Vài ngày sau, trong ngành có tổ chức một hội thảo nghiên cứu về vật liệu hạt nano. Ôn Lăng cảm thấy nên tham gia một chút, nghĩ nghĩ, cô quyết định dẫn theo Trương Nguyệt và Chu Hiểu Phong cùng đi.
Thật ra, mục đích chính vẫn là kết giao thêm bạn bè, tìm kiếm nhiều đối tác hợp tác hơn. Dây chuyền sản xuất sau này của bọn họ cần dùng đến rất nhiều loại vật liệu và linh kiện khác nhau, giá cả, thị trường, nguồn cung…Tất cả đều cần được cân nhắc kỹ lưỡng một cách có hệ thống.
Buổi sáng tham dự xong, sau khi trao đổi danh thiếp, Ôn Lăng dẫn bọn họ đến một nhà hàng mới gần đó ăn trưa.
Trương Nguyệt vừa đi vừa hỏi: "Có được thanh toán không đấy?"
Ôn Lăng cười: "Tiền công ty mời khách, yên tâm một vạn phần."
Mọi người đều bật cười.
Phía trước có một khúc cua, mấy người vừa đi vừa trò chuyện nên không chú ý, đúng lúc có người rẽ ngang từ phía đối diện. Trương Nguyệt và Chu Hiểu Phong không kịp tránh, cứ thế đâm thẳng vào người ta.
Hai người đâm một người, kết quả đương nhiên, bên kia “á” lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, đồ trong tay rơi vung vãi khắp nơi.
Ôn Lăng vội vàng nhìn theo tiếng động, thấy đó là một cô gái trẻ mặc sườn xám, tóc búi cao, bên tóc mai còn cài nghiêng một cây trâm gỗ, dung mạo dịu dàng thanh tú. Ban nãy cô ta ôm mấy quyển sách trong tay, giờ đều rơi hết xuống đất.
Ôn Lăng vừa định bước tới giúp nhặt, thì một nhóm thanh niên từ phía sau ào đến. Có người đỡ cô gái dậy, vừa dịu giọng hỏi han, vừa có người vung tay mắng thẳng về phía bọn họ: "Không có mắt à? Đi đứng kiểu gì thế hả?!"
Trương Nguyệt và Chu Hiểu Phong vốn đang cảm thấy áy náy, bị mắng phủ đầu thế thì lập tức không vui: "Anh nói chuyện kiểu gì đấy? Chúng tôi đâu có cố ý!"
"Đúng đấy, ai cho phép anh mở miệng ra là chửi người như thế?"
"Gì cơ? Đâm người mà còn tỏ ra có lý hả?!"
Ôn Lăng thấy đối phương có chút quen mắt, bèn bước lên một bước, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi nhé, bọn tôi không cố ý. Họ là cấp dưới của tôi, để tôi thay mặt xin lỗi vị tiểu thư đây."
Đối phương ngẩn người, nhìn cô đầy bối rối, những lời định nói cứ như bị mắc kẹt, đành ngượng ngùng đáp: "Không sao, là bên tôi bất cẩn."
Ôn Lăng cuối cùng cũng nhớ ra, người này là Vương Nghiêu, từng gặp một lần khi cô chơi bài, là bạn của Phó Yến.
Có điều, giờ cô với Phó Yến đã chia tay, tình cảnh này gặp lại đúng là có phần lúng túng.
Cả hai nhìn nhau, hiển nhiên đều không có ý định “nhận mặt”, chỉ cười nhẹ một cái, âm thầm lướt qua nhau như người xa lạ.
Sau sự việc đó, tâm trạng của Ôn Lăng hơi sa sút.
Tất nhiên, mấy người như Trương Nguyệt và Chu Hiểu Phong vốn tính cách vô tư thì không phát hiện ra điều gì khác thường. Tới được nhà hàng trung tâm, họ chọn một chỗ ngồi ở góc khuất.
Không ngờ, chưa được bao lâu, nhóm của Vương Nghiêu cũng tới cùng nhà hàng đó.
May là chỗ ngồi cách khá xa nhau.
