Khi buổi tiệc kết thúc thì trời đã rất khuya, Ôn Lăng đứng bên lề đường gọi xe.
Căn nhà Tiết Dương đang ở là một tòa chung cư nhỏ, ra khỏi cửa rẽ phải là đến đường lớn. Cô vừa đứng đó chưa đến hai phút đã gặp không ít người quen đi ngang qua.
Bất kể thân phận thế nào, ai cũng có vị trí cao hơn cô. Cô lần lượt chào hỏi từng người. Phần lớn đều đáp lại lịch sự, tất nhiên, cũng có người thẳng thừng làm ngơ.
Ôn Lăng cũng không thấy nản, chỉ xoa xoa đôi bàn tay giữa gió lạnh, lặng lẽ tính xem tài xế còn bao lâu mới đến.
Một luồng ánh đèn rọi đến từ phía sau. Cô quay đầu lại, đúng lúc một chiếc Bentley màu xám bạc dừng lại bên cạnh cô.
Cửa kính xe hạ xuống, Phó Bình ngồi bên trong gọi ra: "Ngoài này lạnh lắm, lên xe đi."
Vừa thấy anh, Ôn Lăng đã đoán ra được người ngồi ghế sau là ai. Do dự một chút, cuối cùng vẫn lên xe.
Xe sang, ghế sau rộng rãi. Phó Nam Kỳ hơi nghiêng đầu, nhắm mắt dựa lưng vào ghế, không nói một lời nào, mười ngón tay đan vào nhau, thả nhẹ trên đầu gối.
Ôn Lăng hơi thấp thỏm. Xe chạy một lúc, cô mới dám lén liếc nhìn anh. Không ngờ đúng lúc anh mở mắt ra, vừa vặn bắt trọn hành động nhỏ của cô.
Ôn Lăng: "..."
Cô thật không hiểu mình xui xẻo thế nào, mỗi lần vừa có chút động tác nhỏ là lại bị anh bắt trúng. Là anh quá nhạy bén, hay là cô quá xui xẻo đây?
Cô cười khan mấy tiếng, gượng gạo xua tan không khí lúng túng: "Tổng giám đốc Phó, anh cho tôi xuống ở cổng tiểu khu là được rồi." Nói rồi vội vàng báo địa chỉ.
Phó Nam Kỳ gật đầu, dặn lại Phó Bình. Cô không chắc anh có còn giận chuyện lần trước không. Nếu chủ động nhắc lại thì sợ càng làm mọi thứ tệ hơn. Nhưng không nói thì...
Phó Nam Kỳ nhìn cô một cái, cúi đầu nhắn tin, nhưng lại mở lời: "Tôi không nhỏ mọn đến vậy."
Ôn Lăng sững người một chút, lúc ấy mới hiểu ra là anh đang giải thích. Cô lập tức chẳng biết nên đáp thế nào.
Một lúc sau, cô rụt rè ngẩng đầu nhìn anh. Phó Nam Kỳ đang cúi đầu gõ chữ, ánh sáng trắng nhàn nhạt từ màn hình điện thoại rọi lên gương mặt điển trai của anh, khiến đường nét anh tuấn trở nên càng rõ ràng. Sắc mặt anh rất bình thản, không có chút nào là đang giận.
Đến đây, cô mới nhận ra, thì ra trước giờ mình chỉ đang lo lắng thừa. Nghĩ vậy, cô cũng cảm thấy buồn cười. Đúng thế, người như anh, sao lại đi so đo mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy? Là cô nghĩ nhiều quá.
"Nhưng, đúng là tôi có hơi thất vọng." Nhắn tin xong, Phó Nam Kỳ tắt điện thoại, nghiêng đầu nói tiếp, "Tôi cứ tưởng cô là người thông minh."
Ôn Lăng không nói nên lời. Rõ ràng ánh mắt anh chẳng hề nghiêm khắc, vậy mà khi rơi lên người cô lại giống như mang theo sức nặng ngàn cân, khiến cô không sao ngẩng đầu lên nổi.
Đặc biệt là hai chữ “thất vọng” kia, nghe qua tưởng rất nhẹ, nhưng thốt ra từ miệng anh lại như cây búa giáng mạnh vào tim cô. Ôn Lăng cúi đầu, không nói gì thêm.
Chiếc Bentley lao nhanh trên con đường vắng. Khu vực này khá hẻo lánh, người đi đường thưa thớt, bầu không khí trong xe cũng vì thế mà càng thêm yên ắng.
