quản lý nhỏ của bên đối tác đến vậy?"
Phó Nam Kỳ thản nhiên mỉm cười, không hề tránh né ánh nhìn sắc lạnh đối phương bắn tới: "Chuyện đó hình như chẳng liên quan gì đến cậu thì phải?"
Không khí chợt lắng xuống một nhịp.
Phó Yến nhìn anh một lúc, sau đó cũng mỉm cười: "Anh chỉ đang lợi dụng cô ấy."
"Cậu nghĩ cô ấy cái gì cũng không hiểu sao? Điều mà con người sợ nhất không phải là bị lợi dụng, mà là không có giá trị để bị lợi dụng. Cô ấy không còn là đứa trẻ con nữa, cô ấy có điều mình muốn theo đuổi. Còn cậu, nếu không cứ mãi tự cho mình là đúng, có lẽ nhiều chuyện đã không đến mức này."
"Việc của tôi, không đến lượt anh dạy."
Phó Nam Kỳ khẽ bật cười, không hề bị ảnh hưởng bởi lời lẽ sắc bén của anh ta: "Tôi chỉ đang nói một cách công bằng."
Phó Yến nheo mắt, ánh nhìn lạnh như dao: "Không hề có một chút tư tâm?"
Phó Nam Kỳ đáp: "Công việc là công việc, chuyện cá nhân là chuyện cá nhân."
Phó Yến gật đầu, trước khi rời đi còn nhìn anh một cái thật sâu: "Tốt nhất là vậy."
Từ phía sau, Phó Nam Kỳ chậm rãi nói: "Có thời gian thì về nhà cũ một chuyến đi, Tết sắp tới rồi, cả nhà cũng nên tụ họp một chút."
"Tôi sẽ về nếu có thời gian."
Trở lại phòng bệnh, Phó Nam Kỳ thấy ánh mắt cô dán chặt vào anh không chớp, như thể có chút căng thẳng, khiến anh bật cười, tiện tay đóng cửa lại: "Nhìn tôi như thế làm gì? Trên mặt tôi nở hoa à?"
Ôn Lăng lắc đầu, rồi lại ngập ngừng.
Phó Nam Kỳ vỗ vỗ đầu gối, ngồi xuống: "Có gì thì nói thẳng."
Ôn Lăng do dự một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Hai người không cãi nhau chứ?"
Anh nghe vậy ngẩng đầu lên, biểu cảm như thể vừa nghe chuyện lạ: "Cãi nhau? Tại sao cô lại nghĩ chúng tôi sẽ cãi nhau?"
Ôn Lăng nghẹn lời. Nói thật, bản thân cô cũng không rõ vì sao, chỉ là mơ hồ cảm thấy giữa hai người đó có gì đó là lạ. Nhưng nếu hỏi rõ là lạ chỗ nào, cô lại không thể nói nên lời.
Phó Nam Kỳ nhẹ giọng: "Đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Vâng, cảm ơn Tổng giám đốc Phó."
Anh vừa xoay người định đi, không hiểu sao lại đột ngột quay đầu lại: "Nhưng có một điều tôi nhìn ra được, cậu ta thật sự rất thích em."
Ôn Lăng nghe ra chút giễu cợt trong lời nói của anh, khuôn mặt thoáng chốc ửng đỏ, nhưng lại chẳng biết nên đáp gì, nói gì cũng thấy gượng, chi bằng im lặng còn hơn.
Vài ngày sau, Ôn Lăng làm thủ tục xuất viện.
Chưa được bao lâu, cô đã nhận được một dự án khá ổn. Người liên hệ qua điện thoại tỏ ra rất dễ nói chuyện, chỉ trao đổi vài câu đã đề nghị gặp mặt trực tiếp.
Ôn Lăng tất nhiên đồng ý ngay, hôm sau bèn đến theo hẹn.
Địa điểm là tầng cao nhất của khách sạn Park Hyatt. Cô chọn mặc một bộ vest trắng phối cùng áo lót màu xanh nhạt, phong cách kín đáo nhưng rất thanh lịch, cũng là bộ đắt nhất trong tủ đồ của cô. Lúc mua đã tiêu tốn bảy ngàn tệ. Nếu không phải năm đó cần tham dự một buổi tiệc doanh nghiệp quan trọng, chắc chắn cô sẽ không dốc hầu bao như vậy.
So với các nhà hàng cao cấp khác, nơi này cũng không quá khác biệt. Chẳng qua là thiết kế kính toàn cảnh 360 độ khiến không gian mở rộng tối đa. Đứng bên cửa sổ nhìn xuống, cảnh đêm của thành phố đẹp đến mơ màng.
"Ngồi đi." Lý Triệt nhẹ nâng tay, lập tức có phục vụ bước đến kéo ghế cho cô.