Ăn được một nửa, Ôn Lăng bất giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Vương Nghiêu cùng mấy công tử nhà giàu trẻ tuổi đang vây quanh cô gái ban nãy như sao vây quanh trăng sáng, cười nói rôm rả, không khí vô cùng vui vẻ.
Trương Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Này, mấy người có thấy cô gái kia trông quen quen không?"
"Hình như có chút quen mắt thật."
"À, nhớ ra rồi! Đó chẳng phải là nữ chính trong bộ webdrama đang hot mấy hôm trước à? Hình như tên là Lý Nguyệt Vi, còn đang học ở Bắc Ảnh thì phải. Tôi đọc trên diễn đàn thấy bảo phía sau có người nâng đỡ cô ta… Bảo sao nổi nhanh thế."
Như để xác minh lời cô ấy nói, lúc này từ cửa bước vào một người đàn ông cao lớn, phong độ. Anh ta đi thẳng về phía bàn bên kia.
Hôm nay Phó Yến ăn mặc rất đơn giản, một chiếc áo khoác dài màu xám đậm trơn, nơi túi áo còn đính một sợi dây bạc. Trên gương mặt không có biểu cảm gì, lạnh lùng xa cách, khiến người khác không dám tới gần.
Ôn Lăng nghiêng mặt nhìn anh ta, thấy anh ta ngồi xuống cạnh cô gái kia, khẽ nhếch môi rồi lập tức quay đi, ánh mắt đầy khinh miệt.
Cô gắp một miếng thức ăn cho Trương Nguyệt đối diện, cười dịu dàng: "Ăn nhiều một chút, cơ hội hiếm có đấy."
**
Lúc rời khỏi, Ôn Lăng ra quầy tính tiền, vừa đúng lúc gặp Phó Yến từ nhà vệ sinh bước ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, sắc mặt Phó Yến thoáng có chút biến đổi, theo bản năng quay đầu nhìn lại chỗ ngồi ban nãy của mình.
Phó Yến: "Em đừng hiểu lầm, anh chỉ cùng bạn đến ăn một bữa thôi."
Ôn Lăng: "Tôi chẳng có gì để hiểu lầm cả."
Nhân viên phục vụ đưa lại thẻ và hóa đơn cho cô, Ôn Lăng gật đầu cảm ơn, nhận lấy rồi xoay người rời đi.
Phó Yến gọi với theo: "Lăng Lăng..."
Cô bất ngờ quay đầu lại: "Đứng lại đi, Tứ thiếu."
Ánh mắt lạnh lẽo như băng của cô đâm thẳng vào Phó Yến, khiến anh ta dừng bước, chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn cô rời đi.
Cô thậm chí không nán lại dù chỉ một giây, như thể đang vội vã phủi sạch một thứ gì đó dơ bẩn khỏi người mình.
**
Chuyện đó chỉ như một khúc nhạc đệm thoáng qua. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ đau lòng khổ sở không thôi, nhưng sau một loạt chuyện xảy ra gần đây, Ôn Lăng phát hiện ra khả năng chịu đựng của mình đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chỉ chưa đến hai ngày, cô đã quên sạch sẽ.
Hôm đó, lúc tan làm, cô đeo ba lô bước ra khỏi cổng thì phía sau có người gọi tên cô. Ôn Lăng quay đầu lại, đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng. Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nhận ra đó là ai.
Lý Nguyệt Vi là người lên tiếng trước, cười gượng gạo: "Cô Ôn, có thể mượn cô một chút thời gian được không?"
Ôn Lăng đảo mắt đánh giá cô ta vài giây rồi lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi thấy không cần thiết."
Nét cười trên mặt Lý Nguyệt Vi cứng lại, dường như không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy.
Trong lòng Ôn Lăng vô cùng bực bội, đến cả lớp vỏ mặt nạ xã giao cũng chẳng buồn mang, cô xoay người bước đi. Lý Nguyệt Vi lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt dâng đầy khóe mi, giọng tội nghiệp: "Tôi không có ý gì khác cả… Tôi biết mình không nên tìm cô, nhưng tôi thật sự rất thích Tứ ca..."