Lâu không nghe thấy cô lên tiếng, Phó Nam Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy cô co ro trong góc xe như một quả cầu nhỏ, không biết đang nghĩ gì.
Nhìn thế nào cũng thấy... Có chút tủi thân. Sắc mặt anh thoáng ngây ra, trong đầu lặp lại lời mình vừa nói, xác nhận bản thân không có nói gì quá nặng.
Chỉ có điều… Người này giống như được làm bằng sứ, chỉ cần một câu nhẹ cũng khiến cô thế này.
Đáng lý ra anh nên làm ngơ, hoặc lạnh lùng nói một câu: “Quá yếu đuối thì rất khó sống sót trong môi trường công sở.” Nhưng lời đến miệng, lại biến thành: "Nhưng ngoài chuyện đó ra, cô vẫn rất giỏi."
Ôn Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút do dự nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, trong mắt cô như có vì sao lấp lánh, giống hệt một đứa trẻ đang mong được người lớn khen ngợi. Phó Nam Kỳ lặng lẽ dời mắt đi.
Trong lòng thầm nghĩ: Đúng là con nít.
Sau đó, anh đưa cô về tận dưới khu nhà. Ngẩng đầu nhìn lên: "Cô ở một mình à?"
"Còn một người bạn ở chung nữa." Nghĩ một chút, cô bổ sung thêm, "Là bạn thân."
Anh gật đầu: "Đã lắp cửa chống trộm chưa? Khu cũ kiểu này an ninh không tốt lắm, nhớ khóa kỹ cửa vào ban đêm."
"Vâng, cảm ơn Tổng giám đốc Phó."
Cô chuẩn bị lên lầu, đi được vài bước thì đột ngột quay đầu lại, giơ tay vẫy: "Tạm biệt Tổng giám đốc Phó."
Anh gật đầu. Đợi đến khi đèn tầng ba sáng lên, anh mới quay lại xe.
**
Đến giữa tháng Một, nhiệt độ ở Bắc Kinh đã tụt xuống mức âm. Trong nhà thì còn chịu được, chứ mỗi lần ra khỏi cửa đi làm là như hành xác. Gió thổi tạt vào mặt, cảm giác chẳng khác gì dao cứa.
Sáng hôm ấy, vận khí của Ôn Lăng không tốt, cô bị trễ chuyến tàu điện đầu tiên, đành co ro đứng trên sân ga, run lẩy bẩy như sàng gạo.
Vừa rủa trời vừa đăng trạng thái lên mạng xã hội: “Trễ tàu điện, hết muốn sống [khóc lớn][khóc lớn]. Cuộc đời sao lại khổ đến thế [khóc lớn][khóc lớn]”
Đúng giờ cao điểm, ai cũng vội vã đi làm, mấy người bạn lắm chuyện thường ngày của cô hôm nay chẳng ai rảnh mà phản hồi.
Cô thấy lòng càng thêm lạnh lẽo. Lúc đến được Khoa học kỹ thuật Tử Quang, người cô cũng uể oải không có sức sống.
Chu Hàm đang đợi ở quầy lễ tân, vừa gặp mặt đã đưa cô đi qua sảnh, đi thẳng vào trong.
Ôn Lăng nhận ra đường đi khác lần trước, không nhịn được hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Chu Hàm đáp: "Tổng giám đốc Phó vẫn đang họp, mời cô ngồi chờ một lát."
"À à, được ạ."
Giờ này đúng lúc cao điểm, người ra người vào rất đông. Chu Hàm đưa cô đi thẳng vào thang máy chuyên dụng, lên thẳng tầng cao nhất.
Văn phòng của Phó Nam Kỳ rất rộng, bên trong còn có cả phòng thay đồ và khu nghỉ ngơi riêng. Tông màu đen - trắng - xám chủ đạo khiến không gian càng thêm lạnh lẽo và tối giản. Chỉ có mấy chậu cây đặt cạnh cửa sổ là mang chút hơi thở của mùa xuân, khiến nơi này bớt đơn điệu.
Ôn Lăng ngồi trên sofa xem tài liệu một lúc thì bắt đầu thấy chán, bèn đứng dậy đi dạo xung quanh. Phía nam có một giá sách lớn, cô bước đến xem, phát hiện sách ở đây rất đa dạng, có cả sách tiếng nước ngoài.
