Sau khi rời khỏi toà nhà văn phòng, Ôn Lăng băng qua công viên, đi thẳng vào toà cao ốc đối diện. Cô bước vào thang máy, ấn tầng 42. Nhìn con số không ngừng tăng lên, kỳ lạ thay, trái tim cô lại dần tĩnh lặng.
Một tiếng "tinh" vang lên, âm thanh báo thang máy kéo cô trở về hiện thực. Ôn Lăng ôm tập tài liệu bước ra, định hình lại hướng đến văn phòng hội đồng quản trị.
Đứng trước cánh cửa gỗ lim chắc nịch, cô giơ tay gõ nhẹ vài cái.
“Mời vào.”
Ôn Lăng vội vàng đẩy cửa bước vào, đang định cất tiếng chào thì ngẩng đầu lại bắt gặp một ánh mắt xa lạ. Cô đứng sững lại tại chỗ, hoàn toàn không ngờ giờ này trong văn phòng anh vẫn còn người khác.
Không biết nên mở miệng thế nào, đúng lúc ấy, Phó Nam Kỳ từ phòng tiếp khách bên trong bước ra, đặt một ly cà phê lên bàn làm việc: "Đây là Tổng giám đốc Tô của Tín Thông."
Tín Thông là nhà cung cấp nguyên vật liệu cơ khí hàng đầu trong ngành, thường xuyên hợp tác với Khoa học kỹ thuật Tử Quang.
Ôn Lăng lập tức hiểu ra, chỉ có điều, không ngờ tổng giám đốc của Tín Thông lại trẻ đến thế, dung mạo tuấn tú, khí chất phi phàm, thậm chí chẳng kém cạnh anh chút nào.
Nghĩ đến những người bên cạnh anh, không tính xa, chỉ riêng Phó Bình, Chu Hàm... Cũng chẳng có ai là tướng mạo tầm thường hay khí chất quê mùa. Không lẽ anh là kiểu chỉ nhìn mặt chọn người? Một ý nghĩ hoang đường chợt thoáng qua trong đầu cô như thế.
"Tổng giám đốc Tô, chào anh." Trong lòng xoay chuyển nhanh như chớp, bề ngoài cô vẫn giữ thái độ khiêm tốn.
"Chào cô." Tô Văn Châu mỉm cười ôn hòa, không nhiều lời, chỉ nói: "Hai người cứ tiếp tục." Sau đó cầm tập tài liệu của mình, bước vào phòng tiếp khách chờ đợi.
Chỉ cách nhau một cánh cửa kính, Ôn Lăng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy. Anh đã cúi đầu xem tài liệu, không nhìn về phía này nữa.
"Cô tìm tôi có việc gì?" Phó Nam Kỳ lên tiếng.
Ôn Lăng vội thu lại ánh mắt, bắt đầu trình bày vấn đề mình đang gặp phải. Trong lúc nói chuyện, cô không nhịn được mà quan sát phản ứng của anh. Thế nhưng sắc mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, không chút biểu cảm, hoàn toàn không thể đoán ra suy nghĩ bên trong.
Trong phòng ấm áp, anh chỉ mặc sơ mi, cúi đầu ký tài liệu. Nét bút phóng khoáng, mạnh mẽ, chữ viết rất đẹp. Lòng cô càng thêm thấp thỏm, gần như là cắn răng để nói cho xong.
Phòng họp lại rơi vào yên tĩnh.
Lúc này anh mới đặt bút xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hồi trước, là ai đã cam đoan với tôi rằng tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố, cũng không làm chậm tiến độ công trình?"
Ôn Lăng như con vịt bị bóp chặt cổ họng, mặt đỏ bừng cả lên.
Cô vừa xấu hổ, vừa tự trách, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể nói: “Tôi biết lỗi của mình rất lớn, nhưng anh có mắng tôi bây giờ cũng chẳng giải quyết được gì." Vừa dứt lời mới nhận ra hình như mình đang cãi cùn.
Cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, ai ngờ anh lại bật cười: "Cô bé, cô tiến bộ rồi đấy. Giờ biết học cách nói chuyện giống tôi rồi à?"