Ôn Lăng không nhịn nổi nữa, quay phắt lại, chỉ thẳng vào chóp mũi cô ta: "Biết không nên tìm thì đừng có đến! Cô thích ai là việc của cô, có liên quan quái gì đến tôi? Tôi là mẹ cô chắc? Tôi không quen cô, cũng chẳng có hứng thú muốn biết! Em gái à, kỹ năng trà xanh của cô thật sự tệ quá đấy, về nhà luyện lại đi! Tôi nói cho cô biết, mấy hôm nay tôi đang rất bực mình, nếu cô biết điều thì cút xa tôi một chút! Ngay lập tức, cút…!"
Lý Nguyệt Vi bị cô mắng đến ngẩn ngơ, cứ thế đứng chôn chân tại chỗ, mặt mũi nghệt ra như tranh biếm họa, nước mắt còn treo ở đuôi mắt, giờ cũng không dám rơi nữa.
Ánh mắt của Ôn Lăng nhìn cô như thể muốn nuốt chửng người ta. Cô chưa từng nghĩ tới, một cô gái nhìn yếu ớt như thế mà khi mắng người lại có thể độc miệng đến vậy, từng câu từng chữ sắc lẹm như dao.
Tâm trạng Ôn Lăng dần dần dịu xuống, chính cô cũng phải bật cười chua chát. Mấy hôm nay rốt cuộc là cô xui xẻo đến mức nào cơ chứ?
Mà nghĩ cũng đúng, trải qua cả đống người như Nhậm Diễu, Trâu Khải Hinh, thì loại như Lý Nguyệt Vi chẳng đáng là gì. Những người kia cô không thể đắc tội, chứ một ngôi sao nhỏ mới nổi như cô ta, cô còn sợ chắc? Cô đâu phải người trong giới giải trí.
Lý Nguyệt Vi tức đến đỏ bừng cả mặt: "Cô ở bên anh ấy không phải cũng vì tiền sao? Cô lấy tư cách gì mà…" Cô ta bỗng im bặt, mặt mũi đỏ ửng, không dám nói tiếp.
Ôn Lăng kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn thấy Phó Nam Kỳ từ trên bậc thang bước xuống.
**
Ăn đồ Tây là để thưởng thức không khí. Nhà hàng này trang trí tinh tế, nhạc nền du dương, nhưng Ôn Lăng ăn mà chẳng thấy ngon, chiếc nĩa trong tay chỉ chọc chọc vào miếng thịt bò mãi không thôi.
Đối diện, Phó Nam Kỳ nhẹ nhàng nói: "Cứ chọc mãi nữa thì thành thịt băm luôn đấy."
Ôn Lăng ngẩng đầu, thấy anh bật cười nhẹ một cái, lại bất giác nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ngoài công ty, sắc mặt cô trở nên khó coi.
Cũng chẳng trách Lý Nguyệt Vi xấu hổ bỏ đi. Đứng trước một người như Phó Nam Kỳ, phong độ và khí chất đều thuộc hàng đỉnh, ai mà không tự cảm thấy thua kém? Có khó nghe mấy cũng chẳng dám nói ra nữa.
Ánh mắt cô rơi ra ngoài cửa sổ. Trên đường xe cộ tấp nập, đèn neon nhấp nháy, cảnh tượng phồn hoa như trong phim điện ảnh, nhưng lại cách xa cô một khoảng rất xa.
Lòng cô rối bời, lại nghĩ tới câu nói của Lý Nguyệt Vi khi nãy, trong tim cũng dấy lên một nỗi hoài nghi mà cô đã chôn giấu rất lâu.
Lúc đầu đồng ý bên cạnh Phó Yến, quả thật là vì số tiền của Ôn Bách Dương, cũng không tránh khỏi mang theo vài phần mặc cảm, khiến cô liên tục yếu thế trước mặt anh ta…
Cô nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Phó, tôi muốn hỏi anh một câu."
Anh gật đầu: "Cô hỏi đi."
Cô cân nhắc từ ngữ, chậm rãi nói: "Nếu một cô gái ban đầu đến với một người đàn ông là vì tiền, tất nhiên… Không phải chỉ vì tiền… Ý tôi là, khi đó cô ấy thật sự rất cần một khoản tiền, nhưng cũng có chút cảm tình với người đàn ông ấy…"
Cô nói năng lộn xộn, hết lời rồi thì cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng lên, càng không dám nhìn anh, trong lòng hối hận muốn chết. Không biết anh có hiểu được không, sẽ nghĩ cô như thế nào?