Cô không dám tùy tiện lấy ra xem, chỉ nhẹ nhàng lướt tay trên gáy sách đọc tên.
Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng: "Muốn đọc thì cứ lấy ra."
Ôn Lăng giật mình, vội rụt tay lại, quay đầu nhìn.
Phó Nam Kỳ đang nới lỏng cà vạt, đi về phía bàn làm việc. Chiếc áo vest đã cởi ra được anh tiện tay treo lên lưng ghế. Thư ký bưng lên một ly trà nóng, anh nhận lấy, liếc mắt nhìn, rồi đưa trả lại: "Đổi cà phê đi."
"Vâng, thưa Chủ tịch Phó." Thư ký vội vã rời đi.
"Đợi đã." Phó Nam Kỳ gọi lại.
Thư ký lập tức dừng bước, quay đầu lại.
Chỉ thấy anh chỉ tay về phía Ôn Lăng đứng cạnh giá sách: "Pha cho cô ấy một ly sữa nóng."
"Vâng ạ."
Khi thư ký đi rồi, còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ôn Lăng nhìn cánh cửa đã đóng, rồi lại nhìn anh, cuối cùng cũng hiểu ra… Sữa nóng? Anh thật sự xem cô là trẻ con à?
Nhưng cô cũng không vì chuyện nhỏ này mà tranh cãi, bước tới nói: "Tổng giám đốc Phó, tôi đến để báo cáo công việc."
"Ngồi đi." Phó Nam Kỳ chỉ chiếc ghế bên cạnh, tiện tay tháo cà vạt ném sang một bên.
Ánh mắt Ôn Lăng vô thức bị thu hút trong một giây. Là chiếc cà vạt lụa tơ tằm kẻ sọc, màu xanh lam sẫm.
Nói là xanh lam, nhưng họa tiết trên đó khá đặc biệt. Xanh đậm ánh mực xen chút tím nhạt. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy những đường vân chìm nổi rõ nét, từ chất liệu đến hoa văn đều toát lên vẻ cao cấp, thanh nhã và đắt giá.
Ôn Lăng không hề nghi ngờ, chỉ riêng chiếc cà vạt này cũng đủ bằng cả năm tiền lương của cô.
Cô không dám nhìn lâu, lập tức cúi đầu mở tài liệu bắt đầu báo cáo, thỉnh thoảng lại lén quan sát vẻ mặt của anh.
Trông anh có vẻ hơi mệt, cằm nghiêng tựa vào bàn như đang chợp mắt. Nhưng Ôn Lăng hoàn toàn không dám lơ là. Lần trước cũng y như vậy, cô tưởng anh đang ngủ nên báo cáo có chút lỏng lẻo, kết quả chưa nói xong đã bị anh vạch ra lỗi ngay.
Người này thực sự không giống người thường, thậm chí có thể làm hai việc cùng lúc. Không chỉ vậy, Ôn Lăng còn phát hiện trí nhớ của anh cực kỳ tốt, gần như đọc qua là không quên, đặc biệt nhạy với các con số, nghe một lần đã ghi nhớ chính xác.
Vì thế, mỗi lần báo cáo với anh, cô đều phải nâng cao cảnh giác đến mười hai phần. Chỉ có điều, hôm nay hơi bất ngờ, từ đầu đến cuối anh không hề ngắt lời cô.
Ôn Lăng thở phào một hơi, nhìn về phía anh.
Phó Nam Kỳ ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: "Có tiến bộ."
Cô nhướn mày, vẻ mặt như đứa trẻ tiểu học được khen vì đứng nhất lớp, vui mừng đến mức khó giấu được.
Ai ngờ giây sau anh lại nói thản nhiên: "Nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Ngành của chúng ta coi trọng hiệu suất, việc mười phút làm xong thì đừng kéo dài đến mười một phút, vừa mất sức lại chẳng ai ghi nhận."
Ôn Lăng khựng người rồi lập tức hiểu ra. Tòa nhà củaTử Quang Capital chỉ cách công ty Hưng Vinh của cô một con phố. Anh thỉnh thoảng sang đó, mà nếu cô có tăng ca, chắc chắn anh sẽ thấy, vì thường thì chỉ có tầng cô làm việc còn sáng đèn vào ban đêm.
Cô hơi chột dạ.