Ôn Lăng đỏ bừng mặt, không rõ câu nói này là khen hay mỉa mai, trong lòng càng thêm bối rối.
May là anh cũng chẳng có hứng đánh kẻ ngã ngựa, câu chuyện quay về đúng trọng tâm: "Đúng là cô có lỗi, nhưng lỗi lớn nhất không phải ở việc giám sát không chặt."
Ôn Lăng không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh. Anh dùng cây bút máy trong tay, chỉ về phía đối diện. Ôn Lăng hiểu ý, vội vàng ngồi xuống.
"Công ty nhiều người như vậy, lẽ nào lãnh đạo phải đích thân giám sát từng người một? Tại sao người mắc lỗi lại không nghiêm túc với công việc? Tại sao anh ta sai mà đồng nghiệp không báo lại cho cô, ngược lại còn bao che? Bởi vì trong mắt cấp dưới, cô chẳng có chút uy tín nào cả. Đó mới là nguyên nhân cốt lõi khiến dự án gặp trục trặc."
Một câu nói khiến người trong mộng bừng tỉnh, đầu óc Ôn Lăng như được giội gáo nước lạnh. Những suy nghĩ rối ren trong đầu như được một sợi dây xuyên suốt nối lại, dần dần trở nên rõ ràng. Thì ra, suy cho cùng… Vẫn là lỗi ở cô.
"Là lỗi của tôi, nhưng bây giờ tôi cũng không biết phải giải quyết thế nào, cũng không chắc liệu chạy tiến độ gấp có còn kịp không."
Anh liếc cô một cái, khẽ bật cười. Ôn Lăng không hiểu anh cười gì, lời định nói cũng nghẹn lại.
"Tôi từng nói rồi, người lãnh đạo thì không bao giờ sai." Nụ cười anh càng lúc càng sâu, mang theo chút ẩn ý: "Cho dù thật sự là lỗi của cô, cũng tuyệt đối không thể để nhân viên của mình nghĩ rằng đó là lỗi của cô. Có thể khiêm tốn, cần thiết thì nhận trách nhiệm, nhưng là một người lãnh đạo, bất cứ lúc nào cũng phải giữ được uy tín trước mặt cấp dưới. Cô hiểu chưa?"
Trong ánh mắt đen nhánh, điềm tĩnh của anh, Ôn Lăng nhìn thấy chính mình đang đầy mơ hồ và hoang mang. Không phải cô không hiểu, những đạo lý ấy cô đều biết. Nhưng cụ thể làm thế nào… Cô chưa từng có kinh nghiệm.
"Thôi được rồi." Anh đưa tay xoa nhẹ ấn đường, cười khổ, như thể có chút bất lực: "Vậy để tôi nói thẳng nhé, nếu cô không thể xây dựng được uy tín cho mình, thì cho dù lần này giải quyết xong, sau này cũng sẽ còn hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, không bao giờ đạt được hiệu quả thực sự. Sự cố lần này, chưa chắc đã là chuyện xấu, có thể đây cũng là một cơ hội."
Cuối cùng, Ôn Lăng cũng hiểu ra ý anh. Anh đang bảo cô nhân cơ hội này ra tay lập uy? Nhưng đó đều là những đồng nghiệp cùng làm việc mỗi ngày, cô tự thấy mình không thể quá tuyệt tình.
Nhưng đúng như anh nói, nếu cô không thể thay đổi, không thể xây dựng hình ảnh một người lãnh đạo thực thụ, thì cả đội chẳng khác nào một đôgns cát vụn, làm việc sẽ không có hiệu quả gì.
Thấy được sự do dự và giằng xé trong cô, Phó Nam Kỳ không ngần ngại nói thẳng: "Chần chừ, do dự, nhìn trước ngó sau, đó là điểm yếu lớn nhất của cô. Hãy nhớ kỹ, nhân nhượng với kẻ sai chính là sự tàn nhẫn với chính mình."
Lời nói ấy như một chiếc búa, giáng thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong cô. Ôn Lăng siết chặt ngón tay.
Cô hé môi định phản bác, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói nên lời, chỉ cố níu lại một chút thể diện bằng giọng yếu ớt: "Họ là đồng nghiệp của tôi... Không phải kẻ thù."