Phó Nam Kỳ lặng lẽ nhìn cô một lúc, chợt bật cười: "Cô không yêu tiền à?"
Ôn Lăng ngơ ngác ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Anh thong thả mỉm cười: "Tôi thì yêu tiền lắm." Giọng nói phía sau dần trở nên nhẹ nhàng, "Cô phải nhớ, đừng để giá trị quan mà người khác áp đặt chi phối mình. Không ai là không yêu tiền cả, điều đó chẳng có gì đáng xấu hổ. Chỉ có kẻ vì tiền mà bán rẻ giới hạn và nguyên tắc của mình, mới là đáng xấu hổ."
Ánh mắt anh sâu thẳm mà vững vàng, khiến người ta tin phục. Ôn Lăng sững sờ nhìn anh, một luồng ấm áp bỗng tràn vào tim, như bừng sáng giữa đêm tối.
Cô khẽ cười, xiên một miếng bít tết to rồi nhét thẳng vào miệng.
Dáng ăn thật sự… không thể nhìn nổi. Phó Nam Kỳ âm thầm dời ánh mắt đi chỗ khác, đưa cho cô một tờ khăn giấy.
"Cảm ơn anh!" Cô dường như không nhận ra ý tứ trong hành động của anh, cảm kích nhận lấy, vừa ăn vừa lau miệng, lại thêm một miếng lớn nữa.
Ban đầu anh có chút cạn lời, nhưng nhìn cô ăn uống vui vẻ như thế, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng ủ rũ khi nãy, chẳng biết sao, tâm trạng anh cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ăn được một lúc, Ôn Lăng quay sang nhìn anh, ánh mắt sáng rỡ dán chặt vào phần thịt còn sót lại trong đĩa anh: "Tổng giám đốc Phó, sao anh không ăn?"
Người này đúng là kỹ tính, từng miếng thịt cắt ra đều có kích thước bằng nhau, ngay ngắn đến mức nghiêm chỉnh. Anh đến ăn cơm thật sao? Hay là đang luyện kỹ thuật dùng dao vậy?
Phó Nam Kỳ hiểu ý cô, đẩy đĩa về phía trước: "Tôi no rồi, cô ăn đi."
Nhà hàng cao cấp lúc này đã vắng vẻ, gần như chẳng còn mấy ai. Ôn Lăng vui vẻ tiếp tục ăn, vô thức nghiêng đầu sang một bên, hai bóng người lặng lẽ chồng lên nhau trong tấm kính sát đất.
Cô nhìn một lúc, bỗng nhiên cảm thấy... Mình cũng khá xinh đấy chứ. Ngồi cạnh anh cũng đâu hề thua kém, tâm trạng nhờ đó lại vui thêm vài phần. Đêm của thành phố này đẹp đến vậy, khiến người ta dễ dàng thả lỏng tâm trí, bất giác mà đắm chìm trong đó.
Cô khẽ lắc ly rượu cao chân, nhấp một ngụm rất nhẹ, nhưng vẫn bị cay đến mức lè lưỡi. Quay đầu nhìn anh, chiếc ly bên tay anh không biết đã cạn từ bao giờ, lại đầy từ bao giờ, nghiêng mặt ngồi đó, bình thản trầm tĩnh, chẳng có chút dấu hiệu say nào cả.
Người như anh… Chắc là tửu lượng khá tốt nhỉ?
**
Giai đoạn hai của dự án H5 đã bước vào quỹ đạo ổn định, trong khoảng thời gian này Ôn Lăng dốc toàn lực cho công việc, tràn đầy nhiệt huyết. Tuy mọi thứ vận hành khá suôn sẻ, nhưng đôi lúc vẫn không tránh khỏi rắc rối.
"Không phải đã nói rõ là tuần này phải hoàn thành rồi sao?" Ôn Lăng chất vấn Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt cũng mơ hồ như chẳng hiểu chuyện gì, ánh mắt chạm phải vẻ mặt khác thường của Ôn Lăng thì bắt đầu hoảng loạn: "Tôi đã dặn Giang Thành rồi mà."