Người này thật sự rất khác với những lãnh đạo mà cô từng gặp. Anh chỉ quan tâm đến việc người bên dưới có hoàn thành công việc được giao hay không, còn sau giờ làm họ làm gì anh không can thiệp. Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ, dù cố gắng đến đâu, anh cũng chỉ xem là năng lực không đủ.
Điểm này hoàn toàn khác biệt với kiểu lãnh đạo biết cảm thông mà cô từng quen.
"Tôi biết rồi." Cô lẩm bẩm.
Nhưng trong lòng lại thở dài: Chim ngu phải bay sớm, nếu cô có năng lực như anh, ai lại muốn tăng ca tới nửa đêm chứ?
Thấy cô như thế, Phó Nam Kỳ hơi dừng lại, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: "Dù sao thì, nỗ lực vẫn rất quan trọng. Cứ từ từ tiến bộ."
"Vâng."
"Ăn gì chưa?"
Ôn Lăng lắc đầu.
"Đi thôi." Anh đứng dậy.
Ôn Lăng cũng lập tức đứng dậy theo, đôi mắt sáng rực: "Anh muốn mời tôi ăn cơm ạ?"
Phó Nam Kỳ liếc nhìn cô một cái. Nhắc đến chuyện ăn, bao nhiêu ủ rũ vừa rồi đã biến mất sạch, đúng là âm u tản hết chỉ trong một giây.
Anh bật cười, cố ý đùa cô: "Căng-tin."
Mặt Ôn Lăng xụ xuống ngay, chỉ “ồ” một tiếng nhỏ.
Cuối cùng anh cũng bật cười thành tiếng, chỉnh lại tay áo rồi bước ra ngoài: "Gần đây có nhà hàng Pháp mới mở, đi thôi, muốn ăn gì thì cứ gọi."
Ôn Lăng sững lại vài giây mới hiểu ra là mình vừa bị anh trêu. Cô lập tức bước nhanh theo sau.
Nhà hàng Pháp đó nằm ngay góc đường phía trước, rẽ phải là tới. Một nơi yên tĩnh giữa khu phố sầm uất. Không gian bên trong được thiết kế theo phong cách toa tàu cổ, vừa lạ mắt vừa rất có gu.
Ôn Lăng cầm thực đơn, lật qua lật lại xem rất lâu, cuối cùng gọi một phần gan ngỗng và món tráng miệng. Hết cách rồi, ở đây đắt quá mức tưởng tượng, gọi bừa hai món cũng phải cả ngàn tệ. Nhìn ảnh món ăn nhỏ xíu trên thực đơn, cô thầm nghĩ mình ăn hết cũng phải tốn hai ba nghìn tệ mới đủ no.
Dù cô gầy, nhưng sức ăn thì không hề nhỏ.
"Đủ rồi?" Phó Nam Kỳ hỏi.
"Vâng."
Anh cầm lại thực đơn, xem qua một lượt rồi gọi thêm cho cô một phần bò T-bone và súp trong ngày. Sau đó hỏi: "Cô có uống rượu không?"
"Tôi không biết uống."
Anh gọi cho cô một ly nước ép trái cây, còn mình thì chọn rượu vang đỏ. Ôn Lăng nhìn chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly rượu cao chân của anh, trong lòng hơi tò mò.
Anh nhận ra ánh nhìn của cô: "Muốn thử à?"
Cô vội lắc đầu: "Tôi không biết uống." Hơn nữa, trước đây cũng từng nếm thử, thật sự là không thể nuốt nổi. Dù có bị chê là không biết thưởng thức hay không sành đi nữa, cô vẫn cảm thấy mấy thứ rượu kia đều rất khó uống, không hiểu sao họ lại thích như thế.
"Ngài Phó, tôi có một câu muốn hỏi." Cô ngẫm nghĩ rồi mở lời.
"Cô hỏi đi."
"Anh thật sự thích uống rượu à?"
"...?"
"Ý tôi là, người như anh, uống rượu là vì xã giao, hay vì thật sự thấy ngon?" Cô nhìn anh chăm chú, chờ câu trả lời.
Phó Nam Kỳ khẽ bật cười, lắc nhẹ ly rượu trong tay: "Cũng không hẳn là chỉ vì xã giao."
Anh có vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này. Ôn Lăng nghĩ lại, quả thực câu hỏi này cũng nhạt nhẽo thật. Vị giác là chuyện rất khó diễn tả, mỗi người mỗi khác, sở thích và cảm nhận cũng chẳng ai giống ai, nên cô không hỏi thêm nữa.