“Anh em ruột còn cần có giới hạn, huống hồ là đồng nghiệp. Cô không lạ gì câu “ân một đấu, oán một thăng” đấy chứ? Cô đối xử tử tế với họ, họ sẽ chỉ xem đó là may mắn trời cho. Cô lùi bước lần này, về sau từng người từng người một sẽ trèo lên đầu cô ngồi, cô tin không?!”
Ôn Lăng lặng thinh.
Bên kia cánh cửa kính, Tô Văn Châu ngẩng đầu liếc nhìn sang, ánh mắt có chút kinh ngạc. Hiếm khi thấy anh ấy nói chuyện riêng với ai lâu như vậy, mà lại còn là một nhân viên mới.
“Cảm ơn anh.” Ôn Lăng đứng dậy, cúi đầu thật sâu, ôm lấy tập tài liệu rồi rời đi.
Cánh cửa văn phòng vừa khép lại, Tô Văn Châu cũng xếp lại tài liệu trong tay, bước ra ngoài.
“Sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt anh khác với mọi khi, Tô Văn Châu bèn tò mò nhìn về phía cửa.
“Không có gì, gặp phải một khúc gỗ mục thôi.” Phó Nam Kỳ chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ.
Tô Văn Châu bật cười: “Người trẻ mà, ai chẳng phải vấp vài lần như thế? Có ngã mới biết đâu là đau, chứ không thì có nói nhiều đến đâu cũng vô ích, họ chẳng nghe đâu.”
Anh không đáp, chỉ nhếch môi một cái, như thể mang theo chút khinh thường.
**
Làm thêm mấy ngày mấy đêm liền, gấp rút chạy tiến độ, cuối cùng cô cũng kịp hoàn thành dự án và giao hàng đúng thời gian.
Những lời Phó Nam Kỳ nói hôm đó giống như một hạt giống, âm thầm cắm rễ trong lòng cô, rồi dần dần nảy mầm, sinh sôi. Dù cô không muốn nghĩ đến, theo bản năng cũng bài xích cách làm đó, nhưng vẫn có một giọng nói vang lên trong tâm trí cô, đây mới là con đường đúng đắn nhất.
Muốn đứng ở vị trí cao hơn người, muốn bước lên trên, thì phải học cách tàn nhẫn. Tàn nhẫn với người khác, và cả với chính mình.
Tiếc là… Cô không làm được. Chỉ cần nghĩ đến việc phải xé toạc mặt nạ với Trương Nguyệt, phải đối mặt với những ánh mắt khác lạ từ đồng nghiệp xung quanh, cô đã thấy không thể chịu nổi. Suy cho cùng, cô không phải là anh, không thể cứng rắn như thép, cũng chẳng đủ lạnh lùng và lý trí đến thế.
Tất nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ anh như vậy là sai.
Dù hôm đó cô đã phản bác lại anh, cũng theo bản năng mà từ chối cách làm ấy, nhưng trong lòng cô rất rõ, cách của anh là hoàn toàn đúng đắn. Chỉ có điều, cô không làm được. Và càng không muốn thừa nhận sự yếu đuối của chính mình.
Nhưng nghĩ lại, nếu ai cũng là Phó Nam Kỳ, thì trên đời này còn ai là kẻ yếu nữa? Chẳng phải ai cũng có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp, ung dung nhìn xuống phía dưới hay sao? Nghĩ vậy, lòng cô mới thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Tuy vậy, cô cảm thấy hình như mình đã khiến anh không vui, nửa tháng sau đó cô gần như không dám chủ động tìm anh. Thỉnh thoảng có việc bắt buộc phải báo cáo, mỗi lần cô gọi điện đều phải lấy hết can đảm, mà tim thì cứ thấp thỏm không yên.
Giọng anh vẫn như thường ngày, bình tĩnh và điềm đạm, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, trong lòng cô vẫn thấp thỏm bất an. Cô biết mình đuối lý, cũng chẳng dám biện hộ điều gì, chỉ cúi đầu rụt rè báo cáo, cố gắng thu mình lại để giảm thiểu sự tồn tại.