Dịch vụ chu đáo đến vậy, quả là xứng với đẳng cấp của nơi này. Nhưng Ôn Lăng lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, lúc cúi xuống ngồi, vô thức đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc bên tai.
Cô thật không ngờ, chủ đầu tư đứng sau dự án lần này lại là Lý Triệt. Năm ba đại học, anh ta từng theo đuổi cô, nhưng bị cô từ chối thẳng với lý do: "Giờ tôi muốn chuyên tâm học hành, không muốn yêu đương." Thế mà chưa bao lâu sau cô lại công khai quen Phó Yến, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt thiếu gia họ Lý.
Lý Triệt vốn không phải người rộng lượng gì, nhưng khi đó e dè khí thế của Phó Yến nên chỉ có thể nuốt giận vào trong, không dám làm căng. Không ngờ mấy năm sau lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này.
"Lâu quá không gặp." Lý Triệt giơ ly rượu vang về phía cô.
Ôn Lăng hơi lúng túng, nâng tách trà đáp lễ: "Tổng giám đốc Lý, tôi không uống rượu, xin lấy trà thay rượu kính anh."
Anh ta cũng không làm khó, khẽ chạm ly với cô rồi uống cạn. Nhưng Ôn Lăng lại thấy như ngồi trên đống lửa. Cảm giác rõ rệt rằng bữa ăn này chẳng mấy yên ổn.
Quả nhiên, ban đầu Lý Triệt chỉ hàn huyên vài câu chuyện cũ, sau lại lặng lẽ lấn sang đời tư của cô: "Em và Phó tổng dạo này vẫn tốt chứ? Tôi nhớ hồi đó anh ta lo cho em lắm mà. Giờ sao rồi, yên tâm để em ra ngoài bàn công việc rồi à? Không sợ bị người khác cướp mất sao?"
"Chúng tôi chia tay rồi." Cũng chẳng có gì phải giấu.
Hơn nữa, cô không tin anh ta không biết. Nếu không biết, anh ta lấy đâu ra gan giả danh người khác để hẹn gặp cô? Sợ là tránh còn không kịp.
Loại người như Lý Triệt, ngoài mặt có vẻ bảnh bao, nhưng bên trong là kẻ nhát gan, chuyên bắt nạt kẻ yếu. Năm đó cô nhìn rõ rồi nên mới dứt khoát từ chối.
Nghe cô nói vậy, Lý Triệt ngạc nhiên ra mặt: "Thật hay giả thế? Anh ta cũng nỡ à?"
Ôn Lăng bắt đầu thấy phiền: "Cậu chủ Lý, anh có gì thì cứ nói thẳng đi."
Ý cười nơi đáy mắt Lý Triệt càng thêm rõ, tay nâng ly rượu khẽ xoay vòng, ánh mắt nhìn cô lấp lánh: "Lăng Lăng, em phải biết tôi thích em đến mức nào."
Nói rồi, anh ta đưa tay đặt thẳng lên mu bàn tay cô. Ánh mắt anh ta nóng rực đến tr*n tr**.
Ôn Lăng vẫn cúi đầu, chỉ khẽ rút tay ra khỏi sự đụng chạm của anh ta: "Vậy sao năm đó anh không tiếp tục theo đuổi tôi?"
Lý Triệt khựng lại một giây.
Chỉ nghe cô chậm rãi nói: "Vì anh không dám. Anh sợ Phó Yến đến phát khiếp. Cậu chủ Lý, tôi không phải người cao ngạo gì, nhưng cũng không đến mức đói khát đến nỗi ai cũng phải đón nhận. Ít nhất, tôi không ăn lại cỏ cũ. Mà loại còn thua cả người yêu cũ thì, xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Biểu cảm Lý Triệt cứng đờ, gần như ngay lập tức xé toạc lớp mặt nạ giả tạo, cười lạnh: "Cô tưởng cô vẫn còn là Ôn Lăng ngày xưa à? Phó Yến chơi chán rồi, tôi còn khách khí với cô là nể mặt đấy! Làm gái mà còn muốn dựng cột trinh tiết hả?"
Ôn Lăng cũng không giận, giọng điệu vẫn mềm mỏng: "Nếu anh không có chuyện gì khác, vậy tôi xin phép đi trước. Chúc anh ăn ngon miệng."
Vừa xoay người, Lý Triệt đã túm chặt lấy tay cô. Ôn Lăng đau điếng, quay đầu lại.
Sắc mặt Lý Triệt lúc này vặn vẹo, như thể muốn xé cô ra mà nuốt sống. Cô cảm thấy hơi sợ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Anh cũng là nhân vật có máu mặt, chẳng lẽ muốn giở trò cưỡng ép? Hơn nữa, anh nghĩ Phó Yến sẽ bỏ qua cho anh à?"
Lý Triệt hơi sững người, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục bình thản, giọng khinh thường: "Đồ bị vứt đi rồi, cô tưởng anh ta còn thèm quan tâm cô à?"