Sự thật chứng minh, đồ ăn đắt cũng có lý do của nó, phục vụ không chỉ chu đáo mà hương vị còn vô cùng tuyệt hảo. Ôn Lăng ăn sạch mọi thứ được dọn lên.
Khi ngẩng đầu lên, cô bắt gặp trong mắt người đối diện thoáng qua một tia ngạc nhiên, lập tức cảm thấy mặt hơi nóng.
Lại nhìn đĩa của anh, chỉ ăn có vài miếng. Anh đối với chuyện ăn uống dường như chẳng có hứng thú gì, giống như đang làm cho xong nghĩa vụ vậy.
Ừm... đúng là rất hợp với vẻ ngoài cao cao tại thượng, khó gần của anh. Ở trước mặt người như anh, cô cảm thấy mình thật là tục đến không thể tục hơn được nữa.
Ăn xong chuẩn bị đứng dậy thì bàn bên cạnh có người bước đến chào hỏi: "Trùng hợp quá, tôi vừa đăng lên vòng bạn bè là ở đây có nhà hàng mới mở đấy."
Ôn Lăng nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, đối phương cũng đang đánh giá cô bằng ánh mắt thản nhiên. Tóc búi kiểu Pháp, gương mặt kiều diễm, áo khoác màu be vắt nơi khuỷu tay, bên trong là áo len cao cổ sát nách màu xanh lam sẫm ôm sát lấy thân hình duyên dáng đầy quyến rũ.
Là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn mang theo khí chất rất đặc biệt.
Cùng là phụ nữ, Ôn Lăng cũng không nhịn được mà nhìn cô ta thêm hai lần, đôi mắt không rời nổi.
"Hoắc tổng, chào cô." Cô vội vàng ngoan ngoãn lên tiếng chào.
"Cô biết tôi à?" Hoắc Tân hơi chớp mắt, có vẻ ngạc nhiên.
Ôn Lăng cười lấy lòng: "Vâng, tôi là giám đốc quản lý sản phẩm của Hưng Vinh. Lần trước đến Trung tâm Hội nghị và Triển lãm, từng gặp cô ở gian triển lãm của quý công ty."
"Vậy à." Cô ta khẽ gật đầu, như vừa hiểu ra điều gì đó.
Nhưng Ôn Lăng nhìn rất rõ, trong đáy mắt đối phương hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Rõ ràng không hề nhớ đến một người nhỏ bé như cô, cũng chẳng mảy may để tâm.
Cô hơi nản lòng. Nhưng nghĩ lại, một nhân vật tầm thường như cô, bị người ta lãng quên cũng là chuyện bình thường. Loại thờ ơ này, có là gì đâu?
Gặp mấy kiểu nhà giàu mới nổi thiếu tinh tế, bị móc mỉa vài câu còn khó nghe hơn. So với họ, người trong giới của Phó Nam Kỳ dù có đánh giá thấp người khác đến mấy thì bề ngoài vẫn giữ được phép tắc, không đến mức khiến người ta khó xử.
Phó Nam Kỳ không có ý định giới thiệu hai người với nhau. Họ dường như còn có việc riêng cần nói, Ôn Lăng cũng không dám làm phiền, vội đứng dậy xin phép: "Hai người cứ trò chuyện."
Cô vừa xoay người định đi, Phó Nam Kỳ gọi với lại: "Đợi đã, để tôi bảo Phó Bình đưa cô về."
Hoắc Tân lúc này đã ngồi vào vị trí của Ôn Lăng, đang cúi đầu nhắn tin. Nghe thấy thế, ngón tay cô ta thoáng khựng lại rồi ngẩng đầu cười với Ôn Lăng: "Cô gái nhỏ đi xe tôi nhé, đúng lúc tài xế của tôi vẫn chưa đi xa. Phó Bình chẳng phải vừa ra ngoài à? Lúc nãy tôi vào cũng không thấy xe anh đâu." Câu sau cô ta quay sang nói với Phó Nam Kỳ.
Ôn Lăng vội xua tay: "Không cần đâu ạ, phiền quá, tôi tự gọi xe về cũng được."
Hoắc Tân nhìn cô, khẽ cười: "Đừng khách sáo thế. Tôi với tổng giám đốc Phó là bạn cũ mà."
Phó Nam Kỳ đúng lúc đó cũng ngẩng lên, liếc cô thêm một cái.