Thời gian của anh quý giá như vậy, bị cô làm mất hơn nửa tiếng, cuối cùng cô lại chẳng nghe theo lời khuyên. Đổi lại là ai, chắc cũng sẽ tức giận. Hoặc cũng có thể là... Kỳ vọng nhiều mà thất vọng lớn?
Cô lắc lắc đầu, thở dài một hơi, quyết định không nghĩ thêm nữa.
Rất nhanh đã đến đêm trước giao thừa. Từ sớm, Tiết Dương đã gọi điện mời cô đến ăn tối, nói là có rủ thêm vài người trong giới, hy vọng cô nhân dịp này làm quen với các tiền bối, học hỏi thêm kinh nghiệm.
Ôn Lăng biết anh có ý tốt, mà cô cũng thực sự cần mở rộng mối quan hệ, nên vui vẻ đồng ý.
Trước khi ra ngoài, cô dành thời gian chỉnh trang một chút, thay bộ đồ mới mua hồi tuần trước ở trung tâm thương mại, một chiếc áo khoác phao màu trắng. Thiết kế ôm dáng, phần mũ rộng, viền lông mềm mại bao quanh, khi đội lên chỉ để lộ mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn, trông vô cùng đáng yêu.
Trình Dịch Ngôn vừa nhìn đã cau mày, lắc đầu thở dài, vẻ mặt đầy chê bai. Ôn Lăng thoáng chột dạ, cúi đầu nhìn bên này ngó bên kia: "Có gì không ổn à? Không đẹp sao?"
Trình Dịch Ngôn nói: "Với nhan sắc của cậu, khoác bao tải lên người cũng giống tiên nữ thôi."
Ôn Lăng cạn lời, nhưng lại bị câu khen ấy làm cho lòng phơi phới, đứng trước gương xoay trái xoay phải mãi không dừng: "Vậy sao cậu cứ nhăn nhó? Làm tớ tưởng mặc xấu lắm cơ."
Trình Dịch Ngôn đáp: "Đẹp thì có đẹp, nhưng mà…"
"Nhưng gì?" Cô quay đầu hỏi.
Trình Dịch Ngôn cân nhắc từ ngữ, cuối cùng nói thật: "Nhìn hơi... Trẻ con quá."
Ôn Lăng: "…"
Trình Dịch Ngôn lập tức chữa cháy: "Bình thường cậu ăn mặc chỉnh chu quá, dù xinh sẵn rồi nhưng cũng đâu còn là thiếu nữ mười bảy mười tám gì nữa, thỉnh thoảng thử phong cách nhẹ nhàng trưởng thành một chút cũng được mà."
Đồ hè thì còn đỡ, thỉnh thoảng cũng có vài bộ hơi gợi cảm, cộng thêm vóc dáng đẹp, khí chất quyến rũ, nên dù chỉ mặc đồ công sở đơn giản cũng đã rất cuốn hút rồi.
Nhưng đồ mùa đông thì lại kín đáo quá mức, dáng người chẳng lộ ra được chút nào, mà kiểu dáng thì lại toàn chọn những mẫu hơi hướng trẻ con.
"Đây, cái này tớ mới mua, cậu thử xem." Cô ấy lôi từ trong túi mua sắm ra một chiếc áo khoác, nhét thẳng vào tay Ôn Lăng.
Ôn Lăng liếc nhìn một cái, không khỏi kinh ngạc. Chiếc áo dáng dài, được dệt từ hỗn hợp len lông cừu màu trắng và xanh nhạt, cổ áo lại còn là lông chồn thật.
"Cái này chắc đắt lắm đúng không?"
Trình Dịch Ngôn giơ hai ngón tay, hừ nhẹ một tiếng: "Bằng hơn tháng lương của tớ đấy. Cậu nói xem?"
Ôn Lăng hít vào một hơi lạnh. Tuy mỗi tháng cô cũng kiếm được hơn mười ngàn, nhưng chưa bao giờ mua món nào vượt quá ba, bốn ngàn.
Dù sao thì điều kiện kinh tế chỉ đến đó, kiếm được bao nhiêu, tiêu vừa phải bấy nhiêu mới là thực tế. Hơn nữa, cô cũng không quá coi trọng chuyện ăn mặc.
"Thôi bỏ đi, lỡ làm hỏng thì tớ không đền nổi đâu."