Ôn Lăng cười nhạt: "Anh cũng biết anh ta là loại người thế nào. Dù là bạn gái cũ, nếu anh dám đụng vào tôi, làm mất mặt anh ta, anh tin không, anh ta dám lột da anh rồi ném thẳng xuống hào nước quanh nhà họ Phó đấy!"
Lý Triệt do dự trong giây lát, Ôn Lăng nhân cơ hội hất mạnh tay anh ta ra. Cô bước đi vội vã, ra đến bên ngoài, bèn siết chặt tay ôm lấy người, lạnh đến rùng mình.
Nghĩ ngợi một chút, cô vội vàng rút điện thoại ra đặt xe. Cô biết rõ, vừa rồi chỉ là dọa được Lý Triệt tạm thời. Loại thiếu gia như anh ta, một khi nổi điên thì không sợ trời không sợ đất, cô không thể liều nổi.
Ai ngờ chưa đến vài phút, Lý Triệt đã từ sảnh bước nhanh ra, theo sau còn có hai tên tùy tùng.
Mặt Ôn Lăng tái mét.
Ngay khi Lý Triệt sắp áp sát, thì từ trong đại sảnh cũng có một nhóm người bước ra. Ôn Lăng liếc mắt đã nhận ra người đi đầu, như kẻ chết đuối vớ được cọc, chẳng nghĩ gì bèn lao đến: "Anh Phó, thì ra anh ở đây! Em tìm anh nãy giờ, đường ở đây khó đi quá!" Cô không ngừng nháy mắt với anh.
Phó Nam Kỳ hơi sững lại, ánh mắt lướt qua cô rồi dừng ở phía sau.
Lý Triệt và hai người tùy tùng lập tức khựng lại, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Chỉ do dự thoáng chốc, anh ta bèn nở nụ cười, đi đến chào hỏi: "Anh à, sao anh cũng ở đây? Trùng hợp thật."
Ánh mắt anh ta đảo quanh giữa cô và Phó Nam Kỳ, dường như đang suy đoán quan hệ hai người. Ôn Lăng nhìn anh như cầu cứu.
Phó Nam Kỳ lại né ánh mắt cô, bình tĩnh hỏi: "Cậu có việc gì à?"
Lý Triệt hơi lúng túng, không ngờ anh lại thẳng thừng như vậy. Cũng phải thôi, với xuất thân nhà họ Lý, bị người như Phó Nam Kỳ xem thường cũng chẳng lạ.
"Vậy… Em xin phép, hai người cứ tiếp tục." Anh ta đành dắt người rút lui.
Đợi nhóm người kia rời đi hẳn, Ôn Lăng mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Phó."
Ánh mắt Phó Nam Kỳ đầy hứng thú, nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, bất giác bật cười: "Vận đào hoa của cô cũng rực rỡ đấy chứ."
Ôn Lăng chỉ thấy xấu hổ, tiếp lời cũng không xong, không tiếp cũng không xong, đành giả vờ như không nghe thấy.
Trong lòng âm thầm kêu khổ: Sao lần nào gặp chuyện xấu hổ, cũng đều bị anh bắt gặp thế không biết...
**
Ôn Lăng không ngờ, sau lần gặp ở bệnh viện hôm đó, Phó Yến lại còn chủ động gọi điện cho cô.
Nhìn điện thoại không ngừng rung trên bàn, rõ ràng là kiểu nếu cô không bắt máy thì nó sẽ cứ reo mãi. Ôn Lăng nghĩ một lát rồi vẫn nhấc máy: "Alo…"
"Em còn để lại vài thứ bên chỗ anh, rảnh thì đến lấy." Bên kia im lặng một hồi mới cất giọng.
Ôn Lăng cũng ngập ngừng trong giây lát, giọng cố giữ bình tĩnh: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Những gì cần dọn tôi đã dọn xong cả rồi. Phần còn lại, anh tự xử lý đi, muốn vứt hay cho ai thì tùy."
"Em thực sự không muốn gặp lại anh đến vậy à?"
Ôn Lăng im lặng. Một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Chúng ta chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Chia tay trong hòa bình, không níu kéo, không xé rách mặt nhau. Đều là người lớn cả rồi, anh có sự nghiệp của anh, tôi cũng có công việc của tôi, không cùng đường thì không cần đồng hành."
Qua điện thoại, giọng cô lạnh như băng, xuyên qua khoảng cách, mang theo sự xa cách và dửng dưng, khiến Phó Yến cảm thấy lúc này cô thật xa lạ. Như thể, tất cả sự quyến luyến khi chia tay trước đây, chẳng qua là vì muốn giữ chút thể diện cho nhau. Cô đối với anh ta, không còn một chút lưu luyến nào nữa.
Phó Yến cầm chặt điện thoại, bỗng cảm thấy thế giới im lặng đến ngột ngạt.