Ôn Lăng lập tức chạy thẳng đến bộ phận kỹ thuật.
Giang Thành là bạn trai của Trương Nguyệt, nhưng hai người giấu rất kỹ. Hơn nữa, vì không cùng phòng ban, ngày thường lại cũng ít qua lại nên ngoài Ôn Lăng và mấy người trong phòng kỹ thuật như Tiểu Lý, Tiểu Chu thì chẳng ai trong công ty biết.
"Chị Lăng, xin lỗi, anh Thành đang tăng tốc làm lại rồi." Tiểu Chu là người mới, hoàn toàn nghe theo Giang Thành, giờ cũng luống cuống không biết phải làm sao.
Ôn Lăng nắm sơ qua tình hình, thì ra là Giang Thành đã thống kê sai một dữ liệu lớn, nên giờ chỉ còn cách làm lại từ đầu.
Mấy kỹ thuật viên cùng nhóm có quan hệ khá tốt với Giang Thành, sợ anh ta bị trách phạt, cũng sợ cấp trên biết chuyện thì cả nhóm đều bị liên lụy, nên quyết định giấu kín giúp anh ta, định âm thầm làm lại. Nào ngờ vẫn bị cô phát hiện.
Ôn Lăng vừa tức vừa lo, mà cũng không biết phải làm sao cho đúng.
Lúc ra về, Trương Nguyệt níu lấy tay áo cô, gần như sắp khóc, tha thiết cầu xin: "Tôi biết Giang Thành lần này gây họa lớn rồi, nhưng Lăng Lăng, cô ngàn vạn lần đừng báo lên cấp trên, nếu không thì đừng nói công việc này không giữ được, anh ấy còn có thể bị xử lý nặng nữa đó."
Trong lòng Ôn Lăng cũng rối bời: "Trước hết cứ đẩy tiến độ lên đi."
Tình huống lý tưởng nhất là có thể kịp tiến độ, bàn giao đúng hạn. Nếu thật sự bị trì hoãn, e rằng bản thân cô cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Xảy ra chuyện như vậy, cả ngày cô rối tung đầu óc. Đến tối chín giờ, hầu hết mọi người đều đã tan ca, chỉ còn cô ở lại văn phòng.
Bóng đêm bên ngoài ngày một dày, như một tấm màn dày phủ khắp trời.
Cô liên tục lật giở tài liệu, đầu óc hỗn loạn như một mớ chỉ rối, không thể nào xếp gọn lại được. Đến lúc hoàn hồn thì nhận ra mình đã bấm gọi cho Phó Nam Kỳ, chính cô cũng không hiểu tại sao, chỉ là khoảnh khắc ấy, bản năng mách bảo cô nghĩ đến anh đầu tiên.
Muốn cúp máy thì đã muộn, bên kia vừa reo hai tiếng, đã có người nhấc máy: "A lô…"
"Tổng giám đốc Phó!" Ôn Lăng theo phản xạ đứng bật dậy, tim đập loạn chưa từng có, không biết là vì căng thẳng hay vì hoảng hốt, tốc độ nói cũng nhanh hơn hẳn: "Dự án xảy ra chút vấn đề, tôi… Tôi nghĩ vẫn nên báo cáo với anh một tiếng."
Bên kia im lặng vài giây, như đang cân nhắc điều gì.
Ngay lúc Ôn Lăng đang lo lắng không yên, anh mở miệng: "Cô vẫn chưa tan làm à?"
"Hả?" Cô không ngờ anh lại hỏi câu này trước.
Phó Nam Kỳ: "Nhìn sang đối diện đi."
Đầu óc Ôn Lăng như sáng tỏ ra một chút, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua công viên trung tâm, hai tòa cao ốc đứng đối diện nhau, đèn đuốc đều sáng trưng, như hai ngọn hải đăng lặng lẽ giữa đêm đen vô tận, phát ra thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng.
"Anh cũng chưa tan làm sao?" Giọng cô nhẹ đi, bình tĩnh hẳn lại.