"Chỉ là cái áo thôi mà, hỏng thì hỏng chứ sao. Tớ mua cũng chỉ để đổi gió, đồ của tớ chưa cái nào mặc quá nửa năm đâu."
Cô ấy chẳng thèm nói thêm, lôi tuột Ôn Lăng vào phòng: "Cậu mặc áo len bên trong kiểu gì vậy? Đổi váy đi, cái đầm hai dây này được đấy, mặc cái này nha, s*x*..."
Vì còn mất thời gian trang điểm lại, nên lúc Ôn Lăng bắt taxi đến nơi thì đã gần 7 giờ tối. May là họ không ăn tối, chỉ bày nhiều loại bánh ngọt, tự phục vụ.
Sau khi chào hỏi Tiết Dương và sư mẫu xong, Ôn Lăng chủ động đi vào giữa đám đông, cố ý quan sát một lượt, cuối cùng cũng phát hiện ra không ít gương mặt quen thuộc trong giới kinh doanh.
Thế nhưng, những người đó đều có đám người vây quanh. Cô hoàn toàn không chen vào nổi, mà dù có cố gắng chèn được vài câu, đối phương cũng chỉ khách sáo gật đầu một cái, rồi lại quay sang trò chuyện vui vẻ với người khác.
Rõ ràng... chẳng hề để mắt tới cô.
Cô hơi nản. Nhưng với vị thế hiện tại của cô, bị lơ là cũng là chuyện bình thường. Làm nghề này, ai mà không từng chịu chút ấm ức?
Cô lấy một miếng bánh ngọt bỏ lên đĩa, vừa ăn vừa lặng lẽ đi về phía trong. Đến ban công thì bất giác dừng chân. Cách đó không xa, có một bóng dáng cao lớn đang đứng lặng lẽ.
Phó Nam Kỳ khom người tựa vào bậu cửa sổ, tư thế có phần lười nhác, đầy nhàn nhã.
Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi đen. Nhìn nghiêng, cổ áo khẽ mở, hai cúc trên cùng còn chưa cài. Khuôn mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối vẫn mang vẻ lạnh nhạt quen thuộc. Đầu ngón tay trắng trẻo thon dài vắt lên khung cửa, còn kẹp một điếu thuốc.
Đã quen với hình ảnh anh cao quý, lạnh lùng, nghiêm nghị khó gần, đột nhiên trông thấy một Phó Nam Kỳ mang theo khí chất quyến rũ đến mức "muốn phạm tội" như thế, quả thật khiến người ta có chút không kịp thích ứng.
Ôn Lăng do dự không biết có nên qua chào hỏi hay không, thì anh như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại.
Ánh mắt giao nhau, cô vội vàng nở một nụ cười vừa gượng gạo vừa lịch sự, chính cô cũng không nhận ra, trong nụ cười ấy ẩn chứa đôi chút dè dặt và lấy lòng: "Tổng Giám đốc Phó, anh cũng ở đây ạ?"
"Hôm nay không bận gì, tiện đường ghé qua xem chút." Giọng anh vẫn bình thản.
Ôn Lăng khẽ thở phào, lại trò chuyện đôi câu xã giao, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện lần trước.
Lát sau, cô gặp một người quen, đứng lại trò chuyện mấy câu. Khi quay đầu tìm anh thì đã thấy anh lẫn vào đám đông, đang trò chuyện cùng một người đàn ông mặc áo len cổ lọ xanh đậm, tay cầm ly champagne.
Cô thu lại ánh mắt, ngại chủ động bước đến, chần chừ một lúc rồi lặng lẽ đi về phía góc phòng.
"Cậu so đo với một cô bé làm gì?" Tô Văn Châu khẽ liếc về phía bên kia, mỉm cười.
"Tôi so đo với cô ấy?" Phó Nam Kỳ liếc anh ấy một cái, như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười.
Tô Văn Châu nói: "Chứ không phải à?"
Phó Nam Kỳ khẽ gảy tàn thuốc, ánh mắt dõi về phía xa: "Cô bé ấy thông minh, chịu học hỏi, chỉ tiếc là quá mềm lòng." Anh ngừng lại một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp: "Đáng tiếc thật."